Võ Đạo Chi Lộ
Quyển 4 - Chương 142: Chap 31 Chèn Ép
Cứ ngỡ sau làn khói kia thì sẽ chẳng còn vật nào có thể tồn tại nổi. Thì đột nhiên có một tiếng rống đầy giận dữ phát ra, tên Quân Lực gào lên:
- Đáp kiến cỏ như các ngươi dám đả thương ta?
Dương Tử nghe thấy hắn nói lập tức quay ra bảo với Chí Dũng:
- Người mau thả nốt thứ còn lại xuống đi!
Chí Dũng cũng nhanh chóng thả xuống, rồi hai người cũng bay hết tốc lực ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ do quả bom gây ra. Đùng một tiếng, cột khói lần này còn to lớn hơn lần trước rất nhiều lần. Dương Tử đứng ở đằng xa vẫn thấy dư chấn của nó chạm vào người. Hắn thốt lên vài câu cảm thán:
- Thứ này cũng quá nguy hiểm rồi đi! Mà cột khói lần này cũng quá to rồi đấy tiền bối!
Chí Dũng cũng đáp lời:
- Ta còn một thứ mạnh hơn, nhưng cần thêm một hai ngày nữa mới hoàn thành xong.
Dương Tử không khỏi lạnh gáy mà nói:
- Chắc không cần dùng tới nó đâu ạ......
Chưa kịp nói hết câu Dương Tử đã bị tên Quân Lực cầm đầu dúi xuống đất và kéo lê đi một đoạn rất xa. Hắn cười lớn rồi gào lên:
- Hahahahaha! Kiến cỏ! Chết đi!
Dương Tử lúc này cũng tức giận mà gào lên:
- Mẹ kiếp! Cút cho lão tử!
Rồi hắn lập tức đấm thẳng vào đầu tên Quân Lực, khiến tên kia bay ra xa và đập vào một tảng đá bên cạnh. Nhưng Dương Tử cũng bị dư chấn đẩy đi khá xa, đứng dậy, hắn xé đi cái áo mà gào lên:
- Mẹ kiếp! Hôm nay ngươi đừng hòng làm được điều ngươi muốn!
Không gian bên cạnh Dương Tử nứt vỡ, Sát Thần Thương và Tru Đế cũng phá hư không mà ra ngoài. Tru Đế liền hỏi Dương Tử:
- Chủ nhân có gì cần phân phó ạ?
Sát Thần thì lại rất vô tư mà nói:
- Chủ nhân, chủ nhân! Ta muốn đánh nhau, ta muốn đánh nhau!
Dương Tử ăn vài viên đan dược và uống thêm linh dược vợ cả luyện cho. Buộc một mảnh khăn vào hai tay, Dương Tử đáp lại lời của Tru Đế và Sát Thần:
- Cũng có chút chuyện, trùng hợp nay ta cũng muốn giết một tên đấy!
Tên Quân Lực kia cũng từ từ đi ra khỏi tảng đá, hắn cầm vào xương sống của mình rồi rút ra. Hắn gào lên:
- Đây là kiếm của ta! Nay ngươi sẽ bỏ mạng dưới lưỡi kiếm này!
Không nói quá nhiều, Dương Tử lập tức ném Sát Thần bay đến. Sau đó hắn cũng cầm Tru Đế lao theo, tên Quân Lực vừa đỡ được cây thương. Ngay sau đó Dương Tử đã có mặt sau lưng hắn gào lên:
- Vô Cực Kiếm Pháp! Không!
Rồi những nhát chém được hắn chém liên tục vào không trung. Hắn vuốt qua thanh Tru Đế, rồi lập tức những nhát chém kia đã vỡ ra. Để lộ ra đó là rất nhiều cổng không gian, sau đó Dương Tử liền đi vào một trong số chúng. Từ trong những cảnh cổng ấy, lại có vô vàn luồng kiếm khí chém vào người tên Quân Lực. Nhưng gần như chẳng có chút tác dụng nào, hắn thậm chí còn chẳng bị thương chút nào. Sau đó hắn đi tới gần cảnh cổng, đấm mạnh vào nó, hắn từ từ lôi thứ gì đó ra. Hắn rồi Dương Tử ra ngoài, rồi lập tức đấm cho Dương Tử một cút đau điếng. Hắn lại gào lên:
- Ta đã bảo rồi mà! Kiến cỏ vẫn chỉ là kiến cỏ! Đừng mong chờ kiến cắn chết được người đấy!
Dương Tử thu lại Sát Thần va Tru Đế, bứt tốc lao lên, hắn lập tức tạo ra một vệt sáng. Ngay lúc ra sau lưng tên Quân Lực, Dương Tử lập tức đâm một thương vào người hắn. Nhưng chỉ một lát ngắn sau, Dương Tử phải vui mừng hô lên:
- Vậy ngươi cũng bị thương à! Vậy thì dễ rồi!
Sau đó Dương Tử cầm Sát Thần bằng một tay, ném vụt đi, Sát Thần Thương ghim một cú thẳng vào đùi của tên Quân Lực. Nhưng vẫn thấy hắn đỡ bằng một tay, Dương Tử lại lao lên cầm Tru đế tếp tục chém vào người tên Quân Lực kia. Nhưng gần như mọi thứ Dương Tử làm bây giờ là vô dụng đối với tên kia. Hắn cười lớn rồi lạo gào lên:
- Chỉ có chút vậy thôi sao? Kiến cỏ! Hahahaha!
Dương Tử thật sự nổi điên, hắn gào lên:
- Sát Phạt Chi Thân!
Hắn lập tức biến mất trước mắt tên Quân Lực, khiến hắn phải thốt lên:
- Cũng nhanh đấy!
Nhưng nó không chỉ là nhanh không, ngay sau cau nói của hắn. Dương Tử đã xiên một phát vào ngực tên Quân Lực, hắn đau đớn gào lên:
- Dám đả thương ta!
Sau đó hắn cầm thanh kiếm làm từ xương của mình mà vung lên. Tung một đòn kiếm khí hình tròn, nó lan ra khiến Dương Tử phải nhảy lên trên để né. Nhưng ngay lập tức tên Quân Lực kia đã nhắm sẵn ở đó, hắn lao ra đi vung kiếm để lấy đầu Dương Tử. Nhưng ngay lúc đó Dương Tử cũng kịp cầm lấy Sát Thần cắm xuống đất lấy đà để đạp vào người tên Quân Lực. Hắn lùi đi một đoạn, Dương Tử tức lao lên đuổi theo hắn, Dương Tử tiếp tục phi cây thương đến mà gào lên:
- Vô Cực Thương Kĩ! Thiên Long Ngậm Ngọc!
Một đầu rồng hiện ra, nó cắn phập xuống một phát rồi đẩy lùi Quân Lực đi một đoạn nữa. Lúc này có mặt đằng sau Dương Tử là cả một đội quân thánh tộc. Nhưng lúc này không còn là một kẻ nữa từ thánh tộc, Dương Tử quay lại gào lên:
- Mẹ kiếp! Lại thánh tộc! Ta phải diệt sạch chúng mới được!
Rồi Dương Tử lại lao vào đống thánh tộc để chém giết!
Võ Đạo Chi Lộ
- Đáp kiến cỏ như các ngươi dám đả thương ta?
Dương Tử nghe thấy hắn nói lập tức quay ra bảo với Chí Dũng:
- Người mau thả nốt thứ còn lại xuống đi!
Chí Dũng cũng nhanh chóng thả xuống, rồi hai người cũng bay hết tốc lực ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ do quả bom gây ra. Đùng một tiếng, cột khói lần này còn to lớn hơn lần trước rất nhiều lần. Dương Tử đứng ở đằng xa vẫn thấy dư chấn của nó chạm vào người. Hắn thốt lên vài câu cảm thán:
- Thứ này cũng quá nguy hiểm rồi đi! Mà cột khói lần này cũng quá to rồi đấy tiền bối!
Chí Dũng cũng đáp lời:
- Ta còn một thứ mạnh hơn, nhưng cần thêm một hai ngày nữa mới hoàn thành xong.
Dương Tử không khỏi lạnh gáy mà nói:
- Chắc không cần dùng tới nó đâu ạ......
Chưa kịp nói hết câu Dương Tử đã bị tên Quân Lực cầm đầu dúi xuống đất và kéo lê đi một đoạn rất xa. Hắn cười lớn rồi gào lên:
- Hahahahaha! Kiến cỏ! Chết đi!
Dương Tử lúc này cũng tức giận mà gào lên:
- Mẹ kiếp! Cút cho lão tử!
Rồi hắn lập tức đấm thẳng vào đầu tên Quân Lực, khiến tên kia bay ra xa và đập vào một tảng đá bên cạnh. Nhưng Dương Tử cũng bị dư chấn đẩy đi khá xa, đứng dậy, hắn xé đi cái áo mà gào lên:
- Mẹ kiếp! Hôm nay ngươi đừng hòng làm được điều ngươi muốn!
Không gian bên cạnh Dương Tử nứt vỡ, Sát Thần Thương và Tru Đế cũng phá hư không mà ra ngoài. Tru Đế liền hỏi Dương Tử:
- Chủ nhân có gì cần phân phó ạ?
Sát Thần thì lại rất vô tư mà nói:
- Chủ nhân, chủ nhân! Ta muốn đánh nhau, ta muốn đánh nhau!
Dương Tử ăn vài viên đan dược và uống thêm linh dược vợ cả luyện cho. Buộc một mảnh khăn vào hai tay, Dương Tử đáp lại lời của Tru Đế và Sát Thần:
- Cũng có chút chuyện, trùng hợp nay ta cũng muốn giết một tên đấy!
Tên Quân Lực kia cũng từ từ đi ra khỏi tảng đá, hắn cầm vào xương sống của mình rồi rút ra. Hắn gào lên:
- Đây là kiếm của ta! Nay ngươi sẽ bỏ mạng dưới lưỡi kiếm này!
Không nói quá nhiều, Dương Tử lập tức ném Sát Thần bay đến. Sau đó hắn cũng cầm Tru Đế lao theo, tên Quân Lực vừa đỡ được cây thương. Ngay sau đó Dương Tử đã có mặt sau lưng hắn gào lên:
- Vô Cực Kiếm Pháp! Không!
Rồi những nhát chém được hắn chém liên tục vào không trung. Hắn vuốt qua thanh Tru Đế, rồi lập tức những nhát chém kia đã vỡ ra. Để lộ ra đó là rất nhiều cổng không gian, sau đó Dương Tử liền đi vào một trong số chúng. Từ trong những cảnh cổng ấy, lại có vô vàn luồng kiếm khí chém vào người tên Quân Lực. Nhưng gần như chẳng có chút tác dụng nào, hắn thậm chí còn chẳng bị thương chút nào. Sau đó hắn đi tới gần cảnh cổng, đấm mạnh vào nó, hắn từ từ lôi thứ gì đó ra. Hắn rồi Dương Tử ra ngoài, rồi lập tức đấm cho Dương Tử một cút đau điếng. Hắn lại gào lên:
- Ta đã bảo rồi mà! Kiến cỏ vẫn chỉ là kiến cỏ! Đừng mong chờ kiến cắn chết được người đấy!
Dương Tử thu lại Sát Thần va Tru Đế, bứt tốc lao lên, hắn lập tức tạo ra một vệt sáng. Ngay lúc ra sau lưng tên Quân Lực, Dương Tử lập tức đâm một thương vào người hắn. Nhưng chỉ một lát ngắn sau, Dương Tử phải vui mừng hô lên:
- Vậy ngươi cũng bị thương à! Vậy thì dễ rồi!
Sau đó Dương Tử cầm Sát Thần bằng một tay, ném vụt đi, Sát Thần Thương ghim một cú thẳng vào đùi của tên Quân Lực. Nhưng vẫn thấy hắn đỡ bằng một tay, Dương Tử lại lao lên cầm Tru đế tếp tục chém vào người tên Quân Lực kia. Nhưng gần như mọi thứ Dương Tử làm bây giờ là vô dụng đối với tên kia. Hắn cười lớn rồi lạo gào lên:
- Chỉ có chút vậy thôi sao? Kiến cỏ! Hahahaha!
Dương Tử thật sự nổi điên, hắn gào lên:
- Sát Phạt Chi Thân!
Hắn lập tức biến mất trước mắt tên Quân Lực, khiến hắn phải thốt lên:
- Cũng nhanh đấy!
Nhưng nó không chỉ là nhanh không, ngay sau cau nói của hắn. Dương Tử đã xiên một phát vào ngực tên Quân Lực, hắn đau đớn gào lên:
- Dám đả thương ta!
Sau đó hắn cầm thanh kiếm làm từ xương của mình mà vung lên. Tung một đòn kiếm khí hình tròn, nó lan ra khiến Dương Tử phải nhảy lên trên để né. Nhưng ngay lập tức tên Quân Lực kia đã nhắm sẵn ở đó, hắn lao ra đi vung kiếm để lấy đầu Dương Tử. Nhưng ngay lúc đó Dương Tử cũng kịp cầm lấy Sát Thần cắm xuống đất lấy đà để đạp vào người tên Quân Lực. Hắn lùi đi một đoạn, Dương Tử tức lao lên đuổi theo hắn, Dương Tử tiếp tục phi cây thương đến mà gào lên:
- Vô Cực Thương Kĩ! Thiên Long Ngậm Ngọc!
Một đầu rồng hiện ra, nó cắn phập xuống một phát rồi đẩy lùi Quân Lực đi một đoạn nữa. Lúc này có mặt đằng sau Dương Tử là cả một đội quân thánh tộc. Nhưng lúc này không còn là một kẻ nữa từ thánh tộc, Dương Tử quay lại gào lên:
- Mẹ kiếp! Lại thánh tộc! Ta phải diệt sạch chúng mới được!
Rồi Dương Tử lại lao vào đống thánh tộc để chém giết!
Võ Đạo Chi Lộ
Đánh giá:
Truyện Võ Đạo Chi Lộ
Story
Quyển 4 - Chương 142: Chap 31 Chèn Ép
10.0/10 từ 22 lượt.