Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 19
31@-
Sau khi Lâm Thời bước vào văn phòng, đối tượng vừa rồi bị hai người kia nói xấu sau lưng đang ngồi thẳng tắp trước chiếc bàn đá cẩm thạch lạnh băng.
Thấy cậu đến, giọng người đàn ông lạnh lùng: "Nhắc nhở cậu một chút, bất kỳ lời nào các cậu nói ở ngoài tôi đều có thể nghe thấy."
"Thật sao?" Vì thế Lâm Thời giơ ngón cái lên: "Vậy thì Lão Đại thính lực rất tốt, vô cùng tốt."
Lão Đại: "... Có buồn cười không?"
Lâm Thời nghiêm túc ngay lập tức, cúi đầu ra vẻ cung kính: "Không buồn cười chút nào."
Chàng trai tóc đen cúi đầu, trông có vẻ rất ngoan, nhưng Lão Đại không cần nghĩ cũng biết chắc chắn cậu đang làm mặt quỷ ở bên dưới. Nhưng Lão Đại không muốn bận tâm, nói ngay:
"Nhiệm vụ hộ tống hoàng tử Liên bang đã được Charles nhận, hắn chỉ định cậu đi cùng."
Lâm Thời đang mắng thầm trong miệng thì dừng lại ngay. Cậu ngẩng đầu: "Ai cơ?"
Lão Đại nhướng mày: "Charles."
Im lặng một lúc, Lâm Thời hỏi: "Có thể từ chối không?"
Lão Đại: "Không thể."
Lâm Thời lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Thế còn những người khác thì sao? Hay nói cách khác, tôi có thể mang theo Tiểu Khắc không? Nhiệm vụ này quá gian nan, Tiểu Khắc nói nhóc ấy thích tôi nhất, nhóc ấy không nỡ rời xa tôi."
Thực ra, cậu chỉ không muốn đối mặt một mình với Charles. Thật sự rất đáng sợ, hai người họ có lẽ đến khi nhiệm vụ kết thúc cũng chẳng nói được một câu.
Nhận được lời cam đoan này, Lâm Thời cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay người rời đi.
Chú chó vàng nhỏ quả nhiên vẫn canh giữ ở bên ngoài. Thấy cậu đi ra, đôi mắt cậu bé lập tức sáng lên.
Lâm Thời cúi xuống bế cậu bé lên, tiện tay tung hứng một chút: "Đi thôi, đi làm nhiệm vụ cùng anh."
Derrick ngẩng đầu: "Lần này em có thể đi ra ngoài cùng Lâm sao?"
"Đúng vậy, vui không?"
"Vui ạ!" Derrick ôm lấy cổ Lâm Thời, thầm thề trong lòng.
Cậu sẽ không làm vướng chân Lâm, nếu có người xấu đến, cậu sẽ trốn đi. Trên đường đi, cậu còn có thể nấu cơm và giặt quần áo cho Lâm. Nghe Lâm nói, trước đây khi đi làm nhiệm vụ một mình, anh ấy chỉ ăn những dung dịch dinh dưỡng vô vị, và cả bánh mì cứng như đá.
Ngày xuất phát, Lâm Thời buộc một chiếc vòng cổ màu đen quanh cổ Derrick.
Chiếc vòng cổ làm bằng chất liệu đặc biệt, siết khá chặt. Derrick cảm thấy không thoải mái, dùng tay kéo lỏng ra một chút, hỏi: "Cái gì đây?"
"Máy định vị." Lâm Thời không yên tâm, buộc chặt chiếc vòng cổ lại lần nữa: "Có cái này, anh có thể biết Tiểu Khắc đang ở đâu bất cứ lúc nào."
"Ồ..." Đôi mắt Derrick lấp lánh, cậu lại hỏi: "Lâm cũng sẽ đeo máy định vị chứ? Tiểu Khắc cũng muốn biết Lâm đang ở đâu bất cứ lúc nào."
"Không." Lâm Thời dứt khoát phủ quyết: "Anh là người lớn, người lớn sẽ không đeo máy định vị."
Nói xong, cậu vỗ vỗ gáy Derrick, đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta nên xuất phát rồi."
Derrick chạy chậm hai bước để đuổi kịp cậu. Bàn tay đã chai sần vì vết thương chạm lên chiếc máy định vị ở cổ. Hàng mi dài đổ bóng lên khóe mắt.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo và vô cảm của Thiên Khải, cậu bé cúi đầu, mang một vẻ mặt đầy suy tư.
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Sau khi Lâm Thời bước vào văn phòng, đối tượng vừa rồi bị hai người kia nói xấu sau lưng đang ngồi thẳng tắp trước chiếc bàn đá cẩm thạch lạnh băng.
Thấy cậu đến, giọng người đàn ông lạnh lùng: "Nhắc nhở cậu một chút, bất kỳ lời nào các cậu nói ở ngoài tôi đều có thể nghe thấy."
"Thật sao?" Vì thế Lâm Thời giơ ngón cái lên: "Vậy thì Lão Đại thính lực rất tốt, vô cùng tốt."
Lão Đại: "... Có buồn cười không?"
Lâm Thời nghiêm túc ngay lập tức, cúi đầu ra vẻ cung kính: "Không buồn cười chút nào."
Chàng trai tóc đen cúi đầu, trông có vẻ rất ngoan, nhưng Lão Đại không cần nghĩ cũng biết chắc chắn cậu đang làm mặt quỷ ở bên dưới. Nhưng Lão Đại không muốn bận tâm, nói ngay:
"Nhiệm vụ hộ tống hoàng tử Liên bang đã được Charles nhận, hắn chỉ định cậu đi cùng."
Lâm Thời đang mắng thầm trong miệng thì dừng lại ngay. Cậu ngẩng đầu: "Ai cơ?"
Lão Đại nhướng mày: "Charles."
Im lặng một lúc, Lâm Thời hỏi: "Có thể từ chối không?"
Lão Đại: "Không thể."
Lâm Thời lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Thế còn những người khác thì sao? Hay nói cách khác, tôi có thể mang theo Tiểu Khắc không? Nhiệm vụ này quá gian nan, Tiểu Khắc nói nhóc ấy thích tôi nhất, nhóc ấy không nỡ rời xa tôi."
Thực ra, cậu chỉ không muốn đối mặt một mình với Charles. Thật sự rất đáng sợ, hai người họ có lẽ đến khi nhiệm vụ kết thúc cũng chẳng nói được một câu.
Nhận được lời cam đoan này, Lâm Thời cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay người rời đi.
Chú chó vàng nhỏ quả nhiên vẫn canh giữ ở bên ngoài. Thấy cậu đi ra, đôi mắt cậu bé lập tức sáng lên.
Lâm Thời cúi xuống bế cậu bé lên, tiện tay tung hứng một chút: "Đi thôi, đi làm nhiệm vụ cùng anh."
Derrick ngẩng đầu: "Lần này em có thể đi ra ngoài cùng Lâm sao?"
"Đúng vậy, vui không?"
"Vui ạ!" Derrick ôm lấy cổ Lâm Thời, thầm thề trong lòng.
Cậu sẽ không làm vướng chân Lâm, nếu có người xấu đến, cậu sẽ trốn đi. Trên đường đi, cậu còn có thể nấu cơm và giặt quần áo cho Lâm. Nghe Lâm nói, trước đây khi đi làm nhiệm vụ một mình, anh ấy chỉ ăn những dung dịch dinh dưỡng vô vị, và cả bánh mì cứng như đá.
Ngày xuất phát, Lâm Thời buộc một chiếc vòng cổ màu đen quanh cổ Derrick.
Chiếc vòng cổ làm bằng chất liệu đặc biệt, siết khá chặt. Derrick cảm thấy không thoải mái, dùng tay kéo lỏng ra một chút, hỏi: "Cái gì đây?"
"Máy định vị." Lâm Thời không yên tâm, buộc chặt chiếc vòng cổ lại lần nữa: "Có cái này, anh có thể biết Tiểu Khắc đang ở đâu bất cứ lúc nào."
"Ồ..." Đôi mắt Derrick lấp lánh, cậu lại hỏi: "Lâm cũng sẽ đeo máy định vị chứ? Tiểu Khắc cũng muốn biết Lâm đang ở đâu bất cứ lúc nào."
"Không." Lâm Thời dứt khoát phủ quyết: "Anh là người lớn, người lớn sẽ không đeo máy định vị."
Nói xong, cậu vỗ vỗ gáy Derrick, đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta nên xuất phát rồi."
Derrick chạy chậm hai bước để đuổi kịp cậu. Bàn tay đã chai sần vì vết thương chạm lên chiếc máy định vị ở cổ. Hàng mi dài đổ bóng lên khóe mắt.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo và vô cảm của Thiên Khải, cậu bé cúi đầu, mang một vẻ mặt đầy suy tư.
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Đánh giá:
Truyện Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Story
Chương 19
10.0/10 từ 40 lượt.