Võ Đạo Chi Lộ
Quyển 3 - Chương 107: Hồi ức
Dương Tử sau khi bị hút vào một vế nứt lạ nào đó, hắn đã bất tỉnh do vết thương chồng chất lên nhau. Khiến hắn không chịu đựng nổi nữa mà đã bất tỉnh, nhưng lại thay cơ thể hắn lại có thể hấp thụ một thứ gì đó khiến vết thương của hắn dần hồI phục. Tiềm thức của hắn lại đang ở một vùng ký ức nào đó, nơi này hắn đã có thể nhìn thấy bản thân của hắn. Nhưng không thể cất tiếng nói được, hắn thầm nghĩ:
- Chuyện quái gì vậy, nơi này là nơi nào nữa vậy chứ.
Một mảng ký ức trôi qua, hắn nhìn thấy trong đó là bản thân hắn. Là những người hắn từng nhìn thấy trước kia, hắn nhìn thấy chính mình lại giết đi họ. Sau đó kẻ kia nhập ma và điên cuồng hủy diệt mọi thứ, hắn reo rắc nỗi kinh hoàng đến khắp nơi. Lúc này hắn sững sờ nói:
- Không...không thể nào!
Rồi đột nhiên có 5 người nào đó bước ra từ không gian, một kẻ liền tiến lên rồi hỏi Dương Tử:
- Cậu biết bọn ta là ai không?
Dương Tử lắc đầu mà đáp:
- Không! Các người là ai vậy?
5 người biến ra một cái ghế, họ cùng ngồi xuống, cùng nói một câu:
- Bọn ta chính là cậu!
Dương Tử liền hỏi:
- Là ta? Sao có thể như thế được chứ?
Kẻ trông có vẻ già nhất lên tiếng:
- Bọn ta là nhưng kiếp trước của ngươi, còn về việc ngươi đang chống lại thứ gì thì đại sự đến một lúc nào đó ngươi ắt sẽ tự biết.
Kẻ đeo bịt mắt một bên lên tiếng nói tiếp:
- Ta là ngươi nhưng không thể cưới được vị nương tử nào, lần nào ta cũng là kẻ đến muộn. Để họ mất trước mặt ta, ta tìm hiểu ra mọi sự và đã tử chiến. Kết cục là mất đi con mắt này.
Một kẻ cụt tay nói tiếp:
- Kiếp của ta thì là kiếm tu, nhưng bằng cách nào đó Yên Nhi đã lừa ta lấy đi Tru Đế và chặt tay của ta. Nhưng ta cũng báo thù được và bỏ mạng.
Kẻ cụt chân liền nói:
- Nhìn ta có vẻ ngươi đã nghĩ là gì rồi nhỉ, ta bị Hinh Ân bán đứng. Cô ta giao ta cho lũ dị tộc khiến ta phải bỏ một chân lại, sau đó chạy thoát và trả thù. Đương nhiên vẫn là bồi táng chung với chúng.
Kẻ trông trẻ nhất lên tiếng:
- Ở kiếp của ta thì ta chết rất sớm, lúc mới gặp Dạ Hy không lâu thì bị đám trong tông đánh đập đến chết.
Họ thở dài rồi đồng thanh nói:
- Chúng ta đều là nhưng kiếp trước và là những kiếp thất bại của ngươi. Có nhiều hơn nhưng chúng ta đều tệ nhất, còn kiếp thành công nhất vẫn chưa xuất hiện.
Dương Tử liền hỏi thẳng:
- Vậy các ngươi đưa ta tới đây làm gì?
Kẻ già nhất lên tiếng:
- Một trong nhưng kiếp đen đủi nhất của chúng ta, kẻ đó giống ngươi y như đúc. Đều có mọi thứ như ngươi nhưng tất cả nương tử của hắn đều bị sát hại. Đến hắn cũng bất lực nhìn họ bị sát hại, nên đã rơi vào ma đạo. Và..... Chắc ngươi cũng biết kết kẻ chúng ta đang đối mắt là ai rồi.
Rồi họ lại đồng thanh nói:
- Ngươi là kiếp duy nhất được trùng sinh, kiếp duy nhất có Hỗn Độn Thánh Thể. Kẻ thù của ngươi còn rất nhiều, ngươi hãy làm một kiếp thật là oanh liệt thật là dũng mãnh. Ở phương xa chúng ta nhìn lại ngươi cũng mãn nguyện rồi. Và giờ thì sức mạnh đó cũng đã trở về với ngươi rồi đấy, đến lúc tỉnh dậy rồi. Hãy sống một đời cao ngạo kiêu hùng, sống một đời ở trên đỉnh cao của vạn vật. Đừng như bọn ta!
Nói xong họ dần tan biến đi, họ biến thành những hạt cát bay theo gió. Cả cái đại điện trắng muốn Dương Tử đang đứng cũng hoá thành cát. Hắn giật mình tình dậy, hắn đã khóc, khóc cho những kiếp đấy. Một hồi hắn đứng dậy lau nước mắt, hắn gào lên:
- Các vị đừng lo! Ta sẽ không là một kẻ đi theo đường của các vị nữa!
Dương Tử liền gọi Tru Đế ra, hắn chém rách không gian mở đường tới Phản Hoan Giới. Lúc này hắn đã cảm nhận được thứ sức mạnh kia, những thứ được gọi là may mắn nhất của năm người họ. Tiên cốt, tư chất kiếm tu vô địch, tư chất nhãn thuật vô địch, tư chất quyền cước vô địch và cuối cùng, cũng là quan trọng nhất. Nó là sự may mắn nhất của ông già kia, Tẩy Mạch Thủy và Tẩy Cốt Thủy. Hắn liền đóng không gian của Phản Hoan Giới lại, hắn biết nới này thời gian trôi nhanh hơn nơi đó rất nhiều. Nên đã ở lại hấp thụ tư chất và tiên cốt, mỗi lần hấp thụ một tư chất xong. Hắn lại gào lên một cách đau đớn và đầy thống khổ, sau cùng chỉ còn hai lọ thần thủy và tiên cốt. Hắn cắn răng tự móc xương của mình mà đặt Tiên cốt vào, chỉ việc tự mọc xương của mình thì cũng hiếm kẻ giám làm. Việc làm này trực tiếp khiến Dương Tử gần như mất ý thức, hắn lảo đảo đứng dậy nói:
- Tru Đế!
Tru Đế xuất hiện, nó chém ra vết nứt đi đến Phản Hoan Giới. Dương Tử cắn răng hắn uống nốt hai lọ thần thủy vào, việc tẩy đi xương cốt lẫn huyết mạch để đề thăng chúng mới là cực điểm của sự đau đớn. Ngươi Dương Tử chi chít vết thương, cơn đau này đã trực tiếp khiến hắn ngất đi và rơi xuống Phản Hoan Giới. Lúc này đám người Nhẫn Dạ đang bay đi tìm hắn ở Phản Hoan Giới. Thì thấy có thứ gì đó lao xuống hương một toà thành, họ lập tức lao đến ngắn cản. Uy áp từ thứ huyết mạch đang tạo mới lẫn cả cái thần thể đang dần hoàn chỉnh của Dương Tử, trực tiếp hất văng đám Nhẫn Dạ bay đi. Hằng Thiên liền gào lên:
- Kẻ nào mà lại hiên ngang đề thăng lên làm thần thể ngay cái lúc này cơ chứ?
Cơ Minh liền nói với mọi người:
- Kẻ nào đo có một cái thánh thể vô địch mà nhỉ? Sát Phạt Chi Tông, Tông chủ Dương Vô Cực chứ ai nữa?
Võ Đạo Chi Lộ
- Chuyện quái gì vậy, nơi này là nơi nào nữa vậy chứ.
Một mảng ký ức trôi qua, hắn nhìn thấy trong đó là bản thân hắn. Là những người hắn từng nhìn thấy trước kia, hắn nhìn thấy chính mình lại giết đi họ. Sau đó kẻ kia nhập ma và điên cuồng hủy diệt mọi thứ, hắn reo rắc nỗi kinh hoàng đến khắp nơi. Lúc này hắn sững sờ nói:
- Không...không thể nào!
Rồi đột nhiên có 5 người nào đó bước ra từ không gian, một kẻ liền tiến lên rồi hỏi Dương Tử:
- Cậu biết bọn ta là ai không?
Dương Tử lắc đầu mà đáp:
- Không! Các người là ai vậy?
5 người biến ra một cái ghế, họ cùng ngồi xuống, cùng nói một câu:
- Bọn ta chính là cậu!
Dương Tử liền hỏi:
- Là ta? Sao có thể như thế được chứ?
Kẻ trông có vẻ già nhất lên tiếng:
- Bọn ta là nhưng kiếp trước của ngươi, còn về việc ngươi đang chống lại thứ gì thì đại sự đến một lúc nào đó ngươi ắt sẽ tự biết.
Kẻ đeo bịt mắt một bên lên tiếng nói tiếp:
- Ta là ngươi nhưng không thể cưới được vị nương tử nào, lần nào ta cũng là kẻ đến muộn. Để họ mất trước mặt ta, ta tìm hiểu ra mọi sự và đã tử chiến. Kết cục là mất đi con mắt này.
Một kẻ cụt tay nói tiếp:
- Kiếp của ta thì là kiếm tu, nhưng bằng cách nào đó Yên Nhi đã lừa ta lấy đi Tru Đế và chặt tay của ta. Nhưng ta cũng báo thù được và bỏ mạng.
Kẻ cụt chân liền nói:
- Nhìn ta có vẻ ngươi đã nghĩ là gì rồi nhỉ, ta bị Hinh Ân bán đứng. Cô ta giao ta cho lũ dị tộc khiến ta phải bỏ một chân lại, sau đó chạy thoát và trả thù. Đương nhiên vẫn là bồi táng chung với chúng.
Kẻ trông trẻ nhất lên tiếng:
- Ở kiếp của ta thì ta chết rất sớm, lúc mới gặp Dạ Hy không lâu thì bị đám trong tông đánh đập đến chết.
Họ thở dài rồi đồng thanh nói:
- Chúng ta đều là nhưng kiếp trước và là những kiếp thất bại của ngươi. Có nhiều hơn nhưng chúng ta đều tệ nhất, còn kiếp thành công nhất vẫn chưa xuất hiện.
Dương Tử liền hỏi thẳng:
- Vậy các ngươi đưa ta tới đây làm gì?
Kẻ già nhất lên tiếng:
- Một trong nhưng kiếp đen đủi nhất của chúng ta, kẻ đó giống ngươi y như đúc. Đều có mọi thứ như ngươi nhưng tất cả nương tử của hắn đều bị sát hại. Đến hắn cũng bất lực nhìn họ bị sát hại, nên đã rơi vào ma đạo. Và..... Chắc ngươi cũng biết kết kẻ chúng ta đang đối mắt là ai rồi.
Rồi họ lại đồng thanh nói:
- Ngươi là kiếp duy nhất được trùng sinh, kiếp duy nhất có Hỗn Độn Thánh Thể. Kẻ thù của ngươi còn rất nhiều, ngươi hãy làm một kiếp thật là oanh liệt thật là dũng mãnh. Ở phương xa chúng ta nhìn lại ngươi cũng mãn nguyện rồi. Và giờ thì sức mạnh đó cũng đã trở về với ngươi rồi đấy, đến lúc tỉnh dậy rồi. Hãy sống một đời cao ngạo kiêu hùng, sống một đời ở trên đỉnh cao của vạn vật. Đừng như bọn ta!
Nói xong họ dần tan biến đi, họ biến thành những hạt cát bay theo gió. Cả cái đại điện trắng muốn Dương Tử đang đứng cũng hoá thành cát. Hắn giật mình tình dậy, hắn đã khóc, khóc cho những kiếp đấy. Một hồi hắn đứng dậy lau nước mắt, hắn gào lên:
- Các vị đừng lo! Ta sẽ không là một kẻ đi theo đường của các vị nữa!
Dương Tử liền gọi Tru Đế ra, hắn chém rách không gian mở đường tới Phản Hoan Giới. Lúc này hắn đã cảm nhận được thứ sức mạnh kia, những thứ được gọi là may mắn nhất của năm người họ. Tiên cốt, tư chất kiếm tu vô địch, tư chất nhãn thuật vô địch, tư chất quyền cước vô địch và cuối cùng, cũng là quan trọng nhất. Nó là sự may mắn nhất của ông già kia, Tẩy Mạch Thủy và Tẩy Cốt Thủy. Hắn liền đóng không gian của Phản Hoan Giới lại, hắn biết nới này thời gian trôi nhanh hơn nơi đó rất nhiều. Nên đã ở lại hấp thụ tư chất và tiên cốt, mỗi lần hấp thụ một tư chất xong. Hắn lại gào lên một cách đau đớn và đầy thống khổ, sau cùng chỉ còn hai lọ thần thủy và tiên cốt. Hắn cắn răng tự móc xương của mình mà đặt Tiên cốt vào, chỉ việc tự mọc xương của mình thì cũng hiếm kẻ giám làm. Việc làm này trực tiếp khiến Dương Tử gần như mất ý thức, hắn lảo đảo đứng dậy nói:
- Tru Đế!
Tru Đế xuất hiện, nó chém ra vết nứt đi đến Phản Hoan Giới. Dương Tử cắn răng hắn uống nốt hai lọ thần thủy vào, việc tẩy đi xương cốt lẫn huyết mạch để đề thăng chúng mới là cực điểm của sự đau đớn. Ngươi Dương Tử chi chít vết thương, cơn đau này đã trực tiếp khiến hắn ngất đi và rơi xuống Phản Hoan Giới. Lúc này đám người Nhẫn Dạ đang bay đi tìm hắn ở Phản Hoan Giới. Thì thấy có thứ gì đó lao xuống hương một toà thành, họ lập tức lao đến ngắn cản. Uy áp từ thứ huyết mạch đang tạo mới lẫn cả cái thần thể đang dần hoàn chỉnh của Dương Tử, trực tiếp hất văng đám Nhẫn Dạ bay đi. Hằng Thiên liền gào lên:
- Kẻ nào mà lại hiên ngang đề thăng lên làm thần thể ngay cái lúc này cơ chứ?
Cơ Minh liền nói với mọi người:
- Kẻ nào đo có một cái thánh thể vô địch mà nhỉ? Sát Phạt Chi Tông, Tông chủ Dương Vô Cực chứ ai nữa?
Võ Đạo Chi Lộ
Đánh giá:
Truyện Võ Đạo Chi Lộ
Story
Quyển 3 - Chương 107: Hồi ức
10.0/10 từ 22 lượt.