Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 224: Thế giới 15: Kẻ ác 8

273@-
Lúc đầu Chu Nguyên Quần đi làm không được ai dạy cả, hắn đi theo Trì Nhạc Thiên làm một ít chuyện vặt, chú ý để tâm học theo, từ từ rồi biết.

Sau khi Lâm Phác chết, khoảng thời gian đó Trì Nhạc Thiên không tìm được ai sẵn, dứt khoát Chu Nguyên Quần, tay cầm tay dạy dỗ hắn.

Đó là những ngày tháng vui vẻ nhất Chu Nguyên Quần từng trải qua.

Không có Lâm Phác, không có ai khác, hắn ở bên cạnh Trì Nhạc Thiên, một cách tự nhiên chiếm hết toàn bộ tinh thần và sự quan tâm của Trì Nhạc Thiên. Có đôi khi hắn còn cố tình phạm một ít sai lầm nhỏ, rước lấy một trận mắng ngập đầu của Trì Nhạc Thiên.

Dù vậy vẫn là hạnh phúc.

Giờ đây Trì Nhạc Thiên càng làm càng lớn, càng ngày càng thành công, lòng dạ cũng càng ngày càng khiến người ta khó phỏng đoán, người bên cạnh cũng càng ngày càng nhiều hơn.

“Anh Chu, anh xem thử tôi làm có đúng không.” Tần Sinh đưa một phần báo cáo lên.

Chu Nguyên Quần có một thoáng hoảng hốt, trước đây hắn cũng từng gọi Lâm Phác là “anh Lâm”, khi ấy hắn mang cảm xúc như thế nào với Lâm Phác nhỉ? Hình như là ước ao là đố kị… hắn cũng nhớ không rõ nữa.

Không ngờ rằng có một ngày phong thủy luân chuyển, Chu Nguyên Quần nhận báo cáo lật xem một lượt, cười nói: “Làm không tệ, cậu học rất nhanh.”

Vẻ mặt Tần Sinh thần sắc lạnh lùng, không vì lời khích lệ của Chu Nguyên Quần mà hiện ra chút tự đắc nào, “Ông chủ bảo tôi hết bận thì đi lên tìm anh ấy.”

Nụ cười trên mặt Chu Nguyên Quần hơi nhạt, đặt tệp báo cáo trong tay mình lên bàn, chậm rãi nói: “Tần Sinh, cậu có biết thân phận của mình không?”

Tần Sinh mặt không biến sắc đáp: “Ông chủ muốn tôi có thân phận gì, thì tôi có thân phận đó.”

“Một người không thể không có lý tưởng,” Hai tay Chu Nguyên Quần chắp lại đặt dưới cằm, “Cậu không dám trả lời tôi, chột dạ?”

Tần Sinh: “Chu tiên sinh, thân phận của anh thì sao?”

Chu Nguyên Quần bật cười, “Cậu đang hỏi ngược lại tôi?”

“Chu tiên sinh, anh nói đúng, một người không thể không có lý tưởng, nhưng cái mà ông chủ cần không phải người, mà là một con chó nghe lời,” Tần Sinh hờ hững nói, “Trong lòng ông chủ tôi và anh không khác nhau bao nhiêu đâu, nên Chu tiên sinh không cần phải có địch ý lớn như với tôi đâu.”

Chu Nguyên Quần hai mắt sâu thẳm hỏi: “Cậu cam lòng làm chó?”

Đôi mắt màu hổ phách của Tần Sinh trong suốt sáng tỏ, “Đúng.”

Tần Sinh đi lên lầu gặp Trì Nhạc Thiên, Trì Nhạc Thiên đang nghe điện thoại, phất phất tay ý bảo hắn đi ra ngoài, Tần Sinh khẽ gật đầu, xoay người lui ra, đi đến trước một khung cửa kính hình vòm, dừng bước lại.

Hắn cam lòng làm chó không?

Nếu như có thể làm người thì ai lại chọn làm chó.

Nhưng hắn không có sự lựa chọn.

Tần Sinh đứng trước cửa kính nhìn dòng người đi qua đi lại, bé nhỏ như giun dế, chìm trong suy nghĩ.

“Do tôi ngộ sát.” Tần Sinh nói với vẻ mặt bình thản, “Lúc thi hành nhiệm vụ súng bị cướp cò.”

Đội trưởng nổi giận, “Con mẹ nó cậu nói láo! Cây súng này cướp cò? Cậu có biết tòa án quân sự chỉ cần xét nghiệm một lần thôi sẽ lộ tẩy hết, Tần Sinh! Con mẹ nó cậu điên rồi!”



“Đang suy nghĩ gì?”


Phía sau vang lên giọng nói của Trì Nhạc Thiên, Tần Sinh quay đầu lại, biểu cảm trên mặt đã chỉnh xong vẻ vô cảm, “Ông chủ, tôi đang nghĩ chuyện vừa nói với Chu tiên sinh.”

Nhạc Thiên không hỏi nhiều, “Học thế nào rồi?”

Tần Sinh: “Vẫn đang tập trung học.”

Nhạc Thiên gật đầu, “Bên cạnh tôi thiếu một người làm việc vặt, lo học đàng hoàng đi, có thể tiếp tôi chút gì đó.”

Tần Sinh rất vâng lời, “Vâng ông chủ.”

“Con người cậu ấy, nghe lời thì đúng là nghe lời thật, nhưng mà có ai từng nói cậu rất tẻ nhạt chưa?” Nhạc Thiên theo quán tính nắm lấy cà vạt của Tần Sinh.

Tần Sinh nương theo lực của cậu cúi mặt xuống, “Ai biết tôi đều nói như vậy.”

“Ha.” Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, “Thế thì tôi cũng rập khuôn rồi nhỉ.”

Tần Sinh khẽ cười cười, không trả lời.

Nhạc Thiên dẫn Tần Sinh đi xuống lầu ăn cơm trưa, Tần Sinh hơi ngạc nhiên vì Trì Nhạc Thiên cố tình không để Chu Nguyên Quần theo.

Trì Nhạc Thiên có một phòng ăn riêng dưới lầu một của tòa nhà, vẫn theo phong cách của cậu từ trước đến giờ, rộng rãi, không người.

Tần Sinh rất yên tĩnh nhìn Trì Nhạc Thiên ăn cơm, Trì Nhạc Thiên ngồi, hắn đứng, Trì Nhạc Thiên ăn xong hắn mới được ngồi xuống.

Chu Nguyên Quần ở trên lầu nghe thư ký nói Trì Nhạc Thiên dẫn Tần Sinh đi ra ăn cơm, trên mặt hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, phất tay áo một cái.

Quả nhiên Trì Nhạc Thiên đã bắt đầu… chán hắn rồi.

Nhạc Thiên dẫn theo Tần Sinh trở lại tầng cao nhất, Chu Nguyên Quần đang đứng trong văn phòng của cậu chờ, “Ông chủ.”

Nhạc Thiên khẽ gật đầu, “Có chuyện gì?”

“Mắt xích tài chính của Khánh Huy xảy ra một ít sơ suất, cần chuyển một khoản tiền, phải có chữ ký của anh.” Chu Nguyên Quần rút tệp tài liệu đang kẹp trong cánh tay ra.

Nhạc Thiên mở tệp tài liệu ra, nhìn thấy con số phía trên, không khỏi bật cười, “Một ít sơ suất?”

“Giai đoạn sau có thể chuyển về rất nhanh.” Chu Nguyên Quần dịu giọng nói.

Nhạc Thiên không ký tên, “Cậu kêu Cát Đông Huy đến đây một chuyến nói cho rõ ràng.”

Chu Nguyên Quần đáp: “Vâng, ông chủ.” Rồi kẹp tệp văn kiện đi lướt qua người Tần Sinh.

Tần Sinh thờ ơ đứng yên tại chỗ, mãi đến khi Nhạc Thiên vẫy tay với hắn, Tần Sinh mới bước đến bên cạnh Nhạc Thiên.

Dưới chân là dòng người đến người đi, Nhạc Thiên im lặng không nói, từ từ cởi cúc áo vest ra, thấp giọng hỏi: “Còn dùng súng được không?”

Tần Sinh cúi mặt, “Còn.”

“Ngăn kéo thứ hai bên trái.”

Tần Sinh mở ngăn kéo ra, bên trong là một khẩu súng.

“Từ hôm nay trở đi, cậu mang theo nó bên người.” Nhạc Thiên xoay người lại lạnh lùng nói.



Sau khi Cát Đông Huy nhận được điện thoại của Chu Nguyên Quần thì sợ muốn tè ra quần, “Anh Chu, không phải bọn tôi đã nói là anh giúp tôi… lén làm tròn lại sao?”

Chu Nguyên Quần hờ hững dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn, “Lão Cát à, nếu giúp được anh chẳng lẽ tôi lại từ chối? Không làm tròn được rồi, người đang theo ông chủ là ai, không phải ai cũng biết sao.”

Cát Đông Huy tức muốn nổ phổi, ” Quan mới đến đốt ba đống lửa (1), đâu cần phải đốt lên đến đầu tôi đâu!”

“Lửa mà, nếu như không tắt thì cháy đến đâu ai biết được.” Chu Nguyên Quần lười biếng nói.

Cát Đông Huy im lặng một lúc rồi nói: “Cậu nói đúng.”

Cúp điện thoại, Cát Đông Huy nhỏ giọng chửi: “Đ1t con mẹ nhà nó, hai thằng đi3m giành trai, còn chơi bố mày nữa.”

Muốn mượn tay hắn giết Tần Sinh, Chu Nguyên Quần đúng là cái thứ ch ó đẻ mà.

Không lâu sau, xung quanh nội bộ của tập đoàn cháy, lửa đã cháy đến chỗ của một vài đại diện tầng giữa rồi, bèn tụ tập lại mở một cuộc họp nhỏ.

Cát Đông Huy là kẻ xui xẻo đầu tiên, đập ly rượu, gọn gàng thẳng thắn nói: “Đừng đụng vào mấy thứ kia, dứt khoát xử Tần Sinh là xong hết mọi chuyện.”

“Lão Cát, không nói vậy được,” Trần Tề hít một hơi thuốc lá, mí mắt khẻ đảo lên, “Chu Nguyên Quần không vui là lấy dao c ắm vào thịt chúng ta khuấy hai cái, chúng ta giúp nó diệt Tần Sinh, nhưng dao thì vẫn còn trong tay nó, sau này thì sao?”

Mai Nguyệt Phương lên tiếng tán thành, “Tần Sinh có là gì chứ, tôi đã nghe ngóng cả rồi, chỉ là món đồ chơi ông chủ thấy thú vị thôi, thế mà Chu Nguyên Quần không nhịn được, cứ nhất định phải bắt chúng ta thuyền cỏ mượn tên (2)? Sao nó không tự ra tay đi? Tôi nói này, nếu đã muốn làm thì tốt nhất là nên dứt hậu hoạn lâu dài luôn!”

Trần Tề gật đầu, “Vẫn là phụ nữ ác với đàn ông hơn cả.”

“Ý của mấy người là, hoặc là không làm, hoặc là xử luôn Chu Nguyên Quần?” Cát Đông Huy vẫn thấy không yên lòng, “Nhỡ đâu Chu Nguyên Quần giấu bài, chết rồi vẫn muốn kéo chúng ta chịu tội thay thì sao?”

Mai Nguyệt Phương xì một tiếng: “Đàn ông đàn ang gì mà cứ trước lo sau.”

Trần Tề gảy gảy điếu thuốc trên ngón tay, sâu xa nói: “Nó dám thuyền cỏ mượn tên, chúng ta sao không dám? Lâm Phác năm đó… cũng là chết oan đấy.”

Trong phòng tức thì im phăng phắc.”

“Chuyện của Lâm Phác, nhắc đến không hay,” Sắc mặt Cát Đông Huy khó coi, “Lỡ mà lửa lan lên mình, ông chủ nổi giận, cả đám chúng ta toang hết.”

Mai Nguyệt Phương lấy lại tinh thần, đôi mắt hạnh lóe lên ánh nhìn tàn nhẫn, “Sợ cái gì, pháp bất trách chúng (3). Chuyện năm đó ai cũng có phần, ông chủ đâu thể nào lấy mạng của chúng ta hết được, đi hết rồi thì còn ai làm việc cho anh ta nữa? Huống chi, chúng ta là cả bọn, mà Chu Nguyên Quần chỉ có một mình, chọn lựa như thế nào, ông chủ rất rõ ràng.”

Trần Tề một búa định âm, “Quyết định như vậy đi, tôi đi liên hệ với những người khác.”

Nhạc Thiên nhận được tin báo cáo từ tập thể quản lý tầng giữa, ai cũng in dấu tay, báo cáo về chuyện năm đó Chu Nguyên Quần đã châm ngòi với cảnh sát, đưa tài liệu, tất cả cùng thống nhất khẩu cung, Chu Nguyên Quần uy hiếp bọn họ.

Nhạc Thiên thầm nghĩ Chu Nguyên Quần đúng là thông minh thật, năm đó Lâm Phác hành sự quá cứng nhắc, tầng giữa không vớt vát được chút mỡ nào trong tay hắn. Nên Chu Nguyên Quần bèn lợi dụng tầng giữa xử lý Lâm Phác, lại còn để Trì Nhạc Thiên tự tay đưa Lâm Phác vào tù.

Lúc Trì Nhạc Thiên cho người đi giết Lâm Phác, Chu Nguyên Quần chắc chắn vui đến bật cười thành tiếng.

Tần Sinh đứng phía sau Trì Nhạc Thiên, hồi lâu sau, mới nghe thấy Trì Nhạc Thiên nói: “Châm cho tôi điếu thuốc.”

Tần Sinh lấy xì gà luôn mang theo bên mình ra, dùng diêm nhen lửa, thong dong hít một hơi trước rồi đưa cho Trì Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên ngậm xì gà, từ từ thở ra một vòng khói, thần sắc đăm chiêu.

Sau khi hút xong nửa điếu xì gà, Nhạc Thiên đứng lên nói: “Đi thôi.”

Tần Sinh đi theo Nhạc Thiên xuống lầu, Nhạc Thiên định đi trước nên không gọi những vệ sĩ, chỉ để tài xế lái xe của mình, cùng Tần Sinh ngồi hàng ghế sau.


Ngón tay Nhạc Thiên chầm chậm xoa xoa trên đầu gối, vẻ mặt không hẳn là tức giận. Chuyện Lâm Phác khi đó có điều kỳ lạ, hoặc nhiều hoặc ít gì cậu cũng nhận ra.

Chỉ không ngờ rằng là do Chu Nguyên Quần lúc ấy không gì bất thường giở trò quỷ.

Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, nói với Tần Sinh: “Chu Nguyên Quần rất giỏi, cậu đi theo cậu ta học cho đàng hoàng, cậu vẫn còn non lắm.”

Tần Sinh nghiêng mặt sang bên gật đầu đáp: “Tôi đang…”

Chữ còn lại chưa kịp nói ra, thì chiếc xe chạy bên cạnh tăng tốc lao đến “đùng” một tiếng húc chiếc xe Trì Nhạc Thiên đang ngồi vào góc đường.

Mùi xăng và mùi máu ngập tràn trong khoang mũi, tiếng nổ thật lớn vang lên bên tai, Nhạc Thiên lắc lắc cái đầu choáng váng, phát hiện mình bị Tần Sinh ôm trọn vào lòng. Tần Sinh nhắm nghiền hai mắt, vỡ đầu chảy máu.

“Tần Sinh!” Nhạc Thiên kêu lớn một tiếng.

Tần Sinh không có phản ứng.

Nhạc Thiên dứt khoát lấy điện thoại trong túi áo vest ra, “Đầu đường Bình An! Tới ngay đi!”

Lúc Chu Nguyên Quần chạy đến bệnh viện, thì gần như là toàn bộ các quản lý trong tập đoàn đã đến, rất nhiều người chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người chết.

Tay Chu Nguyên Quần run run, bước về trước xuyên qua đám người, thấp giọng hỏi: “Ông chủ không có sao chứ?”

Không ai để ý đến hắn.

Tả Ninh Thiên nhẹ giọng lên tiếng: “Ông chủ không sao cả, chỉ hơi trầy xước tí thôi, đang ở bên trong.”

Chu Nguyên Quần “ừm” một tiếng, bàn tay run run gõ cửa một cái.

“Vào đi.”

Nghe thấy giọng của Trì Nhạc Thiên, tim Chu Nguyên Quần mới miễn cưỡng ổn định lại, vặn chốt cửa đi vào trong phòng bệnh.

Trì Nhạc Thiên ngồi bên giường bệnh của Tần Sinh, Tần Sinh đầu quấn băng gạc, cũng bó thạch cao, trên người cắm ống truyền nước, đang nằm hôn mê.

Trên mặt Trì Nhạc Thiên chỉ có một vài vết cắt đo đỏ do kính vỡ, áo vest màu bạc dính đầy vết máu, dáng vẻ chật vật nhưng tư thái thong dong.

“Ông chủ…” Chu Nguyên Quần nhìn thấy Trì Nhạc Thiên bị thương, hoảng sợ đến mức chân muốn nhũn ra.

Trì Nhạc Thiên ngước mắt lên, như cười như không: “Sao nào, thấy tôi không chết, bất ngờ lắm à?”

Con ngươi Chu Nguyên Quần đột nhiên co rụt lại, “Không phải tôi!”

Trì Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Ồ? Chân trước có người báo cáo cậu, chân sau thì có người tông xe tôi, khéo quá nhỉ.” Nếu không phải xe của Trì Nhạc Thiên đã được cải tạo riêng lại, tông như vậy, Trì Nhạc Thiên chắc chắn phải chết.

Chu Nguyên Quần có thể biện giải, nhưng hắn không, chỉ nhìn Trì Nhạc Thiên một cái thật sâu, nói bằng giọng khàn khàn: “Ông chủ nghĩ… tôi muốn anh chết?”

“Cậu không muốn tôi chết? Vậy Lâm Phác thì sao? Cậu có muốn cậu ta chết không?” Trì Nhạc Thiên quan sát Chu Nguyên Quần sắc bén nói.

Môi Chu Nguyên Quần hé ra khép lại, khép lại hé ra, như con cá mắc cạn sắp chết ngợp vậy, sau đó hắn mệt mỏi, chán nản nói: “Ông chủ, anh biết rồi.”

Trì Nhạc Thiên cười lạnh một tiếng, “Cậu giết Lâm Phác, muốn tự mình leo lên, tôi không tính sổ với cậu. Cậu làm cho tầng giữa không được yên, từng người nhảy ra tự sát, tôi vẫn không tính sổ với cậu, biết tại sao không?”

Chu Nguyên Quần nhìn khuôn mặt đẹp đẽ vô tình của Trì Nhạc Thiên, khẽ cười cười, “Bởi vì ông chủ không bị thiệt.”

Lâm Phác chết rồi, có rất nhiều chuyện bản thỉu Trì Nhạc Thiên có thể đổ lên đầu Lâm Phác, cái chết của Lâm Phác có giá trị. Đám người ở tầng giữa suốt ngày lo tính toán nhỏ nhặt, Chu Nguyên Quần ngáng chân bọn họ, Trì Nhạc Thiên thì vui vẻ chờ xem kết quả, cũng vì Chu Nguyên Quần biết được điều này, nên hắn mới yên tâm to gan làm như vậy. Lỡ đâu có tên nào trong tầng giữa nóng đầu, thật sự xử lý Tần Sinh hộ hắn, thì đó chính là một mũi tên trúng hai con chim, Trì Nhạc Thiên chẳng thể trách hắn được.

Nhưng bây giờ Trì Nhạc Thiên gặp chuyện rồi, thì vũng nước này bị quấy đục hoàn toàn.

Trì Nhạc Thiên nặng nề: “A Quần, bản lĩnh của cậu lớn quá rồi.”

Chu Nguyên Quần chết lặng nói: “Ông chủ, không phải tôi, tôi…”

“Cho dù không phải cậu, nhưng cậu có dám nói chuyện này không phải do cậu mà ra không?” Trì Nhạc Thiên ngắt lời hắn.

Chu Nguyên Quần cúi thấp mặt, hoảng hốt cười, cảm thấy lời của Tần Sinh nói thật ra là đúng, thứ mà Trì Nhạc Thiên muốn là một con chó biết nghe lời, hắn lại lằng nhằng mập mờ đòi làm người.

“Thời gian cậu theo tôi không phải ngắn, tôi giữ mặt mũi cho cậu,” Trì Nhạc Thiên lạnh nhạt nói, “Tự mình kết thúc đi.”

Chu Nguyên Quần sửng sốt, thấp giọng nói: “Ông chủ, em muốn hỏi anh một câu cuối cùng.”

Trì Nhạc Thiên: “Nói đi.”

Chu Nguyên Quần ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc gì của Trì Nhạc Thiên, “Ông chủ, anh thật sự không thích… nghe chuyện cười nhảm (4) sao?”

Trì Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn hắn, “Không thích.”

__

(1) Quan mới đến đốt ba đống lửa: .

Tân quan thượng nhiệm/nhậm tam bả hỏa – – xīn guān shàng rèn sān bǎ huǒ: quan mới nhậm chức ba đám lửa; tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy.

(2) thuyền cỏ mượn tên:

“Thuyền cỏ mượn tên” trong tác phẩm Tam Quốc diễn nghĩa xảy ra vào thời điểm trước khi trận thủy chiến Xích Bích vang danh nổ ra. Bối cảnh của nó trong tiểu thuyết được miêu tả khá sát với lịch sử khi 80 vạn quân của Tào Tháo tiến xuống miền Nam đối đầu với chỉ khoảng 5 vạn quân liên minh giữa Lưu Bị và Tôn Quyền. Được La Quán Trung mô tả từ hồi 43 đến 50 của tác phẩm.

Khi trận chiến gần kề thì Chu Du, chủ soái của Đông Ngô giao cho Gia Cát Lượng một công việc mà theo Chu Du là không thể thực hiện – tạo 10 vạn mũi tên trong 10 ngày để phục vụ trận đánh sắp tới.

Nhưng Gia Cát Lượng thậm chí cam kết chỉ cần ba ngày để hoàn thành, nếu không xin nhận tội chết. Ý đồ của Chu Du cũng là muốn tiêu diệt Gia Cát Lượng nhằm giúp nước Ngô bớt một địch thủ đáng gờm sau này.

Tuy nhiên, Gia Cát Lượng đã dùng hàng chục chiến thuyền nhỏ bên ngoài bọc rơm rồi đến thủy trại của Tào Tháo khiêu chiến, quân Tào đã bắn loạn tiễn để đuổi kẻ địch. Các mũi tên cắm khắp thuyền rơm giúp ông có chiến lợi phẩm rất lớn.

(3) pháp bất trách chúng: , không thể thực thi pháp luật khi nó có tính chất cộng đồng, ví dụ như trong truyện thì có nhiều người biết mình không phải nhưng vẫn cứ đến ý, nhưng cũng không thể phạt được vì đã trở thành một hành động pHổ biến và cũng không có tác hại gì lớn lắm.

(4) chuyện cười nhảm: Gốc là .

1 trường hợp thì dịch = “dry humor” của dân Anh, ví dụ của chuyện cười dry humor tìm ra trên mạng =
  1. Tao chưa kết hôn bao giờ nhưng mà tao bảo với mọi người là tao đã li dị để không ai nghĩ tao có vấn đề
  2. Cảnh sát giao thông tuýt tao, hỏi, “Sao anh phóng nhanh như vậy?” Tao đáp, “Chú thấy cái bàn đạp dưới chân tôi không? Cái đó gọi là chân ga. Nếu đạp lên nó thì nó châm xăng vào đầu máy, thế là xe nó phóng. Còn cái này á, nó là vô lăng điều khiển”
cái Này theo văn hoá tây thì họ coi nó như high class á. Tại người ta nói muốn kể chuyện dry humor thì cần phải là người “witty” (dí dỏm, hóm hỉnh)

Trường hợp thứ hai gọi là “bad joke” “bad pun”

Nó là những chuyện cười cực kỳ dở hơi, nhạt nhẽo, chơi chữ khiên cưỡng, và vì nó dở hơi / khiên cưỡng, nên nó mới làm người ta cười bó tay.

V/D:

Mày biết Lý Tiểu Long thích ở khách sạn nào nhất không? Khách sạn Hyaaaatttttttttttt!!!

Nguồn: Thần Chuối – Group Cộng Đồng Hỗ Trợ Editor Truyện Chữ – Lily S

Ở đây tui nghĩ theo trường hợp 2.
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính Truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính Story Chương 224: Thế giới 15: Kẻ ác 8
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...