Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 217: Thế giới 15: Kẻ ác 1
213@-“Trì tiên sinh, mời.”
Một thanh niên tuấn tú mặc một bộ tây trang tinh tế được đặt làm riêng, giày da thủ công Ý bản giới hạn, cufflinks bằng đá quý gọng kính bạc, trên người không vấy một vết bẩn, từ trên xuống dưới viết hai chữ quý giá. Vẻ lười nhác đút tay vào túi quần tây, khẽ mỉm cười với người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Chào cưng, lại gặp nhau nữa rồi.”
Trên mặt của cậu cảnh sát hình sự đến để bắt người không khỏi ửng hồng, ánh mắt của người trước mặt nhìn hắn rất trực tiếp, như là đang lột s@ch từ đầu đến chân vậy. Cho dùng cùng là đàn ông như nhau, song hắn vẫn thấy căng thẳng, tránh mắt Trì Nhạc Thiên.
Trì Nhạc Thiên ung dung ngồi vào trong xe cảnh sát, sau đó điên cuồng rít gào trong đầu: “Vụ gì vậy! Tại sao lại bắt tao chứ! Tao là người tốt mà!”
Hệ thống: “…không, cậu không phải.”
Trì Nhạc Thiên ở thế giới này là một phần tử nguy hiểm quanh năm gây sóng gió bên lằn ranh pháp luật. Trốn thuế buôn lậu vân vân chỉ là thao tác nhập môn, kinh doanh phi pháp là mánh lới làm giàu mà thôi, thời buổi bây giờ sớm đã tiến hóa lên đến mức lợi dụng sơ hở của thị trường tư bản rồi, nhúc nhích mấy ngón tay thôi là mấy trăm tỉ trôi đi ngay. Bị cảnh sát bắt mời đi hỏi cung thế này đối với hắn mà nói thì chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Nhạc Thiên: “…hệ thống, mày nói thật đi, mày muốn tao chết phải không?”
Hệ thống: “Không phải cậu thích ra vẻ lắm hả? Tôi cho cậu vừa lòng.”
Nhạc Thiên: “…” Cái đó lấy mạng mình ra vẻ rồi…
Mặc dù Trì Nhạc Thiên lại một lần nữa bị mời đi uống trà, nhưng cậu vẫn không hề có chút hoảng loạn nào, cậu đã nắm giữ quy tắc trò chơi của thế giới này từ lâu, mãi mãi không bao giờ là bên thua.
Vừa bước chân vào phòng thẩm vấn, Trì Nhạc Thiên đã như là về nhà của mình, áo vest che phủ quanh eo hơi mở ra, ung dung tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn vị cảnh sát thẩm vấn mình, trong đôi mắt hoa đào ngập tràn ý cười.
“Tối ngày hôm qua từ 7 giờ đến 12 giờ, anh ở đâu?” Vị cảnh sát ngồi đối diện cậu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Trì Nhạc Thiên lười biếng đáp: “Cậu cảnh sát, mũi cậu cao quá.”
Cảnh sát thẩm vấn đập bàn, tức giận quát: “Tôi đang hỏi anh!”
Trì Nhạc Thiên không hề bị lay động, chân dài vểnh lên, khóe miệng hơi mím nhẹ, là một độ cong vừa phong lưu vừa đa tình, “Đêm hôm khuya khoắt, tôi còn ở đâu được nữa? Tất nhiên là trên giường rồi, cậu cảnh sát hứng thú với giường của tôi à?”
Cảnh sát thẩm vấn mặt đỏ tới mang tai, cắn răng nói: “Bi3n thái!”
“Ồ,” Ngữ điệu Trì Nhạc Thiên vui vẻ, quay đầu nháy mắt một cái với ô kính hai chiều, “Thái độ thế này chắc tôi có quyền khiếu nại nhỉ, tiện thể kiện cậu ta tội phỉ báng.”
Sắc mặt của tất cả những người đứng sau tấm kính hai chiều đều rất khó coi, tên Trì Nhạc Thiên này thật sự vừa xảo trá vừa tàn nhẫn. Hung dữ lại xảo quyệt như con rắn độc, không bắt chút sai sót nào, trái lại còn thường bị cái lưỡi lạnh lẽo hiểm độc của cậu li3m phải.
Cảnh sát thẩm vấn chính thông qua tai nghe người bên trong nói: “Cậu đi ra đi.”
Cậu cảnh sát ngồi đối diện với Trì Nhạc Thiên đập mạnh tệp tài liệu xuống bàn, dứt khoát đứng dậy bước ra ngoài.
Trì Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, hơi ngửa đầu, trái cổ lòi ra trên cần cổ thon dài, tạo thành cảm giác phong lưu phóng khoáng một cách tự nhiên. Trong phòng thẩm vấn mà nhàn nhã cứ như đang nghỉ phép ngoài bãi biển vậy.
Mấy phút sau, luật sư của Trì Nhạc Thiên đến bảo lãnh, cục cảnh sát không có cách nào khác đành phải thả người đi.
Nhạc Thiên mới nãy còn giả ngầu mướt như gió vừa bước lên xe của mình là mặt mày lập tức rẻ tiền đi hẳn, “Ban nãy làm tao sợ muốn chết!”
Hệ thống: “Sao tôi không thấy?”
Nhạc Thiên: “Mày quan sát còn chưa đủ cẩn thận.”
Hệ thống: “…” Tôi xài kính hiển vi cũng không nhìn xuyên được cái đồ đần nhà cậu đâu.
Nhạc Thiên ngồi trên xe bắt đầu dò hỏi hệ thống về tình hình trong thế giới này, biết được nữ chính Lâm Y là người vợ có hôn thú giấy trắng mực đen của Trì Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “…không được xếp kiểu nhân vật thế này cho tao, không cương được thì quê lắm!”
Hệ thống: “Cậu cả nghĩ quá rồi…”
Anh trai của Lâm Y – Lâm Phác – từng theo Trì Nhạc Thiên tay trắng giành quyền, sau này trong một lần Trì Nhạc Thiên bị điều tra thì đứng ra gánh hết tất cả, chịu tội ở tù thay cho Trì Nhạc Thiên rồi “bất ngờ” mất mạng trong tù.
Nhạc Thiên nghe thấy có gì đó sai sai, “Không lẽ là tao làm hả?”
Hệ thống: “Trả lời đúng rồi đó.”
Nhạc Thiên: …người anh em này đúng là một con người tàn nhẫn, Lâm Phác gánh tội thay cho hắn, hắn không niệm một chút tình nào nói diệt khẩu là liền diệt khẩu.
Hệ thống: “Sau đó cậu lấy lý do chăm sóc em gái của anh ta, lừa gạt em gái anh ta nhận giấy hôn thú với mình. Một là để thu mua lòng người, hai là khi có chuyện thì em gái của anh ta là sự lựa chọn tốt nhất để cậu lấy làm khiên chắn.”
Nhạc Thiên nghe xong thì chấn động, “Độc ác quá… kiểu nhân vật như vậy mày bảo tao diễn thế nào!”
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy biệt thự vượt quá sức tưởng tượng của Trì Nhạc Thiên, Nhạc Thiên phát biểu: “Cảm ơn sự tin tưởng của tổ chức dành cho tao, tao nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc hảo nhiệm vụ lần này!”
Hệ thống: Không ngạc nhiên miếng nào.
Chẳng trách người ta nói trên đời này cách kiếm lời nhiều nhất đều được viết trong luật hình sự, mẹ nó giàu quá đáng!
Nhạc Thiên tưởng như mình được du hành ngược về thời kỳ La Mã cổ đại với những bức tượng khổng lồ vậy. Pho tượng sư tử cao đến mấy mét trong một vườn hoa như mê cung trông vô cùng sống động, bộ lông rõ ràng từng sợi, trên răng nanh dường như còn rướm máu, ngỡ đâu có thể sống lại cắn xé người vô tội đi ngang qua đường.
Nhạc Thiên: “Nói tao biết bao tiền để lòng tao an yên chút.”
Hệ thống: “Pho tượng này sao? Bốn chục triệu.”
Nhạc Thiên: “…” Giàu quá giàu quá giàu quá! Cậu đã có động lực vào vai Trì Nhạc Thiên rồi.
Nhạc Thiên: “…” Từ giờ phút này, cậu và Trì Nhạc Thiên hòa làm một!
Cút con mẹ nó đi chứ làm người tốt, bố mày giàu quá rồi!
Chiếc xe chạy vào trong gara, luật sư Chu Nguyên Quần ngồi phía trước xuống xe mở cửa xe cho Trì Nhạc Thiên.
Trì Nhạc Thiên miễn cưỡng đi xuống xe, phủi bụi bặm không tồn tại trên áo khoác, eo hơi giãn về sau một chút, cong môi nói: “Vất vả rồi, A Quần.”
Chu Nguyên Quần cũng là một người thanh niên khá là đẹp trai, khuôn mặt nho nhã. Lúc hắn còn đang đi học thì đã được Trì Nhạc Thiên vừa ý, nhờ Trì Nhạc Thiên một tay bồi dưỡng, chỉ phục vụ cho một mình Trì Nhạc Thiên, khom lưng cung kính nói: “Ông chủ vất vả.”
Trì trạch lớn một cách kinh khủng, người làm bên trong cũng nhiều vô cùng, đây gần như là một toà cung điện, mà Trì Nhạc Thiên là vua chúa của tòa cung điện này.
Nhạc Thiên ngồi xuống ghế salon hình vòng cung, mới cụp mắt nhìn xuống suýt nữa đã hãi hùng nhảy dựng lên. Dưới chân cậu là một tấm kính màu xanh nhạt, hai con cá mập đang từ tốn bơi qua dưới chân cậu.
Nhạc Thiên: “…” Gu nuôi thú cưng của Trì Nhạc Thiên độc lạ thật.
Chu Nguyên Quần cúi đầu nói: “Lần này là do giám đốc tài chính bên chỗ lão Tả xảy ra ít chuyện.”
Nhạc Thiên nhếch chân lên, ngón tay thon dài gõ một cái trên đầu gối, “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Nguyên Quần nói: “Thua ít tiền trong sòng bạc, vay lãi suất cao trả không nổi.”
Nhạc Thiên bật cười, “Người của chúng ta thua tiền trong sòng bạc của người khác? Vay lãi suất cao của người khác? A Quần, cậu đang kể chuyện cười đấy à?”
Chu Nguyên Quần cũng cười, “Có ai bảo không phải đâu.”
Nhạc Thiên lắc đầu, đẩy kính lên, đôi mắt hoa đào đa tình dập dờn như ngọn gió xuân, cười cười hỏi: “GIờ thế nào rồi?”
Chu Nguyên Quần đáp: “Bắt được lão Tả rồi, chờ ông chủ xử lý.”
Nhạc Thiên gật đầu, ngón tay đánh nhịp có tiết tấu: “Đừng lãng phí, tim gan lách phổi thận, lựa xem cái gì xài được.”
Chu Nguyên Quần: “Đã rõ… ông chủ, còn một chuyện nữa, tôi đã chọn xong một vài vệ sĩ rồi, anh muốn tự mình xem hay là tôi chọn luôn.”
“Để tôi xem thử.”
Tính cách Trì Nhạc Thiên đa nghi, kiểu người như vệ sĩ tay chân ngày nào cũng cần theo bên người như thế, không bao lâu lại phải đổi một nhóm.
Chu Nguyên Quần sàng lọc ra tổng cộng mười người, nam nữ già trẻ gì cũng có, tất cả đang chờ phía sau, ngồi trong phòng khách mỗi người đều mặc đồ vest, vẻ mặt nghiêm túc.
Cửa mở ra, gương mặt hiền lành của Chu Nguyên Quần xuất hiện trước mặt mọi người, mỉm cười nói: “Ông chủ muốn gặp mọi người.”
Tất cả lập tức đứng dậy, vô cùng tự giác xếp thành một hàng cúi đầu đi theo phía sau Chu Nguyên Quần.
Trì trạch rộng lớn thênh thang, giày da giẫm lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, phát ra âm thanh không nặng không nhẹ, Chu Nguyên Quần phía trước ngừng bước, nép sang bên.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, hai tay căng thẳng chắp trước bụng. Người mà bọn họ đối mặt nắm giữ số của cải nhiều không đếm được, cho dù chỉ được ở bên cạnh người đó vỏn vẹn một tháng thôi là đã có thể có số tiền mà một công việc bình thường có làm cả đời cũng không kiếm được.
Nhạc Thiên liếc nhìn xấp tài liệu trên tay mình, cười đùa với Chu Nguyên Quần đứng bên cạnh: “Trẻ con?”
Chu Nguyên Quần liếc thoáng qua, trong hình là một cậu nhóc da đen mười bốn tuổi hắn thấp giọng nói: “Bashung giữ chức quán quân hạng cân 48kg trong đấu trường boxing ngầm.”
Nhạc Thiên “à” một tiếng, không có quá nhiều phản ứng. Lật sang một trang khác nữa, ngón tay lướt qua vài tờ song vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mãi cho đến khi khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của một người thanh niên xuất hiện thì tay cậu mới chợt dừng lại, “Tần Sinh… là ai?”
Chu Nguyên Quần không ngạc nhiên chút nào, ngẩng đầu nói: “Tần Sinh bước ra.”
Trong hàng người, một thanh niên cao gầy bước ra, hắn cúi đầu, mái tóc ngắn được cắt rất gọn gàng, dáng người móc áo vai rộng eo nhỏ, Nhạc Thiên đóng xấp tài liệu lại, khẽ cười nói: “Xoay một vòng đi.”
Tần Sinh nhanh chóng xoay một vòng rồi đứng yên
Nhạc Thiên cười cợt, “Xoay chậm một chút.”
Tần Sinh nghe vậy lại từ từ xoay lại một lần nữa.
Nhạc Thiên gật đầu, “Mông cong lắm.”
Tất cả đều hết sức im lặng, hơi thở không có một chút loạn vì câu nói của Trì Nhạc Thiên, Trì Nhạc Thiên thích đàn ông đẹp, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Nhạc Thiên quay mặt sang, ngoắc ngoắc ngón tay với Chu Nguyên Quần. Chu Nguyên Quần ghé tai đến bên môi Nhạc Thiên, nín thở tập trung lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, sau khi nghe xong thì đứng dậy nói với mọi người: “Tần Sinh ở lại, những người còn lại đi theo tôi.”
Sau khi không còn ai cả, thì Nhạc Thiên lười biếng nói với Tần Sinh đang đứng yên không nhúc nhích: “Lại đây ngồi.”
Tần Sinh di chuyển bước chân, ra lệnh câu nào làm câu nấy, tuân theo yêu cầu của Nhạc Thiên ngồi xuống bên cạnh cậu. Sống lưng thẳng tắp, từ sau gáy đến xương sống tạo thành một đường thẳng xinh đẹp.
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, một tay chống cằm, nhẹ giọng nói: “Ngẩng đầu lên cho tôi nhìn thử nào.”
Tần Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn có một khuôn mặt hết sức đẹp trai, đường nét góc cạnh rõ ràng mày kiếm mắt sao, đôi mắt màu trà nhạt tỏa ra ánh sáng rực rỡ như viên đá hổ phách.
Nhạc Thiên: …anh hai, có ai nói sự đẹp trai của anh chói mắt quá chưa?”
Một lần nữa giở tài liệu trong tay ra, Nhạc Thiên thong thả hỏi: “Cậu từng làm bộ đội đặc chủng?”
Tần Sinh: “Vâng.” Tiếng nói của hắn giống như cảm giác mà hắn mang đến cho người khác vậy, vừa đầm vừa sắc.
Nhạc Thiên tiếp tục hỏi: “Vậy thì tại sao không làm nữa?”
Tần Sinh: “Phạm lỗi, bị quân đội đuổi.”
Nhạc Thiên: “Phạm lỗi gì?”
Tần Sinh im lặng trong giây lát, cụp mắt đáp: “”Lúc thi hành nhiệm vụ ngộ sát đồng đội.”
Nhạc Thiên nhướng mày, thẳng người dậy, hào hứng hỏi: “Cậu từng giết người?”
Tần Sinh gật đầu, hai ngón tay thon dài trắng trẻo của Nhạc Thiên không ngừng gõ trên quần tây một cách có tiết tấu ngay trước mắt, không mảy may loạn nhịp.
“Được đấy, sau này ở lại đây đi.” Nhạc Thiên đứng dậy, để tập tài liệu xuống.
Tần Sinh ngây ngẩn, hắn không ngờ rằng thế mà lại dễ dàng như vậy, bèn vội vàng đứng dậy theo, “Cảm ơn Trì tiên sinh, tôi sẽ làm việc thật tốt.”
“Đừng gọi tôi là Trì tiên sinh,” Nhạc Thiên nghiêng mặt như cười như không nói, “Chỉ có cảnh sát mới thích gọi tôi như vậy thôi, gọi tôi là ông chủ.”
Cơ bắp quanh khoang miệng Tần Sinh căng thật chặt, màng nhĩ theo đó run lên, thấp giọng nói: “Vâng, ông chủ.”
“Từ giờ trở đi, cậu là vệ sĩ thân cận của tôi, đi theo tôi.” Nhạc Thiên lại cười nói.
Tần Sinh lại trả lời: “Vâng, ông chủ.”
Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Tần Sinh là nam chính hả, đẹp quá đi.”
Hệ thống: “Đúng là hắn đấy.”
Nhạc Thiên: “Sao lần này tự nhiên mày tốt với tao vậy? Chủ động đưa nam chính đến chỗ của tao?” Hình tượng của Trì Nhạc Thiên lại còn là song tính luyến ái thiên hướng nam nhiều hơn nữ, đích thực là thế giới phúc lợi.
Hệ thống: “…ha ha, có lần nào tôi không tốt với cậu không?”
Nhạc Thiên mới thấy mỹ mãn trong chốc lát đã cảm giác có gì đó sai sai, bước chân đang lên lầu chợt ngừng, quay người lại quan sát Tần Sinh. Tần Sinh thấy cậu dừng lại cũng dừng lại theo, ngoan ngoãn không có gì bất thường.
Bỗng nhiên Nhạc Thiên như được mặt trời chân lý chói qua tim, thấy ngay cả tóc xoáy trên ót Tần Sinh cũng đúng chuẩn một cách đặc biệt, đau thương thốt lên: “…hắn là nằm vùng…”
Hệ thống: “Khà khà, đúng là hắn đấy.”
Nhạc Thiên: …tuổi trẻ tài cao (1)!
__
(1) tuổi trẻ tài cao: Gốc , tức là . Ban đầu là để chỉ con ngừa chạy khỏe, ngày đi ngàn dặm, sau này có ý ẩn dụ về tài năng nhất là khi nói về người trẻ có tài.
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Một thanh niên tuấn tú mặc một bộ tây trang tinh tế được đặt làm riêng, giày da thủ công Ý bản giới hạn, cufflinks bằng đá quý gọng kính bạc, trên người không vấy một vết bẩn, từ trên xuống dưới viết hai chữ quý giá. Vẻ lười nhác đút tay vào túi quần tây, khẽ mỉm cười với người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Chào cưng, lại gặp nhau nữa rồi.”
Trên mặt của cậu cảnh sát hình sự đến để bắt người không khỏi ửng hồng, ánh mắt của người trước mặt nhìn hắn rất trực tiếp, như là đang lột s@ch từ đầu đến chân vậy. Cho dùng cùng là đàn ông như nhau, song hắn vẫn thấy căng thẳng, tránh mắt Trì Nhạc Thiên.
Trì Nhạc Thiên ung dung ngồi vào trong xe cảnh sát, sau đó điên cuồng rít gào trong đầu: “Vụ gì vậy! Tại sao lại bắt tao chứ! Tao là người tốt mà!”
Hệ thống: “…không, cậu không phải.”
Trì Nhạc Thiên ở thế giới này là một phần tử nguy hiểm quanh năm gây sóng gió bên lằn ranh pháp luật. Trốn thuế buôn lậu vân vân chỉ là thao tác nhập môn, kinh doanh phi pháp là mánh lới làm giàu mà thôi, thời buổi bây giờ sớm đã tiến hóa lên đến mức lợi dụng sơ hở của thị trường tư bản rồi, nhúc nhích mấy ngón tay thôi là mấy trăm tỉ trôi đi ngay. Bị cảnh sát bắt mời đi hỏi cung thế này đối với hắn mà nói thì chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Nhạc Thiên: “…hệ thống, mày nói thật đi, mày muốn tao chết phải không?”
Hệ thống: “Không phải cậu thích ra vẻ lắm hả? Tôi cho cậu vừa lòng.”
Nhạc Thiên: “…” Cái đó lấy mạng mình ra vẻ rồi…
Mặc dù Trì Nhạc Thiên lại một lần nữa bị mời đi uống trà, nhưng cậu vẫn không hề có chút hoảng loạn nào, cậu đã nắm giữ quy tắc trò chơi của thế giới này từ lâu, mãi mãi không bao giờ là bên thua.
Vừa bước chân vào phòng thẩm vấn, Trì Nhạc Thiên đã như là về nhà của mình, áo vest che phủ quanh eo hơi mở ra, ung dung tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn vị cảnh sát thẩm vấn mình, trong đôi mắt hoa đào ngập tràn ý cười.
“Tối ngày hôm qua từ 7 giờ đến 12 giờ, anh ở đâu?” Vị cảnh sát ngồi đối diện cậu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Trì Nhạc Thiên lười biếng đáp: “Cậu cảnh sát, mũi cậu cao quá.”
Cảnh sát thẩm vấn đập bàn, tức giận quát: “Tôi đang hỏi anh!”
Trì Nhạc Thiên không hề bị lay động, chân dài vểnh lên, khóe miệng hơi mím nhẹ, là một độ cong vừa phong lưu vừa đa tình, “Đêm hôm khuya khoắt, tôi còn ở đâu được nữa? Tất nhiên là trên giường rồi, cậu cảnh sát hứng thú với giường của tôi à?”
Cảnh sát thẩm vấn mặt đỏ tới mang tai, cắn răng nói: “Bi3n thái!”
“Ồ,” Ngữ điệu Trì Nhạc Thiên vui vẻ, quay đầu nháy mắt một cái với ô kính hai chiều, “Thái độ thế này chắc tôi có quyền khiếu nại nhỉ, tiện thể kiện cậu ta tội phỉ báng.”
Sắc mặt của tất cả những người đứng sau tấm kính hai chiều đều rất khó coi, tên Trì Nhạc Thiên này thật sự vừa xảo trá vừa tàn nhẫn. Hung dữ lại xảo quyệt như con rắn độc, không bắt chút sai sót nào, trái lại còn thường bị cái lưỡi lạnh lẽo hiểm độc của cậu li3m phải.
Cảnh sát thẩm vấn chính thông qua tai nghe người bên trong nói: “Cậu đi ra đi.”
Cậu cảnh sát ngồi đối diện với Trì Nhạc Thiên đập mạnh tệp tài liệu xuống bàn, dứt khoát đứng dậy bước ra ngoài.
Trì Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, hơi ngửa đầu, trái cổ lòi ra trên cần cổ thon dài, tạo thành cảm giác phong lưu phóng khoáng một cách tự nhiên. Trong phòng thẩm vấn mà nhàn nhã cứ như đang nghỉ phép ngoài bãi biển vậy.
Mấy phút sau, luật sư của Trì Nhạc Thiên đến bảo lãnh, cục cảnh sát không có cách nào khác đành phải thả người đi.
Nhạc Thiên mới nãy còn giả ngầu mướt như gió vừa bước lên xe của mình là mặt mày lập tức rẻ tiền đi hẳn, “Ban nãy làm tao sợ muốn chết!”
Hệ thống: “Sao tôi không thấy?”
Nhạc Thiên: “Mày quan sát còn chưa đủ cẩn thận.”
Hệ thống: “…” Tôi xài kính hiển vi cũng không nhìn xuyên được cái đồ đần nhà cậu đâu.
Nhạc Thiên ngồi trên xe bắt đầu dò hỏi hệ thống về tình hình trong thế giới này, biết được nữ chính Lâm Y là người vợ có hôn thú giấy trắng mực đen của Trì Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “…không được xếp kiểu nhân vật thế này cho tao, không cương được thì quê lắm!”
Hệ thống: “Cậu cả nghĩ quá rồi…”
Anh trai của Lâm Y – Lâm Phác – từng theo Trì Nhạc Thiên tay trắng giành quyền, sau này trong một lần Trì Nhạc Thiên bị điều tra thì đứng ra gánh hết tất cả, chịu tội ở tù thay cho Trì Nhạc Thiên rồi “bất ngờ” mất mạng trong tù.
Nhạc Thiên nghe thấy có gì đó sai sai, “Không lẽ là tao làm hả?”
Hệ thống: “Trả lời đúng rồi đó.”
Nhạc Thiên: …người anh em này đúng là một con người tàn nhẫn, Lâm Phác gánh tội thay cho hắn, hắn không niệm một chút tình nào nói diệt khẩu là liền diệt khẩu.
Hệ thống: “Sau đó cậu lấy lý do chăm sóc em gái của anh ta, lừa gạt em gái anh ta nhận giấy hôn thú với mình. Một là để thu mua lòng người, hai là khi có chuyện thì em gái của anh ta là sự lựa chọn tốt nhất để cậu lấy làm khiên chắn.”
Nhạc Thiên nghe xong thì chấn động, “Độc ác quá… kiểu nhân vật như vậy mày bảo tao diễn thế nào!”
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy biệt thự vượt quá sức tưởng tượng của Trì Nhạc Thiên, Nhạc Thiên phát biểu: “Cảm ơn sự tin tưởng của tổ chức dành cho tao, tao nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc hảo nhiệm vụ lần này!”
Hệ thống: Không ngạc nhiên miếng nào.
Chẳng trách người ta nói trên đời này cách kiếm lời nhiều nhất đều được viết trong luật hình sự, mẹ nó giàu quá đáng!
Nhạc Thiên tưởng như mình được du hành ngược về thời kỳ La Mã cổ đại với những bức tượng khổng lồ vậy. Pho tượng sư tử cao đến mấy mét trong một vườn hoa như mê cung trông vô cùng sống động, bộ lông rõ ràng từng sợi, trên răng nanh dường như còn rướm máu, ngỡ đâu có thể sống lại cắn xé người vô tội đi ngang qua đường.
Nhạc Thiên: “Nói tao biết bao tiền để lòng tao an yên chút.”
Hệ thống: “Pho tượng này sao? Bốn chục triệu.”
Nhạc Thiên: “…” Giàu quá giàu quá giàu quá! Cậu đã có động lực vào vai Trì Nhạc Thiên rồi.
Nhạc Thiên: “…” Từ giờ phút này, cậu và Trì Nhạc Thiên hòa làm một!
Cút con mẹ nó đi chứ làm người tốt, bố mày giàu quá rồi!
Chiếc xe chạy vào trong gara, luật sư Chu Nguyên Quần ngồi phía trước xuống xe mở cửa xe cho Trì Nhạc Thiên.
Trì Nhạc Thiên miễn cưỡng đi xuống xe, phủi bụi bặm không tồn tại trên áo khoác, eo hơi giãn về sau một chút, cong môi nói: “Vất vả rồi, A Quần.”
Chu Nguyên Quần cũng là một người thanh niên khá là đẹp trai, khuôn mặt nho nhã. Lúc hắn còn đang đi học thì đã được Trì Nhạc Thiên vừa ý, nhờ Trì Nhạc Thiên một tay bồi dưỡng, chỉ phục vụ cho một mình Trì Nhạc Thiên, khom lưng cung kính nói: “Ông chủ vất vả.”
Trì trạch lớn một cách kinh khủng, người làm bên trong cũng nhiều vô cùng, đây gần như là một toà cung điện, mà Trì Nhạc Thiên là vua chúa của tòa cung điện này.
Nhạc Thiên ngồi xuống ghế salon hình vòng cung, mới cụp mắt nhìn xuống suýt nữa đã hãi hùng nhảy dựng lên. Dưới chân cậu là một tấm kính màu xanh nhạt, hai con cá mập đang từ tốn bơi qua dưới chân cậu.
Nhạc Thiên: “…” Gu nuôi thú cưng của Trì Nhạc Thiên độc lạ thật.
Chu Nguyên Quần cúi đầu nói: “Lần này là do giám đốc tài chính bên chỗ lão Tả xảy ra ít chuyện.”
Nhạc Thiên nhếch chân lên, ngón tay thon dài gõ một cái trên đầu gối, “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Nguyên Quần nói: “Thua ít tiền trong sòng bạc, vay lãi suất cao trả không nổi.”
Nhạc Thiên bật cười, “Người của chúng ta thua tiền trong sòng bạc của người khác? Vay lãi suất cao của người khác? A Quần, cậu đang kể chuyện cười đấy à?”
Chu Nguyên Quần cũng cười, “Có ai bảo không phải đâu.”
Nhạc Thiên lắc đầu, đẩy kính lên, đôi mắt hoa đào đa tình dập dờn như ngọn gió xuân, cười cười hỏi: “GIờ thế nào rồi?”
Chu Nguyên Quần đáp: “Bắt được lão Tả rồi, chờ ông chủ xử lý.”
Nhạc Thiên gật đầu, ngón tay đánh nhịp có tiết tấu: “Đừng lãng phí, tim gan lách phổi thận, lựa xem cái gì xài được.”
Chu Nguyên Quần: “Đã rõ… ông chủ, còn một chuyện nữa, tôi đã chọn xong một vài vệ sĩ rồi, anh muốn tự mình xem hay là tôi chọn luôn.”
“Để tôi xem thử.”
Tính cách Trì Nhạc Thiên đa nghi, kiểu người như vệ sĩ tay chân ngày nào cũng cần theo bên người như thế, không bao lâu lại phải đổi một nhóm.
Chu Nguyên Quần sàng lọc ra tổng cộng mười người, nam nữ già trẻ gì cũng có, tất cả đang chờ phía sau, ngồi trong phòng khách mỗi người đều mặc đồ vest, vẻ mặt nghiêm túc.
Cửa mở ra, gương mặt hiền lành của Chu Nguyên Quần xuất hiện trước mặt mọi người, mỉm cười nói: “Ông chủ muốn gặp mọi người.”
Tất cả lập tức đứng dậy, vô cùng tự giác xếp thành một hàng cúi đầu đi theo phía sau Chu Nguyên Quần.
Trì trạch rộng lớn thênh thang, giày da giẫm lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, phát ra âm thanh không nặng không nhẹ, Chu Nguyên Quần phía trước ngừng bước, nép sang bên.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, hai tay căng thẳng chắp trước bụng. Người mà bọn họ đối mặt nắm giữ số của cải nhiều không đếm được, cho dù chỉ được ở bên cạnh người đó vỏn vẹn một tháng thôi là đã có thể có số tiền mà một công việc bình thường có làm cả đời cũng không kiếm được.
Nhạc Thiên liếc nhìn xấp tài liệu trên tay mình, cười đùa với Chu Nguyên Quần đứng bên cạnh: “Trẻ con?”
Chu Nguyên Quần liếc thoáng qua, trong hình là một cậu nhóc da đen mười bốn tuổi hắn thấp giọng nói: “Bashung giữ chức quán quân hạng cân 48kg trong đấu trường boxing ngầm.”
Nhạc Thiên “à” một tiếng, không có quá nhiều phản ứng. Lật sang một trang khác nữa, ngón tay lướt qua vài tờ song vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mãi cho đến khi khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của một người thanh niên xuất hiện thì tay cậu mới chợt dừng lại, “Tần Sinh… là ai?”
Chu Nguyên Quần không ngạc nhiên chút nào, ngẩng đầu nói: “Tần Sinh bước ra.”
Trong hàng người, một thanh niên cao gầy bước ra, hắn cúi đầu, mái tóc ngắn được cắt rất gọn gàng, dáng người móc áo vai rộng eo nhỏ, Nhạc Thiên đóng xấp tài liệu lại, khẽ cười nói: “Xoay một vòng đi.”
Tần Sinh nhanh chóng xoay một vòng rồi đứng yên
Nhạc Thiên cười cợt, “Xoay chậm một chút.”
Tần Sinh nghe vậy lại từ từ xoay lại một lần nữa.
Nhạc Thiên gật đầu, “Mông cong lắm.”
Tất cả đều hết sức im lặng, hơi thở không có một chút loạn vì câu nói của Trì Nhạc Thiên, Trì Nhạc Thiên thích đàn ông đẹp, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Nhạc Thiên quay mặt sang, ngoắc ngoắc ngón tay với Chu Nguyên Quần. Chu Nguyên Quần ghé tai đến bên môi Nhạc Thiên, nín thở tập trung lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, sau khi nghe xong thì đứng dậy nói với mọi người: “Tần Sinh ở lại, những người còn lại đi theo tôi.”
Sau khi không còn ai cả, thì Nhạc Thiên lười biếng nói với Tần Sinh đang đứng yên không nhúc nhích: “Lại đây ngồi.”
Tần Sinh di chuyển bước chân, ra lệnh câu nào làm câu nấy, tuân theo yêu cầu của Nhạc Thiên ngồi xuống bên cạnh cậu. Sống lưng thẳng tắp, từ sau gáy đến xương sống tạo thành một đường thẳng xinh đẹp.
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, một tay chống cằm, nhẹ giọng nói: “Ngẩng đầu lên cho tôi nhìn thử nào.”
Tần Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn có một khuôn mặt hết sức đẹp trai, đường nét góc cạnh rõ ràng mày kiếm mắt sao, đôi mắt màu trà nhạt tỏa ra ánh sáng rực rỡ như viên đá hổ phách.
Nhạc Thiên: …anh hai, có ai nói sự đẹp trai của anh chói mắt quá chưa?”
Một lần nữa giở tài liệu trong tay ra, Nhạc Thiên thong thả hỏi: “Cậu từng làm bộ đội đặc chủng?”
Tần Sinh: “Vâng.” Tiếng nói của hắn giống như cảm giác mà hắn mang đến cho người khác vậy, vừa đầm vừa sắc.
Nhạc Thiên tiếp tục hỏi: “Vậy thì tại sao không làm nữa?”
Tần Sinh: “Phạm lỗi, bị quân đội đuổi.”
Nhạc Thiên: “Phạm lỗi gì?”
Tần Sinh im lặng trong giây lát, cụp mắt đáp: “”Lúc thi hành nhiệm vụ ngộ sát đồng đội.”
Nhạc Thiên nhướng mày, thẳng người dậy, hào hứng hỏi: “Cậu từng giết người?”
Tần Sinh gật đầu, hai ngón tay thon dài trắng trẻo của Nhạc Thiên không ngừng gõ trên quần tây một cách có tiết tấu ngay trước mắt, không mảy may loạn nhịp.
“Được đấy, sau này ở lại đây đi.” Nhạc Thiên đứng dậy, để tập tài liệu xuống.
Tần Sinh ngây ngẩn, hắn không ngờ rằng thế mà lại dễ dàng như vậy, bèn vội vàng đứng dậy theo, “Cảm ơn Trì tiên sinh, tôi sẽ làm việc thật tốt.”
“Đừng gọi tôi là Trì tiên sinh,” Nhạc Thiên nghiêng mặt như cười như không nói, “Chỉ có cảnh sát mới thích gọi tôi như vậy thôi, gọi tôi là ông chủ.”
Cơ bắp quanh khoang miệng Tần Sinh căng thật chặt, màng nhĩ theo đó run lên, thấp giọng nói: “Vâng, ông chủ.”
“Từ giờ trở đi, cậu là vệ sĩ thân cận của tôi, đi theo tôi.” Nhạc Thiên lại cười nói.
Tần Sinh lại trả lời: “Vâng, ông chủ.”
Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Tần Sinh là nam chính hả, đẹp quá đi.”
Hệ thống: “Đúng là hắn đấy.”
Nhạc Thiên: “Sao lần này tự nhiên mày tốt với tao vậy? Chủ động đưa nam chính đến chỗ của tao?” Hình tượng của Trì Nhạc Thiên lại còn là song tính luyến ái thiên hướng nam nhiều hơn nữ, đích thực là thế giới phúc lợi.
Hệ thống: “…ha ha, có lần nào tôi không tốt với cậu không?”
Nhạc Thiên mới thấy mỹ mãn trong chốc lát đã cảm giác có gì đó sai sai, bước chân đang lên lầu chợt ngừng, quay người lại quan sát Tần Sinh. Tần Sinh thấy cậu dừng lại cũng dừng lại theo, ngoan ngoãn không có gì bất thường.
Bỗng nhiên Nhạc Thiên như được mặt trời chân lý chói qua tim, thấy ngay cả tóc xoáy trên ót Tần Sinh cũng đúng chuẩn một cách đặc biệt, đau thương thốt lên: “…hắn là nằm vùng…”
Hệ thống: “Khà khà, đúng là hắn đấy.”
Nhạc Thiên: …tuổi trẻ tài cao (1)!
__
(1) tuổi trẻ tài cao: Gốc , tức là . Ban đầu là để chỉ con ngừa chạy khỏe, ngày đi ngàn dặm, sau này có ý ẩn dụ về tài năng nhất là khi nói về người trẻ có tài.
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Story
Chương 217: Thế giới 15: Kẻ ác 1
10.0/10 từ 13 lượt.