Vĩnh Sinh
Chương 162: Viện binh đến
Sáu đại chân nhân Thái Nhất Môn.
Đại Phương chân nhân, Khôn Nguyên chân nhân, Trường Xuân chân nhân, Khảm Ly chân nhân, Lộc Mệnh chân nhân, Phúc Thọ chân nhân, đều là cao thủ nổi danh hiển hách từ cách đây một giáp hay trăm năm trước, đều dã tu luyện tới tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh, tuổi thọ kéo dài, bởi vậy tiền đồ rực rỡ, là những người có nhiều hi vọng luyện thành kim đan.
Thiên Nhân Cảnh sống có thêm tám trăm năm thọ mệnh, nếu như một lòng tu luyện, được đại môn phái hỗ trợ tài nguyên phong phú, công pháp kỳ lạ, còn được người khác thường xuyên chỉ điểm, tu luyện tới Kim Đan cảnh giới tuy khó khăn, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Bởi vậy, sáu vị Đại chân nhân này cũng chính là những người được trọng điểm bồi dưỡng của Thái Nhất Môn, mỗi người bọn họ nếu như lấy một chọi một thì kém Thất Diệp Ma Quân một chút, thế nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu, cũng có thể đấu một trận.
Nếu như sáu người liên thủ thì Thất Diệp Ma Quân cũng phải sợ hãi.
Phương Hàn cũng là nhờ đánh lén thành công nên mới may mắn thắng được Thất Diệp Ma Quân. Nếu như làm lại một lần nữa, để cho Thất Diệp biết sự lợi hại của Diêm, cảnh giác phòng bị, hươu chết về tay ai cũng còn khó nói.
Hiện tại sáu đại chân nhân liên thủ, cầm chắc có thể giết được Phương Hàn, lần này đúng là hắn lâm vào tình cảnh cực độ nguy hiểm rồi.
Sáu lưỡi phi kiếm, nháy mắt chém tới, xoay tròn như viên đạn, nhấp nháy như điện quang, dường như muốn đem thân thể Phương Hàn cắt thành mảnh nhỏ ngay tại chỗ vậy.
Phương Hàn cảm giác được một cỗ nguy hiểm mãnh liệt đang tới, Ma Đao Huyết Thương Khung trong tay rồi đột nhiên thôi động, hóa thành một đạo huyết quang, đối chiến cùng sáu lưỡi phi kiếm, nháy mắt hai cỗ lực lượng chạm vào nhau, phát ra tiếng đì đùng không ngớt, từng làn sóng xung kích tỏa ra, đao kiếm trên không trung va chạm giống như hỏa tinh va vào nhau, nổ ra giống như mưa sao băng.
Sáu tiếng vang đồng thời truyền tới.
Cả sáu lưỡi phi kiếm đều bị đánh văng ngược lại.
Trên mỗi một lưỡi phi kiếm đều xuất hiện những lỗ hổng lớn cỡ hạt gạo, không ngờ lại bị Ma Đao làm hỏng.
Bất quá Phương Hàn cũng bị lực phản chấn của sáu lưỡi kiếm làm cho bắn bay xoay tròn trên không trung, cảm giác ngột ngạt khó thở, huyết khí đảo lộn, một chút cương khí cũng không vận không được, thiếu chút nữa là bị đánh ngã xuống mặt đất.
"Đáng giận, ma đao Huyết Thương Khung không hổ là ma khí có một không hai!"
"Ta khổ tâm mất 60 năm mới luyện thành thanh phi kiếm này, không ngờ lại bị tổn hại, phải mất tối thiểu ba năm mới phục chế lại được như cũ. Còn không biết phải lãng phí mất bao nhiêu thiên tài địa bảo nữa đây!"
Sáu lưỡi phi kiếm đồng thời bị tổn hại, sáu vị chân nhân đều đau lòng muốn chết, trong lòng thậm chí lúc này chỉ muốn giết chết Phương Hàn, cướp lấy ma đao Huyết Thương Khung, trở về dùng tiên pháp tế luyện, tăng thêm một bảo vật, ngày tháng sau này sẽ tiêu dao, dễ chịu hơn rất nhiều.
Mặc dù là chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn thế nhưng nếu đã tìm được một cái cớ, muốn giết sẽ giết. Có một số chuyện mà Thái Nhất Môn không có kiêng kỵ. Sau khi phi kiếm bị tổn hại, sáu đại cao thủ cũng không cần dùng đến phi kiếm để sát nhân nữa, mà ngưng tụ cương khí, đồng thời đáng ra một chưởng.
Oanh long!
Khí thế long trời lở đất.
Sáu tòa đại trận bay tới vây lấy Phương Hàn, bọn họ dự đoán dù cho Phương Hàn liều mạng chống lại, không vận được một chút pháp lực nào, chuyện tránh thoát là vô cùng khó khăn. Một lần xuất thủ này, chính là đòn sát chiêu liên hoàn, cao thấp trái phải trước sau sáu mặt, bao vây lấy Phương Hàn, làm cho hắn muốn trốn cũng không thể trốn, tránh cũng không thể tránh.
Bọn họ biết, không thể để cho Phương Hàn trở lại bên trong Ngũ Ngục Vương Đỉnh nữa, nếu không muốn bắt hắn cũng rất khó khăn.
"Lần này tên đệ tử Vũ Hóa Môn kia không thể may mắn thoát được đòn này!"
"Đáng giận, Ma Đao Huyết Thương Khung, Ngũ Ngục Vương Đỉnh bảo bối cấp bậc như vậy lại rơi vào trong tay Thái Nhất Môn..."
"Những năm gần đây thế lực của Thái Nhất Môn càng lúc càng lớn, nghe đồn ba năm sau tại quần tiên đại hội bọn họ sẽ thành lập một đội ngũ chấp pháp của Tiên Đạo, dựa theo một ít môn quy của bọn họ có thể trừng phạt đệ tử các môn các phái, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chẳng phải là một bộ phận của bọn họ sao!"
Thấy một màn như vậy, rất nhiều đệ tử của các môn phái khác đều dâng lên một nỗi bất bình. Chính xác Thái Nhất Môn làm việc quá ngang ngược một chút, một chân truyền đệ tử trong mười môn phái Tiên Đạo, nói giết liền giết, như vậy sao không khiến người khác cảm thấy khó chịu được?
"Cây Thế Giới! Nguyên khí sung nhập!"
Tại nguy cơ trước mắt, Phương Hàn thúc dục Thế Giới Chi Thụ hiện lên trên mi tâm, nguyên khí nhanh chóng tập trung lên trên người hắn, tinh lực lại trở nên sung mãn. Hắn mãnh liệt đề khí, trong đầu lại tràn đầy pháp lực, thân thể như con thoi, như cá chép bơi lội trong nước, lập lòe bất định, không ngờ thoáng cái đã thoát ra khỏi vòng vây kín mít của sáu đại trận, dừng lại trên miệng Ngũ Ngục Vương Đỉnh, cũng không chui xuống.
Hồng quang bên trong Vương Đỉnh dâng lên bao lấy hắn.
Thoạt nhìn khí thế hắn lúc này vững như thái sơn.
Thế Giới Chi Thụ từng thời từng khắc đều hấp thu linh khí Tiên giới, khiến cho pháp lực của hắn không bị hao hụt đến mức nguy hiểm.
"Thủ đoạn hay."
"Như vậy mà hắn còn có thể thoát ra được!"
"Pháp lực của hắn rõ ràng đã bị đánh tan rồi! Thế nhưng đột nhiên lại khôi phục nhanh như vậy!"
Thấy một màn như vậy, đám đệ tử môn các môn phái đều khiếp sợ.
"Hắn lại có thể chạy thoát? Một chiêu kín kẽ, cận thẩn như vậy, sao hắn có thể thoát được?" Sáu Đại chân nhân cũng khiếp sợ, bất quá bọn họ đâu chịu buông tay, nhìn nhau rồi cùng thầm hô "Lục Hợp Tham Thiên Đại Trận!"
Sáu tòa đại trận liên hợp cùng một chỗ, lại lần nữa biến đổi, biến thành một tòa trận pháp hình lục giác khổng lồ, ùn ùn kéo đến bao vây lấy Vương Đỉnh, hiển nhiên đây là chiêu thức của sáu người liên thủ, một loại trận pháp đã được luyện tập rất nhuần nhuyễn.
"Lục Hợp Tham Thiên Đại Trận này vốn là đại trận được sáu người chúng ta luyện tập để đối phó với Ma Suất. Bây giờ giành cho ngươi, ngươi dù chết cũng nên cảm thấy vinh hạnh!" Phúc Thọ chân nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Hàn cảm thấy áp lực tăng mạnh, đang muốn trở lại Vương Đỉnh, kiệt lực cầm cự, đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo lôi quang lăng không chém xuống.
Đạo lôi quang này đường kính lớn cỡ một lu nước, xung quanh là vô số đại trận, phù chú lập lòe, trong đó có vô số đạo lôi công lớn bằng ngón tay không ngừng nhảy múa phát ra từng tiếng nổ lách tách, lực lượng không gì địch nổi, khí thế như một loại công kích thần phạt thời viễn cổ! Viễn cổ thiên khiển(*), viễn cổ Lôi Thần Điện Mẫu.
(*)Thiên khiển: trời phạt
Oanh! Oanh! Rầm rầm!
Lục Hợp Tham Thiên Đại Trận chỉ một kích đã tan!
Từ thông đạo Quy Hư, một người hạ xuống, mái tóc đen xỏa xuống như một dòng thác, y phục trắng như tuyết, điện quang vờn quanh thân, lãnh diễm cao quý, chính là Phương Thanh Tuyết.
Lộp cộp!
Phương Hàn thấy Phương Thanh Tuyết, trong lòng nhất thời buông lỏng, cảm thấy yên tâm lại, lại cảm thấy có điểm không được tự nhiên, yên ổn chính là vì mình có người tới cứu viện, cũng có đủ lực lượng để chống lại Thái Nhất Môn, Phương Thanh Tuyết giết chóc quyết đoán, không sợ trời không sợ đất, là một nhân vật lợi hại, sự tình gì cũng không nề hà.
Không được tự nhiên chính là, bản thân mình đã gây ra rất nhiều đại sự, chỉ sợ Phương Thanh Tuyết sau khi biết được, sẽ hoài nghi chuyện Hoàng Tuyền Đồ.
"Phương Hàn, là ngươi! Rất giỏi! rất tốt!" Phương Thanh Tuyết vừa xuất hiện, liền nhìn Phương Hàn nói: "Ngươi không hổ là người của Phương gia chúng ta, làm ra nhiều chuyện to lớn kinh thiên động địa như vậy, khiêu chiến với Hoa Thiên Đô, đánh chết thủy cổ Thiên Ma, bảo vệ bảy bảy bốn mươi chín đảo Lôi Thần động phủ của ta, lại đánh chết Thất Diệp Ma Quân, đoạt được Ma Đao Huyết Thương Khung, lại dám chống đối đệ tử Thái Nhất Môn. Hiện tại lại có thể giao thủ với bọn họ, chỉ bằng những chuyện này, ngươi nhất định sẽ được môn phái trọng trọng thưởng."
"Không dám, không dám. Sư tỷ quá khen rồi." Phương Hàn gượng cười, thu hồi Ma Đao Huyết Thương Khung,khiến Ngũ Ngục Vương Đỉnh dừng lại trên không trung, "Long Huyên, còn không ra bái kiến Phương sư tỷ?"
"Bái kiến Phương sư tỷ."
"Sư tỷ tu luyện tới cảnh giới nào rồi ạ? Tại tiểu tiên giới bế quan, đã luyện tới thành hạt giống Kim Đan chưa? Mà sư tỷ có khí thế của Điện Mẫu viễn cổ chuyển thế, là tiên thiên chi linh, tu vi của sư tỷ chắc chắn thường nhân không thể so sánh được."
Phương Hàn thăm dò, hỏi.
"Điện Mẫu chuyển thế... Chân tướng sớm muộn sẽ nói cho ngươi biết, bất quá lúc này, ngươi cũng phải nói thật một chuyện cho ta." Phương Thanh Tuyết liên tục phiêu phiêu bước tới trước mặt Phương Hàn, ngôn ngữ có vẻ phi thường nhẹ nhàng, không ngờ lại là thầm thì: "Ta vất vả lắm mới đáng chết người đó, định kiếm một kiện bảo bối, lại bị ngươi nhanh chân tới trước. Nói cho ta biết, Hoàng Tuyền Đồ có phải đang trên người ngươi không? Lúc ấy ta không có chú ý, ngược lại quá xem nhẹ chuyện này, bây giờ ta biết, nguơi đã thành công rồi."
"Sư tỷ nói cái gì, ta như thế nào lại nghe không hiểu?" Phương Hàn làm ra vẻ mơ hồ, nhưng trong lòng lại cảnh giác vạn phần, hắn hiện tại tuy đã có chút thành tựu, thế nhưng không biết rõ tu vi của Phương Thanh Tuyết như thế nào, nhất là vừa rồi nàng xuất thủ, uy lực lớn vô cùng, nếu nàng nhẹ nhàng tiếp cận mình, cho dù là Huyết Sát Thần Quang của Ngũ Ngục Vương Đỉnh cũng không thể ngăn cản được nàng!
Điều này làm cho Phương Hàn kinh hãi không thôi. Đạo thuật của Phương Thanh Tuyết rất cao, hơn xa Thất Diệp Ma Quân, làm cho Phương Hàn có một loại cảm giác bí hiểm, thậm chí so với Ma Suất còn muốn khủng bố hơn.
"Ta biết là nguơi sẽ không thừa nhận mà, bất quá ta có thời gian, sẽ chậm rãi cùng ngươi nói chuyện, ngươi cũng đã là người Phương gia ta, cũng đều chung một lợi ích thôi." Phương Thanh Tuyết nhẹ nhàng nói, hơi thở như lan, Phương Hàn cũng chưa có lần nào nói chuyện với nàng như vậy.
"Dưới mắt Thái Nhất Môn đuổi giết Ma Suất, Ma Suất mặc dù là người trong ma đạo, thế nhưng đối với sư tỷ tình thâm ý trọng, nhiều lần tương trợ, không biết lần này sư tỷ làm sao đây?" Phương Hàn vội vàng dời chủ đề sang hướng khác.
"Thái Nhất Môn giết người để thể hiện uy phong của bọn hắn, lại càng ngang ngược, không phải là tạo phúc cho Tiên Đạo chúng ta." Phương Thanh Tuyết nhẹ nhàng vẫy tay, giống như cười mà không phải cười, nói: "Ngươi không phải muốn hỏi tu vi của ta sao? Ta còn kém chút nữa thì luyện thành kim đan, bất quá kim đan của cao thủ cũng không phải là đối thủ của ta, phỏng chừng ngươi cũng biết, ta có được phù chiếu của Lôi Đế, Viễn Cổ Bất Diệt Điện Phù. Đạo khí này có uy lực rất mạnh, đồng dạng với Hoàng Tuyền Đồ, bất quá Hoàng Tuyền Đồ lại bị tổn hại rồi, mà vận khí của ta rất tốt, cho nên thứ đồ này cũng không có sứt mẻ gì. Cho dù là cao thủ tầng thứ mười Thần Thông Bí Cảnh cũng chưa chắc có thể đánh bại ta. Cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh muốn giết ta cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Lời nói của Phương Thanh Tuyết ẩn hàm có áp lực, tựa hồ là nàng muốn thông báo lực lượng của mình cho Phương Hàn biết vậy.
"Sư tỷ thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, chuyện thành kim đan cũng chỉ là sớm muộn mà thôi." Phương Hàn vội vàng nói.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc với ngươi đâu. Ta tại Vũ Hóa Môn cũng là một nhân vật mà ít kẻ dám động vào, Hoa Thiên Đô cùng ngươi có ước hẹn mười năm, ta chắc chắn sẽ toàn lực giúp ngươi!" Phương Thanh Tuyết nhàn nhạt mỉm cười.
"Thật không? Sư tỷ đây là đang an ủi ta sao? Bất quá Hoa Thiên Đô tìm được chân truyền của Bàn Vũ tiên tôn, cũng có đạo khí trong người, chỉ cần một bước nữa là tiến vào Trường Sinh Bí Cảnh, lập tức không có người nào có thể ước chế được hắn." Phương Hàn nói, "Sư tỷ ban thưởng cho ta một kiện Thất Sát Hồ Lô, thế nhưng hắn lại cưỡng chế chiếm, rõ ràng là không để sư tỷ để vào mắt."
"Những chuyện này ta đều biết rồi. Sau này không cần phải nói lại nữa!" Phương Thanh Tuyết đột nhiên thu lại lời nói: "Tốt lắm, lần này chúng ta cùng với Thái Nhất Môn thống khoái đáng một trận, để cho ta xem thử tu vi của ngươi đã tiến bộ đến mức nào rồi."
Vĩnh Sinh
Đại Phương chân nhân, Khôn Nguyên chân nhân, Trường Xuân chân nhân, Khảm Ly chân nhân, Lộc Mệnh chân nhân, Phúc Thọ chân nhân, đều là cao thủ nổi danh hiển hách từ cách đây một giáp hay trăm năm trước, đều dã tu luyện tới tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh, tuổi thọ kéo dài, bởi vậy tiền đồ rực rỡ, là những người có nhiều hi vọng luyện thành kim đan.
Thiên Nhân Cảnh sống có thêm tám trăm năm thọ mệnh, nếu như một lòng tu luyện, được đại môn phái hỗ trợ tài nguyên phong phú, công pháp kỳ lạ, còn được người khác thường xuyên chỉ điểm, tu luyện tới Kim Đan cảnh giới tuy khó khăn, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Bởi vậy, sáu vị Đại chân nhân này cũng chính là những người được trọng điểm bồi dưỡng của Thái Nhất Môn, mỗi người bọn họ nếu như lấy một chọi một thì kém Thất Diệp Ma Quân một chút, thế nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu, cũng có thể đấu một trận.
Nếu như sáu người liên thủ thì Thất Diệp Ma Quân cũng phải sợ hãi.
Phương Hàn cũng là nhờ đánh lén thành công nên mới may mắn thắng được Thất Diệp Ma Quân. Nếu như làm lại một lần nữa, để cho Thất Diệp biết sự lợi hại của Diêm, cảnh giác phòng bị, hươu chết về tay ai cũng còn khó nói.
Hiện tại sáu đại chân nhân liên thủ, cầm chắc có thể giết được Phương Hàn, lần này đúng là hắn lâm vào tình cảnh cực độ nguy hiểm rồi.
Sáu lưỡi phi kiếm, nháy mắt chém tới, xoay tròn như viên đạn, nhấp nháy như điện quang, dường như muốn đem thân thể Phương Hàn cắt thành mảnh nhỏ ngay tại chỗ vậy.
Phương Hàn cảm giác được một cỗ nguy hiểm mãnh liệt đang tới, Ma Đao Huyết Thương Khung trong tay rồi đột nhiên thôi động, hóa thành một đạo huyết quang, đối chiến cùng sáu lưỡi phi kiếm, nháy mắt hai cỗ lực lượng chạm vào nhau, phát ra tiếng đì đùng không ngớt, từng làn sóng xung kích tỏa ra, đao kiếm trên không trung va chạm giống như hỏa tinh va vào nhau, nổ ra giống như mưa sao băng.
Sáu tiếng vang đồng thời truyền tới.
Cả sáu lưỡi phi kiếm đều bị đánh văng ngược lại.
Trên mỗi một lưỡi phi kiếm đều xuất hiện những lỗ hổng lớn cỡ hạt gạo, không ngờ lại bị Ma Đao làm hỏng.
Bất quá Phương Hàn cũng bị lực phản chấn của sáu lưỡi kiếm làm cho bắn bay xoay tròn trên không trung, cảm giác ngột ngạt khó thở, huyết khí đảo lộn, một chút cương khí cũng không vận không được, thiếu chút nữa là bị đánh ngã xuống mặt đất.
"Đáng giận, ma đao Huyết Thương Khung không hổ là ma khí có một không hai!"
"Ta khổ tâm mất 60 năm mới luyện thành thanh phi kiếm này, không ngờ lại bị tổn hại, phải mất tối thiểu ba năm mới phục chế lại được như cũ. Còn không biết phải lãng phí mất bao nhiêu thiên tài địa bảo nữa đây!"
Sáu lưỡi phi kiếm đồng thời bị tổn hại, sáu vị chân nhân đều đau lòng muốn chết, trong lòng thậm chí lúc này chỉ muốn giết chết Phương Hàn, cướp lấy ma đao Huyết Thương Khung, trở về dùng tiên pháp tế luyện, tăng thêm một bảo vật, ngày tháng sau này sẽ tiêu dao, dễ chịu hơn rất nhiều.
Mặc dù là chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn thế nhưng nếu đã tìm được một cái cớ, muốn giết sẽ giết. Có một số chuyện mà Thái Nhất Môn không có kiêng kỵ. Sau khi phi kiếm bị tổn hại, sáu đại cao thủ cũng không cần dùng đến phi kiếm để sát nhân nữa, mà ngưng tụ cương khí, đồng thời đáng ra một chưởng.
Oanh long!
Khí thế long trời lở đất.
Sáu tòa đại trận bay tới vây lấy Phương Hàn, bọn họ dự đoán dù cho Phương Hàn liều mạng chống lại, không vận được một chút pháp lực nào, chuyện tránh thoát là vô cùng khó khăn. Một lần xuất thủ này, chính là đòn sát chiêu liên hoàn, cao thấp trái phải trước sau sáu mặt, bao vây lấy Phương Hàn, làm cho hắn muốn trốn cũng không thể trốn, tránh cũng không thể tránh.
Bọn họ biết, không thể để cho Phương Hàn trở lại bên trong Ngũ Ngục Vương Đỉnh nữa, nếu không muốn bắt hắn cũng rất khó khăn.
"Lần này tên đệ tử Vũ Hóa Môn kia không thể may mắn thoát được đòn này!"
"Đáng giận, Ma Đao Huyết Thương Khung, Ngũ Ngục Vương Đỉnh bảo bối cấp bậc như vậy lại rơi vào trong tay Thái Nhất Môn..."
"Những năm gần đây thế lực của Thái Nhất Môn càng lúc càng lớn, nghe đồn ba năm sau tại quần tiên đại hội bọn họ sẽ thành lập một đội ngũ chấp pháp của Tiên Đạo, dựa theo một ít môn quy của bọn họ có thể trừng phạt đệ tử các môn các phái, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chẳng phải là một bộ phận của bọn họ sao!"
Thấy một màn như vậy, rất nhiều đệ tử của các môn phái khác đều dâng lên một nỗi bất bình. Chính xác Thái Nhất Môn làm việc quá ngang ngược một chút, một chân truyền đệ tử trong mười môn phái Tiên Đạo, nói giết liền giết, như vậy sao không khiến người khác cảm thấy khó chịu được?
"Cây Thế Giới! Nguyên khí sung nhập!"
Tại nguy cơ trước mắt, Phương Hàn thúc dục Thế Giới Chi Thụ hiện lên trên mi tâm, nguyên khí nhanh chóng tập trung lên trên người hắn, tinh lực lại trở nên sung mãn. Hắn mãnh liệt đề khí, trong đầu lại tràn đầy pháp lực, thân thể như con thoi, như cá chép bơi lội trong nước, lập lòe bất định, không ngờ thoáng cái đã thoát ra khỏi vòng vây kín mít của sáu đại trận, dừng lại trên miệng Ngũ Ngục Vương Đỉnh, cũng không chui xuống.
Hồng quang bên trong Vương Đỉnh dâng lên bao lấy hắn.
Thoạt nhìn khí thế hắn lúc này vững như thái sơn.
Thế Giới Chi Thụ từng thời từng khắc đều hấp thu linh khí Tiên giới, khiến cho pháp lực của hắn không bị hao hụt đến mức nguy hiểm.
"Thủ đoạn hay."
"Như vậy mà hắn còn có thể thoát ra được!"
"Pháp lực của hắn rõ ràng đã bị đánh tan rồi! Thế nhưng đột nhiên lại khôi phục nhanh như vậy!"
Thấy một màn như vậy, đám đệ tử môn các môn phái đều khiếp sợ.
"Hắn lại có thể chạy thoát? Một chiêu kín kẽ, cận thẩn như vậy, sao hắn có thể thoát được?" Sáu Đại chân nhân cũng khiếp sợ, bất quá bọn họ đâu chịu buông tay, nhìn nhau rồi cùng thầm hô "Lục Hợp Tham Thiên Đại Trận!"
Sáu tòa đại trận liên hợp cùng một chỗ, lại lần nữa biến đổi, biến thành một tòa trận pháp hình lục giác khổng lồ, ùn ùn kéo đến bao vây lấy Vương Đỉnh, hiển nhiên đây là chiêu thức của sáu người liên thủ, một loại trận pháp đã được luyện tập rất nhuần nhuyễn.
"Lục Hợp Tham Thiên Đại Trận này vốn là đại trận được sáu người chúng ta luyện tập để đối phó với Ma Suất. Bây giờ giành cho ngươi, ngươi dù chết cũng nên cảm thấy vinh hạnh!" Phúc Thọ chân nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Hàn cảm thấy áp lực tăng mạnh, đang muốn trở lại Vương Đỉnh, kiệt lực cầm cự, đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo lôi quang lăng không chém xuống.
Đạo lôi quang này đường kính lớn cỡ một lu nước, xung quanh là vô số đại trận, phù chú lập lòe, trong đó có vô số đạo lôi công lớn bằng ngón tay không ngừng nhảy múa phát ra từng tiếng nổ lách tách, lực lượng không gì địch nổi, khí thế như một loại công kích thần phạt thời viễn cổ! Viễn cổ thiên khiển(*), viễn cổ Lôi Thần Điện Mẫu.
(*)Thiên khiển: trời phạt
Oanh! Oanh! Rầm rầm!
Lục Hợp Tham Thiên Đại Trận chỉ một kích đã tan!
Từ thông đạo Quy Hư, một người hạ xuống, mái tóc đen xỏa xuống như một dòng thác, y phục trắng như tuyết, điện quang vờn quanh thân, lãnh diễm cao quý, chính là Phương Thanh Tuyết.
Lộp cộp!
Phương Hàn thấy Phương Thanh Tuyết, trong lòng nhất thời buông lỏng, cảm thấy yên tâm lại, lại cảm thấy có điểm không được tự nhiên, yên ổn chính là vì mình có người tới cứu viện, cũng có đủ lực lượng để chống lại Thái Nhất Môn, Phương Thanh Tuyết giết chóc quyết đoán, không sợ trời không sợ đất, là một nhân vật lợi hại, sự tình gì cũng không nề hà.
Không được tự nhiên chính là, bản thân mình đã gây ra rất nhiều đại sự, chỉ sợ Phương Thanh Tuyết sau khi biết được, sẽ hoài nghi chuyện Hoàng Tuyền Đồ.
"Phương Hàn, là ngươi! Rất giỏi! rất tốt!" Phương Thanh Tuyết vừa xuất hiện, liền nhìn Phương Hàn nói: "Ngươi không hổ là người của Phương gia chúng ta, làm ra nhiều chuyện to lớn kinh thiên động địa như vậy, khiêu chiến với Hoa Thiên Đô, đánh chết thủy cổ Thiên Ma, bảo vệ bảy bảy bốn mươi chín đảo Lôi Thần động phủ của ta, lại đánh chết Thất Diệp Ma Quân, đoạt được Ma Đao Huyết Thương Khung, lại dám chống đối đệ tử Thái Nhất Môn. Hiện tại lại có thể giao thủ với bọn họ, chỉ bằng những chuyện này, ngươi nhất định sẽ được môn phái trọng trọng thưởng."
"Không dám, không dám. Sư tỷ quá khen rồi." Phương Hàn gượng cười, thu hồi Ma Đao Huyết Thương Khung,khiến Ngũ Ngục Vương Đỉnh dừng lại trên không trung, "Long Huyên, còn không ra bái kiến Phương sư tỷ?"
"Bái kiến Phương sư tỷ."
"Sư tỷ tu luyện tới cảnh giới nào rồi ạ? Tại tiểu tiên giới bế quan, đã luyện tới thành hạt giống Kim Đan chưa? Mà sư tỷ có khí thế của Điện Mẫu viễn cổ chuyển thế, là tiên thiên chi linh, tu vi của sư tỷ chắc chắn thường nhân không thể so sánh được."
Phương Hàn thăm dò, hỏi.
"Điện Mẫu chuyển thế... Chân tướng sớm muộn sẽ nói cho ngươi biết, bất quá lúc này, ngươi cũng phải nói thật một chuyện cho ta." Phương Thanh Tuyết liên tục phiêu phiêu bước tới trước mặt Phương Hàn, ngôn ngữ có vẻ phi thường nhẹ nhàng, không ngờ lại là thầm thì: "Ta vất vả lắm mới đáng chết người đó, định kiếm một kiện bảo bối, lại bị ngươi nhanh chân tới trước. Nói cho ta biết, Hoàng Tuyền Đồ có phải đang trên người ngươi không? Lúc ấy ta không có chú ý, ngược lại quá xem nhẹ chuyện này, bây giờ ta biết, nguơi đã thành công rồi."
"Sư tỷ nói cái gì, ta như thế nào lại nghe không hiểu?" Phương Hàn làm ra vẻ mơ hồ, nhưng trong lòng lại cảnh giác vạn phần, hắn hiện tại tuy đã có chút thành tựu, thế nhưng không biết rõ tu vi của Phương Thanh Tuyết như thế nào, nhất là vừa rồi nàng xuất thủ, uy lực lớn vô cùng, nếu nàng nhẹ nhàng tiếp cận mình, cho dù là Huyết Sát Thần Quang của Ngũ Ngục Vương Đỉnh cũng không thể ngăn cản được nàng!
Điều này làm cho Phương Hàn kinh hãi không thôi. Đạo thuật của Phương Thanh Tuyết rất cao, hơn xa Thất Diệp Ma Quân, làm cho Phương Hàn có một loại cảm giác bí hiểm, thậm chí so với Ma Suất còn muốn khủng bố hơn.
"Ta biết là nguơi sẽ không thừa nhận mà, bất quá ta có thời gian, sẽ chậm rãi cùng ngươi nói chuyện, ngươi cũng đã là người Phương gia ta, cũng đều chung một lợi ích thôi." Phương Thanh Tuyết nhẹ nhàng nói, hơi thở như lan, Phương Hàn cũng chưa có lần nào nói chuyện với nàng như vậy.
"Dưới mắt Thái Nhất Môn đuổi giết Ma Suất, Ma Suất mặc dù là người trong ma đạo, thế nhưng đối với sư tỷ tình thâm ý trọng, nhiều lần tương trợ, không biết lần này sư tỷ làm sao đây?" Phương Hàn vội vàng dời chủ đề sang hướng khác.
"Thái Nhất Môn giết người để thể hiện uy phong của bọn hắn, lại càng ngang ngược, không phải là tạo phúc cho Tiên Đạo chúng ta." Phương Thanh Tuyết nhẹ nhàng vẫy tay, giống như cười mà không phải cười, nói: "Ngươi không phải muốn hỏi tu vi của ta sao? Ta còn kém chút nữa thì luyện thành kim đan, bất quá kim đan của cao thủ cũng không phải là đối thủ của ta, phỏng chừng ngươi cũng biết, ta có được phù chiếu của Lôi Đế, Viễn Cổ Bất Diệt Điện Phù. Đạo khí này có uy lực rất mạnh, đồng dạng với Hoàng Tuyền Đồ, bất quá Hoàng Tuyền Đồ lại bị tổn hại rồi, mà vận khí của ta rất tốt, cho nên thứ đồ này cũng không có sứt mẻ gì. Cho dù là cao thủ tầng thứ mười Thần Thông Bí Cảnh cũng chưa chắc có thể đánh bại ta. Cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh muốn giết ta cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Lời nói của Phương Thanh Tuyết ẩn hàm có áp lực, tựa hồ là nàng muốn thông báo lực lượng của mình cho Phương Hàn biết vậy.
"Sư tỷ thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, chuyện thành kim đan cũng chỉ là sớm muộn mà thôi." Phương Hàn vội vàng nói.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc với ngươi đâu. Ta tại Vũ Hóa Môn cũng là một nhân vật mà ít kẻ dám động vào, Hoa Thiên Đô cùng ngươi có ước hẹn mười năm, ta chắc chắn sẽ toàn lực giúp ngươi!" Phương Thanh Tuyết nhàn nhạt mỉm cười.
"Thật không? Sư tỷ đây là đang an ủi ta sao? Bất quá Hoa Thiên Đô tìm được chân truyền của Bàn Vũ tiên tôn, cũng có đạo khí trong người, chỉ cần một bước nữa là tiến vào Trường Sinh Bí Cảnh, lập tức không có người nào có thể ước chế được hắn." Phương Hàn nói, "Sư tỷ ban thưởng cho ta một kiện Thất Sát Hồ Lô, thế nhưng hắn lại cưỡng chế chiếm, rõ ràng là không để sư tỷ để vào mắt."
"Những chuyện này ta đều biết rồi. Sau này không cần phải nói lại nữa!" Phương Thanh Tuyết đột nhiên thu lại lời nói: "Tốt lắm, lần này chúng ta cùng với Thái Nhất Môn thống khoái đáng một trận, để cho ta xem thử tu vi của ngươi đã tiến bộ đến mức nào rồi."
Vĩnh Sinh
Đánh giá:
Truyện Vĩnh Sinh
Story
Chương 162: Viện binh đến
10.0/10 từ 50 lượt.