Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 9

47@-

Chiếc thuyền trung chuyển hạ cánh tại sân bay của Thiên Khải. Lâm Thời là người đầu tiên nhảy ra khỏi cửa khoang, nóng lòng đi đến văn phòng của Lão Đại, tay vẫn mân mê quân hiệu vừa lấy được từ Wickers.


Derrick nhìn bóng dáng cậu dần xa, có chút sốt ruột, loạng choạng ngã xuống khỏi thuyền trung chuyển. Cậu bé chống tay xuống đất, mặc kệ bàn tay bị ma sát trầy xước, lê bước chân đuổi theo.


Thiên Dạ nhìn thấy cảnh tượng này, bất lực nói:


" Lâm, cậu không cần số tiền thưởng kếch xù của cậu nữa à?"


Lâm Thời quay đầu lại, thấy Derrick giống như củ khoai tây vàng nhỏ, lảo đảo chạy tới. Cậu vỗ trán, sao lại quên mất chuyện này.


Lâm Thời quay lại đi vài bước, nắm lấy tay Derrick: "Đi theo anh."


Derrick ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt xanh biếc lấp lánh những ánh sáng nhỏ vụn. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, không hề có ý kiến gì.


Phía sau hai người, You An vừa hoạt động cánh tay, vừa lẩm bẩm nhìn theo hướng họ rời đi:



"Thằng nhóc này sao lại đi theo Lâm chứ?"


Thiên Dạ: "Hiệu ứng bắc cầu, hội chứng chim non, ai mà biết được?"


Nói xong, cô liếc You An một cái: "Đúng rồi, tôi sẽ cho bản báo cáo nhiệm vụ lần này của anh điểm trừ."


"..." You An: "Cô nhất định phải đối đầu với tôi sao?"


Quân hiệu bằng vàng ròng xoay tròn giữa các ngón tay của Lâm Thời. Cuối cùng, nó vẫn bị cậu kiên quyết đặt lên bàn của Lão Đại.


Khi người đàn ông cầm lấy, vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại.


"Muốn không?"


Nói nhảm, đó là vàng, vàng ròng 24K. Lâm Thời gật đầu, thành thật nói: "Muốn ạ."


Lão Đại cười hừ một tiếng, tiện tay khóa quân hiệu vào ngăn kéo: "Mơ đi."



Lâm Thời: "..."


Vậy ông hỏi làm gì chứ.


Lão Đại chuyển chủ đề: "Nhiệm vụ hoàn thành tốt. Vừa rồi nhận được báo cáo của Thiên Dạ, cô ấy cho cậu hai điểm."


Lâm Thời tò mò: "Tổng điểm là bao nhiêu ạ?"


"Mười."


"!!!" Lâm Thời trợn tròn mắt: "Tôi làm chưa tốt chỗ nào sao!"


Cậu đau lòng, quyết định về sẽ cho Thiên Dạ 0 điểm lao động.


Lão Đại: "Thế là tốt rồi. Trước kia cô ấy toàn cho điểm trừ thôi."


"Thế còn tiểu vương tử của Đế quốc Aolan đâu?"



"Không cần." Lão Đại: "Tiền thưởng sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu sau nửa tiếng. Về phần Derrick, cậu ta muốn được ai nuôi dưỡng thì tùy, Thiên Khải chỉ bảo vệ tính mạng trong cậu ta một ngày."


Hai trăm triệu chỉ đủ để Thiên Khải bảo vệ trong một ngày. Lâm Thời lại một lần nữa có cái nhìn sâu sắc hơn về sự xa hoa của ông chủ.


Khi ra khỏi văn phòng, Lâm Thời cúi đầu, ngạc nhiên phát hiện Derrick vẫn đứng yên trên miếng đất cậu vừa chỉ, không hề di chuyển một bước. Cậu bé mặc bộ lễ phục rách rưới co ro ở một góc, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn cậu, vừa đáng thương vừa đáng yêu.


Cậu bật cười: "Anh đâu có chơi trò 'một, hai, ba' với em đâu."


Lâm Thời bước đến vỗ đầu cậu: "Đi thôi."


Derrick che đầu lại, vội vàng đuổi theo, bước chân lạch bạch.


Người thanh niên cao ráo, chân dài, một bước của cậu bằng ba bước của Derrick. Derrick đi mãi thành chạy chậm.


Mặc dù đã trải qua một ngày kinh hoàng, đi một chuyến qua ranh giới sinh tử, tình trạng cơ thể Derrick hiện tại rất tồi tệ, nhưng cậu bé vẫn không dám lơ là, sợ chậm một bước sẽ bị bỏ lại.


Cuối cùng cũng về đến nơi ở, Lâm Thời cởi áo khoác chiến đấu, ném cả nó và Derrick lên sofa.



Derrick bị áo khoác chiến đấu trùm kín mặt. Khi nguồn sáng biến mất, tim cậu bé thắt lại, gần như không thở nổi. Cậu bé cố gắng giãy dụa, ho sặc sụa để đưa đầu ra ngoài. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu bé lo lắng tìm kiếm bóng dáng Lâm Thời.


Thấy vậy, Lâm Thời một tay ấn vào cái đầu không ngừng quay của cậu bé, trêu chọc: "Hoảng gì chứ, anh đi nấu cơm đây, có phải không cần em nữa đâu."


Hơi thở Derrick dồn dập. Cậu bé theo bản năng nắm lấy tay Lâm Thời, áp mặt vào đó, hít hà mùi gỗ tuyết tùng tươi mát, từ từ bình tĩnh lại.


"Chậc." Lâm Thời rút tay ra, lẩm bẩm: "Giống chó con quá, tật xấu gì đây."


Cậu đói rồi, không có thời gian để nghịch ngợm. Sau khi gỡ tay Derrick ra, cậu lập tức đi vào bếp.


Trái tim Derrick hẫng đi.


Cậu bé  nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Thời. Tay rủ xuống, sờ thấy chiếc áo khoác chiến đấu thô ráp, chợt nhớ ra điều gì đó.


Derrick mím môi, từ từ, từ từ kéo áo khoác lên, trùm kín cả người mình vào.


Cậu bé dần thích nghi với bóng tối hoàn toàn. Chóp mũi cậu vẫn là mùi gỗ tuyết tùng nồng nàn của người thanh niên. Giọng cậu bé khàn khàn, lặp lại cách phát âm vừa học được từ người khác:


"Lâm..."


Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê Truyện Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê Story Chương 9
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...