Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 105
“Vậy sao? Nói vậy thì tôi rất đặc biệt rồi?”
Phó Vực không lấy làm nhục, mà còn thấy tự hào.
Cố Hoành lặng lẽ ngậm miệng, không nhịn được muốn trừng mắt với anh ta.
“Anh rất đặc biệt”, Nam Mẫn gập tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn Phó Vực, nói: “Da mặt đặc biệt dày”.
Phó Vực không hề thấy xấu hổ: “Tôi chỉ mặt dày khi đối diện với mỹ nữ thôi”.
Nam Mẫn không thèm đáp lời anh ta, thấy sắp đến giờ, cô đổi giày cao gót thành giày đế bằng, nói: “Đi thôi”.
Vừa định ra ngoài thì nhìn thấy một bóng hình mặc áo xanh thẫm bất thình lình đi vào.
Hôm nay Dụ Lâm Hải mặc bộ vest hoa văn ẩn sẫm màu, thân hình cao lớn làm nổi bật kiểu dáng cao cấp.
Nam Mẫn hiểu phong cách ăn mặc của anh, anh không thích những hàng hiệu xa xỉ trên thị trường, từng đường kim mũi chỉ bộ vest của anh đều được làm thủ công.
Chất vải cũng không tính là quý giá gì, thậm chí còn lỗi thời, nhưng mặc vào vô cùng dễ chịu, cũng chỉ có anh mới có thể mặc một bộ vest bình thường mà tạo cảm giác như hàng cao cấp.
Vừa nãy ở dưới tầng, thậm chí Nam Mẫn cũng không nhìn anh thêm một cái, nhưng bây giờ anh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, vẫn khiến cô hơi thất thần và ngẩn người trong chốc lát.
“Ấy, anh tự lên đây à? Chúng tôi đang định đi xuống”.
Phó Vực chào hỏi Dụ Lâm Hải một tiếng.
Nam Mẫn lại không vui cau mày: “Sao anh lên được đây?”
Cố Hoành cũng kinh ngạc, hỏi người cấp dưới làm ăn kiểu gì vậy, không có hẹn mà cho người vào!
Các trợ lý của văn phòng tổng giám đốc liên tục xin lỗi, nhân viên lễ tân Hoàng Y Y thấy mình lại gây họa, vội ấp úng giải thích: “Xin lỗi tổng giám đốc Nam, là tôi không tốt, tôi tưởng soái ca này… không, anh này có hẹn trước, cho nên tự ý đưa anh ta lên… Cô tuyệt đối đừng trách chị của tôi, đều là lỗi của tôi!”
Trợ lý hành chính Hoàng Sở Sở toát mồ hôi trán, chỉ hận không thể tát em gái một cái.
Ánh mắt Nam Mẫn nhìn qua Hoàng Sở Sở: “Đây là em gái cô à?”
“Vâng, xin lỗi tổng giám đốc Nam, là tôi lơ là quản lý, tôi bảo đảm chuyện như này sẽ không có lần sau nữa!”, Hoàng Sở Sở khom lưng xin lỗi.
Nam Mẫn mặt không cảm xúc: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ hai rồi. Lần trước người gọi điện hỏi hẹn trước cũng là em gái yêu quý của cô phải không”.
“… Đúng”, Hoàng Sở Sở cũng muốn chết luôn cho rồi.
Giọng Nam Mẫn nhẹ như mây gió: “Yêu thương em gái là chuyện tốt, ảnh hưởng đến công việc thì không hay. Thêm một tháng lương cho cô ấy, đưa cô ấy đến phòng nhân sự đi”.
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Nam”, Hoàng Sở Sở khom lưng cảm ơn, kéo em gái đi xuống dưới.
Hoàng Y Y đỏ vòng mắt, liên tục khom lưng: “Xin lỗi, xin lỗi tổng giám đốc Nam, tôi gây rắc rối cho cô rồi!”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Cô gái trẻ chưa hiểu rõ sự đời, chuyện lần này coi như là cho cô một bài học. Thích soái ca không sai, nhưng không phải tất cả đàn ông trông đẹp trai đều tốt, biết chưa?”
“Tôi biết rồi”, Hoàng Y Y thấy sắp mất việc, không chịu nổi đả kích, khóc đến mức mặt đầy nước mắt.
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Phó Vực không lấy làm nhục, mà còn thấy tự hào.
Cố Hoành lặng lẽ ngậm miệng, không nhịn được muốn trừng mắt với anh ta.
“Anh rất đặc biệt”, Nam Mẫn gập tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn Phó Vực, nói: “Da mặt đặc biệt dày”.
Phó Vực không hề thấy xấu hổ: “Tôi chỉ mặt dày khi đối diện với mỹ nữ thôi”.
Nam Mẫn không thèm đáp lời anh ta, thấy sắp đến giờ, cô đổi giày cao gót thành giày đế bằng, nói: “Đi thôi”.
Vừa định ra ngoài thì nhìn thấy một bóng hình mặc áo xanh thẫm bất thình lình đi vào.
Hôm nay Dụ Lâm Hải mặc bộ vest hoa văn ẩn sẫm màu, thân hình cao lớn làm nổi bật kiểu dáng cao cấp.
Nam Mẫn hiểu phong cách ăn mặc của anh, anh không thích những hàng hiệu xa xỉ trên thị trường, từng đường kim mũi chỉ bộ vest của anh đều được làm thủ công.
Chất vải cũng không tính là quý giá gì, thậm chí còn lỗi thời, nhưng mặc vào vô cùng dễ chịu, cũng chỉ có anh mới có thể mặc một bộ vest bình thường mà tạo cảm giác như hàng cao cấp.
Vừa nãy ở dưới tầng, thậm chí Nam Mẫn cũng không nhìn anh thêm một cái, nhưng bây giờ anh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, vẫn khiến cô hơi thất thần và ngẩn người trong chốc lát.
“Ấy, anh tự lên đây à? Chúng tôi đang định đi xuống”.
Phó Vực chào hỏi Dụ Lâm Hải một tiếng.
Nam Mẫn lại không vui cau mày: “Sao anh lên được đây?”
Cố Hoành cũng kinh ngạc, hỏi người cấp dưới làm ăn kiểu gì vậy, không có hẹn mà cho người vào!
Các trợ lý của văn phòng tổng giám đốc liên tục xin lỗi, nhân viên lễ tân Hoàng Y Y thấy mình lại gây họa, vội ấp úng giải thích: “Xin lỗi tổng giám đốc Nam, là tôi không tốt, tôi tưởng soái ca này… không, anh này có hẹn trước, cho nên tự ý đưa anh ta lên… Cô tuyệt đối đừng trách chị của tôi, đều là lỗi của tôi!”
Trợ lý hành chính Hoàng Sở Sở toát mồ hôi trán, chỉ hận không thể tát em gái một cái.
Ánh mắt Nam Mẫn nhìn qua Hoàng Sở Sở: “Đây là em gái cô à?”
“Vâng, xin lỗi tổng giám đốc Nam, là tôi lơ là quản lý, tôi bảo đảm chuyện như này sẽ không có lần sau nữa!”, Hoàng Sở Sở khom lưng xin lỗi.
Nam Mẫn mặt không cảm xúc: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ hai rồi. Lần trước người gọi điện hỏi hẹn trước cũng là em gái yêu quý của cô phải không”.
“… Đúng”, Hoàng Sở Sở cũng muốn chết luôn cho rồi.
Giọng Nam Mẫn nhẹ như mây gió: “Yêu thương em gái là chuyện tốt, ảnh hưởng đến công việc thì không hay. Thêm một tháng lương cho cô ấy, đưa cô ấy đến phòng nhân sự đi”.
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Nam”, Hoàng Sở Sở khom lưng cảm ơn, kéo em gái đi xuống dưới.
Hoàng Y Y đỏ vòng mắt, liên tục khom lưng: “Xin lỗi, xin lỗi tổng giám đốc Nam, tôi gây rắc rối cho cô rồi!”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Cô gái trẻ chưa hiểu rõ sự đời, chuyện lần này coi như là cho cô một bài học. Thích soái ca không sai, nhưng không phải tất cả đàn ông trông đẹp trai đều tốt, biết chưa?”
“Tôi biết rồi”, Hoàng Y Y thấy sắp mất việc, không chịu nổi đả kích, khóc đến mức mặt đầy nước mắt.
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Đánh giá:
Truyện Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Story
Chương 105
9.7/10 từ 51 lượt.