Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 33: 33: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 16
Nơi thao trường nắng gắt như lửa, ánh nắng mãnh liệt trải xuống, phủ một lớp màu vàng nhạt lên ngọc quan của thiếu niên, Tông Diễn nín thở tập trung, ngón tay khẽ nhúc nhích, mũi tên xuất hiện giữa trời, trúng ngay hồng tâm.
“Hay quá!” Chu Sở Sở cao hứng vỗ tay nhảy lên.
Tông Diễn liếc mắt cô một cái, nói như ông cụ non: “Không ra thể thống gì.
”
Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Tông Diễn có thể gọi là thoát thai hoán cốt, không chỉ vóc dáng phát triển như bay, da dẻ cũng ngăm hơn, ánh mắt sáng sủa hơn hẳn, khí chất quanh người xảy ra thay đổi hóa long trời lở đất, kiên trì mà tràn đầy nhuệ khí.
Chu Sở Sở mím môi cười, đôi lúm đồng tiền dịu dàng động đậy, bước lên phía trước nhón chân cầm khăn lau mồ hôi cho cậu ta, sùng bái nói: “Bệ hạ, ngài đúng là anh tài ngút trời.
”
Tông Diễn khắc chế khóe miệng muốn nhếch lên, nhẹ giọng “hừm” một tiếng, “Còn cần ngươi nói à?”
Hàn Tề đứng nhìn hai đứa trẻ từ đằng xa, khuôn mặt lạnh lùng như một pho tượng.
Cẩm Y Vệ phía sau nhận tấu chương, bỗng nhiên tiến lên nói: “Hàn đại nhân, chuyện muối lậu có tin tức rời.
”
Hàn Tề nhận tấu chương, đọc lướt qua nhanh như gió, lạnh nhạt hỏi: “Cửu thiên tuế có biết không?”
“Thiên tuế gia dưỡng bệnh, nói không muốn quan tâm.
”
Lâm Nhạc Thiên xuất cung đi tĩnh dưỡng ở Hiểu Phật tự hơn một tháng nay, ngoài mặt thì đã hoàn toàn lui khỏi chuyện triều chính, buông tay bàn giao cho Tông Diễn, nhưng ảnh hưởng của hắn để lại quá lâu, tấu chương vẫn được mang đến Hiểu Phật tự như nước chảy về nguồn, Lâm Nhạc Thiên nói là không quan tâm, nhưng vẫn chỉ điểm đôi chút, theo ý của hắn, Hàn Tề mới có chỗ đột phá trong chuyện muối lậu.
Thở một hơi uất ức ứ nghẹn trong lồ ng ngực ra, Hàn Tề lạnh nhạt nói: “Giả vờ giả vịt.
”
Cẩm Y Vệ sau lưng không dám thở mạnh, mâu thuẫn giữa vị tân quý nhân Hàn đại nhân của Cẩm Y Vệ và Cửu thiên tuế đã không còn là bí mật ở Đông hán nữa, hai người minh tranh ám đấu với nhau càng đấu càng không biết nguyên nhân.
Chỉ là Hàn Tề do một tay Lâm Nhạc Thiên đề bạt lên, vừa đắc thế đã lập tức trở mặt không quen biết đúng là rất ngoan độc, bây giờ ai trong Cẩm Y Vệ cũng thấy bất an, cho rằng nếu như có một ngày Lâm Nhạc Thiên rơi đài Hàn Tề lên thay, họ sẽ phải chào đón một vị quan trên nghiêm khắc hơn nữa.
Bây giờ Hàn Tề đã nắm quyền, Lâm Nhạc Thiên uỷ quyền cũng không hoàn toàn là giả, Cẩm Y Vệ gần như đã hoàn toàn do hắn điều động, nhưng Lâm Nhạc Thiên chắc chắn có để lại cơ sở ngầm, nếu không thì, tại sao cậu đang trốn trong Hiểu Phật tự mà vẫn có thể nắm rõ chuyện triều chính trong lòng bàn tay.
Không ở trong triều, nhưng vẫn có thể quyết toán được từ cách xa ngàn dặm, lòng dạ của người này thật là đáng sợ, Hàn Tề khép tấu chương lại, bước lên hành lễ với Tông Diễn, “Bệ hạ, Đông hán có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, cho phép thần xin được cáo lui trước.
”
“Được, ngươi đi đi, ” Tông Diễn lại dựng cung lên, bỗng nhiên chợt nhớ ra chuyện gì đó, thả cung tên xuống, lo lắng nói với Hàn Tề, “Tiểu Lâm tử thế nào rồi?”
“Cửu thiên tuế vẫn rất mạnh khỏe.
” Hàn Tề hờ hững nói.
Tông Diễn gật gật đầu, “Ngày mai là sinh thần của y, trẫm muốn đi thăm y.
”
Chu Sở Sở ở một bên nhăn nhăn nhó nhó, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ cũng muốn đi.
”
“Trẫm đi đâu mà không mang theo ngươi? Ồn ào gì chứ.
” Tông Diễn mất kiên nhẫn nói.
Hàn Tề im lặng một chốc, trầm giọng nói: “Cửu thiên tuế không muốn gặp người, xin bệ hạ cân nhắc.
”
Đương nhiên là Tông Diễn biết, lúc Lâm Nhạc Thiên rời cung thì ngay cả bái biệt cũng không đến, chỉ để lại một phong thư cho Tông Diễn, trong thư nói rõ cậu đã quá mệt mỏi, không muốn quản chuyện triều đình nữa, nếu bệ hạ còn niệm tình cũ, thì xin cho cậu được thanh tịnh.
Tông Diễn rũ tay xuống, khuôn mặt đã gầy xuống cũng có góc cạnh sắc bén tương tự với Hàn Tề, cậu ta trầm ngâm mãi một lúc, mới nói: “Ngươi chuyển cáo với y, trẫm không dùng thân phận hoàng đế đến thăm y, y cứ coi như là gặp đứa trẻ mà y chính tay nuôi thôi.
”
Có một câu mà tên hoạn quan đó nói không sai, tình nghĩa quân thần của cậu và Tông Diễn thật sự rất sâu nặng, trong lòng Hàn Tề chợt thấy chua chát, nhẹ giọng đáp: “Thần lĩnh chỉ.
”
Trong Hiểu Phật tự cây xanh ngợp trời, ánh nắng ấm áp, dù đang độ giữa hè cũng không thấy oi bức, Nhạc Thiên nhàn nhã ngồi bên dòng suối ở hậu viện hóng gió ăn dưa.
Ba Tư tiến cống dưa lưới, Nhạc Thiên âm thầm giấu cho mình một giỏ, ngâm nửa canh giờ trong giếng nước của Hiểu Phật tự, bổ đôi ra vừa ngọt ngọt vừa lạnh lạnh, Nhạc Thiên khoái trá ăn hết một trái, sau đó ói một họng máu.
Nhạc Thiên nhìn vũng máu đỏ sẫm dưới chân mình, nói với hệ thống: “Giống mứt dâu ghê…”
Thể chất của Lâm Nhạc Thiên thật sự rất tà đạo, máu ói ra phảng phất một mùi dâu tây nhàn nhạt, mồ hôi ra cũng có mùi dâu, hơi thở cũng có mùi dâu nốt, chẳng khác nào một quả dâu thành tinh.
Hệ thống: …thấy gớm quá.
Bây giờ Nhạc Thiên một mình tĩnh dưỡng trong Hiểu Phật tự, gần như là buông thả bản thân, cậu quyên cho Hiểu Phật tự một rương vàng coi như tiền nhang đèn, trụ trì Hiểu Phật tự cung phụng cậu như Bồ Tát sống.
Nhạc Thiên thở dài, ngửi người mình mà thèm thuồng, tiếc là Ung triều không có chỗ nào trồng dâu, mà cũng không nơi nào tiến cống.
Trong lúc cậu than ngắn thở dài, hệ thống bèn nhắc cậu: “Có người đến.
”
Nhạc Thiên cầm vỏ dưa ăn xong còn để lại vứt vào trong suối, “ào” một tiếng, chớp mắt cái vỏ dưa đã xuôi dòng mất bóng, Nhạc Thiên nhắm mắt giả chết.
Người đến là người của Cẩm Y Vệ, hắn khom người đi qua cổng vòm hình tròn nhỏ hẹp bước, thấy Nhạc Thiên đang nằm trên ghế dựa mềm bên dưới tàng cây, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt mệt mỏi, bước chân không khỏi thả nhẹ, nhón chân đi tới trước mặt Nhạc Thiên, nhẹ giọng kêu: “Thiên tuế gia?”
Hắn gọi ba tiếng, mới thấy Nhạc Thiên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt dường như có phần tản mạn, thế nhưng vẫn khiến cho tâm trạng của người đến căng thẳng, nhanh chóng truyền đạt lại lời của Hàn Tề.
“Không cần, chuyển lời cho bệ hạ bảo ngài cứ an tâm chờ trong cung, tình nghĩa giữa ta và bệ hạ không phải là thứ non nước có thể chia cắt, xin bệ hạ cứ yên tâm.
”
Người được phái đến thử ngẩng đầu nhìn Lâm Nhạc Thiên, thấy cậu nói xong rồi lại chầm chậm khép mắt lại, bóng cây loang lổ trên đôi gò má cậu, cậu mặc trường sam màu đỏ thẫm, sau khi cỡi bộ mãng phục ra rồi vóc người càng lộ vẻ gầy gò, dường như cả người đã hóa thành bóng mờ, chỉ còn đọng lại đôi phần nhạt nhòa, chảy xuôi như nước trên ghế mềm, hắn thoáng nhìn qua phát hiện hàng mi Lâm Nhạc Thiên hơi lấp lóe, như sắp mở mắt, vội cúi đầu hành lễ, “Thuộc hạ xin cáo lui.
”
Vừa cúi đầu, hắn lập tức nhìn thấy một vũng máu đã chuyển đen nằm ngay bên cạnh đôi giày xanh thẫm của Lâm Nhạc Thiên, tim chợt nhảy thót lên, chậm rãi lùi ra ngoài.
Hàn Tề cũng tới, chỉ là hắn không biết nên đối diện với Lâm Nhạc Thiên như thế nào, chỉ sợ mình vừa thấy cậu đã muốn rút đào ra chém chết hoặc là bị chọc tức đến không biết làm gì, cho nên bèn dứt khoát không gặp, đứng trong đại diện ngước nhìn tượng Phật, trong lòng tâm tư vạn ngàn.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng niệm phật, “A di đà phật, thí chủ nặng sát khí quá.
”
Hàn Tề xoay người, thấy một vị hòa thượng lông mày chòm râu trắng như tuyết, hợp tay thành dáng phật lễ tiêu chuẩn, “Quấy nhiễu Phật tổ, mong đại sư không trách cứ.
”
“Không ngờ thí chủ cũng là người lễ Phật.
” Người đến chính là trụ trì Hiểu Phật tự, Vô Phương.
Hàn Tề lạnh nhạt đáp: “Lúc chán nản thì từng được tăng nhân giúp đỡ.
”
Vô Phương gật đầu, “Đại thiện.
”
Hàn Tề: “Đến gấp quá, ngày sau phái người quyên tặng hương hỏa.
”
Vô Phương lại gật đầu, “Đại thiện.
”
Ông đánh giá Hàn Tề từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Ngài đến thăm Lâm thí chủ sao? Phần lớn thời gian là ngài ấy ở hậu viện hết.
”
Hàn Tề mặc Phi Ngư Phục của Cẩm Y Vệ, nên Vô Phương đoán như vậy cũng không phải là sai, vẻ mặt Hàn Tề bình thường lúc nào cũng ung dung bình tĩnh, nhưng nghe thấy chuyện liên quan đến Lâm Nhạc Thiên vẫn không kiềm được hơi nhíu mày, không đáp lại.
Vô Phương cười cười, “Có cừu oán?”
Hàn Tề suy tư trong chốc lát, mới hờ hững trả lời: “Đúng vậy.
”
“Sinh thù?”
“Tử thù.
”
Vô phương cười lắc lắc đầu, “Bất thiện.
”
Hàn Tề không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn Phật tổ, dáng vẻ Phật tổ trang nghiêm tựa như cười mà không phải cười, Hàn Tề lại thấy vẻ mặt đó phảng phất giống với một người nào đó, thế là dời ánh mắt đi, đưa mắt về phía đèn Trường Minh (1) trong điện.
Vô Phương thấy Hàn Tề không nói, duỗi tay nâng ngọn đèn hoa sen lên, thêm một ngọn Trường Minh, lần phật châu nhẹ giọng thì thầm: “A di đà phật, phù hộ Tông Nghệ thí chủ phúc nhạc an khang.
”
Hàn Tề ngẩn ra, gần như là hoài nghi mình vừa nghe lầm, hắn dõi theo vô phương, vẻ mặt sắc bén, “Đại sư vừa mới nói Tông Nghệ?”
Vô Phương nhìn lại, “Đúng, thí chủ biết sao?”
Hàn Tề, chính là Tông Nghệ… im lặng một lúc, hắn mới nói: “Chỉ là cố nhân thôi, xin hỏi đại sư, chiếc đèn này…?”
“Là của Lâm thí chủ cung phụng, cầu phúc cho vị thí chủ này, đã được mấy năm rồi,” Vô Phương thở dài, lại lần phật châu niệm phật một tiếng, “Tất cả cũng là sát nghiệt.
”
Hàn Tề cứng đờ, đang muốn hỏi lại, tên Cẩm Y Vệ được phái đi gặp Lâm Nhạc Thiên đã quay trở lại, hắn vừa bước vào trong điện, Vô Phương đã nhẹ nhàng đi ra, Hàn Tề dõi theo bóng lưng rời đi của Vô Phương, dù chân vẫn đóng đinh tại chỗ, nhưng hồn đã bay đi đâu mất, mãi đến khi thấy —— “Cửu thiên tuế liên tục thổ huyết, sợ không còn nhiều thời gian nữa.
” Thì mới chuyển mắt nhìn sang người đang nói, ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén, làm người đó sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, nuốt lời còn lại vào.
Vô Phương đi đến hậu viện, thấy Lâm Nhạc Thiên đang nằm trên ghế thưởng thức một phiến lá, tiến lên phía trước nói: “Lâm thí chủ liệu sự như thần.
”
Lâm Nhạc Thiên cười cười, “Vô Phương đại sư, người xuất gia không được nói dối, làm khó ngài rồi.
”
Vô Phương cũng híp mắt cười cười, dáng vẻ tươi vui đầy sức sống, “Lâm thí chủ quyên nhiều tiền nhang đèn như vậy, Phật tổ sẽ tha thứ cho lời nói dối đó của bần tăng thôi, huống chi nếu có thể trừ được một phần sát nghiệt đúng như lời Lâm thí chủ đã nói, cũng coi như là tích thêm phần công đức.
”
Lão già tham tiền, Nhạc Thiên phủi lá rụng trên người mình xuống, lười biếng đứng dậy, “Đại sư thông suốt mới là Phật thật.
”
Hai người lại thương mại tâng bốc đối phương thêm mấy câu nữa rồi mới nói lời từ biệt, Nhạc Thiên vừa vỗ vỗ chân vừa đi vào trong viện, hệ thống vẫn luôn im lìm bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu đang âm mưu làm chuyện ác.
” Giọng điệu của nó lần này chắc như đinh đóng cột, vô cùng khẳng định.
Nhạc Thiên thấy rất oan uổng nói: “Mày nói gì thế? Chẳng lẽ tao còn chưa đủ ngoan à? Nhiệm vụ lần này chỉ cần chờ đủ thời gian là có thể hoàn thành ổn thỏa rồi.
”
Hệ thống hoàn toàn không rơi vào bẫy của cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định với Hàn Tề.
”
Nhạc Thiên hì hì nở nụ cười, “Ôi chao, bị mày nhìn thấu rồi.
”
Hệ thống tức điên, “Cậu, cậu, cậu sẽ không được như ý đâu! Hàn Tề trở mặt với cậu rồi, hắn ta tuyệt đối sẽ không thích cậu đâu!”
“Nếu đã như vậy rồi, còn lo lắng cái chi nữa?” Nhạc Thiên nhún nhún vai, vẻ mặt dửng dưng như không.
Cậu càng bình thản đi mây về gió như vậy, hệ thống lại càng hoảng loạn, không thể nào, không lẽ Hàn Tề hồ đồ như vậy thật sao? Cứ coi như Lâm Nhạc Thiên không phải là gian thần đi, nhưng Lâm Nhạc Thiên thật sự đã từng đuổi giết hắn một lần rồi, nếu như đầu óc Hàn Tề còn xài được, cho dù Lâm Nhạc Thiên đúng là xinh đẹp như hoa, hắn cũng không thể đột nhiên váng đầu như thế được!
Nó phải tỉnh táo, nó phải tin tưởng vào khả năng phán đoán và ý chí nghị lực nam chính!
Hàn Tề thăng quan, tiểu viện đổi thành đại viện, tất cả đồ dùng trong nhà và cả mức sống cũng được thay đổi, dưới khung cửa sổ trong phòng ngủ, hai con cá nhỏ đang sung sướng bơi qua bơi lại trong vại nước thủy tinh.
Tế Nam tiến cống cá vảy đỏ để ăn, giờ đã nuôi được một thời gian, mập mạp bóng bẫy thơm ngon, tung mình nhảy lên vại nước còn vất vả.
Từ sau khi Hàn Tề trở về, mắt cứ liên tục nhìn chăm chăm vào hai con cá đang thân mật quấn nhau, bỗng nhiên nói: “Người đâu, đi gọi đầu bếp đến.
”
__
(1) đèn Trường Minh: hay là Trường Minh Đăng , là ngọn đèn được thắp suốt ngày trước tượng Phật.
------oOo------
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính