Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 501
Quản gia Triệu sợ hãi: “Cũng may lúc đó anh Dụ có ở đó, kịp thời đỡ ông cụ, đá Nam Ninh Bách sang một bên, nếu không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi”.
Nam Mẫn nghe mà nổi giận bừng bừng, nghe thấy tiếng “anh Dụ” cũng không phản ứng, mím chăt môi thành đường thẳng.
Cho đến khi cô quay người, nhìn thấy Dụ Lâm Hải đã nộp xong phí phẫu thuật, vẻ mặt mới dao động.
Dụ Lâm Hải bước từng bước đi về phía cô.
Nam Mẫn ngước mặt nhìn anh, không hỏi gì khác, mở miệng câu đầu tiên là: “Anh đã đá Nam Ninh Bách một cái?”
Dụ Lâm Hải: “Đúng thế”.
“Chết người chưa?”
Dụ Lâm Hải: “… Chưa”.
“Sao không đá chết ông ta đi?”
Dụ Lâm Hải nhìn chằm chằm Nam Mẫn, nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, nỗi hận ngút trời dưới đáy mắt, nói: “Đá rất mạnh, lật cả xe lăn, cũng nhập viện rồi”.
Một lúc sau, sắc mặt cô mới trở lại bình thường, miệng nhả ra hai chữ: “Cảm ơn”.
Dụ Lâm Hải khẽ động tay muốn đưa tay xoa đầu của cô, giơ lên giữa chừng thì dừng lại, chỉ thản nhiên nói: “Việc nên làm thôi”.
…
Phòng phẫu thuật tắt đèn, ông cụ được nhân viên y tá đẩy ra.
“Bác sĩ, ông nội tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ điều trị chính nói: “Ông cụ vốn có chứng đau gan, lần này bệnh can khí phát tác, huyết áp tăng cao, can khí ngưng trệ mới dẫn đến chảy máu não, cũng may được đỡ kịp thời, đầu không bị đập xuống đất, và cũng kịp thời đưa đến viện làm phẫu thuật, không có gì đáng ngại, điều dưỡng là được”.
Sau đó lại nhắc nhở nói, ông cụ đã lớn tuổi, mạch máu giòn, tránh ăn uống nhiều, chú ý ổn định tâm trạng, đừng chọc ông cụ nổi giận.
Mọi người vâng dạ liên tục.
“Ông nội…”
Vừa làm phẫu thuật xong, Nam Tam Tài rất yếu, chậm rãi mở mắt, nhìn Nam Mẫn bên giường, bờ môi khẽ run một lúc lâu: “Nuôi, nuôi… thằng con như này, gia môn bất hạnh…”
Nam Lâm long lanh nước mắt: “Ông nội!”
Nam Mẫn nắm tay ông cụ, nở nụ cười an ủi: “Ông nội, đừng sợ, có cháu ở đây, không ai hại được ông”.
Dỗ ông nội đi ngủ rồi ra ngoài, ý cười trên mặt Nam Mẫn liền tan biến.
“Nam Ninh Bách đâu?”
Cố Hoành: “Vẫn đang ở bệnh viện. Ông ta bị tổng giám đốc Dụ đá không nhẹ, vết thương ở hông chưa lành lại bị ngã, vừa ra khỏi phòng cấp cứu, ông K đã đưa người đi chặn ông ta lại rồi”.
Sắc mặt Nam Mẫn băng lạnh trước nay chưa từng có: “Bảo ông K đưa người đến một bãi đất trống bên ngoài cổng phía Đông bệnh viện, ở đó không có camera”.
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Nam Mẫn nghe mà nổi giận bừng bừng, nghe thấy tiếng “anh Dụ” cũng không phản ứng, mím chăt môi thành đường thẳng.
Cho đến khi cô quay người, nhìn thấy Dụ Lâm Hải đã nộp xong phí phẫu thuật, vẻ mặt mới dao động.
Dụ Lâm Hải bước từng bước đi về phía cô.
Nam Mẫn ngước mặt nhìn anh, không hỏi gì khác, mở miệng câu đầu tiên là: “Anh đã đá Nam Ninh Bách một cái?”
Dụ Lâm Hải: “Đúng thế”.
“Chết người chưa?”
Dụ Lâm Hải: “… Chưa”.
“Sao không đá chết ông ta đi?”
Dụ Lâm Hải nhìn chằm chằm Nam Mẫn, nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, nỗi hận ngút trời dưới đáy mắt, nói: “Đá rất mạnh, lật cả xe lăn, cũng nhập viện rồi”.
Một lúc sau, sắc mặt cô mới trở lại bình thường, miệng nhả ra hai chữ: “Cảm ơn”.
Dụ Lâm Hải khẽ động tay muốn đưa tay xoa đầu của cô, giơ lên giữa chừng thì dừng lại, chỉ thản nhiên nói: “Việc nên làm thôi”.
…
Phòng phẫu thuật tắt đèn, ông cụ được nhân viên y tá đẩy ra.
“Bác sĩ, ông nội tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ điều trị chính nói: “Ông cụ vốn có chứng đau gan, lần này bệnh can khí phát tác, huyết áp tăng cao, can khí ngưng trệ mới dẫn đến chảy máu não, cũng may được đỡ kịp thời, đầu không bị đập xuống đất, và cũng kịp thời đưa đến viện làm phẫu thuật, không có gì đáng ngại, điều dưỡng là được”.
Sau đó lại nhắc nhở nói, ông cụ đã lớn tuổi, mạch máu giòn, tránh ăn uống nhiều, chú ý ổn định tâm trạng, đừng chọc ông cụ nổi giận.
Mọi người vâng dạ liên tục.
“Ông nội…”
Vừa làm phẫu thuật xong, Nam Tam Tài rất yếu, chậm rãi mở mắt, nhìn Nam Mẫn bên giường, bờ môi khẽ run một lúc lâu: “Nuôi, nuôi… thằng con như này, gia môn bất hạnh…”
Nam Lâm long lanh nước mắt: “Ông nội!”
Nam Mẫn nắm tay ông cụ, nở nụ cười an ủi: “Ông nội, đừng sợ, có cháu ở đây, không ai hại được ông”.
Dỗ ông nội đi ngủ rồi ra ngoài, ý cười trên mặt Nam Mẫn liền tan biến.
“Nam Ninh Bách đâu?”
Cố Hoành: “Vẫn đang ở bệnh viện. Ông ta bị tổng giám đốc Dụ đá không nhẹ, vết thương ở hông chưa lành lại bị ngã, vừa ra khỏi phòng cấp cứu, ông K đã đưa người đi chặn ông ta lại rồi”.
Sắc mặt Nam Mẫn băng lạnh trước nay chưa từng có: “Bảo ông K đưa người đến một bãi đất trống bên ngoài cổng phía Đông bệnh viện, ở đó không có camera”.
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Đánh giá:
Truyện Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Story
Chương 501
9.7/10 từ 51 lượt.