Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 214

Anh ta nhìn cái bát trống trơn, ngửi mùi thơm vẫn còn thoang thoảng trong không khí, quay sang nhìn Nam Mẫn với vẻ mong chờ: “Tôi cũng muốn ăn, em làm cho tôi một bát với”.

Hà Chiếu đứng ngoài cửa, bất đắc dĩ đặt tay lên trán: Hai con người này già đầu rồi mà chỉ có chút tiền đồ đó thôi hả trời?

Nam Mẫn lau miệng, thản nhiên nói: “Không rảnh, lần khác đi”.

Cô nhìn sang Dụ Lâm Hải: “Lẽ ra hôm nay định đến trường đua ngựa xem xét, nhưng anh lại thế này… Thôi bỏ đi, để hôm khác vậy”.

“Tôi không sao, có thể đi được”, Dụ Lâm Hải nói xong bèn tháo băng vải trên đầu xuống, bị Nam Mẫn giữ cổ tay lại, trừng mắt cảnh cáo anh: “Vết thương trên đầu anh vẫn chưa khỏi, không được để nó gặp gió. Nếu anh không muốn thành kẻ ngốc thì ngoan ngoãn một chút đi”.


Dụ Lâm Hải nghe cô nói thế thì buông tay xuống thật, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, nghe lời em”.

“!”, Phó Vực đứng bên cạnh trợn tròn mắt, không dám tin nhìn người anh em ngoan ngoãn như con cún gâu đần trước mặt, cảm giác như vừa bị sét đánh, đứng đờ ra đó.

Chỉ mới có một đêm trôi qua mà chuyện gì xảy ra thế này? Sao anh lại thành ra thế này rồi?

Anh ta đang muốn chế nhạo Dụ Lâm Hải một phen thì Cố Hoành đã vội vàng chạy tới, vẻ mặt có chút lo lắng báo cáo với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc đã trở về, sau khi biết chuyện trường đua ngựa thì đang làm ầm lên ở công ty”.


Lời vừa thốt ra, mọi người ở đó bỗng chốc thay đổi sắc mặt.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng nhìn về phía Nam Mẫn.

Nam Mẫn lại vô cùng bình tĩnh, dùng khăn ướt lau tay, thản nhiên nói: “Về thì về thôi, gạo sống đã nấu thành cơm rồi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết mà”.

Dụ Lâm Hải tập trung nhìn cô: “Cần giúp đỡ không?”

“Không cần, việc nhà thôi, tôi có thể giải quyết được”.

Nam Mẫn quay sang nhìn anh: “Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe để chúng ta nhanh chóng thực hiện dự án trường đua ngựa, đó là sự giúp đỡ lớn nhất dành cho tôi rồi”.

Cô đeo mắt kính, nhấc chiếc giày cao gót lên: “Đi thôi, đi xem hai con khỉ đại náo Thiên Cung kia nào”.



Tập đoàn Nam Thị.

Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc đang ngồi trong phòng họp với vẻ mặt âm u, người thì bắt chéo chân, tay cứ đảo qua đảo lại quả hạch đào, kẻ thì tức giận đi vòng vòng, đập bàn vang rung cả trời.


“Phản, phản rồi! Mấy người thật sự muốn phản cả rồi! Còn chẳng thèm báo với tôi tiếng nào đã tự động cải tạo miếng đất tôi vất vả cực khổ đấu giá được thành trường đua ngựa, mấy người có còn để người chủ tịch như tôi vào mắt nữa hay không? Hả?”

Nam Ninh Bách vội vàng trở về thành phố Nam trong đêm, khi đến khu vườn Hoa Hồng thì đã là rạng sáng.

Ông ta đi một chuyến đến Vân Nam, ngoài mấy tảng đá vô dụng được mua về thì chẳng có thứ gì tốt, tiền tích trữ cũng bay hết sạch. Trên đường về, ông ta còn cãi nhau với Nam Ninh Trúc một trận ầm ĩ, lại lôi mấy chuyện quá khứ ra, tâm trạng cực kỳ tệ hại.

Nam Nhã thấy bố mình trở về lập tức nhào vào lòng ông ta khóc lóc ầm trời, mắng mỏ Nam Mẫn đủ kiểu, mách với bố Nam Mẫn đã ức hiếp mình như thế nào.

Nam Ninh Bách chẳng có chút hứng thú nào, chỉ an ủi con gái vài câu, còn nói thêm: “Chị cả dạy dỗ cũng chỉ vì tốt cho con thôi, nếu con có thể thông minh bằng một nửa Nam Mẫn, thì người làm cha như bố cũng không cần phải hao tâm tổn sức thế này”.

Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Truyện Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Story Chương 214
9.7/10 từ 51 lượt.
loading...