Võ Đạo Chi Lộ
Quyển 4 - Chương 130: Chap 20 Kiên Cường
Hoàng Tuyền nói xong, hắn cũng tức tốc bay ra khỏi chính điện của Hỗn Độn Thần Tông. Lập tức hắn đã có mặt trước mấy tên cường giả của Thánh Tộc. Trước mặt hắn lúc này là nhưng khí tức mạnh mẽ vô cùng, hắn cũng chẳng để ý mấy mà nói:
- Nếu các ngươi muốn hủy đi Hư Không Giới thì bước qua cái xác này của ta đã!
Một tên thánh tộc đã tức giận lao lên tấn công Hoàng Tuyền và gào lớn:
- Sâu bọ! Lập tức chết cho ta!
Rút thanh kiếm ở bên hông ra, vung hai đường kiếm đến tên Thánh Tộc kia. Hai đường kiếm đấy cắt qua thân thể của tên kia với một tốc độ rất nhanh. Đặt kiếm lại vào vỏ, Hoàng Tuyền gào lên:
- Hoàng Tuyền Chi Thủy!
Từ dưới đất đột nhiên có một vụ động đất, nó tạo ra một cái hồ không hề nhỏ chút nào. Từ dưới cái hố Hoàng Tuyền Chi Thủy bay lên, theo lệnh của Hoàng Tuyền. Đống nước ấy lao thẳng vào bốn tên thánh tộc còn lại, một kẻ đã may mắn trốn thoát. Còn ba tên kia lúc này chỉ còn lại mấy bộ xương trắng toát. Tên còn lại liền tức giận gào lên:
- Ngươi! Ngươi dám giết đồng tộc của ta!
Hắn tự chặt tay mình rồi ăn sống nó, Hoàng Tuyền liền chửi thề:
- Mẹ kiếp! Ngươi đang làm thứ tởm lợm gì vậy!
Đột nhiên thân ảnh của tên kia biến mất, xuất hiện từ sau lưng Hoàng Tuyền, một đấm của hắn lao đến. Trực tiếp khiến Hoàng Tuyền bay đi, đập thẳng vào một ngọn núi. Hoàng Tuyền từ từ đứng dậy, nhổ đi ngụm máu trong miêng hắn gào lên:
- Sảng khoái lắm! Lâu lắm rồi ta mới được bị thương như vậy!
Tên thánh tộc kia liền nói:
- Ngươi đang ảo tưởng đấy à?
- Hình như ngươi vãn chưa chết nhỉ?
Đấm hắn bay lên trời, Hoàng Tuyền lập tức sử dụng chiêu hủy diệt. Khiến tên kia lập tức chỉ còn lại cho bụi, nhanh chóng bay về Hỗn Độn Thần Tông Hoàng Tuyền liền gào lên:
- Toàn bộ nếu gặp thách tộc lúc bây giờ, nếu giết hắn thì buộc phải sử dụng nhưng chiêu thức có lượng sát thương đốt cháy và hủy diệt nhanh nhất có thể.
Bay đến chính điện, lúc này mấy người đang bàn việc còn này cũng không yên tâm cho lắm. Hắn lại xung phong đi làm những việc của những người khác. Một hôm hắn trở về chính điện, người thì be bét máu, cơ thể nội thương ngoại thương có đủ. Thiên Hà đang đi dạo trong tông thì đã thấy Hoàng Tuyền với cơ thể tàn tạ đang chống tay vào cổng Hỗn Độn Thần Tông. Hắn liền chạy đến gào lên:
- Huynh bị làm sao vậy!
Thấy một đệ tử đi qua hắn liền gào lên nói:
- Gọi toàn bộ các vị Võ Đế đến đây ngay lập tức!
Hắn còn để lộ ra sát khí khiến vị đệ tử kia cũng nhanh chóng mà làm theo lời hắn. Không lâu sau Hoàng Tuyền đã được Bắc Phi cứu mạng từ Âm Phủ về. Vừa thấy cô nàng đi ra mọi người đã tún tụm lại hỏi xem Hoàng Tuyền, hắn có bị gì quá nghiêm trọng hay không. Bắc Phi lắc đầu mà nói:
- Gãy 5 cái xương sườn, kinh mạnh gần như bị phế, xương cốt toàn tân cũng không khác gì đống sỏi cả. Đều đã gần như vỡ vụn, nhưng ngài ấy cũng chưa qua giờ lành nên vẫn có thể cứu được.
Mọi người thấy vậy trong lòng ai nấy cũng như nhẹ đi một chút, vừa chữa cho Hoàng Tuyền xong. Lôi Tuyết cũng đi về với thương tích đầy mình, con bé mặc kệ vết thương mà chạy vào gào lên:
- Con tìm thấy thử có thể triệt để giết đấm Thánh Tộc đấy rồi!
Mọi người lập tức chạy đến đỡ Lôi Tuyết vào, sau khi được mẹ chữa trị. Cô nàng mới nói:
- Trong lúc đang đi trên chiến trường, con vô tình bin kéo vào một vết rách rất kì lạ. Nơi đấy có một chúng tộc gì đó rất khác chúng ta, họ có bốn tay lận. Lúc ấy con cũng không nghĩ sẽ gặp được thứ này.
Nói xong cô bé lấy một cái tay của thánh tộc ra, rồi rút từ hông ra một con dao rất kì lại. Hoa văn của nó sáng chói là thường, Lôi Tuyết lập tức đâm con dao vào cánh tay kia. Cánh tay ấy lập tức bốc hơi. Mọi người đều rất nhạc nhiên, Thiên Hà liền hỏi cô bé:
- Thứ này cháu lấy nó từ di tích ấy, thì hiện giờ nó đang ở đâu?
Lôi Tuyết liền đáp lời Thiên Hà:
- Nó đã sụp đổ rồi, nhưng con đã lấy được rất nhiều vũ khí. Đủ để chúng ta phản công lại bọn người Thánh Tộc ấy!
Nói xong con bé lấy ra bốn năm chiếc nhẫn không gian, giải phóng ra trong đó cả vạn thanh binh khí sáng lấp lánh như con dao kia. Thiên Tôn liền gom một phần lại rồi gào lên:
- Mẹ nó lần này lão tử phải đi băm chết bọn chúng! Ta cũng sẽ dẫn theo một nhóm đệ tử đu theo. Các ngươi chờ thấy tín hiệu của ta thì lập tức xông lên chi viện là được!
Lăng Lịch liền xoay vai rồi nói:
- Mẹ nó! Ta đi cùng ngươi! Kẻ có thể đánh Hoàng Tuyền huynh ra nông nỗi ấy chỉ có thể là đám rác rưởi thánh tộc ấy! Ta phải trả thù cho huynh ấy!
Trận chiến bây giờ cũng đã có khởi sắc về phe nhân tộc.
Võ Đạo Chi Lộ
- Nếu các ngươi muốn hủy đi Hư Không Giới thì bước qua cái xác này của ta đã!
Một tên thánh tộc đã tức giận lao lên tấn công Hoàng Tuyền và gào lớn:
- Sâu bọ! Lập tức chết cho ta!
Rút thanh kiếm ở bên hông ra, vung hai đường kiếm đến tên Thánh Tộc kia. Hai đường kiếm đấy cắt qua thân thể của tên kia với một tốc độ rất nhanh. Đặt kiếm lại vào vỏ, Hoàng Tuyền gào lên:
- Hoàng Tuyền Chi Thủy!
Từ dưới đất đột nhiên có một vụ động đất, nó tạo ra một cái hồ không hề nhỏ chút nào. Từ dưới cái hố Hoàng Tuyền Chi Thủy bay lên, theo lệnh của Hoàng Tuyền. Đống nước ấy lao thẳng vào bốn tên thánh tộc còn lại, một kẻ đã may mắn trốn thoát. Còn ba tên kia lúc này chỉ còn lại mấy bộ xương trắng toát. Tên còn lại liền tức giận gào lên:
- Ngươi! Ngươi dám giết đồng tộc của ta!
Hắn tự chặt tay mình rồi ăn sống nó, Hoàng Tuyền liền chửi thề:
- Mẹ kiếp! Ngươi đang làm thứ tởm lợm gì vậy!
Đột nhiên thân ảnh của tên kia biến mất, xuất hiện từ sau lưng Hoàng Tuyền, một đấm của hắn lao đến. Trực tiếp khiến Hoàng Tuyền bay đi, đập thẳng vào một ngọn núi. Hoàng Tuyền từ từ đứng dậy, nhổ đi ngụm máu trong miêng hắn gào lên:
- Sảng khoái lắm! Lâu lắm rồi ta mới được bị thương như vậy!
Tên thánh tộc kia liền nói:
- Ngươi đang ảo tưởng đấy à?
- Hình như ngươi vãn chưa chết nhỉ?
Đấm hắn bay lên trời, Hoàng Tuyền lập tức sử dụng chiêu hủy diệt. Khiến tên kia lập tức chỉ còn lại cho bụi, nhanh chóng bay về Hỗn Độn Thần Tông Hoàng Tuyền liền gào lên:
- Toàn bộ nếu gặp thách tộc lúc bây giờ, nếu giết hắn thì buộc phải sử dụng nhưng chiêu thức có lượng sát thương đốt cháy và hủy diệt nhanh nhất có thể.
Bay đến chính điện, lúc này mấy người đang bàn việc còn này cũng không yên tâm cho lắm. Hắn lại xung phong đi làm những việc của những người khác. Một hôm hắn trở về chính điện, người thì be bét máu, cơ thể nội thương ngoại thương có đủ. Thiên Hà đang đi dạo trong tông thì đã thấy Hoàng Tuyền với cơ thể tàn tạ đang chống tay vào cổng Hỗn Độn Thần Tông. Hắn liền chạy đến gào lên:
- Huynh bị làm sao vậy!
Thấy một đệ tử đi qua hắn liền gào lên nói:
- Gọi toàn bộ các vị Võ Đế đến đây ngay lập tức!
Hắn còn để lộ ra sát khí khiến vị đệ tử kia cũng nhanh chóng mà làm theo lời hắn. Không lâu sau Hoàng Tuyền đã được Bắc Phi cứu mạng từ Âm Phủ về. Vừa thấy cô nàng đi ra mọi người đã tún tụm lại hỏi xem Hoàng Tuyền, hắn có bị gì quá nghiêm trọng hay không. Bắc Phi lắc đầu mà nói:
- Gãy 5 cái xương sườn, kinh mạnh gần như bị phế, xương cốt toàn tân cũng không khác gì đống sỏi cả. Đều đã gần như vỡ vụn, nhưng ngài ấy cũng chưa qua giờ lành nên vẫn có thể cứu được.
Mọi người thấy vậy trong lòng ai nấy cũng như nhẹ đi một chút, vừa chữa cho Hoàng Tuyền xong. Lôi Tuyết cũng đi về với thương tích đầy mình, con bé mặc kệ vết thương mà chạy vào gào lên:
- Con tìm thấy thử có thể triệt để giết đấm Thánh Tộc đấy rồi!
Mọi người lập tức chạy đến đỡ Lôi Tuyết vào, sau khi được mẹ chữa trị. Cô nàng mới nói:
- Trong lúc đang đi trên chiến trường, con vô tình bin kéo vào một vết rách rất kì lạ. Nơi đấy có một chúng tộc gì đó rất khác chúng ta, họ có bốn tay lận. Lúc ấy con cũng không nghĩ sẽ gặp được thứ này.
Nói xong cô bé lấy một cái tay của thánh tộc ra, rồi rút từ hông ra một con dao rất kì lại. Hoa văn của nó sáng chói là thường, Lôi Tuyết lập tức đâm con dao vào cánh tay kia. Cánh tay ấy lập tức bốc hơi. Mọi người đều rất nhạc nhiên, Thiên Hà liền hỏi cô bé:
- Thứ này cháu lấy nó từ di tích ấy, thì hiện giờ nó đang ở đâu?
Lôi Tuyết liền đáp lời Thiên Hà:
- Nó đã sụp đổ rồi, nhưng con đã lấy được rất nhiều vũ khí. Đủ để chúng ta phản công lại bọn người Thánh Tộc ấy!
Nói xong con bé lấy ra bốn năm chiếc nhẫn không gian, giải phóng ra trong đó cả vạn thanh binh khí sáng lấp lánh như con dao kia. Thiên Tôn liền gom một phần lại rồi gào lên:
- Mẹ nó lần này lão tử phải đi băm chết bọn chúng! Ta cũng sẽ dẫn theo một nhóm đệ tử đu theo. Các ngươi chờ thấy tín hiệu của ta thì lập tức xông lên chi viện là được!
Lăng Lịch liền xoay vai rồi nói:
- Mẹ nó! Ta đi cùng ngươi! Kẻ có thể đánh Hoàng Tuyền huynh ra nông nỗi ấy chỉ có thể là đám rác rưởi thánh tộc ấy! Ta phải trả thù cho huynh ấy!
Trận chiến bây giờ cũng đã có khởi sắc về phe nhân tộc.
Võ Đạo Chi Lộ
Đánh giá:
Truyện Võ Đạo Chi Lộ
Story
Quyển 4 - Chương 130: Chap 20 Kiên Cường
10.0/10 từ 22 lượt.