Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 37
Dụ Lâm Hải: “…”
Một người phụ nữ luôn hiền như khúc gỗ, từ khi nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy!
“Có tiền mặt không?”
Nam Mẫn quay đầu lại hỏi trợ lý.
Hai người trợ lý lần mãi trong túi, cuối cùng chỉ móc ra một đồng năm hào, ngượng ngùng nói: “Chỉ là năm hào”.
“Đủ rồi”.
Nam Mẫn cầm lấy đồng xu, dúi thẳng vào tay Dụ Lâm Hải: “Cho anh năm hào, không cần trả lại tiền thừa”.
Sau đó, cô bước trên đôi giày cao gót, bước đi tao nhã, dẫn theo đoàn người hiên ngang rời đi, phong thái bá đạo, giống như một nữ vương nhìn đời bằng nửa con mắt, đầu không ngoảnh lại, không chút lưu luyến.
Dụ Lâm Hải cầm đồng xu năm hào đứng ở đó, tinh thần rối loạn, giống như chưa từng quen biết người phụ nữ này, cô rất khác trước đây.
Nhưng dáng vẻ của cô không thể sai được, nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt càng không lừa người.
Quen biết Dụ Lâm Hải lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ khuất phục của anh.
Phó Vực cười đi về phía Dụ Lâm Hải, khoác vai anh: “Cậu chắc chắn đây là cô vợ cũ nghe lời cùng nhàm chán trong lời của cậu? Chồng cũ là cậu chỉ đáng giá năm hào?”
Dụ Lâm Hải nắm chặt đồng xu năm hào, răng nghiến chặt, thái dương nổi gân xanh.
Phó Vực tiếp tục lải nhải: “Nhưng hai người đã ly hôn, có nghĩa là đã không còn quan hệ nữa đúng không? Vậy tôi có thể theo đuổi cô ấy không? Không phải nói chứ, mèo hoang nhỏ rất hợp gu tôi…”
Lời còn chưa nói xong, nắm đấm của Dụ Lâm Hải đã đánh tới: “Cậu cút đi!”
Theo đuổi cái con khỉ, gu cái đầu cậu.
…
Vừa lên xe, Nam Mẫn vốn bình tĩnh không còn bình tĩnh được nữa.
Cô lấy điện thoại gọi cho Bạch Thất: “Anh trai, sao Dụ Lâm Hải lại xuất hiện ở Thủy Vân Gian?”
“Em nói cái gì?”, Bạch Thất đang ngồi trước máy tính “làm chuyện xấu”, nghe thấy vậy khẽ sững sốt: “Dụ Lâm Hải đến thành phố Nam? Còn đến Thủy Vân Gian của anh?”
“Em vừa gặp anh ta ở dưới tầng, đã chạm mặt nhau”.
“Oan gia ngõ hẹp như vậy?”
Bạch Thất đeo tai nghe bluetooth, ngón tay gõ lách cách lên bàn phím, trích xuất camera giám sát dưới tầng một, nhìn và nghe rõ ràng cuộc chạm mặt nói chuyện của hai người, không nhịn được cười: “Cho người ta năm hào, chẳng phải lỗ vốn rồi sao. Nhưng em xem vẻ mặt như ăn phải shit của Dụ Lâm Hải, buồn cười quá đi mất, anh ta cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”
Nam Mẫn bị tiếng cười quỷ dị của anh ta làm cho phát phiền: “Anh mau điều tra cho em, anh ta đến thành phố Nam làm gì?”
Bây giờ, không phải anh ta nên ở cùng với trà xanh bạch nguyệt quang của anh ta anh anh em em, thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng sao, sao lại có thời gian đến thành phố Nam chứ?
Lẽ nào là đặc biệt đến đây vì cô…
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Một người phụ nữ luôn hiền như khúc gỗ, từ khi nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy!
“Có tiền mặt không?”
Nam Mẫn quay đầu lại hỏi trợ lý.
Hai người trợ lý lần mãi trong túi, cuối cùng chỉ móc ra một đồng năm hào, ngượng ngùng nói: “Chỉ là năm hào”.
“Đủ rồi”.
Nam Mẫn cầm lấy đồng xu, dúi thẳng vào tay Dụ Lâm Hải: “Cho anh năm hào, không cần trả lại tiền thừa”.
Sau đó, cô bước trên đôi giày cao gót, bước đi tao nhã, dẫn theo đoàn người hiên ngang rời đi, phong thái bá đạo, giống như một nữ vương nhìn đời bằng nửa con mắt, đầu không ngoảnh lại, không chút lưu luyến.
Dụ Lâm Hải cầm đồng xu năm hào đứng ở đó, tinh thần rối loạn, giống như chưa từng quen biết người phụ nữ này, cô rất khác trước đây.
Nhưng dáng vẻ của cô không thể sai được, nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt càng không lừa người.
Quen biết Dụ Lâm Hải lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ khuất phục của anh.
Phó Vực cười đi về phía Dụ Lâm Hải, khoác vai anh: “Cậu chắc chắn đây là cô vợ cũ nghe lời cùng nhàm chán trong lời của cậu? Chồng cũ là cậu chỉ đáng giá năm hào?”
Dụ Lâm Hải nắm chặt đồng xu năm hào, răng nghiến chặt, thái dương nổi gân xanh.
Phó Vực tiếp tục lải nhải: “Nhưng hai người đã ly hôn, có nghĩa là đã không còn quan hệ nữa đúng không? Vậy tôi có thể theo đuổi cô ấy không? Không phải nói chứ, mèo hoang nhỏ rất hợp gu tôi…”
Lời còn chưa nói xong, nắm đấm của Dụ Lâm Hải đã đánh tới: “Cậu cút đi!”
Theo đuổi cái con khỉ, gu cái đầu cậu.
…
Vừa lên xe, Nam Mẫn vốn bình tĩnh không còn bình tĩnh được nữa.
Cô lấy điện thoại gọi cho Bạch Thất: “Anh trai, sao Dụ Lâm Hải lại xuất hiện ở Thủy Vân Gian?”
“Em nói cái gì?”, Bạch Thất đang ngồi trước máy tính “làm chuyện xấu”, nghe thấy vậy khẽ sững sốt: “Dụ Lâm Hải đến thành phố Nam? Còn đến Thủy Vân Gian của anh?”
“Em vừa gặp anh ta ở dưới tầng, đã chạm mặt nhau”.
“Oan gia ngõ hẹp như vậy?”
Bạch Thất đeo tai nghe bluetooth, ngón tay gõ lách cách lên bàn phím, trích xuất camera giám sát dưới tầng một, nhìn và nghe rõ ràng cuộc chạm mặt nói chuyện của hai người, không nhịn được cười: “Cho người ta năm hào, chẳng phải lỗ vốn rồi sao. Nhưng em xem vẻ mặt như ăn phải shit của Dụ Lâm Hải, buồn cười quá đi mất, anh ta cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”
Nam Mẫn bị tiếng cười quỷ dị của anh ta làm cho phát phiền: “Anh mau điều tra cho em, anh ta đến thành phố Nam làm gì?”
Bây giờ, không phải anh ta nên ở cùng với trà xanh bạch nguyệt quang của anh ta anh anh em em, thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng sao, sao lại có thời gian đến thành phố Nam chứ?
Lẽ nào là đặc biệt đến đây vì cô…
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Đánh giá:
Truyện Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Story
Chương 37
9.7/10 từ 51 lượt.