Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!
Chương 46: Quản lý
Buổi quay phim cuối cùng của Hạ Điềm diễn ra suôn sẻ hơn cô nghĩ. Trước khi bắt đầu, đạo diễn gọi Thất Thất ra nói gì đó, vẻ mặt của cô nàng từ ban đầu giận dữ và không vui, từ từ biến thành bình tĩnh và cam chịu.
Cho dù tâm trạng bị ảnh hưởng tiêu cực, nhưng Thất Thất vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, không có giữa trường quay phát rồ với Hạ Điềm.
Cuối giờ làm việc, Hạ Điềm chào tạm biệt mọi người, cúi đầu với đạo diễn, sau đó nói cảm ơn với từng người một rồi mới rời đi. Đây là bộ phim đầu tiên cô đóng, trong lòng cũng có nhiều cảm xúc, có mong chờ, có hồi hộp không biết phản ứng của khán giả sẽ thế nào. Nhưng mà hiện tại lo lắng vẫn còn hơi sớm, bởi lẽ cách thời gian công chiếu còn một đoạn thời gian nữa.
Cổ Trạch tỏ ra khá tiếc khi không được tiếp tục hợp tác với Hạ Điềm. Anh vẫn tự nhiên như trước mà cười nói với cô, hai người hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng nữa. Không có cơ hội thì làm bạn vẫn tốt, huống chi anh cũng chỉ mới động lòng với cô, còn chưa đến mức yêu sâu đậm.
Công việc kết thúc, Lạc Thần đúng giờ đến đón Hạ Điềm, Trình Tiêu cũng đưa cô ra tận chỗ Lạc Thần rồi mới yên tâm tan làm.
Cửa xe vừa mở, khuôn mặt buồn cười của Ngáo liền hiện ra trước mắt.
“Anh mang theo nó tới đón em luôn à?”
Thấy nó ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, Hạ Điềm chui vào xe, ngoảnh mặt lại nhìn.
“Ừm, trước đưa nó về, sau đó anh đón em và bạn em đi ăn.”
Lạc Thần lái xe đưa cô rời đi, chạy thẳng đến nhà của Tô Ngữ. Thành phố ồn ào không còn náo nhiệt như trước, mùa đông lạnh, cũng không có nhiều người muốn tự ngược mà chạy ra ngoài đón gió.
Từ trường quay đến chỗ Tô Ngữ đi mất khoảng nửa tiếng hơn, vậy nên Hạ Điềm tranh thủ chợp mắt một lát. Cô nghiêng đầu tựa vào bên cửa sổ, trong xe ấm áp và có mùi hương riêng của Lạc Thần, rất dễ chịu.
Thấy cô gái nhỏ mau chóng chìm vào giấc ngủ, Lạc Thần tự giác thả chậm tốc độ xe, để cô nghỉ ngơi thêm một lát. Mỗi lúc nhìn Hạ Điềm trong bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, anh lại có xúc động muốn chạm vào cô.
Trong lòng như có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua, tâm trạng của anh chợt thoải mái hơn không ít, cả người khoan khoái.
Ngáo chắp hai chân trước lại nằm sấp ở sau xe, theo tiếng nhạc du dương mà đuôi dài hơi lắc lư nhè nhẹ.
Xe chầm chậm dừng lại bên đường, dù đã đến nơi nhưng Lạc Thần vẫn còn chưa nỡ gọi bạn gái của mình dậy. Thấy khóe môi của cô khi ngủ còn cong lên như gặp chuyện vui thì không khỏi ngứa tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Hạ Điềm khá nhạy nên lập tức giật mình hé mắt ra, phát hiện Lạc Thần đang nghiêng người nhìn cô chằm chằm. Cô dùng chất giọng ngái ngủ hỏi:
“Tới rồi?”
“Ừm, vừa tới, em tỉnh rồi thì xuống thôi.”
Nam nhân đưa tay xoa xoa tóc cô, tuy là dùng lực rất nhẹ nhưng vẫn khiến tóc đỉnh đầu cô hơi rối một chút.
Hạ Điềm cảm giác được, liếc mắt nói:
“Anh làm rối tóc em rồi.”
Lạc Thần bị cô trừng như vậy cũng không giận, vẫn vui vẻ đi mở cửa xe cho cô. Anh chắp một tay sau lưng, một tay vươn về phía cô.
“Cô công chúa bé bỏng của anh, xuống xe nào.”
Thiếu nữ nắm lấy tay anh, không quên trêu một câu:
“Anh nghĩ mình là kỵ sĩ đấy à? Thật trẻ con.”
Trẻ con như vậy, cô lại rất thích. Cô siết chặt tay anh, vui vẻ mà hưởng thụ anh ân cần săn sóc.
Hai người ở nơi đó tình tứ ngọt ngào, quên mất trong xe còn một con cún đần đang quẫy đuôi điên cuồng, nó cảm thấy rất cô đơn, nó cũng muốn được quan tâm.
Cún ngốc bị cặp vợ chồng sắp cưới nào đó lãng quên, đến tận khi Hạ Điềm thấy Tô Ngữ xuất hiện ở phía xa mới nhớ ra nhiệm vụ chính khi đến đây, đó là hộ tống nó về nhà.
Vừa mới chào hỏi đơn giản xong, Tô Ngữ liền ngây ngốc nhìn thẳng vào Lạc Thần, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra. Cảm giác khi ở gần chỉ có thể dùng hai từ để hình dung anh: đẹp trai. Ba từ thì là: quá đẹp trai.
Tô Ngữ đột nhiên xúc động muốn khóc, vì sao quanh mình không có soái ca cực phẩm như Lạc Thần? Chẳng lẽ bản thân ăn ở không đủ tốt, nghiệp nặng quá hay sao? Thậm chí đến giờ cô vẫn chưa có người yêu…
Nhìn biểu cảm như mếu của Tô Ngữ, Hạ Điềm buồn cười đập đập vai cô nàng:
“Mau tới đón Bánh Bao của cậu đi. Nó tăng hẳn hai cân đó nha.”
Tô Ngữ ừ ừ rồi chạy nhanh tới chỗ xe, mở cửa đón cục cưng bảo bối của mình. Thấy nó lâu ngày gặp lại vẫn quấn quýt cô không buông thì tâm trạng ổn định hơn nhiều, không có người yêu, có một con cún trung thành cũng được rồi.
Đợi Tô Ngữ đưa Bánh Bao vào nhà xong, ba người lên xe đi ăn. Lần đầu tiên Tô Ngữ được ngồi trong một nhà hàng cao cấp 5 sao, hai mắt không khỏi liếc khắp nơi, trần nhà, sàn nhà, tường, bàn ăn, sau đó mới đến thức ăn trên bàn.
Không trách cô nhà quê được, lần đầu cô biết có bạn trai giàu là cảm giác sung sướng như thế nào. Lẳng lặng giơ ngón tay cái lên với bạn tốt, khen:
“Hạ Điềm đỉnh nhất!”
“Ha ha, nhìn cậu kìa.”
Hạ Điềm cười híp cả mắt, thần thái sáng láng, đây có lẽ là lần đầu Lạc Thần thấy dáng vẻ này của cô. Mặc dù bình thường cũng rất hoạt bát, nhưng khi ở cạnh Tô Ngữ, cô càng phát ra sức hấp dẫn vô hình, là một loại năng lượng tích cực.
Đang lúc mọi người vui vẻ ăn cơm, điện thoại của Hạ Điềm chợt reo vang.
Cô nhìn dãy số kia, hơi nhíu mày, nói:
“Mọi người đợi chút.”
Hai người còn lại đều hiểu ý im lặng, Hạ Điềm trượt tay mở máy, áp vào lỗ tai.
“Có chuyện gì không, quản lý Tiêu?”
[Tôi chuẩn bị nhận cho cô một ít hợp đồng quảng cáo, hiện tại sẽ gửi qua mail cho cô nhìn thử. Ngày mai đến công ty gặp tôi.]
“Được rồi, tôi đã biết.”
Hạ Điềm tắt máy, cũng không nói thêm gì nữa. Đã lâu không thấy quản lý liên lạc với cô, hiện tại đột nhiên nhảy ra, cô có dự cảm chẳng lành chút nào.
Mau chóng mở mail lên, cô vừa đọc vừa mím môi, quả nhiên là không có ý tốt.
Toàn bộ hợp đồng đều là quảng cáo nội y, tạp chí khoe thân, nội dung phim cũng đều rất nóng bỏng, là phim có cảnh 18+...
Thấy biểu tình của cô không đúng, Lạc Thần hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Có chuyện rồi hả?” Tô Ngữ cũng dừng ăn.
Hạ Điềm nghĩ một lúc, bản thân cô không thể tự giải quyết thì tốt nhất nên cho Lạc Thần xem.
Nam nhân cầm lấy điện thoại của cô, trong mail chỉ nói sơ qua về nội dung công việc nhưng cũng khiến mặt anh trầm xuống, đáy mắt lướt qua giận dữ.
Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!