Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 328
Anh ta ăn cánh bánh chocolate để bổ sung năng lượng: “Cậu cần gì phải làm thế, cứ nhất quyết phải điều tra đến cùng. Tiểu Mẫn không phải là người bình thường, bây giờ tôi cực kỳ chắc chắn về điều này, nói không chừng cô ấy là người ngoài hành tinh đấy”.
Dụ Lâm Hải híp đôi mắt u ám lại, tầm mắt dừng trên bức hình của Nam Mẫn trong máy tính.
Trong bức ảnh đó, trông Nam Mẫn chỉ mới mười bốn tuổi, mái tóc dài như thác xõa sau lưng, gương mặt xinh đẹp lại trong trẻo, đầy ý cười, nụ cười đó hồn nhiên và rực rỡ như thế, đang giơ hai ngón tay với ống kính.
Anh cũng muốn cô cười như thế với mình, trở nên vui vẻ và hoạt bát như thế một lần nữa.
“Không điều tra nữa”.
Dụ Lâm Hải đột nhiên tắt máy tính đi: “Cô ấy là hacker cũng được, là người ngoài hành tinh cũng thế, cô ấy chính là Nam Mẫn, chỉ cần là cô ấy thì tôi sẽ chấp nhận hết”.
Phó Vực suýt nghẹn chết vì thái độ của anh, mím môi sửa lại lời Dụ Lâm Hải.
“Này người anh em, hình như cậu nhầm lẫn điều gì đó rồi, bây giờ không phải là cậu có chấp nhận cô ấy hay không, mà là cô ấy không thèm chấp nhận cậu”.
Điện thoại và WeChat của Dụ Lâm Hải đều bị Nam Mẫn kéo vào danh sách đen, không thể liên lạc được với cô nữa, chỉ có thể mượn cớ trao đổi về dự án trường đua ngựa để đến tập đoàn Nam Thị tìm cô.
Trợ lý tổng giám đốc lại nói: “Tổng giám đốc Nam không đến trụ sở công ty mấy ngày nay rồi”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày: “Thế cô ấy đi đâu?”
“Chúng tôi không biết”.
Nhóm trợ lý đều lắc đầu: “Tổng giám đốc Nam luôn bận rộn, lịch trình của cô ấy đều do trợ lý Cố Hoành phụ trách, chúng tôi chỉ làm theo thôi”.
Khó lắm mới liên lạc được với Cố Hoành bên kia thì anh ta cũng dùng giọng điệu máy móc nói: “Giám đốc Dụ, gần đây tổng giám đốc Nam nhà chúng tôi khá bận, chuyện trường đua ngựa đã được giao cho phó giám đốc Tưởng toàn quyền quyết định, lát nữa anh ấy sẽ liên lạc với anh”.
Dự án thành phố Bình đã xong, chuyện cần điều tra cũng đã điều tra rõ ràng rồi, Nam Mẫn cũng điều Tưởng Phàm từ công ty con ở đó về, chịu trách nhiệm giải quyết dự án trường đua ngựa.
Bên này Hà Chiếu vừa mới báo cáo với Dụ Lâm Hải xong thì Tưởng Phàm cũng xuất hiện.
“Giám đốc Dụ, sau này một số vấn đề xây dựng trường đua ngựa sẽ do tôi bàn bạc với anh, mong anh giúp đỡ cho”.
Lần trước cũng nhờ Tưởng Phàm ra mặt, nói cho Dụ Lâm Hải biết sự thật Nam Mẫn đã yêu thầm anh nhiều năm, nên ấn tượng của anh với người này cũng không tệ, không bày ra vẻ mặt lạnh lẽo gì.
Nhưng không biết lần này Tưởng Phàm có bị Nam Mẫn cảnh cáo gì hay không, mà há miệng ngậm miệng gì cũng công việc.
Dù Dụ Lâm Hải nói bóng nói gió thế nào để nghe ngóng thông tin về Nam Mẫn, anh ta cũng ngậm chặt miệng không nói, hoặc là nói lái sang chuyện khác, cuối cùng thật sự không trốn được nữa mới chịu ngả bài.
“Giám đốc Dụ, lần trước vì cái miệng này mà tổng giám đốc Nam đã rất tức giận, điều tôi xuống công ty con. Tôi không dám đụng tới giới hạn cuối cùng của cô ấy nữa đâu, nếu không chắc tôi phải sang Mông Cổ chăn dê, cho ngựa ăn quá”.
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Dụ Lâm Hải híp đôi mắt u ám lại, tầm mắt dừng trên bức hình của Nam Mẫn trong máy tính.
Trong bức ảnh đó, trông Nam Mẫn chỉ mới mười bốn tuổi, mái tóc dài như thác xõa sau lưng, gương mặt xinh đẹp lại trong trẻo, đầy ý cười, nụ cười đó hồn nhiên và rực rỡ như thế, đang giơ hai ngón tay với ống kính.
Anh cũng muốn cô cười như thế với mình, trở nên vui vẻ và hoạt bát như thế một lần nữa.
“Không điều tra nữa”.
Dụ Lâm Hải đột nhiên tắt máy tính đi: “Cô ấy là hacker cũng được, là người ngoài hành tinh cũng thế, cô ấy chính là Nam Mẫn, chỉ cần là cô ấy thì tôi sẽ chấp nhận hết”.
Phó Vực suýt nghẹn chết vì thái độ của anh, mím môi sửa lại lời Dụ Lâm Hải.
“Này người anh em, hình như cậu nhầm lẫn điều gì đó rồi, bây giờ không phải là cậu có chấp nhận cô ấy hay không, mà là cô ấy không thèm chấp nhận cậu”.
Điện thoại và WeChat của Dụ Lâm Hải đều bị Nam Mẫn kéo vào danh sách đen, không thể liên lạc được với cô nữa, chỉ có thể mượn cớ trao đổi về dự án trường đua ngựa để đến tập đoàn Nam Thị tìm cô.
Trợ lý tổng giám đốc lại nói: “Tổng giám đốc Nam không đến trụ sở công ty mấy ngày nay rồi”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày: “Thế cô ấy đi đâu?”
“Chúng tôi không biết”.
Nhóm trợ lý đều lắc đầu: “Tổng giám đốc Nam luôn bận rộn, lịch trình của cô ấy đều do trợ lý Cố Hoành phụ trách, chúng tôi chỉ làm theo thôi”.
Khó lắm mới liên lạc được với Cố Hoành bên kia thì anh ta cũng dùng giọng điệu máy móc nói: “Giám đốc Dụ, gần đây tổng giám đốc Nam nhà chúng tôi khá bận, chuyện trường đua ngựa đã được giao cho phó giám đốc Tưởng toàn quyền quyết định, lát nữa anh ấy sẽ liên lạc với anh”.
Dự án thành phố Bình đã xong, chuyện cần điều tra cũng đã điều tra rõ ràng rồi, Nam Mẫn cũng điều Tưởng Phàm từ công ty con ở đó về, chịu trách nhiệm giải quyết dự án trường đua ngựa.
Bên này Hà Chiếu vừa mới báo cáo với Dụ Lâm Hải xong thì Tưởng Phàm cũng xuất hiện.
“Giám đốc Dụ, sau này một số vấn đề xây dựng trường đua ngựa sẽ do tôi bàn bạc với anh, mong anh giúp đỡ cho”.
Lần trước cũng nhờ Tưởng Phàm ra mặt, nói cho Dụ Lâm Hải biết sự thật Nam Mẫn đã yêu thầm anh nhiều năm, nên ấn tượng của anh với người này cũng không tệ, không bày ra vẻ mặt lạnh lẽo gì.
Nhưng không biết lần này Tưởng Phàm có bị Nam Mẫn cảnh cáo gì hay không, mà há miệng ngậm miệng gì cũng công việc.
Dù Dụ Lâm Hải nói bóng nói gió thế nào để nghe ngóng thông tin về Nam Mẫn, anh ta cũng ngậm chặt miệng không nói, hoặc là nói lái sang chuyện khác, cuối cùng thật sự không trốn được nữa mới chịu ngả bài.
“Giám đốc Dụ, lần trước vì cái miệng này mà tổng giám đốc Nam đã rất tức giận, điều tôi xuống công ty con. Tôi không dám đụng tới giới hạn cuối cùng của cô ấy nữa đâu, nếu không chắc tôi phải sang Mông Cổ chăn dê, cho ngựa ăn quá”.
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Đánh giá:
Truyện Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Story
Chương 328
9.7/10 từ 51 lượt.