Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!
Chương 115: Con gái của họ
Lạc Thần thấy Hạ Điềm không còn quá gay gắt với mình nữa, lập tức vui vẻ đưa cô về nhà.
Vừa đậu xe xuống gần đó, Hạ Mạc đang ôm bóng đi trên đường liền dừng lại, trừng to mắt mà nhìn. Cái biển số xe quen thuộc này, cậu chắn chắc không thể nào nhầm được, của tên khốn bội bạc dạo gần đây hay tán tỉnh chị cậu.
Hạ Mạc vừa chơi bóng về liền gặp cảnh Lạc Thần đậu xe gần nhà cậu, dự cảm không lành, cậu nhanh chân chạy tới đó.
Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước xuống là Hạ Điềm, chị gái thân yêu của cậu.
“Chị…”
Hạ Mạc rất muốn hỏi, sao chị lại đi chung xe với tên tra nam kia? Nhưng mà nhận được cái nháy mắt của chị, cậu lập tức ngậm miệng không hỏi nữa. Thôi, chuyện của người lớn đúng là cậu không thể nào hiểu nổi. Yêu với chả đương cái gì…
Cậu liếc mắt sang bên kia, nhếch môi khinh thường một cái rồi mới dẫn đầu đi vào nhà.
Lúc này mẹ Hạ vừa mới dọn cơm trưa ra, thấy con trai mình đầy mồ hôi chạy về, tức giận mắng:
“Con có thôi cái kiểu phơi nắng này đi không hả?”
“Mẹ, da bánh mật siêu xịn, mẹ không hiểu gì cả. Đám con gái trên trường cũng vậy, cứ thích da trắng trẻo dáng vẻ thư sinh làm gì? Đây gọi là làn da màu đồng khỏe mạnh!” Hạ Mạc vừa cởi giày vừa trả treo.
“Đúng rồi, chị về, còn dẫn theo anh ta nữa.”
Vừa nhắc đến hai chữ “anh ta”, mẹ Hạ đang cầm tô canh ra mà mừng muốn rơi luôn tô canh.
“Cuối cùng hai đứa nó cũng chịu làm hòa rồi đó hả? Mau, mau đi vào tắm rửa ăn cơm.”
Mẹ Hạ đặt tô canh xuống rồi vui vẻ đi xới cơm, bà đã mong ngày hai đứa làm hòa từ rất lâu rồi. Nói gì thì nói, một cậu con rể đáng tự hào như vậy, bà rất vừa lòng. Huống chi chuyện đã qua được một thời gian, mà Lạc Thần rõ ràng đang tích cực nhận lỗi, Y Y cũng cần bố... Đủ thứ nguyên do dồn lại khiến mẹ Hạ vô cùng mong mỏi bọn họ làm hòa.
Hạ Mạc vừa chạy đi tắm, trước cửa liền có tiếng bước chân lộp cộp.
Mẹ Hạ đeo tạp dề đi thẳng ra, cười toe toét chào đón:
“Hai đứa về rồi hả? Vào đây, ăn cơm trưa luôn nào.”
“Mẹ!” Hạ Điềm kêu bà, hy vọng bà giữ chút thể diện cho mình.
“Kêu cái gì mà kêu, nhanh vào rửa tay ra ăn cơm đi.”
“...”
Hạ Điềm đột nhiên có cảm giác mình đi nhầm nhà.
Lạc Thần thấy thái độ của mẹ Hạ như vậy, không khỏi thở phào trong lòng, ít ra còn có người đứng sau ủng hộ anh.
Anh tháo giày ra, sau đó ngoan ngoãn đi rửa tay rồi ra bàn cơm.
Bố Hạ đi làm chưa về nên lúc này nhà chỉ có ba mẹ con, cộng thêm Lạc Thần.
Không biết bao lâu rồi chưa được ngồi quây quần bên bàn ăn thế này, trước lúc đến đây Lạc Thần cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mẹ Hạ mắng, nhưng ngoài dự liệu là bà ấy không những không ghét anh, còn vô cùng thân thiết hỏi thăm tình hình của anh dạo gần đây.
Hạ Điềm yên lặng ăn cơm, Hạ Mạc cũng học hỏi chị gái, vô cùng kiệm lời.
“À đúng rồi, Lạc Thần, môi con làm sao thế?”
Nghe bà hỏi, Hạ Điềm mới sực tỉnh ngẩng đầu lên. Bên môi người đàn ông kia vừa rồi bị cô cắn ra một vết đỏ ửng, lúc này mẹ Hạ nói, cô lập tức vươn tay ra che miệng Lạc Thần, thay anh trả lời:
“Nóng trong người nên nổi ghẻ thôi, mẹ đừng quan tâm.”
“Không phải ghẻ, là nhiệt miệng.” Hạ Mạc không chút lưu tình bắt bẻ cô.
“Em im lặng, lo ăn cơm đi. Mẹ, anh ta đến thăm Y Y, tụi con ăn xong rồi, con đưa anh ta vào phòng xong sẽ trở lại liền.”
Hạ Điềm phản ứng cực nhanh, không để cho ba người nói thêm gì đã lôi kéo Lạc Thần về phòng.
Anh nhìn cánh tay đang bị cô nắm, vẻ mặt tràn ngập hưởng thụ.
Lúc này Y Y đang nằm trên giường ngủ trưa, nghe tiếng mở cửa, con bé mở mắt ra nhìn. So với trước kia, Y Y càng ngày càng mũm mĩm, chân và tay trắng mềm phân thành ngấn, như củ sen vậy. Môi chúm chím thích phun bong bóng, đôi mắt thì to tròn ngây thơ.
Lạc Thần đứng bên giường nhìn con gái vừa tỉnh ngủ, trái tim như tan thành một vũng nước. Con bé… thật sự rất đáng yêu.
“A a…” Y Y cố gắng lật người lại, nhưng bị gối ở hai bên chặn, khiến con bé không thể hoàn thành động tác.
Con bé lập tức òa khóc, Hạ Điềm đi tới ôm con lên, vỗ vỗ một chút vào lưng con bé. Y Y thấy mẹ, lại căng miệng ra cười.
Lạc Thần vụng về ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay muốn ôm con bé lên.
Con bé đang trong giai đoạn làm quen với thế giới xung quanh, cảm giác thân cận nhất với Hạ Điềm, mà Lạc Thần lần đầu tiên xuất hiện, tất nhiên dọa con bé.
Anh còn chưa ôm được, con bé đã khóc ầm lên, dùng năm ngón tay bé xíu mũm mĩm níu chặt quần áo của Hạ Điềm.
“Anh đừng vội, ở bên cạnh đưa đồ chơi cho con bé là được.”
Hạ Điềm ôm Y Y về, đặt lên giường rồi đem mấy con thú bông xung quanh đưa cho con bé ôm. Gần đây Y Y đang tập ngồi, khả năng giữ thăng bằng vẫn chưa được tốt lắm.
“Anh canh chừng, cứ để Y Y chơi một mình, tôi ra giúp mẹ rửa chén xong sẽ vào.”
Nói xong cô đứng lên đi ra ngoài, để lại hai bố con ngốc nghếch nhìn nhau.
Lạc Thần cũng từng học chăm sóc con nít, nhưng chung quy không phải phụ nữ, động tác của anh vô cùng cứng nhắc vụng về.
Ngồi nhìn Y Y dùng miệng nhỏ phủ nước miếng lên đầy gấu bông, anh nhịn không được mà cản lại. Thứ này không biết có sạch sẽ hay không nữa, cho vào miệng sẽ dính vi khuẩn mất.
Động tác của anh vô tình chọc giận con bé.
Y Y nắm gấu bông vẫy vẫy, trực tiếp ném vào mặt Lạc Thần.
Có thể chỉ là vô tình thôi, nhưng nhìn anh nhếch lông mày với mình, Y Y cười lên đầy sung sướng:
“A ba ba ba ba… ma ma...”
Mặc dù chỉ là mấy âm không rõ ràng, nhưng lại chọc cho Lạc Thần vui đến tít cả mắt. Anh đưa tay ra sờ vào gò má của Y Y, xúc cảm mềm mại, có chút đàn hồi.
“Y Y.”
Anh thử gọi, con bé lập tức “a a” mấy tiếng đáp trả.
“Y Y.”
“A ba ba ba…”
Lạc Thần cũng không biết mình đang làm gì, sao lại ngồi đây cùng con bé nói chuyện vớ vẩn.
Lúc Hạ Điềm dọn dẹp xong quay lại, Lạc Thần đang nằm trên giường đưa tay đỡ lưng cho con gái, giúp con bé ngồi vững thân mình.
Y Y thì dùng tay sờ khắp trên khuôn mặt đẹp trai của anh. Không phải nói trẻ nhỏ chỉ thích ở cùng những người thân cận thôi sao? Mới một lát đã bám dính lấy Lạc Thần như vậy, nếu để Tô Ngữ nhìn thấy cảnh vừa tiếp xúc với Lạc Thần đã mất liêm sỉ của Y Y, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm…
Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!