Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2173
Bạch Thư Hân nhìn thấy câu đầu tiên của đoạn đầu, nước mắt của cô ấy tuôn rơi như mưa.
Đây có thể coi là di ngôn nhắn nhủ không? Cái gì gọi là “có lẽ anh đã không còn trên thế gian này nữa”?
“Đây là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra, thân phận Ôn Mạc Ngôn này có quá nhiều trách nhiệm, anh biết tính cách của em, cái ngày anh và Christie kết hôn, chúng ta đã mãi mãi không thể đến với nhau. Nếu lúc ấy anh không tùy tiện thì tốt biết bao.
Chắc chắn anh sẽ không quên mất em, sẽ không kết hôn với Christie. Gia tộc lâm vào hiểm nguy, hy sinh một người phụ nữ, hy sinh một cuộc hôn nhân, nực cười đến nhường nào. Rõ ràng anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chống lại, cho dù tan xương nát thịt cũng sẽ không hối hận. Nhưng mà… em bỏ cuộc, em nói em chưa từng yêu anh, tất cả đều là lừa dối anh.
Anh không tin, anh phải làm cho rõ, nhưng anh lại mất trí nhớ…
Nếu chuyện này đã đến mức không cứu vãn được nữa, anh phải hết hy vọng mới đúng. Nhưng tình này không chết trong lòng, anh vẫn muốn được ở bên em như trước.
Tính cách của em rất kiên cường, chắc chắn sẽ không chấp nhận anh bỏ Christie, huống chỉ… anh đã gây ra lỗi lầm lớn, đã có tình ái ngắn ngủi với Christie. Anh không xin em tha thứ, bây giờ… chuyện duy nhất anh có thể làm là để Ôn Mạc Ngôn gánh vác tất cả, để lại cho em một Thiện Ngôn không có vướng bận gì.
Tuy răng anh ta không phải là anh, anh cũng không biết anh ta có quan tâm đến em hay không, nhưng anh nghĩ bọn anh dùng chung một cơ thể, anh ta vuốt ve gương mặt của em, có lẽ cũng giống như anh đang vuốt ve? Anh ta ôm em, có phải anh cũng cảm nhận được nhiệt độ của em?
Thư Hân, anh không biết đời người còn có kiếp sau hay không, nếu có kiếp sau, chắc chắn anh sẽ cưới em về nhà sớm.
Bạch Thư Hân đọc hết bức thư này xong, cô ấy đã khóc nức nở, không thể kiềm chế được. Nước mắt nóng hổi thấm ướt tờ giấy trắng, làm cho chữ viết bị mờ nhòe. Cơ thể của cô ấy dựa vào tường, từ từ trượt xuống.
Cô ấy vùi đầu vào hai đầu gối, vai run rẩy liên tục, ban đầu chỉ khóc thút thít nho nhỏ, cuối cùng cô ấy gào khóc như một đứa bé.
Thiện Ngôn đứng bên ngoài, lẳng lặng nhìn tất cả. Tay anh ta vuốt ve nhẹ nhàng lên mặt kính mờ, dừng lại trên vai cô ấy, anh ta nhìn bờ vai run rẩy kia, trái tim đau buốt dữ dội. Anh ta rất muốn lao vào ôm cô ấy, nhưng anh ta biết rõ, giờ phút này người mà cô ấy thương nhớ là Ôn Mạc Ngôn chứ không phải bản thân anh ta.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một mình Bạch Thư Hân chết lặng bên trong khoảng hơn một tiếng, thời gian mà Thiện Ngôn cho cô ấy nhớ lại thương cảm đã hết rồi.
Anh ta đi vào, trông thấy cô ấy chưa đụng đến chứng từ Em đừng từ chối lòng tốt của Thiện Ngôn, đó là chuyện duy nhất anh có thể làm cho em!”
Bạch Thư Hân đọc hết bức thư này xong, cô ấy đã khóc nức nở, không thể kiềm chế được. Nước mắt nóng hổi thấm ướt tờ giấy trắng, làm cho chữ viết bị mờ nhòe. Cơ thể của cô ấy dựa vào tường, từ từ trượt xuống.
Cô ấy vùi đầu vào hai đầu gối, vai run rẩy liên tục, ban đầu chỉ khóc thút thít nho nhỏ, cuối cùng cô ấy gào khóc như một đứa bé.
Thiện Ngôn đứng bên ngoài, lắng lặng nhìn tất cả. Tay anh ta vuốt ve nhẹ nhàng lên mặt kính mờ, dừng lại trên vai cô ấy, anh ta nhìn bờ vai run rẩy kia, trái tim đau buốt dữ dội. Anh ta rất muốn lao vào ôm cô ấy, nhưng anh ta biết rõ, giờ phút này người mà cô ấy thương nhớ là Ôn Mạc Ngôn chứ không phải bản thân anh ta.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một mình Bạch Thư Hân chết lặng bên trong khoảng hơn một tiếng, thời gian mà Thiện Ngôn cho cô ấy nhớ lại thương cảm đã hết rồi.
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Đây có thể coi là di ngôn nhắn nhủ không? Cái gì gọi là “có lẽ anh đã không còn trên thế gian này nữa”?
“Đây là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra, thân phận Ôn Mạc Ngôn này có quá nhiều trách nhiệm, anh biết tính cách của em, cái ngày anh và Christie kết hôn, chúng ta đã mãi mãi không thể đến với nhau. Nếu lúc ấy anh không tùy tiện thì tốt biết bao.
Chắc chắn anh sẽ không quên mất em, sẽ không kết hôn với Christie. Gia tộc lâm vào hiểm nguy, hy sinh một người phụ nữ, hy sinh một cuộc hôn nhân, nực cười đến nhường nào. Rõ ràng anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chống lại, cho dù tan xương nát thịt cũng sẽ không hối hận. Nhưng mà… em bỏ cuộc, em nói em chưa từng yêu anh, tất cả đều là lừa dối anh.
Anh không tin, anh phải làm cho rõ, nhưng anh lại mất trí nhớ…
Nếu chuyện này đã đến mức không cứu vãn được nữa, anh phải hết hy vọng mới đúng. Nhưng tình này không chết trong lòng, anh vẫn muốn được ở bên em như trước.
Tính cách của em rất kiên cường, chắc chắn sẽ không chấp nhận anh bỏ Christie, huống chỉ… anh đã gây ra lỗi lầm lớn, đã có tình ái ngắn ngủi với Christie. Anh không xin em tha thứ, bây giờ… chuyện duy nhất anh có thể làm là để Ôn Mạc Ngôn gánh vác tất cả, để lại cho em một Thiện Ngôn không có vướng bận gì.
Tuy răng anh ta không phải là anh, anh cũng không biết anh ta có quan tâm đến em hay không, nhưng anh nghĩ bọn anh dùng chung một cơ thể, anh ta vuốt ve gương mặt của em, có lẽ cũng giống như anh đang vuốt ve? Anh ta ôm em, có phải anh cũng cảm nhận được nhiệt độ của em?
Thư Hân, anh không biết đời người còn có kiếp sau hay không, nếu có kiếp sau, chắc chắn anh sẽ cưới em về nhà sớm.
Bạch Thư Hân đọc hết bức thư này xong, cô ấy đã khóc nức nở, không thể kiềm chế được. Nước mắt nóng hổi thấm ướt tờ giấy trắng, làm cho chữ viết bị mờ nhòe. Cơ thể của cô ấy dựa vào tường, từ từ trượt xuống.
Cô ấy vùi đầu vào hai đầu gối, vai run rẩy liên tục, ban đầu chỉ khóc thút thít nho nhỏ, cuối cùng cô ấy gào khóc như một đứa bé.
Thiện Ngôn đứng bên ngoài, lẳng lặng nhìn tất cả. Tay anh ta vuốt ve nhẹ nhàng lên mặt kính mờ, dừng lại trên vai cô ấy, anh ta nhìn bờ vai run rẩy kia, trái tim đau buốt dữ dội. Anh ta rất muốn lao vào ôm cô ấy, nhưng anh ta biết rõ, giờ phút này người mà cô ấy thương nhớ là Ôn Mạc Ngôn chứ không phải bản thân anh ta.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một mình Bạch Thư Hân chết lặng bên trong khoảng hơn một tiếng, thời gian mà Thiện Ngôn cho cô ấy nhớ lại thương cảm đã hết rồi.
Anh ta đi vào, trông thấy cô ấy chưa đụng đến chứng từ Em đừng từ chối lòng tốt của Thiện Ngôn, đó là chuyện duy nhất anh có thể làm cho em!”
Bạch Thư Hân đọc hết bức thư này xong, cô ấy đã khóc nức nở, không thể kiềm chế được. Nước mắt nóng hổi thấm ướt tờ giấy trắng, làm cho chữ viết bị mờ nhòe. Cơ thể của cô ấy dựa vào tường, từ từ trượt xuống.
Cô ấy vùi đầu vào hai đầu gối, vai run rẩy liên tục, ban đầu chỉ khóc thút thít nho nhỏ, cuối cùng cô ấy gào khóc như một đứa bé.
Thiện Ngôn đứng bên ngoài, lắng lặng nhìn tất cả. Tay anh ta vuốt ve nhẹ nhàng lên mặt kính mờ, dừng lại trên vai cô ấy, anh ta nhìn bờ vai run rẩy kia, trái tim đau buốt dữ dội. Anh ta rất muốn lao vào ôm cô ấy, nhưng anh ta biết rõ, giờ phút này người mà cô ấy thương nhớ là Ôn Mạc Ngôn chứ không phải bản thân anh ta.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một mình Bạch Thư Hân chết lặng bên trong khoảng hơn một tiếng, thời gian mà Thiện Ngôn cho cô ấy nhớ lại thương cảm đã hết rồi.
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Đánh giá:
Truyện Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Story
Chương 2173
9.7/10 từ 53 lượt.