Vờ Ấu Trĩ
C17: Chương 17
Dường như Hạ Minh Sầm mãi mãi sẽ không học được làm thế nào để nói lời dễ nghe.
Lúc tuổi còn nhỏ có thể giải thích là bởi vì gia cảnh ưu tú, tính khí con cưng của trời, nhưng bây giờ lại vẫn như vậy, hoàn toàn là một tên đàn ông xấu xa giẻ cùi tốt mã(*).
(*) “Từ điển tục ngữ Việt” (Nguyễn Đức Dương) giải thích: “Giẻ cùi tốt mã. Giẻ cùi (vốn chỉ được mỗi một ưu điểm là) tốt mã mà thôi. Hay dùng để nhắc mọi người là hãy chú trọng nhiều hơn tới thực chất, chứ đừng hoa mắt lên trước vẻ lòe loẹt bề ngoài”.
Cũng trách bản thân vừa nãy nói không nghĩ, khiến anh nắm được thóp.
Không nói việc tư, chỉ nói việc công.
Dụ Ấu Tri tự cảnh cáo bản thân trong lòng như vậy, cô cúi đầu, tầm mắt rơi trên chiếc cà vạt màu tím của anh, sau đó giọng điệu bình tĩnh đáp: "Tôi quay về thẩm vấn Chu Vân Lương tiếp."
Nói xong bèn muốn đi, Hạ Minh Sầm không ngăn nữa, nhàn nhạt nhắc nhở một câu: "Lúc thẩm vấn người khác đừng đem theo cảm xúc cá nhân, nếu không sẽ bị đối phương dắt mũi."
Bình tĩnh khách quan là việc bên thẩm vấn nhất định phải làm được trong quá trình thẩm vấn.
Trước nay Dụ Ấu Tri rất bình tĩnh, nếu không phải là Chu Vân Lương trong lúc vô tình nhắc tới cha cô.
Sự việc cứ trùng hợp như vậy, sau khi chủ thầu ôm tiền chạy trốn, đột nhiên dự án xây cầu bắc qua sông rơi xuống đầu Chu Vân Lương, thế nên đối với chuyện năm đó Chu Vân Lương mới hiểu biết như vậy.
Năm đó cha cô nhảy cầu bỏ mình, những người biết chuyện thái độ gì cũng có, có than thở có đồng tình, cũng có giễu cợt và cười nhạt, có người nói ông lấy cái chết chứng minh sự trong sạch, cũng có người nói ông sợ tội mà tự sát, nhưng phần lớn mọi người đều không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy: ồ, có kiểm sát viên chết rồi.
Thế nên mới nói cái chết đối với người ta rẻ mạt biết bao, cha cô không trừng phạt những tên tội phạm tham ô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không trừng phạt những kẻ dùng ngòi bút làm vũ khí đối với ông, ông chỉ trừng phạt người thân và bạn bè yêu thương ông nhất, gần gũi để ý ông.
Nếu cha cô có thể biết trước, cái chết của ông sẽ khiến người vợ không lâu sau đó theo ông rời xa nhân thế, sẽ để lại vết thương tâm lý cả đời không thể chữa lành được cho đứa con gái duy nhất, không biết ông có hối hận lúc đó bỗng nhiên nhảy từ trên cầu xuống, kết thúc sinh mệnh như vậy không?
Dụ Ấu Tri nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tiếp sau đó trong quá trình thẩm vấn, Dụ Ấu Tri khôi phục lại sự bình tĩnh lúc ban đầu, không để ý tới ngôn từ oán giận của Chu Vân Lương nữa, cho dù ông ta có giả ngu phủ nhận những chuyện bản thân đã làm thế nào, cô cũng không đem bất cứ cảm xúc cá nhân đáp lại lời nào nữa.
Chu Vân Lương ngoài miệng vẫn khăng khăng bản thân không phạm bất cứ tội nào như cũ, là cảnh sát và kiểm sát viên các người xử oan người tốt.
"Sao kê ngân hàng(*) của ông rất bình thường, vậy Mã Tịnh Tịnh thì sao?" Dụ Ấu Tri đẩy đống tài liệu đã sao chép tới trước mặt ông ta: "Mấy năm nay ông nhận không ít công trình, mỗi lần trước khi cục giám sát chất lượng đi nghiệm thu, tài khoản ngân hàng của thanh tra chất lượng(*) đều sẽ nhận được một khoản tiền."
(*)sao kê ngân hàng: Đề cập đến hồ sơ giao dịch gửi và rút tiền của các tài khoản hiện tại của ngân hàng (bao gồm cả sổ tiết kiệm hiện tại và thẻ ngân hàng). Theo tính chất của tài khoản, nó được chia thành dòng cá nhân và dòng doanh nghiệp. Sao kê ngân hàng là một loại giấy tờ chứng minh thu nhập cá nhân hoặc công ty, và là giấy tờ cần thiết để xin vay vốn ngân hàng.
(*)Mục tiêu công việc của thanh tra chất lượng là chịu trách nhiệm kiểm tra chất lượng của tất cả các nguyên vật liệu, sản phẩm và thiết bị của công ty. Thanh tra viên chất lượng cần được đào tạo và cấp chứng chỉ trước khi đảm nhận vị trí của mình, họ cần vượt qua kỳ thi kiểm tra năng lực thanh tra viên chất lượng và mang theo chứng chỉ năng lực thanh tra viên chất lượng để làm việc.
Chu Vân Lương vừa nhìn những tài liệu này, sắc mặt khẽ đổi, lại nhanh chóng nói: "Đây là tài khoản của Mã Tịnh Tịnh, cô ta chuyển tiền cho ai liên quan gì tới tôi? Dù gì thì tiền ở trong tài khoản của cô ta, cũng là cô ta gửi cho người khác, vậy các người nên đi tố cáo cô ta tội tham nhũng chứ? Đừng tùy tiện vu khống người tốt."
Có đàn ông tìm tình nhân là để theo đuổi sự kích thích, đơn thuần là không có tự trọng, có đàn ông giống như Chu Vân Lương, là để tính kế tình nhân, tình nhân đối với ông ta mà nói không chỉ làm công cụ ấm giường, mà còn là vũ khí gánh tội thay, những cô gái trẻ hám vinh như Mã Tịnh Tịnh, cho rằng bản thân nắm giữ được đàn ông, khiến bọn họ cam tâm bỏ tiền cho một nụ cười, thực ra sau lưng sớm đã bị người ta bán đi lúc nào không biết.
Dụ Ấu Tri bị bộ dáng vô liêm sỉ của Chu Vân Lương chọc tức.
"Đừng nghĩ chỉ cần không thừa nhận là chúng tôi không có cách. Hành vi hiện tại của ông chỉ có thể quyết định ông lên tòa án sớm hơn một phút hay muộn hơn một phút thôi."
Ánh mắt của Chu Vân Lương thoáng lóe lên, nhưng chớp mắt đã lướt qua.
Cuối cùng vẫn là lão Thẩm và anh Đinh trở lại tiếp tục chào hỏi với lão hồ li này, lão Thẩm để Dụ Ấu Tri đổi người hỏi, ví dụ như bên bà Chu, xem xem có thể moi được chút thông tin gì hữu ích từ trong miệng bà ta không.
Dụ Ấu Tri đi tới phòng thẩm vấn khác, khi bước vào vừa đúng lúc gặp một cảnh sát đội hình sự từ trong bước ra.
Lúc nãy mở họp mọi người đã giới thiệu đơn giản, hình như người này họ Tống.
"Kiểm sát Dụ tới rồi?" Cảnh sát Tống chào hỏi với cô: "Phó đội trưởng của chúng tôi đang ở bên trong đó, hai người cùng thẩm vấn sao?"
Nháy mắt Dụ Ấu Tri làm trái lại lời dặn của thầy, đổi chủ ý nói: "Không cần, tôi đi tới chỗ Mã Tịnh Tịnh."
Cô xoay người rời đi, cảnh sát Tống không hiểu chuyện gì cứ trừng mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dùng tốc độ cực nhanh biến mất khỏi hành lang kia.
Cảnh sát Tống gãi gãi mặt, lúc này cửa phòng thẩm vấn lại được mở ra, Hạ Minh Sầm bước ra.
"Ngẩn người ở đây làm gì?"
"A, không có gì, vừa nãy gặp kiểm sát Dụ." Cảnh sát Tống hoàn hồn, hỏi anh: "Sao anh cũng ra rồi? Không thẩm vấn nữa sao?"
Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, nói: "Bà ta vừa nhắc tới Mã Tịnh Tịnh, có nói vài thứ, cậu tiếp tục thẩm vấn bà ta, tôi đi qua bên chỗ Mã Tịnh Tịnh xem thử."
Cảnh sát Tống vừa muốn nói kiểm sát Dụ cũng ở đó thì Hạ Minh Sầm đã đi trước miệng anh ấy một bước.
Người đàn ông chân dài, đi còn nhanh hơn Dụ Ấu Tri, bóng lưng cao ngất nhanh nhẹn, nhịp chân dứt khoát vững vàng, căn bản không gọi kịp.
Cảnh sát Tống nhún vai, kệ vậy, dù sao một người thẩm vấn hay hai người thẩm vấn thì đều là thẩm vấn không phải sao?
-
Tạm thời không có chỗ để đi, lại không thể ăn không ngồi rồi ở cục cảnh sát, Dụ Ấu Tri chỉ có thể mặt dày lại đi tìm Mã Tịnh Tịnh.
Mã Tịnh Tịnh có chút khó hiểu: "Sao lại thẩm vấn nữa thế?"
Dụ Ấu Tri không biết nên trả lời thế nào, kêu cô ta trước tiên ngồi xuống.
"Nói tùy ý đi." Cô nói: "Nói chuyện Chu Vân Lương cũng được, không muốn nói ông ta thì thôi, cô muốn nói cái gì cũng được."
Dụ Ấu Tri thật sự là ý trên mặt chữ, thế nhưng những ngày này Mã Tịnh Tịnh bị thẩm vấn quen rồi, biết đám viên chức này đều thích nói vòng vo, thế nên hiển nhiên cho rằng Dụ Ấu Tri tìm cô ta nghe ngóng chuyện của Chu Vân Lương.
Vốn Mã Tịnh Tịnh không muốn nhắc tới Chu Vân Lương, cô ta vì hư vinh nhất thời mà làm tình nhân của Chu Vân Lương, ai ngờ cuối cùng bị ông ta và vợ hợp tác hãm hại thê thảm, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, dù không có tình cảm đối với Chu Vân Lương, nhưng tức giận và hối hận thì thực sự có.
Bởi vì Dụ Ấu Tri lúc trước từng nói, chứng cứ cô ta cung cấp càng có lợi thì càng có khả năng giúp cô ta giảm tội trên tòa, thế nên đành nhịn cảm giác ghê tởm mãnh liệt, cố gắng nhớ lại cảnh tượng chung sống với Chu Vân Lương.
Kết quả càng nói càng trở thành đại hội phỉ nhổ Chu Vân Lương, Mã Tịnh Tịnh nói đến hưng phấn, lúc này lại có một người bước vào phòng thẩm vấn.
Hạ Minh Sầm cũng nhìn thấy cô, đứng ở cửa không đi vào, ngược lại Mã Tịnh Tịnh lại vẫy tay: "Hi, anh cảnh sát anh tới rồi, vừa hay, phiền anh giúp tôi giải đáp thắc mắc một lát."
Hạ Minh Sầm không biết tại sao, nhưng đối tượng tình nghi đã có thắc mắc, anh không nhất thiết phải từ chối, thế là đi đến bên cạnh Dụ Ấu Tri, kéo chiếc ghế còn lại đang dựa cạnh cô sang một bên, sau đó mới ngồi xuống.
Phân chia ranh giới rất rõ ràng, nhưng càng rõ ràng thì càng lộ ra sự không thích hợp.
Mã Tịnh Tịnh nhìn ra, hỏi anh: "Anh cảnh sát, hai người cãi nhau sao?"
Dụ Ấu Tri mím môi không nói chuyện, Hạ Minh Sầm giả bộ không nghe thấy, lời ít ý nhiều: "Không phải có thắc mắc sao? Hỏi đi."
"À, tôi muốn hỏi, có phải đàn ông các anh thích tỏ vẻ khoe khoang trước mặt phụ nữ không? Đặc biệt là lúc bao phụ nữ."
Hạ Minh Sầm không ngờ được rằng lại là loại vấn đề nhàm chán này, sững sờ một lúc, lạnh giọng hỏi: "Cái này có liên quan đến vụ án không?"
"Không liên quan, tùy tiện nói mà thôi, trước đây khi Chu Vân Lương theo đuổi tôi, thường kể với tôi ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng có biết bao vất vả." Mã Tịnh Tịnh nhớ lại: "Ông ta còn nói bản thân rất có nhân mạch, quen biết rất nhiều nhân vật lớn, thùng tiền đầu tiên trong sự nghiệp của ông ta hình như là một dự án cầu gì đó, bởi vì thường xuyên tiếp rượu một quan chức lớn, vị quan chức kia rất xem trọng ông ta, chủ động móc nối với ông ta."
Dụ Ấu Tri giật mình, lập tức hỏi: "Bắc cầu qua sông."
"Hình như vậy..." Mã Tịnh Tịnh nhíu mày: "Lâu quá tôi quên rồi."
Cô lại hỏi: "Vị quan chức kia là ai Chu Vân Lương có nói không?"
Mã Tịnh Tịnh lắc đầu: "Không."
Trong mắt hiện lên chút thất vọng, Dụ Ấu Tri thở dài.
Hạ Minh Sầm khẽ híp mắt, nói: "Cô nói tiếp đi, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Chu Vân Lương."
Mã Tịnh Tịnh cảm thấy khá hứng thú: "Không phải chứ, ngay cả chuyện nhàm chán như vậy mấy người cũng thích nghe hả?"
Cô ta không nghĩ nhiều, lại tiếp tục nói.
Thế nhưng nói chưa được mấy phút, Mã Tịnh Tịnh đột nhiên nghiêng đầu qua nôn khan, càng nôn càng nghiêm trọng, cảm giác như nôn cả nước chua ra ngoài.
Hai người đều biến sắc, vội vàng đứng dậy đi qua xem cô ta.
Dụ Ấu Tri vội đưa ly nước cho Mã Tịnh Tịnh, lại vỗ lưng Mã Tịnh Tịnh, Hạ Minh Sầm không biết vì sao đang êm đẹp lại nôn khan.
"Cô ta làm sao vậy?"
Dụ Ấu Tri lắc đầu, hỏi Mã Tịnh Tịnh làm sao, kết quả bản thân Mã Tịnh Tịnh cũng mờ mịt lắc đầu.
"Tôi cũng không biết, chỉ là khoảng thời gian gần đây bụng cứ khó chịu mãi."
Nếu đối tượng tình nghi đột nhiên xuất hiện vấn đề về cơ thể trong quá trình thẩm vấn thì phải dừng thẩm vấn nhanh chóng đưa đối tượng tình nghi tới bệnh viện, Hạ Minh Sầm gọi mấy người cảnh sát nữ tới, Dụ Ấu Tri cũng chỉ có thể vội vã kết thúc câu hỏi của ngày hôm nay.
Mã Tịnh Tịnh tạm thời được đưa tới phòng y tế, Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Sầm đi theo, bác sĩ vừa làm kiểm tra cho Mã Tịnh Tịnh vừa hỏi bọn họ về tình hình lúc đó.
Dụ Ấu Tri nói lại đúng sự thực, khi kể lại trên mặt vẫn còn mang theo sự mê mang, cuối cùng hỏi: "Có phải ăn đồ hỏng nên đau dạ dày rồi không?"
So với việc quan tâm cơ thể Mã Tịnh Tịnh, hiển nhiên Hạ Minh Sầm càng quan tâm tới vụ án hơn: "Khi nào cô ta có thể khỏe lại? Còn có thể thẩm vấn không?"
Hai người đều đợi bác sĩ giải đáp, bác sĩ nhìn bên này, lại nhìn bên kia, bật cười thành tiếng.
"Vừa nhìn hai người là biết chưa kết hôn nhỉ? Có đối tượng không?"
Hạ Minh Sầm: "?"
Dụ Ấu Tri có vẻ như hơi hiểu rồi, mặt nóng lên, khó tin chớp chớp mắt.
Bác sĩ thấy biểu cảm kia của cô thì biết cô đại khái đã đoán được ý rồi, trêu ghẹo nói: "Ồ? Xem ra là có đối tượng rồi? Làm một bác sĩ tôi phải nhắc nhở cô một chút, nếu không định kết hôn thì lúc bình thường nhất định phải nhớ làm tốt các biện pháp, nếu không cuối cùng chịu thiệt thòi vẫn là cơ thể bản thân."
Hạ Minh Sầm vốn không hiểu, nhưng có lời nhắc nhở này của bác sĩ, có chậm chạp hơn nữa cũng nghe ra.
Dụ Ấu Tri thất thố há miệng, cố tình lúc này lại là Hạ Minh Sầm đứng bên cạnh, đối diện với lời nhắc nhở của bác sĩ, cô phủ nhận không được, thừa nhận cũng không xong, làm thế nào cũng không phải.
Cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu: "... Vâng, biết rồi ạ."
Mã Tịnh Tịnh vẫn nằm trên giường, hai người đi ra khỏi phòng y tế, náo loạn một hồi, buổi thẩm vấn cứ kết thúc trong mờ mịt như vậy.
Bầu không khi lâm vào giằng co khó hiểu, có lẽ do không thu hoạch được chút nào bên Mã Tịnh Tịnh, sắc mặt Hạ Minh Sầm không được tốt, hung hăng bỏ lại Dụ Ấu Tri ở đằng sau, không nói lời nào nữa.
Dụ Ấu Tri cũng không biết bản thân chột dạ cái gì, hơn nữa không dễ dàng gì mới nghe được chút manh mối từ chỗ Mã Tịnh Tịnh, kết quả là rổ đan múc nước, tâm trạng cũng không tốt, trầm mặc chậm rãi đi theo sau người đàn ông.
Đợi tụ họp với đám người lão Thẩm, Dụ Ấu Tri kể lại tình hình Mã Tịnh Tịnh, mấy người đều có phản ứng giống hệt như cô lúc đó, chính là không dám tin.
"Có lẽ mang thai rồi?! Của ai thế? Chu Vân Lương sao?"
Dụ Ấu Tri không chắc chắn nói: "Có lẽ vậy nhỉ?"
"..." Lúc này trên mặt lão Thẩm chỉ có viết hoa hai chữ cạn lời.
Sau đó mấy người ở đội hình sự cũng nghe được từ chỗ Hạ Minh Sầm, đều không dám tin và vô cùng cạn lời.
Người già, trẻ vị thành niên và phụ nữ mang thai là ba loại người khó đối phó nhất trong quá trình phá án, thế mà bọn họ lại bị đụng phải một trong số đó.
Cả một buổi chiều, mấy người viện kiểm sát chỉ ở cục cảnh sát không đi đâu cả, khi chuẩn rời đi đã là chập tối, căn tin chuẩn bị bán cơm, đội trưởng Lê hỏi lão Thẩm hay là ở lại căn tin bọn họ ăn bữa tối rồi đi.
Lão Thẩm cũng không khách khí, trong lòng nghĩ trước giờ chưa từng ăn ở căn tin của cục cảnh sát, muốn xem xem so với nồi cơm ở viện kiểm sát thì như thế nào, thế là tích cực đem ba tiểu bối đi theo mấy người đội trưởng Lê tới căn tin.
Sắc trời dần tối, trong căn tin đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện.
Sắc mặt đội trưởng Lê trầm xuống, lão Thẩm chỉ có thể kiên trì khen đến cùng: "... Lúc bình thường đội trưởng Lê sống rất thanh đạm nhỉ."
Kết quả câu này vừa nói ra, sắc mặt đội trưởng Lê tức khắc càng trầm hơn.
Vì để giữ mặt mũi, đội trưởng Lê vẫy tay hướng Hạ Minh Sầm: "Minh Sầm, quẹt thẻ của cậu đi."
Cơ hội cười nhạo đội trượng tốt như vậy sao có thể bỏ qua, Hạ Minh Sầm cười nhạt từ chối: "Đội trưởng Lê, bình thường tôi cũng rất thanh đạm."
Đội trưởng Lê nhất thời cười lạnh, phản kích lại: "Hạ thiếu gia của chúng ta từ bao giờ đã học được hai chữ thanh đạm viết thế nào rồi? Đừng giả bộ với tôi, cậu là đội phó, hôm nay cậu mời mấy người lão Thẩm đi."
Mệnh lệnh hạ xuống, đội trưởng Lê xoay người, đi tới cửa sổ nạp tiền để nạp thẻ ăn.
Hạ Minh Sầm nhếch khóe môi, chỉ có thể đợi người của viện kiểm sát chọn cơm canh xong, sau đó quẹt thẻ cho từng người bọn họ.
Khi tới lượt Dụ Ấu Tri, cô nhìn đồ ăn bày la liệt trong cửa sổ, mặt dày gọi mấy món mình thích: "Gà Công Bảo, thịt lợn luộc, còn có..."
Còn chưa gọi xong, Hạ Minh Sầm hỏi: "Ăn cay như vậy?"
"Sao thế, không muốn mời sao?" Dụ Ấu Tri cảm thấy người đàn ông này quản có hơi nhiều, không vui nói: "Cùng lắm thì tới lúc đó tôi chuyển tiền cho anh."
Hạ Minh Sầm chậm rãi nói: "Tôi là lo cô giống Mã Tịnh Tịnh, ngay cả bản thân mang thai cũng không biết."
"..." Dụ Ấu Tri trừng to mắt, độ ấm trên mặt nháy mắt quay trở lại: "Anh nói cái gì vậy! Tôi sao có thể mang thai!"
Đối diện với sự phủ nhận mãnh liệt của cô, Hạ Minh Sầm nhạy bén híp mắt, nhướng mày hỏi: "Sao không thể? Bạn trai cô không được à?"
Người này có bệnh à, bắt đầu từ chiều hôm nay cứ bạn trai bạn trai, cô còn không để ý bạn trai bằng anh đâu.
Căn tin nhiều người, nhưng không oán giận lại anh hai câu, tối hôm nay về rất có khả năng cô tức đến mức không ngủ được, Dụ Ấu Tri nghĩ trước nghĩ sau, hàng cũng không xếp cơm cũng không gọi nữa, túm cánh tay của anh ra khỏi đống người.
Dụ Ấu Tri cắn răng trừng mắt, nhiệt độ trên mặt nóng đến dọa người, cố ý gia tăng giọng điệu nói: "ĐƯỢC, HƠN, ANH."
"..."
Lực sát thương của câu này quả thực không thua gì trực tiếp bắn một phát sau não người đàn ông, thần sắc Hạ Minh Sầm hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm khuôn mặt bướng bỉnh của cô nửa ngày, cuối cùng căng chặt hàm cười hai tiếng.
Đối diện với sự vô tình trào phúng của Dụ Ấu Tri, anh khom eo, trong căn tin đầy tiếng ồn ào và ánh đèn sáng trưng, tiến gần bên tai cô, vô cùng xấu xa dùng một câu đơn giản hỏi ngược lại cô khiến cô nhớ lại chuyện riêng tư mà chỉ hai người mới biết được.
"Anh ta cũng làm cô tới khóc sao? Hả?"
- ---------
Lời tác giả:
Sự sân si của cậu chủ nhỏ ở phương diện nào đó thật sự rất đáng sợ, ha, đàn ông, khinh thường anh.
Vờ Ấu Trĩ