Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 973
Trong nháy mắt liền ngửi thấy mùi hương hoa hồng mát mẻ khiến lòng người thoải mái.
“Thơm quá”.
Lạc Ưu hít mũi, sau đó nói với Nam Mẫn: “Giống như mùi trên người cô vậy”.
Nam Mẫn không nói gì, chỉ im lặng thay dép ở sảnh.
Đây là một căn ba ngủ một phòng khách, xây dựng lại theo phong cách đơn giản vô cùng hiện đại, toàn bộ đều là màu sắc ấm áp, ngay cả vải trên ghế sofa cũng là màu vàng tươi.
Lạc Ưu chép miệng: “Vừa nhìn liền biết không phải phong cách thiết kế của lão Dụ, chắc là tìm nhà thiết kế rồi”.
Nam Mẫn ngây ra, cô không hề xa lạ gì với màu vải này.
Trước kia khi còn ở dinh thự nhà họ Dụ, cô chê màu sắc trong nhà quá lạnh lẽo, mặc dù bản thân cô cũng thích kiểu trang trí lạnh lẽo như vậy, nhưng hồi đó vết thương trên người Dụ Lâm Hải vẫn chưa lành, chỉ nằm ở nhà.
Để tâm trạng anh có thể tốt hơn một chút, cô dạo quanh chợ trang trí mấy ngày liên, muốn sửa sang nhà đẹp hơn, ấm áp hơn chút, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy dễ chịu.
Cô đặc biệt chọn loại vải màu vàng nhạt, ga giường, bộ sofa đều dùng loại vải này.
Lúc vừa mua về, Dụ Lâm Hải tỏ ra chê bai, nhưng anh chỉ bĩu môi, cuối cùng không nói gì.
Bây giờ, Nam Mẫn cũng chỉ mím môi, không nói gì.
Lạc Ưu đi vào rất tự nhiên, đột nhiên hô lớn: “Mẫn, mau qua đây xem này!”
“Sao vậy?”
Nam Mẫn theo tiếng nói cô ấy đi tới, liền thấy trong phòng chứa đồ rộng lớn chất đầy đủ các loại túi quà, hộp quà, còn có búp bê bày la liệt giống như ở sở thú.
Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
“Chuyện gì thế này? Lão Dụ mua cho cô?”
Lạc Ưu ngạc nhiên, ngồi xổm xuống nhặt túi quà gần chân mình nhất, cô ấy mở ra, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng.
Trên thiệp là kiểu chữ lớn của Dụ Lâm Hải, trên đó viết…
“Quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu tặng Mẫn. Ký tên: Hải”.
“Mẫn, cô nhìn đi”.
Lạc Ưu đưa thiệp cho Nam Mẫn, cô nhìn kiểu chữ quen thuộc, lòng giống như bị kim găm.
Món quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu… còn chưa đến mà.
Ngón tay cô lạnh băng mở hộp quà ra.
Trong hộp quà đựng một đôi bông tai trân châu vô cùng đáng yêu tinh xảo, ngay cả người trước giờ chưa từng đeo khuyên tai như Lạc Ưu cũng cảm thấy rất đẹp.
Trong túi quà khác cũng để một tấm thiệp.
Trên đó lần lượt được viết…
Quà tết trung thu năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà giáng sinh năm XX cho Mẫn. Hải.
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
“Thơm quá”.
Lạc Ưu hít mũi, sau đó nói với Nam Mẫn: “Giống như mùi trên người cô vậy”.
Nam Mẫn không nói gì, chỉ im lặng thay dép ở sảnh.
Đây là một căn ba ngủ một phòng khách, xây dựng lại theo phong cách đơn giản vô cùng hiện đại, toàn bộ đều là màu sắc ấm áp, ngay cả vải trên ghế sofa cũng là màu vàng tươi.
Lạc Ưu chép miệng: “Vừa nhìn liền biết không phải phong cách thiết kế của lão Dụ, chắc là tìm nhà thiết kế rồi”.
Nam Mẫn ngây ra, cô không hề xa lạ gì với màu vải này.
Trước kia khi còn ở dinh thự nhà họ Dụ, cô chê màu sắc trong nhà quá lạnh lẽo, mặc dù bản thân cô cũng thích kiểu trang trí lạnh lẽo như vậy, nhưng hồi đó vết thương trên người Dụ Lâm Hải vẫn chưa lành, chỉ nằm ở nhà.
Để tâm trạng anh có thể tốt hơn một chút, cô dạo quanh chợ trang trí mấy ngày liên, muốn sửa sang nhà đẹp hơn, ấm áp hơn chút, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy dễ chịu.
Cô đặc biệt chọn loại vải màu vàng nhạt, ga giường, bộ sofa đều dùng loại vải này.
Lúc vừa mua về, Dụ Lâm Hải tỏ ra chê bai, nhưng anh chỉ bĩu môi, cuối cùng không nói gì.
Bây giờ, Nam Mẫn cũng chỉ mím môi, không nói gì.
Lạc Ưu đi vào rất tự nhiên, đột nhiên hô lớn: “Mẫn, mau qua đây xem này!”
“Sao vậy?”
Nam Mẫn theo tiếng nói cô ấy đi tới, liền thấy trong phòng chứa đồ rộng lớn chất đầy đủ các loại túi quà, hộp quà, còn có búp bê bày la liệt giống như ở sở thú.
Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
“Chuyện gì thế này? Lão Dụ mua cho cô?”
Lạc Ưu ngạc nhiên, ngồi xổm xuống nhặt túi quà gần chân mình nhất, cô ấy mở ra, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng.
Trên thiệp là kiểu chữ lớn của Dụ Lâm Hải, trên đó viết…
“Quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu tặng Mẫn. Ký tên: Hải”.
“Mẫn, cô nhìn đi”.
Lạc Ưu đưa thiệp cho Nam Mẫn, cô nhìn kiểu chữ quen thuộc, lòng giống như bị kim găm.
Món quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu… còn chưa đến mà.
Ngón tay cô lạnh băng mở hộp quà ra.
Trong hộp quà đựng một đôi bông tai trân châu vô cùng đáng yêu tinh xảo, ngay cả người trước giờ chưa từng đeo khuyên tai như Lạc Ưu cũng cảm thấy rất đẹp.
Trong túi quà khác cũng để một tấm thiệp.
Trên đó lần lượt được viết…
Quà tết trung thu năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà giáng sinh năm XX cho Mẫn. Hải.
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Đánh giá:
Truyện Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Story
Chương 973
9.7/10 từ 51 lượt.