Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 220: Thế giới 15: Kẻ ác 4

223@-
Công ty của Trì Nhạc Thiên giống như nhà của hắn vậy, to lớn khủng khiếp. Một tòa cao ốc khổng lồ vụt lên ngay giữa trung tâm thành phố, thật sự chỉ sợ người khác không biết hắn giàu.

Nhạc Thiên: Có thể thông cảm được, bất lực đúng là rất đau khổ, nên chỉ có thể nhờ việc kiếm tiền khoe của nhìn số dư tài khoản để giải tỏa ít nhiều,

Phong cách của Trì Nhạc Thiên rất thống nhất, giống như ở nhà mình vậy, tầng cao nhất của tòa nhà để lại cho mình, trống trải sạch sẽ. Nhạc Thiên đút hai tay vào túi quần, đứng trước khung cửa sổ sát đất hình vòng cung quan sát cảnh đường phố, cảm giác giẫm chân lên cả thế giới sẽ khiến người ta cảm thấy lâng lâng. Còn Nhạc Thiên thì vẻ mặt thờ ơ nỗi lòng lặng như mặt nước, hoàn toàn chẳng thấy nở mũi chút nào —— bởi vì bố mày bất lực.

Chả trách Trì Nhạc Thiên kiếm được nhiều tiền như vậy, có gì nói đấy, bất lực vẫn lập được công, Nhạc Thương đau thương suy nghĩ.

Tần Sinh đứng phía sau Nhạc Thiên, bóng lưng cao ráo mảnh khảnh mặc âu phục màu bạc đứng trước tấm kính mờ mờ ảo ảo, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo cô quạnh như “kẻ độc hành”.

Nhiệm vụ mà tổ chức giao cho Tần Sinh là cố gắng lấy được niềm tin của Trì Nhạc Thiên, có thể kéo dài thời hạn, bốn năm năm không thành vấn đề. Quan trọng là nhất định phải lấy được tín nhiệm của Trì Nhạc Thiên, đánh vào nội bộ tập đoàn của bọn họ.

Tất cả những gì mà Tần Sinh cần phải làm là đóng vai một người vệ sĩ trung thành đáp ứng hết mọi kỳ vọng của Trì Nhạc Thiên.

Ước đoán suy nghĩ trong đầu Trì Nhạc Thiên, thông qua những tài liệu lạnh lẽo đó, tìm hiểu về con người thật sự của Trì Nhạc Thiên – cực kỳ quan trọng quyết định việc Tần Sinh có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi hay không.

Tần Sinh bỏ qua hết mọi cách nhìn nhận cố hữu về Trì Nhạc Thiên trong tài liệu, trong lòng thầm to gan gán cái mác “nội tâm cô đơn” lên Trì Nhạc Thiên.

Qua một lúc lâu, Trì Nhạc Thiên mới xoay người lại, Tần Sinh rất tinh ý kéo ghế cho Trì Nhạc Thiên, Trì Nhạc Thiên liếc hắn một cái, khóe mắt hoa đào như mang theo gió, khẽ nhếch lên rồi lướt qua.

Sau khi ngồi xuống, Trì Nhạc Thiên mở máy tính lên, Tần Sinh lại an phận lùi qua một bên, vâng lời tuyệt không ngó ngang lung tung.

Âm thanh khởi động máy tính kết thúc, chừng 2, 3 phút sau, Tần Sinh lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Lên là lên là lên là lên là lên ~ lên lên lên là lên lên lên~”

“Không kêu.”

“Đánh địa chủ.”

“Tôi cướp.”

Tần Sinh: …

Công việc làm ăn của Trì Nhạc Thiên có rất nhiều, ở ngoài mặt là một thể bất động sản, tài chính, logistics (1), đằng sau đó thì chuyên về các hoạt động phi pháp một vốn bốn lời.

Nếu mà so sánh việc kinh doanh của hai bên, thì lợi nhuận của việc kinh doanh công khai không bằng một phần ngàn kinh doanh ngầm. Nên đối với việc kinh doanh ngoài mặt thì Trì Nhạc Thiên chỉ ra mặt qua loa cho có, chẳng có chút hứng thú nào, “đi làm” chủ yếu là làm dáng.

Có làm việc thì cũng sẽ không chạy đến kiểu tòa nhà cao ốc chịu sự theo dõi quản thúc của camera nhà nước, hắn ngày ngày chạy đi làm cũng chỉ để giết thời gian mà thôi.

Nhạc Thiên đánh địa chủ chừng nửa tiếng, sinh ra hoài nghi sâu sắc về vận đỏ đen của mình, sắp thua đến mức không còn cái quần con mà mặc, bèn căm tức gọi điện thoại nội bộ cho Chu Nguyên Quần: “A Quần, nạp cho tôi mười tỷ đậu!”

Tần Sinh cúi đầu, bắt đầu nghi ngờ cờ tỷ phú là một loại mật mã trong một loại kinh doanh ngầm nào đó của Trì Nhạc Thiên…


Chu Nguyên Quần thảnh thơi thảnh thơi trả lời: “Ông chủ, chơi vừa phải thôi, đừng nghiện quá.”

Nhạc Thiên: “Câm mồm, nạp nhanh lên.”

Mẹ nhà nó, cậu không nghỉ, trong ván này có một tụ cứ phát emoji khinh cậu, hôm nay cậu phải chơi với mấy người này đến cùng!

Kết quả chơi đến trưa mà Nhạc Thiên vẫn thua trắng máu, suýt chút nữa đã nổi giận đập chuột rồi.

Mẹ nó bố mày đã bất lực rồi, thế mà đánh bài còn không có Joker!

Buổi trưa Chu Nguyên Quần đến gõ cửa, vẻ mặt tươi cười mắt him híp, “Ông chủ, lão Tả muốn xin anh nể mặt mời anh ăn trưa một bữa.”

Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, mí mắt vừa đảo lên, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cơm của ông ta, tôi sợ ăn phải sạn.”

“Lão Tả rất thành tâm,” Chu Nguyên Quần nói, “Ông ta nói mình tự xuống bếp.”

Câu đó là tiếng lóng của bọn họ, “tự xuống bếp” có nghĩa là sẽ đích thân mình nhận tội, gãy tay gãy chân tất cả phụ thuộc vào ý của Trì Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên buông chuột ra, “Thế cũng được.”

Tần Sinh đi theo ra ngoài, đi xuống dưới lầu rồi, mới phát hiện ra là có mấy chục vệ sĩ đứng vây xung quanh chiếc xe, có một vài người hắn từng gặp lúc nộp đơn, trước và sau xe Trì Nhạc Thiên lần lượt thêm một chiếc xe nữa.

“Ngồi phía trước.” Nhạc Thiên nói với Chu Nguyên Quần, phần mình thì ngồi vào hàng ghế sau dưới sự che chở của Tần Sinh.

Chu Nguyên Quần nhún vai một cái, không nói hai lời ngồi xuống ghế lái phụ.

Hàng ghế phía sau chỉ có hai người là Nhạc Thiên và Tần Sinh, tấm kính ngăn trượt lên, tạo thành một không gian riêng tư hoàn toàn. Tần Sinh thấy hơi căng thẳng, sáng sớm ngay trước mặt Chu Nguyên Quần mà Trì Nhạc Thiên còn làm vậy với hắn, thì huống chi là bây giờ Chu Nguyên Quần đã bị cậu đuổi lên phía trước.

Nhạc Thiên ôm một bụng lửa do thua bài rồi cộng thêm chuyện bất lực… thản nhiên nói với Tần Sinh: “Cởi qu@n ra.”

Chuyện trong dự liệu, mặt Tần Sinh hơi đỏ lên, dứt khoát làm theo lời của Nhạc Thiên, cố gắng biến mình thành một cái bình hoa.

Nhạc Thiên nhìn thấy hàng của Tần Sinh thì sinh ra một chút đố kị nho nhỏ… thật sự muốn chửi rủa hệ thống mười ngàn lần! Bất lực chết tiệt! Cho dù có nhỏ vẫn hơn mà! Mẹ nó… tại sao chứ…

Bên trong xe rất yên tĩnh, Nhạc Thiên hờ hững hỏi: “Sau đó có tự mình làm không?”

Tần Sinh giữ bình tĩnh đáp: “Không có.”

Nhạc Thiên thẳng tay chạm vào.

Lúc mới vừa ló đầu ra ngoài, Tần Sinh đã ngờ ngợ cảm thấy mình có xu thế sắp cửng lên rồi, lần này bị chạm hẳn vào, chẳng được mấy cái đã đứng nghiêm thẳng tắp rồi.

Nhạc Thiên vuốt vuốt một hồi thấy hơi mê, cứ như là đang tự vuốt cho mình vậy. Tiếng th ở dốc kiềm nén của Tần Sinh vang vọng bên tai, Nhạc Thiên từ từ cúi đầu xuống, ngay khi mùi hương tanh nồng càng lúc càng gần mũi thì Nhạc Thiên mới bất chợt tỉnh táo lại, lập tức buông tay ra.



Nhạc Thiên ngồi thẳng lên, tựa lưng vào ghế ngồi nhẹ giọng nói: “Tự mình giải quyết đi.”

Tần Sinh cắn răng nói: “Vâng.”

Hắn không quên lời dặn của Trì Nhạc Thiên, chăm chú nhìn vào mặt Trì Nhạc Thiên. Ban nãy Trì Nhạc Thiên đã thoáng cúi người xuống trong giây lát, làm hắn cứ ngỡ là Trì Nhạc Thiên sẽ li3m cho mình song khi đôi môi đỏ tươi đó cách một nắm tay, thì Trì Nhạc Thiên bỗng nhiên ngừng lại.

Tần Sinh nhìn vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trì Nhạc Thiên b ắn ra ngoài, ngay khoảnh khắc hắn b ắn ra đó, hắn nhìn thấy vẻ mặt của Trì Nhạc Thiên dường như có một giây méo mó.

Lúc xuống xe, Chu Nguyên Quần mở cửa, vừa kéo cửa ra hắn lập tức ngửi được mùi gì đó khác thướng, thoáng đảo mắt vào trong, trên vỏ ghế bằng da thuộc màu đen có lấm tấm vệt trắng rất rõ ràng.

Tần Sinh mặt không đổi sắc bước xuống xe, hai người đồng thời cùng che đầu cho Trì Nhạc Thiên bước xuống sau.

Nhạc Thiên chui ra cửa xe, sửa sang lại cà vạt, ngẩng đầu nhìn nhà hàng trước mặt, “Món Nhật?”

Chu Nguyên Quần mỉm cười hỏi lại: “Ông chủ không thích?”

Nhạc Thiên: “Cũng được.”

Dòng người trùng trùng điệp điệp đi vào trong nhà hàng, Tần Sinh phát hiện ra bên trong không có bất cứ người nào.

Đi đến phòng ăn cuối cùng, Chu Nguyên Quần kéo tấm vách qua, Tả Ninh Thiên đã quỳ trên chiếu tatami đợi, “Chào ông chủ.”

“Chào,” Nhạc Thiên bước vào trong phòng ăn, mang giày da ngồi thẳng lên chiếu tatami, miễn cưỡng hỏi, “Hôm nay nghĩ sao mà mời tôi ăn cơm?”

Tả Ninh Thiên áp trán sát vào nền nhà, trả lời mà không dám nâng đầu lên: “Mấy ngày trước đang thanh lý môn hộ, không có mặt mũi để gặp ông chủ.”

Nhạc Thiên “à” một tiếng, nghiêng đầu sang hỏi Chu Nguyên Quần bên cạnh, “Buổi trưa A Quần muốn ăn gì?”

Chu Nguyên Quần nhếch môi cười, nhẹ giọng nói: “Sashimi.”

Tả Ninh Thiên run lên, mồ hôi lập tức rơi như mưa.

Nhạc Thiên: “Lão Tả ông nói xem?”

Tả Ninh Thiên khó nhọc hỏi: “Ông chủ muốn ăn kiểu nào ạ?”

Nhạc Thiên không nói chuyện, Chu Nguyên Quần chậm rãi tiếp lời: “Tôi nghe nói có một miếng thịt ở thăn và bụng bò có thể làm sashimi được.”

Tả Ninh Thiên khẽ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mang theo cảm kích nhìn Chu Nguyên Quần một cái, “Cảm ơn ông chủ.”

Nhạc Thiên quyết đoán đứng dậy, “Đi thôi.”

Tần Sinh hơi mù mờ khó hiểu đứng lên đi theo ra ngoài, bước chưa được mấy bước, phía sau chợt vang lên một tiếng hét thảm. Tần Sinh kiềm chế kích động muốn quay đầu lại, mũi không tránh khỏi ngủi được một mùi máu tanh nồng.


Sắc mặt Tần Sinh khẽ đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ vô cảm lạnh lùng.

Chu Nguyên Quần vừa đi vừa nói với Trì Nhạc Thiên: “Ông chủ, gần đây có một nhà hàng Quảng Đông cũng được lắm, đi hai bước là đến rồi.”

“Đi.” Nhạc Thiên tùy ý nói.

Rõ ràng là Chu Nguyên Quần đã có chuẩn bị, nhà hàng Quảng Đông cũng không có một bóng người, Nhạc Thiên mới ngồi xuống không bao lâu, đã bắt đầu dọn đồ ăn lên.

Nhạc Thiên lén liếc nhìn Chu Nguyên Quần đang cười híp mắt một cái, thầm nghĩ hữu dụng thì đúng là hữu dụng thật, chẳng trách Trì Nhạc Thiên chịu được cái tính lắm mồm đó của hắn lâu như vậy.

Trì Nhạc Thiên ngồi, những người khác vẫn còn đang đứng, một mình cậu ăn ăn uống uống xong, ăn gần no rồi, mới nói: “Ngồi hết đi.”

Những người còn lại lần lượt ngồi xuống những bàn khác, Chu Nguyên Quần ung dung ngồi xuống bàn Trì Nhạc Thiên, ăn đồ thừa của Trì Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên nói với Tần Sinh đang đứng yên bên cạnh: “Cậu cũng ngồi xuống ăn đi.”

Tần Sinh theo lời ngồi xuống, học theo Chu Nguyên Quần, ăn những món ăn đã bị Trì Nhạc Thiên xóc tới xóc lui không còn ra hình thù gì nữa.

Tần Sinh vừa ngồi xuống lập tức phát hiện tay Trì Nhạc Thiên lại bắt đầu lưu luyến trên đùi hắn.

Tần suất cao như thế này có hơi bất thường, nói cậu thích đàn ông, ngoại trừ nhìn thì chỉ có sờ, nhưng lại không có bất cứ hành động thực tế nào cả, Trì Nhạc Thiên có thể cảm nhận được niềm vui nào từ những việc làm thế này? Tần Sinh vừa ăn vừa nghĩ.

Sau khi quay về Trì trạch, Trì Nhạc Thiên sắp xếp “chỗ ở” cho Tần Sinh, đặt một chiếc giường nhỏ ngay bên chiếc giường lớn của cậu nhưng thấp hơn rất nhiều, cho Tần Sinh.

Tần Sinh nằm trên giường nhỏ, để trần cả người vuốt cho Trì Nhạc Thiên xem. Trì Nhạc Thiên nằm trên giường châm điếu xì gà hơi mê muội nhìn hắn, như thưởng thức cảnh đẹp nào đó vậy.

Chờ đến khi Tần Sinh b ắn ra rồi, vẻ mặt Trì Nhạc Thiên bỗng lạnh đi, thậm chí Tần Sinh còn cho rằng Trì Nhạc Thiên sẽ bảo hắn cút đi ngay lập tức.

Cứ như vậy đi theo Trì Nhạc Thiên một tuần, cuối cùng Tần Sinh cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ nằm ở đâu, Trì Nhạc Thiên có hứng thú đặc biệt với hàng họ của hắn. Có điều khát vọng truyền đến từ trong ánh mắt của cậu không giống như là d*c vọng… mà dường như là đang nhìn ngắm thứ mình không có…

Tần Sinh có suy đoán của riêng hắn, nhưng tiếc là vì tránh bại lộ, tổ chức đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với hắn, nên hắn đành phải tự ghi nhớ.

Nhạc Thiên sống một tuần thanh tâm quả dục, ngày nào cũng chỉ có thể nhìn nam chính tuốt, không chỉ không đỡ thèm, mà còn ngày một nóng máu hơn.

Nhạc Thiên: “Hệ thống, tất cả là do mày ép tao!”

Hệ thống: …tính bày trò mèo gì nữa…

Khi hệ thống nhận ra Nhạc Thiên bi phẫn bắt đầu thử tự dùng ngón tay mình chọc thì nó kinh ngạc vô cùng.

Hệ thống: …không nên hạ thấp độ mặt dày của con voi này.

Nhạc Thiên khóc hức hức: “Oe oe oe hu hu hu, vẫn không có cảm giác.”

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, may thế!

Nhạc • lòng lặng như nước • Thiên: “Nhớ kinh.”

Hệ thống: “Đọc đi.”

Nhạc Thiên: “A Di Đà Phật, liên minh không có mẹ.”

Hệ thống: …lâu rồi không được nghe cậu ta mắng cả liên minh.

Trong đại sảnh, Nhạc Thiên đang vắt chân uống rượu với Chu Nguyên Quần, Nhạc Thiên vốn tính uống một mình, nhưng Chu Nguyên Quần cứ mặt dày mày dạn không đi, nhất định phải uống cùng với cậu.

Nhạc Thiên: “Ở lại cũng được, mà đừng có nói xàm.”

Chu Nguyên Quần ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nhạc Thiên uống hai ly, nói với Tần Sinh đang đứng gần đó: “Cậu qua đây, uống chung với tôi.”

Tần Sinh đáp vâng.

Ba người im lặng uống rượu, Nhạc Thiên phát hiện tửu lượng của Trì Nhạc Thiên không tệ, chắc bình thường cũng uống không ít, qua mấy ly rồi mà vẫn còn rất tỉnh. Chu Nguyên Quần và Tần Sinh cũng khá, cả hai người đều rất thong dong, chưa hề nói sảng.

Chu Nguyên Quần nói: “Ông chủ, quặng mỏ Vân Nam dò được rồi, là quặng sắt.”

Nhạc Thiên gật đầu, cầm ly rượu hình thoi uống một hớp, lạnh nhạt nói: “Được đấy, bán đi.”

Cậu đặt ly rượu xuống, quay mặt sang nói với Tần Sinh vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ: “Hôn tôi.”

Tần Sinh sửng sốt.

Chu Nguyên Quần cũng đặt ly rượu xuống theo, “Ông chủ, anh say rồi.”

Nhạc Thiên lạnh lùng nhìn Tần Sinh, “Không nghe à?”

Tần Sinh lập tức cúi người hôn một cái lên môi cậu, khi rời đi thì hắn nhìn thấy Chu Nguyên Quần sau lưng Trì Nhạc Thiên đang nhìn mình chăm chăm, khuôn mặt vẫn giữ vẻ hòa nhã đã sầm xuống.

Tần Sinh im lặng ngồi thẳng lên, khóe mắt vẫn chú ý đến Chu Nguyên Quần, thấp giọng hỏi: “Ông chủ, nữa không?”

Nhạc Thiên vuốt vuốt lên quần tây của Tần Sinh, lười biếng nói: “Lên lầu.” Cậu vừa đứng dậy, tay phải bị Chu Nguyên Quần kéo lại, Chu Nguyên Quần cúi đầu nói: “Ông chủ, tôi cũng cũng say rồi, tôi cũng phải lên lâu.”

__

(1) logistics: Gốc là – hậu cần.

Hình như bên Trung có 2 loại hình vận chuyển, một là  – chuyển phát nhanh (express delivery) dành cho hàng hóa nhỏ nhẹ cụ thể là <20kg, hai là – logistics dành cho hàng nặng và cồng kềnh.
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính Truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính Story Chương 220: Thế giới 15: Kẻ ác 4
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...