Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1835
Cô liền vội vàng ra hiệu bảo cô ấy không ng, coi như không nhìn thấy cô.
Cô lấy di động ra gọi cho Cố Gia Huy, nói bản thân sắp mang đồ ăn trưa đến để cùng ăn với anh Cố Gia Huy nhìn di động, ánh mắt trầm xuống, ra lệnh: “Đi tìm cho tôi một người trang điểm, bộ dáng hiện tại của tôi không thể để cho Minh Tâm nhìn thấy được” Cô đứng ở ngoài cửa, nghe nói như vậy, ánh mắt đỏ hoe chua xót.
Cô bước xuống lâu với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa bước ra khỏi thang máy liền tìm một góc vắng người, ngồi bật khóc.
Cô muốn cùng Cố Gia Huy vượt qua một tháng vui vẻ bên nhau, nhưng hiện tại biết được tình trạng của anh, vì sao ban ngày anh luôn ở công ty, trưa cũng không có về ăn cơm, thì ra anh sợ cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt vì bị bệnh tật hành hạ của mình.
Mỗi ngày anh đều chịu sự dày vò của bệnh, dựa vào thuốc để duy trì, đến bao giờ thì mới hết?
Cô chờ khi mắt mình khôi phục lại như bình thường mới lên tầng, sắc mặt của anh không còn khó coi như trước, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, “Tại sao lại nấu cơm mang đến đây ăn cùng anh, có phải là nhớ anh không?”
“Ừm, rất nhớ, rất nhớ, em làm cho anh rất nhiều món, nếm thử một chút xem’“
“Em nấu cái gì cũng đều rất ngon”
Vào lúc ăn cơm, anh ho khan, sắc mặt cũng vì thế mà đỏ ửng lên.
Cô vô cùng đau lòng, không ngừng vuốt lưng cho anh.
Anh rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó xua tay nói không có việc gì.
Sau đó, anh vội uống một ngụm nước trăng để làm loãng đi mùi máu tươi trong miệng.
Anh nắm thật chặt chiếc khăn tay, lặng yên không một tiếng động mà vứt vào thùng rác, không để cho cô nhìn thấy.
Bữa cơm này, cô ăn không thấy ngon miệng.
Sau khi về nhà, trong lòng cô nặng trĩu như có tảng đá đè phải.
Cho dù có sợ mất đi Cố Gia Huy thế nào, cô cũng không thể dung túng cho sự ích kỷ cho bản thân Buổi tối, khi Cố Gia Huy trở về liền mua cho bánh bao hấp mà cô yêu thích, nhưng khi mở cửa bước vào phòng, trong phòng không có người, người giúp việc cũng không để ý, không ai biết cô đã đi đâu.
Anh thấy trên bàn có một tờ giấy “Tôi đã đến, chúng ta có một số việc cần phải giải quyết, tôi ở đó chờ cô”
Cố Gia Huy độc những dòng chữ ngắn ngủi trên giấy, lông mày nhíu chặt lại.
Bàn tay siết chặt lại, đem mảnh giấy kia vò nát.
Hứa Minh Tâm đi máy bay đến gặp anh ta, nghĩ đến lần đầu tiên anh một thân một mình đến gặp cô, trong Cố Gia Huy mang theo sự vui mừng, nhưng điều anh nhìn thấy lại chính là cử chỉ thân mật của bọn họ, lúc đó anh còn nghĩ hai người bọn họ có tình cảm với nhau.
Không ngờ sau hai năm, cô lại một mình đến đó, nhưng mục đích là vì cứu anh Cảnh Nguyệt Tây biết được cô sẽ đến, đã chuẩn bị cho cô gặp một người, người tới chính là Phó Minh Tước.
Chỉ khi có Hứa Minh Tâm nhúng tay vào thì một kẻ sát nhân như anh ta mới động lòng.
“Rất hân hạnh được phục vụ cô, công chúa của tôi.”
Anh ta mặc một bộ vest vừa vặn, hơi cúi người, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khom lưng xuống hôn lên đó.
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cô lấy di động ra gọi cho Cố Gia Huy, nói bản thân sắp mang đồ ăn trưa đến để cùng ăn với anh Cố Gia Huy nhìn di động, ánh mắt trầm xuống, ra lệnh: “Đi tìm cho tôi một người trang điểm, bộ dáng hiện tại của tôi không thể để cho Minh Tâm nhìn thấy được” Cô đứng ở ngoài cửa, nghe nói như vậy, ánh mắt đỏ hoe chua xót.
Cô bước xuống lâu với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa bước ra khỏi thang máy liền tìm một góc vắng người, ngồi bật khóc.
Cô muốn cùng Cố Gia Huy vượt qua một tháng vui vẻ bên nhau, nhưng hiện tại biết được tình trạng của anh, vì sao ban ngày anh luôn ở công ty, trưa cũng không có về ăn cơm, thì ra anh sợ cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt vì bị bệnh tật hành hạ của mình.
Mỗi ngày anh đều chịu sự dày vò của bệnh, dựa vào thuốc để duy trì, đến bao giờ thì mới hết?
Cô chờ khi mắt mình khôi phục lại như bình thường mới lên tầng, sắc mặt của anh không còn khó coi như trước, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, “Tại sao lại nấu cơm mang đến đây ăn cùng anh, có phải là nhớ anh không?”
“Ừm, rất nhớ, rất nhớ, em làm cho anh rất nhiều món, nếm thử một chút xem’“
“Em nấu cái gì cũng đều rất ngon”
Vào lúc ăn cơm, anh ho khan, sắc mặt cũng vì thế mà đỏ ửng lên.
Cô vô cùng đau lòng, không ngừng vuốt lưng cho anh.
Anh rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó xua tay nói không có việc gì.
Sau đó, anh vội uống một ngụm nước trăng để làm loãng đi mùi máu tươi trong miệng.
Anh nắm thật chặt chiếc khăn tay, lặng yên không một tiếng động mà vứt vào thùng rác, không để cho cô nhìn thấy.
Bữa cơm này, cô ăn không thấy ngon miệng.
Sau khi về nhà, trong lòng cô nặng trĩu như có tảng đá đè phải.
Cho dù có sợ mất đi Cố Gia Huy thế nào, cô cũng không thể dung túng cho sự ích kỷ cho bản thân Buổi tối, khi Cố Gia Huy trở về liền mua cho bánh bao hấp mà cô yêu thích, nhưng khi mở cửa bước vào phòng, trong phòng không có người, người giúp việc cũng không để ý, không ai biết cô đã đi đâu.
Anh thấy trên bàn có một tờ giấy “Tôi đã đến, chúng ta có một số việc cần phải giải quyết, tôi ở đó chờ cô”
Cố Gia Huy độc những dòng chữ ngắn ngủi trên giấy, lông mày nhíu chặt lại.
Bàn tay siết chặt lại, đem mảnh giấy kia vò nát.
Hứa Minh Tâm đi máy bay đến gặp anh ta, nghĩ đến lần đầu tiên anh một thân một mình đến gặp cô, trong Cố Gia Huy mang theo sự vui mừng, nhưng điều anh nhìn thấy lại chính là cử chỉ thân mật của bọn họ, lúc đó anh còn nghĩ hai người bọn họ có tình cảm với nhau.
Không ngờ sau hai năm, cô lại một mình đến đó, nhưng mục đích là vì cứu anh Cảnh Nguyệt Tây biết được cô sẽ đến, đã chuẩn bị cho cô gặp một người, người tới chính là Phó Minh Tước.
Chỉ khi có Hứa Minh Tâm nhúng tay vào thì một kẻ sát nhân như anh ta mới động lòng.
“Rất hân hạnh được phục vụ cô, công chúa của tôi.”
Anh ta mặc một bộ vest vừa vặn, hơi cúi người, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khom lưng xuống hôn lên đó.
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Đánh giá:
Truyện Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Story
Chương 1835
9.7/10 từ 53 lượt.