Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Chương 40: Món Quà Đến Từ Hệ Thống
111@-
Sau khi tổng kết điểm xong xuôi, Nguyễn Tinh Nhã đã quá mệt mỏi để kiểm tra lại, trở lại hiện thực liền ngủ mê man một ngày một đêm. Vết thương trên cơ thể của cậu đã được hệ thống chữa lành, nhưng về mặt tinh thần thì cậu có chút đuối.
Vừa hay tuần này được nghỉ lễ tận 5 ngày, cho nên cậu không cần phải dậy sớm đi làm, có rất nhiều thời gian rảnh. Ngày cuối kì nghỉ mới hẹn gặp Vu Ngạn Thu.
…
Sáng chủ nhật.
Quán cà phê.
Leng keng.
Chuông cửa vang lên, nhân viên vừa muốn nói gì đó thì nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp gần giống với miêu tả của chủ quán, lập tức vào thái độ phục vụ khách VIP.
“Tôi có hẹn với bạn…Nhưng chắc là người kia chưa tới.” Nguyễn Tinh Nhã ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Vu Ngạn Thu đâu.
Cho cậu leo cây?
Nhân viên chỉ một cái bàn trống cho cậu ngồi xuống, đưa qua menu: “Có hẹn với anh Vu đúng không ạ? Hiện tại anh ấy chưa đến, anh có muốn gọi món trước hay không?”
“Vậy cho tôi…”
Nguyễn Tinh Nhã gọi đồ uống và bánh xong mới nhận ra quán này chỉ có một mình cậu là khách, không khỏi khó hiểu. Chủ nhật mà cũng vắng thế cơ à?
…
Chờ Nguyễn Tinh Nhã uống hết một ly nước thì tiếng chuông cửa mới vang lên. Cậu liếc nhìn đồng hồ, Vu Ngạn Thu đến trễ 30 phút.
“Vu Ngạn Thu, anh-”
Soạt!
Trước mắt nhoáng lên một màu hồng, mùi hoa thoang thoảng ngập tràn xoang mũi, làm cậu há hốc.
“??” Hoa hồng? Còn là 99 đóa?
“Ơ? Vu Thực?”
Nguyễn Tinh Nhã kinh ngạc muốn rớt cằm. Vu Ngạn Thu sến súa như vậy thì cậu còn hiểu được, nhưng mà Vu Thực cao to tính tình khắc nghiệt ôm theo bó hoa thì hơi khó tưởng tượng.
“…” Cũng đẹp trai.
Vu Thực ở trong trò chơi chỉ mặc một màu đen, nhìn có chút âm trầm, hắn lại luôn trưng ra vẻ mặt cả thế giới này thiếu tiền hắn, nhăn nhó khó chịu. Hiện tại thì không có áp lực như trong phụ bản, sơ mi trắng quần âu đen, trông giống tổng tài hơn là quân nhân. Vóc dáng nam tính làm lớp áo sơ mi căng ra, bắp tay cũng to, bên dưới thì…làm người ta âm thầm ngưỡng mộ.
“Vu Ngạn Thu đâu?” Cậu ho nhẹ một tiếng, cố làm mình trông dữ dằn một chút.
Vu Thực nhìn chằm chằm cậu một lúc, chậc lưỡi, đưa hoa cho cậu, ngồi xuống cái ghế đối diện: “Chậm nhất là hai tiếng nữa cậu ta mới đến được.”
Đa số những người bị kéo vào game kinh dị hoặc là sắp chết hoặc là người có khuôn mặt đẹp. Hệ thống là sinh vật siêu nhiên hay người ngoài hành tinh hắn không biết. Nhưng hắn biết một chuyện, người chơi chỉ là công cụ mua vui của đám “Người xem” chưa từng lộ diện.
Nguyễn Tinh Nhã có gương mặt nổi bật như vậy, đến cả hắn nhìn thấy cũng ngỡ xuân về, bị chộp đi tiêu khiển cũng là hiển nhiên.
Sẽ thế nào nếu như chiêm ngưỡng khuôn mặt đó hoảng sợ tột độ, thần trí bất ổn, là kinh hãi, bị dọa chết hay bị xé nát ra thành từng mảnh vụn. Sẽ rất có cảm xúc, có khoái cảm khi nhìn tình cảnh bạo ngược đó.
Vu Thực không có bệnh, cũng không bị biến thái, chỉ là hắn hơi tự hỏi, bệnh nghề nghiệp khi còn là cảnh sát.
Nhưng ai biết, hiện tại hắn có còn bình thường hay không.
“…?” Nhìn muốn thủng mặt như muốn mổ xẻ cậu là sao đấy?
Nguyễn Tinh Nhã khó chịu à nha: “Hẹn đi cà phê mà đi muộn hai tiếng, anh ta cho rằng tôi sẽ chờ anh ta á? Tưởng bản thân mình là Lee Min Ho chắc? Không thể chờ nữa, tôi về đây!”
Vu Thực một câu nói thẳng trọng tâm: “Tôi có thể nói cho cậu biết thêm về trò chơi.”
Cậu cười cười, đừng tưởng chỉ có một chút thông tin mà lên mặt, hai tiếng cuộc đời chứ có ít đâu, cậu mới không thèm chờ.
“Hứ! Anh thích thì cứ đợi một mình đi!”
__________
“Vậy là trò chơi có năm cấp độ tùy tiện lựa chọn à? Một sao đến năm sao, ơ hay thật, giờ tôi mới biết mình bị con trí tuệ nhân tạo đó cho chơi màn khó.” Ngữ khí cay cú khi bị chơi.
“Ra là vậy, có mấy Game nó lấy bối cảnh ở thực tại, vậy tôi cũng phải đi tìm hiểu tập tục kì lạ xem.” Gật gà gật gù đầy cảm thán.
“Đỉnh cấp là cấp cao nhất hả? Nếu là người chơi đỉnh cấp thì chắc là sẽ biết cách rời khỏi Game hoàn toàn phải không?”
“Còn có cả thẻ tổ đội năm người nữa à? Giống hệt Game phiêu lưu ha.”
“Có top người chơi, vậy anh với Vu Ngạn Thu ai xếp ở trên?”
Nhìn Nguyễn Tinh Nhã cái miệng nhỏ cứ bép xép không ngừng như mấy con vịt đồng loạt kêu, Vu Thực đau hết cả đầu: “Sao cậu không tự tra? Status của hệ thống, gì mà chẳng có.”
Cậu bĩu môi: “…” Không có trong top thì nói, cậu cũng có cười vào mặt đâu.
[Ting!]
Nguyễn Tinh Nhã tưởng mình bị lãng tai, nhìn qua Vu Thực, thấy hắn chau mày, biết là mình không nghe lầm.
“…” Lại có điềm.
[Chào toàn thể các người thân mến! Giới thiệu cho những ai chưa biết, người ta là 02, hệ thống hỗ trợ nha.
Nghỉ lễ năm ngày vừa qua rất thoải mái đúng không nào?
đặc biệt mở ra hai phụ bản đặc biệt chào mừng 30 tháng 4 và 1 tháng 5.
Phụ bản đặc biệt 30042024: Chiến trường đẫm máu! (Vào xem chi tiết hơn)
Phụ bản đặc biệt 01052024: Khai thác Ốc đảo! (Vào xem chi tiết hơn)
Bắt buộc phải tham gia một trong hai đó nha~
A, Tân Thủ không cần phải tham gia, đáng tiếc nhỉ.
Thời gian đăng kí là từ hôm nay đến tối, tranh thủ nha quý vị!
Không tham gia là sẽ bị người ta trừng phạt đó nhe~]
Nguyễn Tinh Nhã lạnh hết cả người.
Lại tới một con Tiểu Nhị.
Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Vừa hay tuần này được nghỉ lễ tận 5 ngày, cho nên cậu không cần phải dậy sớm đi làm, có rất nhiều thời gian rảnh. Ngày cuối kì nghỉ mới hẹn gặp Vu Ngạn Thu.
…
Sáng chủ nhật.
Quán cà phê.
Leng keng.
Chuông cửa vang lên, nhân viên vừa muốn nói gì đó thì nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp gần giống với miêu tả của chủ quán, lập tức vào thái độ phục vụ khách VIP.
“Tôi có hẹn với bạn…Nhưng chắc là người kia chưa tới.” Nguyễn Tinh Nhã ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Vu Ngạn Thu đâu.
Cho cậu leo cây?
Nhân viên chỉ một cái bàn trống cho cậu ngồi xuống, đưa qua menu: “Có hẹn với anh Vu đúng không ạ? Hiện tại anh ấy chưa đến, anh có muốn gọi món trước hay không?”
“Vậy cho tôi…”
Nguyễn Tinh Nhã gọi đồ uống và bánh xong mới nhận ra quán này chỉ có một mình cậu là khách, không khỏi khó hiểu. Chủ nhật mà cũng vắng thế cơ à?
…
Chờ Nguyễn Tinh Nhã uống hết một ly nước thì tiếng chuông cửa mới vang lên. Cậu liếc nhìn đồng hồ, Vu Ngạn Thu đến trễ 30 phút.
“Vu Ngạn Thu, anh-”
Soạt!
Trước mắt nhoáng lên một màu hồng, mùi hoa thoang thoảng ngập tràn xoang mũi, làm cậu há hốc.
“??” Hoa hồng? Còn là 99 đóa?
“Ơ? Vu Thực?”
Nguyễn Tinh Nhã kinh ngạc muốn rớt cằm. Vu Ngạn Thu sến súa như vậy thì cậu còn hiểu được, nhưng mà Vu Thực cao to tính tình khắc nghiệt ôm theo bó hoa thì hơi khó tưởng tượng.
“…” Cũng đẹp trai.
Vu Thực ở trong trò chơi chỉ mặc một màu đen, nhìn có chút âm trầm, hắn lại luôn trưng ra vẻ mặt cả thế giới này thiếu tiền hắn, nhăn nhó khó chịu. Hiện tại thì không có áp lực như trong phụ bản, sơ mi trắng quần âu đen, trông giống tổng tài hơn là quân nhân. Vóc dáng nam tính làm lớp áo sơ mi căng ra, bắp tay cũng to, bên dưới thì…làm người ta âm thầm ngưỡng mộ.
“Vu Ngạn Thu đâu?” Cậu ho nhẹ một tiếng, cố làm mình trông dữ dằn một chút.
Vu Thực nhìn chằm chằm cậu một lúc, chậc lưỡi, đưa hoa cho cậu, ngồi xuống cái ghế đối diện: “Chậm nhất là hai tiếng nữa cậu ta mới đến được.”
Đa số những người bị kéo vào game kinh dị hoặc là sắp chết hoặc là người có khuôn mặt đẹp. Hệ thống là sinh vật siêu nhiên hay người ngoài hành tinh hắn không biết. Nhưng hắn biết một chuyện, người chơi chỉ là công cụ mua vui của đám “Người xem” chưa từng lộ diện.
Nguyễn Tinh Nhã có gương mặt nổi bật như vậy, đến cả hắn nhìn thấy cũng ngỡ xuân về, bị chộp đi tiêu khiển cũng là hiển nhiên.
Sẽ thế nào nếu như chiêm ngưỡng khuôn mặt đó hoảng sợ tột độ, thần trí bất ổn, là kinh hãi, bị dọa chết hay bị xé nát ra thành từng mảnh vụn. Sẽ rất có cảm xúc, có khoái cảm khi nhìn tình cảnh bạo ngược đó.
Vu Thực không có bệnh, cũng không bị biến thái, chỉ là hắn hơi tự hỏi, bệnh nghề nghiệp khi còn là cảnh sát.
Nhưng ai biết, hiện tại hắn có còn bình thường hay không.
“…?” Nhìn muốn thủng mặt như muốn mổ xẻ cậu là sao đấy?
Nguyễn Tinh Nhã khó chịu à nha: “Hẹn đi cà phê mà đi muộn hai tiếng, anh ta cho rằng tôi sẽ chờ anh ta á? Tưởng bản thân mình là Lee Min Ho chắc? Không thể chờ nữa, tôi về đây!”
Vu Thực một câu nói thẳng trọng tâm: “Tôi có thể nói cho cậu biết thêm về trò chơi.”
Cậu cười cười, đừng tưởng chỉ có một chút thông tin mà lên mặt, hai tiếng cuộc đời chứ có ít đâu, cậu mới không thèm chờ.
“Hứ! Anh thích thì cứ đợi một mình đi!”
__________
“Vậy là trò chơi có năm cấp độ tùy tiện lựa chọn à? Một sao đến năm sao, ơ hay thật, giờ tôi mới biết mình bị con trí tuệ nhân tạo đó cho chơi màn khó.” Ngữ khí cay cú khi bị chơi.
“Ra là vậy, có mấy Game nó lấy bối cảnh ở thực tại, vậy tôi cũng phải đi tìm hiểu tập tục kì lạ xem.” Gật gà gật gù đầy cảm thán.
“Đỉnh cấp là cấp cao nhất hả? Nếu là người chơi đỉnh cấp thì chắc là sẽ biết cách rời khỏi Game hoàn toàn phải không?”
“Còn có cả thẻ tổ đội năm người nữa à? Giống hệt Game phiêu lưu ha.”
“Có top người chơi, vậy anh với Vu Ngạn Thu ai xếp ở trên?”
Nhìn Nguyễn Tinh Nhã cái miệng nhỏ cứ bép xép không ngừng như mấy con vịt đồng loạt kêu, Vu Thực đau hết cả đầu: “Sao cậu không tự tra? Status của hệ thống, gì mà chẳng có.”
Cậu bĩu môi: “…” Không có trong top thì nói, cậu cũng có cười vào mặt đâu.
[Ting!]
Nguyễn Tinh Nhã tưởng mình bị lãng tai, nhìn qua Vu Thực, thấy hắn chau mày, biết là mình không nghe lầm.
“…” Lại có điềm.
[Chào toàn thể các người thân mến! Giới thiệu cho những ai chưa biết, người ta là 02, hệ thống hỗ trợ nha.
Nghỉ lễ năm ngày vừa qua rất thoải mái đúng không nào?
Phụ bản đặc biệt 30042024: Chiến trường đẫm máu! (Vào xem chi tiết hơn)
Phụ bản đặc biệt 01052024: Khai thác Ốc đảo! (Vào xem chi tiết hơn)
Bắt buộc phải tham gia một trong hai đó nha~
A, Tân Thủ không cần phải tham gia, đáng tiếc nhỉ.
Thời gian đăng kí là từ hôm nay đến tối, tranh thủ nha quý vị!
Không tham gia là sẽ bị người ta trừng phạt đó nhe~]
Nguyễn Tinh Nhã lạnh hết cả người.
Lại tới một con Tiểu Nhị.
Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Đánh giá:
Truyện Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Story
Chương 40: Món Quà Đến Từ Hệ Thống
10.0/10 từ 12 lượt.