Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 29

35@-

Cỏ dại mọc tràn lan, bên ngoài hang đá không ai đặt chân tới, một con rắn dài bò lên vách đá gồ ghề rồi từ từ chui vào hang.


Lưỡi rắn thon dài "tê tê" thè ra, mang theo sự hưng phấn.


Nó từ từ tiến đến gần nguồn nhiệt trong tầm mắt.


Một góc vạt áo rách rưới ở ngay trước mặt. Con rắn há to miệng, chiếc răng nanh sắc nhọn trong khoảnh khắc sắp đâm vào lớp da mềm mại của con người…


"Chậc!"


Lâm Thời dùng một con dao găm đâm xuyên đầu con rắn, đưa lên trước mắt quan sát một lúc rồi lẩm bẩm: “Ở đây cũng có rắn à.”


Nói rồi, cậu nhặt một hòn đá vụn ném vào người Charles, nghển cổ hỏi: “Này, ăn thịt rắn không?”



Charles dựa vào tường, nghe vậy thì mí mắt hạ xuống: “Giữ chút sức đi.”


“Tôi không giống anh đâu.” Lâm Thời đứng dậy, dùng mặt lưng con dao găm xuyên đầu rắn vỗ vỗ má Charles, thái độ tệ bạc, trêu chọc nói, “Hiện tại anh bị thương nặng hơn, cần tôi chăm sóc. Anh phải có thái độ tốt với ân nhân cứu mạng, biết chưa?”


Charles lại rũ mắt xuống, vẫn im lặng như thường.


Lâm Thời cũng không giận, cậu rảnh rỗi quá hóa chán, vừa suy nghĩ vừa gõ gãy răng nanh của con rắn.


Sau khi rơi xuống vách núi đáng lẽ ra phải chết, nhưng may thay, Lâm Thời phúc lớn mạng lớn, được một cành cây mọc nghiêng trên vách núi chắn lại.


Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Thời nhảy ra khỏi giáp người máy, thuận tiện dùng hết sức lực để kéo Charles ra khỏi giáp, rồi nhanh chóng đổi vị trí.


Quả nhiên, giây tiếp theo cành cây có giáp người máy liền gãy.


Cả hai thoát chết trong gang tấc.



Cuối cùng mới tìm thấy hang động này để nghỉ ngơi và chỉnh đốn.


Giáp người máy của cả hai không nghi ngờ gì đã hỏng, mà bọn họ vì liên kết tinh thần lực với giáp cũng bị ảnh hưởng. Đặc biệt là Charles, vì liên kết sâu với giáp nên bây giờ toàn thân chỉ có tay là cử động được.


Trong hang động, Lâm Thời nhanh nhẹn mổ bụng con rắn, làm sạch nội tạng, cắt thịt thành từng khúc rồi đặt lên lửa nướng.


Cậu nói chuyện không ngừng, vừa nướng thịt vừa liến thoắng với Charles: “Anh em, nướng xong tôi bảy phần anh sáu phần, thế nào?”


Đợi mãi không thấy Charles nói chuyện, Lâm Thời cũng không giận chút nào, ngược lại bình thản giảng đạo lý với hắn:


“Anh nhìn xem, tôi cứu anh không có công lao thì cũng có khổ lao chứ. Còn phải chăm sóc anh nữa, mặc dù anh là bệnh nhân, nhưng rõ ràng tôi vất vả hơn, tôi ăn nhiều một chút anh không ý kiến gì chứ?”


Nói thì là vậy, nhưng thật ra Lâm Thời thầm nghĩ: Có ý kiến thì cũng phải nuốt vào.


Tên này đến thuốc chữa thương cũng là cậu đi tìm, sao còn dám mặt dày tranh ăn với cậu?



Sau khi thịt rắn nướng xong, Lâm Thời xiên phần của Charles vào một cành cây sạch sẽ, dịch mông ngồi xuống cạnh anh ta, thân mật nói: “Xong rồi này, lại đây anh em, ăn miếng đi.”


Charles mở mắt ra, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn Lâm Thời, không hiểu sao lại có cảm giác áp bức đáng sợ.


Nhưng Lâm Thời cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, thấy Charles đã mở miệng như muốn nói gì đó, liền lập tức nhét thịt nướng vào miệng hắn, tay ấn cằm anh ta bắt anh khép miệng: “Ngoan, ăn nhiều vào.”


Charles: “...”


Vẻ mặt anh ta rõ ràng là muốn phun ra, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại nuốt xuống.


Sau đó Charles như sợ Lâm Thời lại nhét thịt vào miệng hắn, nói nhanh một cách bất thường:


“Cậu đi đi.”


Giọng nói vừa dứt, nụ cười của Lâm Thời hơi tắt: “Anh có ý gì?”


“Không phải ghét tôi sao?” Giọng Charles nặng nề, mặt không biểu cảm nói, “Bây giờ bỏ lại tôi, sau này cậu sẽ hoàn toàn được yên thân.”



Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê Truyện Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê Story Chương 29
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...