Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 42

52@-

[Chắc là xúc động quá rồi] Lâm Thời nghĩ.


Thấy Charles cứ mãi không ngẩng đầu lên, Lâm Thời quyết định cho anh ta thêm chút không gian riêng, vì thế cậu nhẹ nhàng nhảy khỏi nóc xe.


Dưới ánh trăng, cậu lại ngẩng đầu nhìn một lần, Charles không biết đã xoay người từ lúc nào. Lâm Thời có chút tiếc nuối, vốn còn định ở dưới nhìn khuôn mặt xấu xí khi anh ta khóc cơ.


Cách đó không xa, đám lửa trại vẫn náo nhiệt.


Lâm Thời vừa ngồi xuống, Thiên Dạ đã lên tiếng bằng giọng điệu mỉa mai:


"Chuyên gia tâm lý của chúng ta khai thông tư tưởng thế nào rồi?"


Cậu ngu ngốc đến mức không hiểu câu này nữa thì thôi đấy.


Lâm Thời đá vào giày cô một cái, bực bội nói: "Cô nói gì đấy, một chút tình đồng nghiệp cũng không có, thảo nào Charles không thích chơi với cô."


"Hứ," Thiên Dạ đáp, "Ai thèm."



Cũng chỉ có Lâm Thời cái tên bốc đồng này dám lao thẳng vào Charles, chứ không nhìn xem ngày thường mọi người đều tránh xa anh ta ba mét.


Không phải tự nhiên mà thế đâu.


Xung quanh im lặng một lúc, chỉ còn tiếng thịt nướng xèo xèo của Derrick, mỡ chảy ra trên chảo phẳng.


Lâm Thời bỗng nhiên ghé sát vào Thiên Dạ: "Này, cô biết Charles là người ở đâu không?"


"Hỏi cái này làm gì?" Thiên Dạ cảnh giác nhìn cậu.


"Thì tò mò thôi," Lâm Thời thăm dò, cố gắng liếc vào thiết bị của cô.


Thiên Dạ thấy phiền, một tay vỗ vào đầu cậu, rồi mở thiết bị tìm kiếm.


Lâm Thời đứng bên cạnh tâng bốc:


"Tôi biết ngay Nữ vương Thiên Dạ của chúng ta có thể làm thủ lĩnh là có lý do mà, mạnh mẽ, xinh đẹp, hào phóng, cấp dưới bận rộn cũng giúp đỡ, thảo nào có tài liệu mật gì thủ lĩnh cũng nói cho cô đầu tiên, người khác muốn biết cũng không có cửa. Thiên Dạ, Thiên Dạ, không giấu gì cô, toàn bộ  Thiên Khải tôi khâm phục cô nhất..."


Thiên Dạ: "Im miệng."



Lâm Thời lập tức im bặt.


Cậu cảm thấy có chút tủi thân, ôm lấy Derrick rồi buồn bã cọ vào vai cậu bé.


Derrick vươn cái chảo ra phía trước, khó khăn nói: "Nóng, nóng! Cẩn thận một chút!"


Thiên Dạ trợn mắt kéo Lâm Thời lại: "Đừng làm loạn được không? Tìm thấy thông tin của Charles rồi."


Lâm Thời vội vàng ghé lại: "Anh ta là người ở đâu?"


Thiên Dạ nhíu mày lẩm bẩm: "Khu A12 của thành phố chính Liên Bang, nơi tập trung của các quý tộc thối nát và đám đạo tặc vô lại, quả nhiên là nơi mà loại người như anh ta sẽ ở..."


Mắt Lâm Thời sáng rực: "Đồng hương!"


"..." Thiên Dạ đang thao tác màn hình ánh sáng thì khựng lại, "Cậu nói gì?"


Lâm Thời chen vào, hai mắt lấp lánh, hai tay sờ đi sờ lại trên bản đồ ảo hiển thị trên thiết bị của Thiên Dạ, lúc phóng to lúc thu nhỏ, chơi rất vui.


Một lúc lâu sau, cậu mới quay đầu lại vui vẻ nói: "Thật sự giống hệt nơi trước đây tôi từng ở!"



Nói xong, lông mày cô nhíu chặt hơn: "Trước đây cậu sống ở đây sao?"


"Đúng vậy," Lâm Thời nói một cách tự nhiên, "Tôi sinh ra ở đây."


Cậu hứng thú kéo một góc màn hình ra, chỉ vào cái cầu vòm: "Trước đây tôi sống ở đây, lúc chuẩn bị sang Thiên Khải thì cái cầu này đã hơi lỏng lẻo rồi, giờ quả nhiên sụp hoàn toàn. Chẳng biết chú Giang chuyển đi đâu rồi."


Hoàn toàn không để ý Thiên Dạ đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.


Sau một thời gian dài mới thấy lại quê hương, Lâm Thời không nhịn được nói hơi nhiều. Đến khi dừng lại thì thấy có chút khô miệng.


Cậu đá vào chân Derrick: "Anh khát, lấy nước cho anh đi."


Derrick không nhúc nhích.


Cậu bé nhíu mày, tinh tế quan sát cảnh vật trên màn hình.


Từ cái cầu vòm đổ nát đến vũng chất lỏng đen không rõ ở một góc.


"..."



Vẻ mặt cậu bé không thể nói là đẹp được.


Lâm Thời vẫy tay trước mặt cậu, bực bội nói: "Này, sao lại đờ đẫn thế?"


Derrick lấy lại tinh thần, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Thời, từ lông mày đến khóe môi, xác định cậu vẫn hăng hái như thường, không hề bị ảnh hưởng. Lúc này cậu bé mới vùi đầu vào lòng cậu.


Lâm Thời bất ngờ bị ôm chặt, cơ thể gần như đổ về phía sau.


Cậu theo bản năng xoa xoa đỉnh đầu Derrick, cảm thấy khó hiểu: "Tuy Tiểu Khắc em rất đáng yêu, nhưng bây giờ anh thực sự hơi khát."


Derrick không nói gì, ôm eo Lâm Thời, rất lâu sau mới buông ra, rồi cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại một lần khi đi lấy nước.


Lâm Thời cử động cơ thể, lẩm bẩm: "Cái thằng nhóc này, tay khỏe thật."


Nói xong quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với Thiên Dạ.


Cậu sững sờ một chút, hơi cúi người quan sát: "Sao lại nhìn tôi với ánh mắt như thế?"


Im lặng một lúc lâu, Thiên Dạ mới hỏi: "Trước đây cậu... thật sự sống ở đây à?"


"Lừa cô làm gì," Lâm Thời nói xong, nheo mắt lại, "Sao vẻ mặt cô lại kỳ lạ như vậy?"


Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê Truyện Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê Story Chương 42
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...