Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 92: 92: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 10

232@-


Amy đi qua hành lang, nhìn thấy Dư Mộc đang ánh mắt xa xăm đứng dựa ở ngã rẽ, cô giật mình hết hồn, “Sao em lại đứng đây? Không phải bảo em đi quay sao.


Dư Mộc chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Mấy người đó là ai?”
Amy nhìn thoáng hàng trai lực điền áo đen đang mặt vô cảm đứng hai bên cầu vượt, nhẹ giọng nói: “Chuyện đó không liên quan tới em.


“Cơ hội của em… không, cơ hội của An tiền bối toàn đổi lấy bằng những chuyện này sao?” Dư Mộc ngẩng đầu, trong mắt vài nước mắt kiên cường lấp loé, “Đó không phải là giấc mơ âm nhạc mà em muốn!”
Amy: “…” Không ngờ là thằng ngố tàu An Nhạc Thiên đó, hát thì nát thiệt, mà số cũng đỏ lắm, còn nhặt được một cục vàng như thế này.

Dư Mộc lau nước mắt, quay đầu lại khí thế hung hăng nói: “Em phải gọi An tiền bối đi ra.


Amy vội vàng hoảng hốt lo sợ kéo cậu ta lại, “Em điên rồi à? Em có biết đó là ai không?”
“Dù là ai đi nữa, cùng lắm thì chúng ta dựa vào mình!” Dư Mộc cả giận nói, cậu ta là một đứa trẻ rất thông minh, mười bốn tuổi đã ký hợp đồng debut, tuy cậu ta không có bối cảnh, cũng không có tài nguyên, nhưng cậu ta vẫn luôn dựa vào cố gắng và khả năng nắm bắt cơ hội của mình, mới có thể từng bước một đi nhanh hơn so với những bạn cùng lứa.

Dư Mộc vốn cho là An Nhạc Thiên có xuất thân tốt, vậy thì cậu ta có thể lừa dối bản thân mà dựa dẫm vào An Nhạc Thiên, nhưng An Nhạc Thiên lại nhờ bán mình đổi lấy tài nguyên, cậu ta còn làm như vậy không phải quá đê hèn sao? Rõ ràng là An tiền bối đang chịu khổ, mà cậu ta lại như sâu mọt gặm nuốt tiền thưởng An tiền bối mang về, khổ sở chỉ có mình An tiền bối mà thôi.

Amy không ngờ là thằng nhóc này còn rất có nhiệt huyết, đau đầu nói: “Em đừng nên vọng động, đắc tội người đó rồi, đừng nói em, chính An Nhạc Thiên cũng không sống được nữa, em có từng nói chuyện với cậu ta chưa, hoặc có lẽ cậu ta không cần lòng tốt của em?”
Dư Mộc ngẩn ngơ, cậu chậm rãi cúi thấp đầu, khó nhọc nói: “An tiền bối không phải là người như vậy, anh ấy thật sự là một người yêu quý âm nhạc, em có thể cảm nhận được.


“Hay có lẽ là bởi vì yêu quý âm nhạc, nên mới không thể không lựa chọn hi sinh,” Amy từng bước dụ dỗ, “Dư Mộc, em phải cố gắng lên, nếu như em nổi tiếng rồi, không chừng chúng ta sẽ có thể tự lập tự cường.


Dư Mộc chậm rãi gật gật đầu, “Em sẽ nỗ lực, không phụ sự chờ mong của An tiền bối!”
Amy thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi, ngoan, bây giờ chúng ta đi quay.


An Nhạc Thiên phải ép dạ cầu toàn cam mình chịu khổ trong lòng Dư Mộc và Amy đang sướng không chịu nổi, đã chừng mấy ngày nay cậu không làm với Lữ Ung Hành, bởi vẫn luôn điều trị, lúc ban đầu mới chỉ là hơi khó chịu thôi, nhưng một chút khó chịu đó cũng vừa khéo tăng thêm lạc thú giữa hai người, cửu biệt thắng tân hôn chắc cũng chỉ đến thế.

Nhạc Thiên nắm bệ cửa sổ, không ngừng kêu, Lữ Ung Hành cúi người xuống trong tư thế ôm, thấp giọng thầm thì: “Cục cưng, bé lớn tiếng quá, cả tòa nhà này nghe thấy hết rồi.


Mặt Nhạc Thiên ửng đỏ, tim đập rất nhanh, đứt quãng nói: “Đừng, đừng nói nữa.


“Cục cưng thẹn thùng.

” Giọng điệu lúc nói chuyện của Lữ Ung Hành lười biếng, âm thanh trầm thấp lướt qua màng tai Nhạc Thiên, cảm giác khống chế nhàn nhạt của người bề trên khiến Nhạc Thiên mê muội không thôi.

Mùi thuốc lá ung dung thoang thoảng của người đàn ông trưởng thành thấm vào trong khoang mũi cậu, hòa lẫn với mùi hormone, hợp thành cám dỗ mê hoặc lòng người, Nhạc Thiên thoáng cái đã sa đọa đắm mình trong mị lực của Lữ Ung Hành.


Chờ cho Lữ Ung Hành kết thúc rồi, cả người Nhạc Thiên đã không còn chút sức lực nào, đứng còn không vững, Lữ Ung Hành vớt cậu lên, mặc quần cho cậu, hắn ôm Nhạc Thiên, trông hắn vẫn rất thong dong, cơ bắp trên cánh tay nhô lên, chân bước không chút loạn, Nhạc Thiên nhớ hắn nói mình đã già rồi, thầm nghĩ nếu thế này mà là già rồi, thì cậu nên thấy mừng vì mình đã may mắn không phải gặp Lữ Ung Hành lúc còn trẻ, không thì đã bị hắn giế t chết.



Sau khi về nhà rồi, Lữ Ung Hành có vẻ rất an nhàn thoải mái, xả nước ấm vào bồn tắm đã lâu không sử dụng tắm cùng với Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nghi ngờ nói: “Không phải chú Lữ chỉ dùng nước lạnh không sao?”
Lữ Ung Hành nhàn nhã dựa vào trong bồn tắm hút thuốc, “Chú Lữ không sợ lạnh, nhưng chú sợ làm bé lạnh thôi, bé yêu à.


Nhạc Thiên đã hiểu, Lữ Ung Hành cố ý gọi mình là “bé yêu” là để trêu chọc, cậu bèn vốc một bụm nước cố tình giội lên mặt Lữ Ung Hành, trong miệng Lữ Ung Hành đang ngậm điếu thuốc, bị nước giội lên mặt, thuốc tắt, tóc cũng ướt nhẹp, giọt nước theo thái dương của hắn chậm rãi lướt xuống, mang lên một khí chất tà mị, hắn tiện tay vứt điếu thuốc đi, dửng dưng nói: “Nghịch ngợm.


“Chú Lữ, chuyện dạo gần đây chú bận đã xong hết chưa?” Nhạc Thiên ngoẹo cổ nói.

Bàn tay Lữ Ung Hành vuốt v e mái tóc ngắn mềm mại của cậu, mày hơi nhíu lại, “Chuyện đang bận vẫn chưa xong.

” Rồi khẽ mỉm cười với cậu, “Yên tâm, chú Lữ sẽ tranh thủ thời gian tới thăm con.


Nhạc Thiên bĩu môi, “Chú lại lừa con.


“Đừng nói bậy, ” Lữ Ung Hành ôm Nhạc Thiên qua bên cạnh, rất hứng thú nói, “Chú Lữ rửa mông cho con nhé? Khi còn nhỏ chú đã rửa cho con rất nhiều lần.


Nhạc Thiên lườm hắn một cái, “Bây giờ con còn nhỏ sao?”
Lữ Ung Hành hơi hơi nhếch môi, cười đến có chút xấu xa, “Khi còn nhỏ không biết làm người ta thương gì cả.


Nhạc Thiên thật sự càng ngày càng thích lão dê già đi đường thận không đi đường tim này, ch1ch khỏe lại không dính người, người không có nhưng tiền vẫn ở, còn để lại nhiều phim như vậy cho cậu xem nữa, cậu ôm chầm lồ ng ngực của Lữ Ung Hành, “Chú Lữ, chú thích con không?”
Lữ Ung Hành ngẩn người, vỗ vỗ vai Nhạc Thiên, “Thích.


“Con cũng thích chú.

” Nhạc Thiên nhe răng cười với Lữ Ung Hành, dù sao thì cậu cũng mới hai mươi tuổi, lúc cười rộ lên vẫn còn mang chút nét thiếu niên, trông rất là đáng yêu.

Ánh mắt Lữ Ung Hành tối sầm xuống, “Cục cưng, con nói như thế là cố ý muốn trêu chú Lữ sao?”
Nhạc Thiên mím môi cười cười, đôi môi đỏ ướt át chu thành hình dạng như đang đòi hôn, “Thật mà, chú Lữ hôn con một cái.


“Nhóc xấu xa.

” Lữ Ung Hành nhẹ mắng, cúi người hôn lên.


Hai người nói chuyện một lúc trong bồn tắm, bầu không khí tình tứ dịu dàng hiếm thấy, Lữ Ung Hành còn rất hào hứng chia sẻ chuyện rửa mông cho cậu hồi nhỏ, hắn ngậm thuốc lá nói: “Khi còn nhỏ con hư lắm, chú rửa mông cho con, con dám tè vào mặt chú.


Nhạc Thiên nằm nhoài bên thành bồn tắm cười khúc kha khúc khích, cậu càng cười càng lớn tiếng, cười đến mặt nước nổi sóng, Lữ Ung Hành vỗ vỗ khuôn mặt nho nhỏ của cậu, “Cười gì vậy?”

Nhạc Thiên quay mặt sang, híp mắt nói: “Chú Lữ, bây giờ con không tè lên mặt chú nữa, nhưng con có thể bắn lên mặt chú.


Sắc mặt Lữ Ung Hành đổi qua đổi lại mấy lần, cả buổi sau mới thở dài nói: “Càng ngày càng nghịch ngợm.


Sau cả hai lau khô người rồi, lại cuộn người trên giường cùng xem phim, xem một hồi lại quấn lấy nhau, Lữ Ung Hành vừa chơi cậu vừa nói: “Dạo gần đây ở nhà, có phải xem phim nhiều lắm không?”
Nhạc Thiên đàng hoàng nói: “Ưm… dạ…”
“Có tự mình làm chưa?”
“Đằng, đằng sau không có, chỉ có đằng trước thôi.


“Ngoan,” Lữ Ung Hành hài lòng, “Đằng sau chỉ có chú Lữ mới được chơi.


Lần này Lữ Ung Hành không có biến mất vào hôm sau, ăn sáng cùng với Nhạc Thiên, bữa sáng của Lữ Ung Hành cũng rất trang trọng, canh rau món mặn không thiếu món gì, nhai nuốt không nhanh không chậm, nhưng cứ hết bát này đến bát khác vào bụng, Nhạc Thiên nhìn mà trợn mắt hốc mồm, “Bụng chú Lữ lớn quá hà.


“Những cái khác của chú Lữ không lớn sao?” Lữ Ung Hành hỏi trêu.

“Đang ăn cơm đó, nói gì vậy.

” Nhạc Thiên mặt ửng hồng cúi đầu xới cơm.

Lữ Ung Hành gắp một cọng rau xanh cho cậu, “Mấy ngày nay con ngoan ngoãn ở nhà, tạm thời đừng đi linh tinh đâu cả.


Nhạc Thiên ngẩn ngơ, thầm tự hỏi, có phải Lữ Ung Hành gặp chuyện phiền toái gì không, gật đầu, “Dạ, vậy con đẩy hết lịch trình.

” Dù sao thì cũng có Dư Mộc rồi.

Lữ Ung Hành ăn xong rồi, miệng vẫn còn đóng mỡ cạ cạ một hồi lên mặt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên muốn đẩy cũng không đẩy được, Lữ Ung Hành lau miệng xong, cười nói: “Chú Lữ đi đây, ở nhà ngoan nhé, chán thì xem thêm phim, học thêm ít thứ.


“Con ở nhà luyện giọng.

” Nhạc Thiên tức giận nói.


Lữ Ung Hành lại cười, “Luyện giọng thì thôi, rên đã đủ dễ nghe rồi.


Nhạc Thiên thật sự là phục lão già dê Lữ Ung Hành này rồi, quá dâm quá mất nết.

Lữ Ung Hành đi rồi, Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Có phải hắn ta gặp chuyện gì không?”
Hệ thống: “Sợ cái gì, hắn là nam chính cơ mà.


Nhạc Thiên: “…thế giới trước mày cũng trả lời tao như vậy.


Hệ thống lý lẽ đường hoàng, “Không phải là Triệu Tân không có chuyện gì đó sao?”
Nhạc Thiên: …đúng rồi, có chuyện là mình mà.

Nhạc Thiên ở nhà nơm nớp lo sợ chỉ lo là một ngày nào đó Lữ Ung Hành không trở lại, hệ thống vừa mới nhắc cậu Đào Nguyệt Tâm đã có người trong lòng, thế chẳng phải là lại không được bắn pháo chia tay à?
May là bên hệ thống vẫn cứ sóng êm biển lặng, ngày nào cũng xem phim với Nhạc Thiên trong tâm thái bình thản, thậm chí còn có thể bàn luận nhan sắc và độ dẻo của nhân vật chính, có lẽ nó đã bị vấy bẩn, hoặc chăng tâm hồn nó đã chết lặng rồi, a, độ dâm không đọ lại được thì phải gia nhập vào thôi, ai mà không phải là một hệ thống có bộ nhớ phong phú chứ.

Sau đó bên Lữ Ung Hành xảy ra vấn đề rồi… vệ sĩ đưa Nhạc Thiên đến bệnh viện, Nhạc Thiên nhìn cái xác ướp trên giường bệnh choáng váng ngơ ngác, “Đây là… đây là chú Lữ?”
Vệ sĩ đau xót gật đầu, “Du thuyền của tiên sinh bị nổ.


Lại còn là cách chết trong mơ của cậu nữa, Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Vầng hào quang của nam chính đâu?”
“Cậu nhìn kỹ lại xem người đó đế cùng có phải là Lữ Ung Hành hay không.

” Hệ thống lạnh lùng nói.

Nhạc Thiên: “Ý của mày đây là đồ giả hả?”
Hệ thống: “Hừm, Lữ Ung Hành giả bộ bị thương, định dụ rắn ra khỏi hang giăng lưới bắt hết đối thủ của hắn.


Nhạc Thiên: “…” Được rồi.

Nhưng rất rõ ràng là Lữ Ung Hành không có ý định để An Nhạc Thiên biết chuyện này, hoặc có lẽ nên nói là hắn muốn lợi dụng phản ứng ngây thơ chân thực của An Nhạc Thiên để đánh lừa đối thủ.

Nhạc Thiên: Ngại quá, chúng mình chơi đường thận không chơi đường tim, tôi khóc không nổi, nhất là cái tên đang nằm này còn là hàng giả nữa, nói không chừng là trộm trong viện bảo tàng nào đó ra, cậu không chỉ không thèm khóc, thậm chí còn hơi mắc cười.

Thế là Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “À, chắc có lẽ không cứu nổi đâu, cứ chôn luôn đi.


Vệ sĩ đã biết chuyện: “…”
Nhạc Thiên: “Tài sản của chú Lữ nhiều như vậy, có phải sẽ thuộc về tôi hay không?”
Vệ sĩ im lặng một lúc, khó nhọc nói: “Thật ra tiên sinh đã nợ nần khắp nơi.


Nhạc Thiên: “…nhà thì sao?”
Vệ sĩ tiếp tục nói: “Cũng gán nợ rồi.



“Vậy thì không có cách nào rồi,” Nhạc Thiên nhìn lướt qua xác ướp đang nằm trên giường, “Đám không làm được rồi, thiêu xác rải tro xuống biển đi, anh cũng mau chóng tìm công việc mới đi, bye bye.


Vệ sĩ: “…bye bye.



Nhạc Thiên vừa ra bệnh viện đã bắt đầu phàn nàn với hệ thống: “Lữ Ung Hành lắm tiền như thế, còn đấu với đám người đó làm gì nữa, dành thời gian chơi với tao không vui hơn à?”
Hệ thống không nói gì nói: “Còn không phải vì cậu sao?”
Nhạc Thiên kinh ngạc nói: “Mắc mớ gì đến tao?”
Hệ thống: “Lữ Ung Hành giết Nguyễn Ký Văn, đắc tội mấy ông già trong giới xã hội đen, nên bọn họ đang vây quét hắn.


Sau khi Nhạc Thiên khiếp sợ xong, chậm rãi nói: “Thì ra tao còn là kẻ họa thủy (1)…” Ngẫm lại còn thấy tự hào sao sao ấy.

Hệ thống: “…” Không, cậu là đồ gieo vạ (2).

Nhạc Thiên quay đầu lại cổng bệnh viện một lần, “Nếu như nguyên nhân bắt nguồn từ tao, có phải tao nên quay lại khóc hai tiếng xót thương không?”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Aizz, thôi được rồi, không khóc nổi, giả quá dễ dàng lộ sơ hở, tiếc là tao không phải diễn viên.


Hệ thống: “Cậu không khóc, người khác cũng sẽ hoài nghi.


Nhạc Thiên: “Đau thương chết trong lòng một ít, giờ tao muốn muốn khóc cũng khóc không được, lòng như tro tàn.

” Cậu chậm rãi đi vào thang máy xuống bãi đậu xe dưới đất với vẻ mặt cứng đờ.

Hệ thống: …may là không đi đóng phim, có khi còn nát hơn ca hát nữa.

Sau khi vệ sĩ đưa Nhạc Thiên về Lữ trạch xong thì rồi đi, trở về nơi Lữ Ung Hành đang bí mật ẩn náu, báo cáo tình hình hiện tại của An Nhạc Thiên với Lữ Ung Hành.

Khi vệ sĩ nói đến đoạn An Nhạc Thiên không khóc cũng không ồn ào, Lữ Ung Hành dụi tắt thuốc, liếc nhẹ anh vệ sĩ một cái, “Không khóc?”
Vệ sĩ gồng gánh trên mình áp lực nặng nề, trả lời: “Không khóc.


“Một giọt nước mắt cũng không rơi?” Lữ Ung Hành vẫn chưa chịu từ bỏ ý định gặng hỏi.

Vệ sĩ gian nan gật đầu.

Lữ Ung Hành: …
__
(1) họa thủy: , trong câu “hồng nhan họa thủy” , ý muốn nói sắc đẹp là mầm họa.

(2) kẻ gieo vạ: , Hán Việt là “họa hại”, tai vạ gây thiệt hại cho người.

 
------oOo------



Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính Truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính Story Chương 92: 92: Thế Giới 6 Chú Chân Dài 10
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...