Vô Hạn Sinh Tồn

4: Biệt Thự Hoang 3

160@-


Editor: Helen
------------
“Vì sao người bị thương luôn là tôi?” Que Cay Quân thống khổ mà nhắm mắt lại, nhịn không được hoài nghi nhân sinh.
Vân Lạc bổ sung thuyết minh, “Nếu là màu mắt khác nhau thì chắc không phải con ruột, có thể là nhận nuôi.”
“Vấn đề này quan trọng sao?” Que Cay Quân đen mặt mà nhìn lại.
“Đương nhiên quan trọng, anh không phải là vì vạ miệng nói sai nên mới bị công kích sao?” Vân Lạc trả lời với vẻ chắc chắn.
Que Cay Quân trong lòng nghẹn khuất, lại không thể không nhẫn nại cung cấp kiến thức cho người mới, “BOSS công kích là ngẫu nhiên.

Tùy thời gian, địa điểm, mục tiêu và cường độ.”
“Đúng không? Chính là theo ý toi nói, tất cả đều có quy luật.” Vân Lạc không giải thích thêm, ngược lại hỏi, “BOSS công kích có tính ngẫu nhiên, đây là do phía chính phủ kết luận sao?”
Que Cay Quân ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, “Tổng kết từ kinh nghiệm của tôi!”
“Vậy có khả năng là sai.” Vân Lạc không chút do dự nói.
Que Cay Quân, “……”
Vì cái gì cô gái này đối với tiền bối không có một chút tôn kính nào? Hắn chính là người chơi lâu năm đã được mười mấy màn!
“Nếu không phải phía chính phủ công bố, so kinh nghiệm, tôi tình nguyện tin tưởng phán đoán của chính mình.” Vân Lạc bình tĩnh phân tích, “Trong phòng có hai người, lần đầu tiên chỉ công kích mỗi anh đã rất kỳ quái, lần thứ hai mục tiêu thế mà vẫn là anh, điều này hoàn toàn không giống như là ngẫu nhiên.”
“Có bản lĩnh lật đổ kết luận, thì hãy có bản lĩnh đưa ra giải thích hợp lý đi!” Que Cay Quân giận dữ.
“Tôi cho rằng, anh sở dĩ bị công kích, hoàn toàn là do hành vi không đúng đắn.” Vân Lạc nghiêm túc nói.
Que Cay Quân mặt không có biểu tình, trong thâm tâm hắn đang nói rốt cuộc làm gì thì được coi là không đúng đắn.
“Trước mỗi lần bị công kích, anh đều nói sai.” Vân Lạc tiến thêm một bước nhắc nhở.
Que Cay Quân nói nam chủ nhân bị cắm sừng, giá trị sinh mệnh liền bị trừ 40.
Que Cay Quân nói muốn lấy máu của chó đen, giá trị sinh mệnh lại bị giảm 20.
Cẩn thận hồi tưởng liền sẽ phát hiện, lúc vừa mới tiến trò chơi hắn bị công kích, kỳ thật cũng là vì nói sai.

Cái gì “Boss phó bản tu hú chiếm tổ”, “Vì độc chiếm biệt thự, đem toàn bộ gia đình giết chết”, nói xong giá trị sinh mệnh lập tức -50.
“Tôi nói sai cái gì?” Que Cay Quân không hề tự giác nhận thức.
“Anh không phát hiện ra sao? Lời nói bôi nhọ rất dễ mang lại công kích.” Vân Lạc nói.
Que Cay Quân thành thật lắc đầu, “Không phát hiện……”
Vân Lạc thập phần bất đắc dĩ.


Cô nhẫn nại tính tình giải thích, “Theo ý tôi thì người chơi bị công kích đều có nguyên nhân.



Hành vi của anh làm cho Boss phó bản tức giận, cho nên nó mới công kích anh.”
“Về phương diện khác, đây cũng là một loại manh mối.

Thông qua số lần công kích, thời gian công kích, cường độ công kích, có thể phán đoán ra sở thích cũng như kiêng kị của Boss phó bản.

Đột nhiên bị công kích, chắc chắn là do phạm vào kiêng kị.

Công kích cường độ càng cao, giá trị sinh mệnh rơi xuống càng nhiều, chứng tỏ BOSS càng tức giận.”
“Nếu không nhận thức được được điểm này, giá trị sinh thêm dù có tăng thêm cũng không đủ xài.”
Que Cay Quân vẻ mặt suy nghĩ, lời này giống như đang ám chỉ mình.

Chính là……
“Lời nói đạo lý như vậy, ai biết đó là thật hay giả?”
“Không tin thì anh có thể thử xem.” Vân Lạc không sao cả nói, “Ví dụ như lớn tiếng nhục mạ BOSS.”
Là người chơi có gan dám đối mặt với BOSS.
Que Cay Quân quyết tâm giữ lại tôn nghiêm của tiền bối, lập tức hét lớn một tiếng, “Los là kẻ ngu xuẩn!”
Vừa dứt lời, anh ta liền ngã xuống, hơn nữa mặt còn tiếp xúc trực tiếp với mặt đất.

Cùng thời gian, giá trị sinh mệnh -30.
Vân Lạc đã có tính toán từ sớm, từ sớm đã trốn đi rất xa, tránh cho chịu liên lụy.
Que Cay Quân bò dậy, biểu tình có chút hoảng loạn, “Vừa rồi giống như có một cái móng vuốt lớn ấn ở trên bụng tôi, trực tiếp ấn tôi sấp xuống.

Mẹ nó, thật đáng sợ!”
Sau lưng đột nhiên vươn ra móng vuốt của một sinh vật gì đó mà mình không rõ, nghĩ lại liền cảm thấy thật dọa người.
Móng vuốt lớn? Vân Lạc lắc đầu, “Tôi không thấy gì cả.”
Que Cay Quân ngồi ở mép giường, nửa ngày không khôi phục được tinh thần.


Kinh nghiệm qua mười mấy màn chơi tổng kết ra thế mà lại sai! Anh ta cảm thấy thế giới nhận thức của mình đang sụp đổ.
Qua hồi lâu, anh ta vẫn như cũ không thể tiếp thu hiện thực, “Nếu như vừa rồi là trùng hợp thì sao? Tôi thử lại lần nữa.”
“Nếu như anh chết thì làm sao bây giờ?” Vân Lạc hỏi.

Que Cay Quân tỏ vẻ, “Chết qua mười mấy lần, lần này nữa cũng không sao, ít nhất là làm rõ được giả thiết của trò chơi.”
“Tôi tôn trọng anh là một nam tử hán.” Dừng một chút, Vân Lạc dùng miệng lưỡi thương lượng nói, “Dù sao anh cũng muốn thử, không bằng giúp tôi một chút?”
“Cô nói đi.” Que Cay Quân sảng khoái đồng ý.
Vân Lạc bắt đầu ở trong ngăn kéo tìm kiếm.

Một lát sau, cô lấy ra giấy bút, “Bá bá bá” viết xuống hai hàng chữ.
Que Cay Quân tiếp nhận trang giấy, đọc theo từng câu từng chữ, “Thế mà ở cùng một chỗ với ác ma? Người nhà này quá ngu xuẩn.” Vừa dứt lời, trên mặt đất, trên vách tường, trong ngăn kéo chạy ra vô số bóng đen, bao trùm lấy anh ta.
Bóng đen càng lúc càng siết chặt, cùng lúc đó giá trị sinh mệnh của Que Cay Quân cũng bay theo.
Chờ đến khi giá trị sinh mệnh về không, Que Cay Quân hóa thành bạch quang, từ trong phòng biến mất.
Mà Vân Lạc, tuy rằng viết xuống những nội dung như thế những không có nói ra nên không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là cô cũng không cảm thấy cao hứng, ngược lại cảm giác sự tình càng thêm quỷ dị —— Los bị mắng, giá trị sinh mệnh -30; nguyên cả gia đình bị mắng giá trị sinh mệnh -60, này cũng quá kỳ lạ.

Chẳng phải bọn họ là quan hệ đối lập sao? Vì sao so với chính mình, ác ma càng muốn bảo vệ gia đình này hơn?
Vân Lạc mờ mịt trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
****
Thực nhanh đã tiến vào trò chơi sắp được 1 giờ, ban ngày đầu tiên sắp kết thúc, Vân Lạc đi ra phòng khách cùng mọi người hội họp.
Lúc tới lầu một, sắc trời bên ngoài đã từ ban ngày biến thành đêm tối.

Đèn đuốc phòng khách mở sáng trưng, ba người còn lại đã ngồi xung quanh bàn ăn hình chữ nhật.

Chỉ là giá trị sinh mệnh của Tư Đồ vẫn như cũ là 300, nhưng giá trị sinh mệnh của Huyết Chi Ảnh và Ám Ảnh lại giảm xuống rất nhiều.
“Có ai thấy Que Cay Quân không?” Tư Đồ dò hỏi.
Huyết Chi Ảnh khóe miệng giơ lên một tia trào phúng, “Vừa rồi không phải từ phòng ngủ chính truyền ra liên tiếp tiếng kêu thảm thiết của anh ta hay sao? Khẳng định là bị tập kích.”
Vân Lạc ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ trả lời, “Anh ta chịu công kích quá nhiều lần, đã bị loại trừ.”
Tư Đồ nhướng mày, “Vừa rồi hai người ở cạnh nhau?”

“Đúng vậy, cùng nhau tìm tòi phòng ngủ chính.” Vân Lạc sảng khoái thừa nhận.
“Kết quả Que Cay Quân bị loại trừ, cô lại không có chuyện gì?” Ám Ảnh hồ nghi.
Vân Lạc nhún nhún vai.

Cô có ngăn cản, nhưng căn bản ngăn không được Que Cay Quân ngo ngoe rục rịch muốn tìm đường chết.
“Anh ta đã làm gì?” Huyết Chi Ảnh truy vấn.

Vân Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại, “Không bằng anh nói trước nói xem, anh cùng Ám Ảnh ở phòng cho khách đã làm cái gì? Vì sao lại bị công kích?”
“Vừa lúc bị BOSS theo dõi.” Huyết Chi Ảnh trả lời có lệ.
Vì thế Vân Lạc trả lời cũng thực tùy ý, “Que Cay Quân bị loại, đại khái là do anh ta xui xẻo.”
“Có tìm được manh mối không?” Huyết Chi Ảnh như đang nói chuyện phiếm mà nhắc tới, “Có thì hãy nói ra đi, đại gia giúp cô phân tích tham mưu.”
“Muốn trao đổi đúng không? Được, anh nói trước.” Vân Lạc bình tĩnh nói.
Huyết Chi Ảnh rất không vui, trầm giọng nói, “Xem ra cô căn bản không có thành ý hợp tác rồi?”
“Như thế nào là không? Rõ ràng thành ý giống y như anh mà.” Vân Lạc ý có điều chỉ.
Huyết Chi Ảnh tức khắc nghẹn lời.
Tư Đồ cười ra tiếng.

Hai người đều đáp lời có lệ với đối phương, thành ý chính xác giống nhau —— đều giống như không có.
“Cũng chỉ là một người mới, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin, cảm thấy một mình một người có thể qua màn?” Huyết Chi Ảnh thẹn quá thành giận.
“Anh chẳng qua vào trò chơi trước tôi mấy ngày, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin, cảm thấy chính mình hơn người?” Vân Lạc ỷ vào viêc người chơi không thể tấn công lẫn nhau, không chút khách khí đáp trả.
Huyết Chi Ảnh cười nhạo, “Người mới cái gì cũng không hiểu, còn thể hiện là đại gia, không thể trêu vào không thể trêu vào.”
“Ân, ngoan ngoãn nghe lời, đem những mạnh mối biết được một năm một mười nói ra, có thể coi là nghe lời.” Vân Lạc mắt lé đánh giá Huyết Chi Ảnh, lạnh nhạt nói, “Anh coi người mới đều là kẻ ngốc sao?”
“Trước khi tỏ ra ghét bỏ người khác, thì hãy xem lại chính mình.

Lừa dối những gì còn chưa nói, còn trông cậy vào người khác cùng anh đào tim đào phổi sao?”
Huyết Chi Ảnh tức giận, lập tức lôi Ám Ảnh đi.
“Cấp bậc cao thì ghê gớm chắc?” Vân Lạc bĩu môi.
Mới vừa lúc tiến phó bản, cô tính toán cùng người chơi khác ở chung thật tốt, hợp tác qua màn.

Nhưng mà hiện thực nói cho cô rằng chỉ cần thái độ hiền lành, người khác liền cảm thấy người mới thật mềm yếu có thể bắt nạt.
Trên thực tế, nếu Huyết Chi Ảnh dùng ngữ khí hiền lành, thái độ hảo hữu, cô sẽ rất vui lòng trao đổi tin tức.

Nhưng đối phương một lòng muốn được tình báo, bản thân lại cất giấu tin tức không muốn nói ra, cô liền không có hứng thú xã giao cùng —— thời gian có hạn, thay vì nói vòng vo, còn không bằng sửa sang lại manh mối, chải chuốt rõ suy nghĩ cho rõ ràng.
Tư Đồ rất hứng thú mà nhìn Vân Lạc, “Tôi chưa từng gặp qua ngươi mới nào thú vị như cô.”
Vân Lạc buông lỏng, thoải mái phun ra, “Đó là do anh mới cấp 3, mới vừa tiến vào trò chơi không bao lâu.” Ngụ ý là, căn bản chưa thấy qua bao nhiêu người mới.

Tư Đồ cười cười, không có phản bác, chỉ nói, “Nếu cô ở trong trò chơi lần này bắt được đánh giá A, đạt được đạo cụ trân quý, tôi nguyện ý lấy giá gấp 1,2 thị trường để thu mua.”
Vân Lạc rất là động tâm, lại cảm thấy kỳ quái, “Vì sao?”
“Lần đầu tiên tiến vào phó bản liền có thể đạt được đánh giá A, chứng tỏ cô có tiềm lực, tương lai thậm chí có khả năng trở thành nơi ổn định bán ra đạo cụ trân quý.”

Tư Đồ đã thu mua đạo cụ trân quý một thời gian, nhưng người bán hỗn tạp, rất nhiều người rất khó liện hệ.

Hoặc là tăng giá vô tội vạ, hoặc là trữ hàng đầu cơ tích trữ, tóm lại quá trình rất không thuận lợi.

Không có biện pháp, cuối cùng anh chỉ có thể tiến vào trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh, tự mình kiếm đạo cụ.
Nếu Vân Lạc có thực lực, có thể ổn định đạt được đạo cụ trân quý, anh thà rằng dùng nhiều tiền, cũng muốn thiết lập mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với cô.
Vân Lạc không hiểu lắm logic của kẻ có tiền.

Theo cô, việc mua đạo cụ trân quý theo giá thị trường đã thuộc về phạm trù “Những kẻ ngốc nghếch lắm tiền”, gia hỏa này thế mà còn chủ động tăng giá.
Cô đánh giá Tư Đồ từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói, “Anh thực sự cần mấy món đạo cụ trân quý sao?”
“Đúng vậy, nhu cầu cấp bách muốn lượng lớn đạo cụ trân quý, càng nhiều càng tốt.” Tư Đồ thừa nhận.
Vân Lạc cúi đầu không nói.

Nếu nàng có thể đạt được đạo cụ trân quý, gia hỏa trước mắt này quả thật là một người mua không tồi, cũng đỡ phí thời gian, tinh lực để đi bán.
“Thế nào?” Tư Đồ hỏi.
Vân Lạc không tìm ra lý do cự tuyệt, vì thế đáp ứng, “Thành giao.”
Tư Đồ đúng lúc đưa ra sổ nhật ký, trịnh trọng nói, “Đây là manh mối tôi tìm được trong thư phòng.

Hy vọng cô sớm ngày phá giải bí ẩn, tìm ra chân tướng.”
Vân Lạc tiếp nhận sổ nhật ký, theo bản năng vuốt ve mép bên cạnh.

Bỗng nhiên, cô hỏi, “Nếu cuối cùng không thể điều tra ra chân tướng, vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Tư Đồ cười cười, không chút do dự trả lời, “Giao dịch hủy bỏ, trước khi trò chơi kết thúc tôi sẽ vạch trần đáp án.” Nếu đối phương không phải nhân tài như anh nghĩ, như vậy không còn gì để nói tiếp.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc tự giới thiệu anh nói mình làm công tác Đảng, lấy qua một lần đánh giá B?” Vân Lạc mặt vô biểu tình mà nêu ra vấn đề.
Tư Đồ tự nhiên trấn định, khẽ cười nói, “Chính là như thế khồn sau.

Tôi từng chơi qua ba màn, lấy qua một lần đánh giá B, hai lần đánh giá A.” Anh không có nói sai, chỉ là che giấu một phần tin tức.
Giả heo ăn thịt hổ a! Vân Lạc thở dài mở ra sổ nhật ký.




Vô Hạn Sinh Tồn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Hạn Sinh Tồn Truyện Vô Hạn Sinh Tồn Story 4: Biệt Thự Hoang 3
5.8/10 từ 19 lượt.
loading...