Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 193: Thế giới 13: Ngày an lành 8
259@-Nhạc Thiên trải qua một mùa hè cực kỳ vui vẻ, ngoại trừ ăn với ngủ ra thì không quan tâm đ ến bất cứ thứ gì cả, thi thoảng Kha Tĩnh Sơn còn có thể dành ra một hai ngày để đi ra ngoài chơi với cậu. Kha Tĩnh Sơn xem cậu như đứa trẻ, cứ lần lượt vườn bách thảo viện bảo tàng sân chơi thẳng tiến. Nhạc Thiên nhập vai em bé, vui vẻ chơi đùa cho thỏa.
Ngày có kết quả thi cấp ba, Nhạc Thiên gọi điện thoại hỏi thử, điểm cũng sêm sêm với dự đoán của cậu, không cao không thấp, vào một trường chuyên không thành vấn đề.
Kha Tĩnh Sơn dứt khoát bỏ ra một khoản tài trợ, để cậu vào thẳng trường chuyên.
Ngày Nhạc Thiên khai giảng lại đụng mặt với Tiền Đô trong lớp.
Tiền Đô còn hớn hở hơn cả Nhạc Thiên, “Chu Nhạc Thiên! Ăn rong biển không?”
Nhạc Thiên bình tĩnh thả cặp sách xuống, “Ăn!”
Hai người lại vui vẻ trở thành bạn cùng bàn.
Bởi vì khoản phí tài trợ kếch xù đó, nên Chu Nhạc Thiên được thầy giáo đặc biệt quan tậm, biểu hiện cụ thể là là bây giờ đang thiên vị tóm cậu ra giảng bài.
Nhạc Thiên khóc không ra nước mắt, vốn dĩ thành tích của cậu ở lớp trước chỉ ở mức xoàng, miễn cưỡng có thể xem như là trên trung bình, bây giờ chạy vào trường chuyên cái lại thành từ dưới đến lên. Đến ngay cả Tiền Đô trước đó học rất tốt trong lớp cũng chỉ nằm hạng giữa.
Tiết thể dục, Nhạc Thiên lại một lần nữa bị thầy dạy toán điểm tên ở lại học bù.
Nhạc Thiên: “…” Tình thầy trò như biển rộng không bờ, mà tui không có đỡ nổi.
Tiền Đô hâm mộ nói: “Tui cũng muốn được thầy dạy bù.”
Nhạc Thiên: “Vậy ông ở lại đi.”
Tiền Đô: “Mà thôi vậy, tiết thể dục hôm nay chơi bóng rổ.”
Tiền Đô là một bé ú linh động, chơi bóng rổ tương đối hay, dạo gần đây cũng đã gầy hơn trước đây rất nhiều.
Nhạc Thiên không thích chơi bóng rổ, nhưng cậu thích xem người ta chơi bóng rổ, hình ảnh một đám trai trẻ tươi xanh đổ mồ hôi lộp độp hết sức quyến rũ.
Nhưng mà thầy toán lại níu giữ cậu một cách đầy trách nhiệm.
Tất cả các thầy cô giáo trong văn phòng đều biết mặt Nhạc Thiên hết, vừa nhìn thấy cậu ôm sách vở đi vào đã cười ồ lên, “Tiểu Chu tới rồi.”
Nhạc Thiên: “…chào các thầy cô.” Hu hu hu.
Thầy toán là một ông bác lớn tuổi sắp về hưu, mặc dù tuổi cao, nhưng khi giảng bài thì cảm xúc dâng trào mãnh liệt, nhất là giọng lớn đến lạ lùng. Nhạc Thiên đứng bên bàn làm việc nghe ông giảng bài, cảm giác tai mình sắp gãy xương đến nơi.
“Thầy Chu!”
Bỗng có tiếng kêu ở ngoài vọng vào, Nhạc Thiên chết lặng cùng thầy toán đồng thời quay mặt sang.
Người đang đứng kêu ngoài cửa là thầy chủ nhiệm của lớp cậu, vẻ mặt sốt ruột, “Lãnh đạo ở trên xuống kiểm tra, sao còn giữ học sinh lại nữa, mau để nó về đi.”
Nhạc Thiên:!Cảm ơn lãnh đạo!
Nhạc Thiên chạy ào ra sân bóng rổ như một cơn gió, liếc mắt lập tức nhìn thấy Tiền Đô đang lúc la lúc lắc chạy qua chạy lại dẫn bóng trên sân, Tiền Đô đập bóng vào rổ rồi quay sang nhìn thấy Nhạc Thiên, bèn thả bóng xuống chạy đến, vui vẻ nói: “Úi, ông làm xong bài tập rồi hả!”
“Hôm nay có người tới kiểm tra, nên thầy thả tui đi.” Nhạc Thiên cười hì hì nói.
Cả hai chụm đầu vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, Lưu Đình đang dẫn bóng trên sân bỗng nhiên dừng bước lại, hỏi người bên cạnh: “Ai thế?”
Người bên cạnh theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thiếu niên gầy gò môi hồng răng trắng đang tựa người vào Tiền Đô béo ú cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa.
“Bạn cùng bàn với Tiền Đô ấy, cậu ta cứ nhắc hoài.”
Bóng rổ là hoạt động theo nhóm, nên mấy cậu nhóc thích chơi bóng rổ của mấy lớp tụ tập lại với nhau, Lưu Đình thường chơi chung với mấy người trong lớp của Tiền Đô, mà lại chưa từng được thấy Nhạc Thiên.
Vuốt mái tóc ướt, Lưu Đình ôm bóng rổ đi thẳng đến, “Tiền Đô, giới thiệu đi chứ.”
Nhạc Thiên đang nói với Tiền Đô là cậu ta lắc lư cứ như con như chim cánh cụt, nghe thấy tiếng nói chuyện thì ngẩng đầu nhìn lên, ú òa, anh chàng đẹp trai.
Ngoại hình của Lưu Đình tương đối khá, da ngăm mũi cao, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười hơi có vẻ lưu manh, mắt nhìn Nhạc Thiên chăm chăm.
Tiền Đô: “Bạn cùng bàn của em, Chu Nhạc Thiên.” Rồi quay qua nói với Nhạc Thiên: “Lưu Đình, lớp 11 ban 6, chơi bóng rổ hay lắm.”
“Chào nhóc.” Lưu Đình vươn bàn tay ướt mồ hôi ra, mặt đầy ý cười.
Nhạc Thiên hơi giật mình, cũng đưa tay ra.
Hai người nắm tay nhau một cái ngắn ngủi, khi tách ra thì ngón trỏ Lưu Đình vuốt nhẹ dọc theo lòng bàn tay Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “…đậu má, thằng này gãy chắc luôn!”
Hệ thống: “Tôi cảnh cáo cậu đấy cậu ta mới mười bảy.”
Nhạc Thiên: “Tao cũng mới mười sáu mà.”
Hệ thống: “…” Không biết xấu hổ.
Nhạc Thiên Mười sáu tuổi giả bộ không hiểu gì cả, nói với Tiền Đô: “Mấy ông chơi tiếp đi, tui đi mua nước.”
“Đi chung đi.” Lưu Đình ném quả bóng tay mình cho Tiền Đô, “Cậu cũng nghỉ ngơi được một lúc rồi, mau lên sân đi.”
Tiền Đô không nghĩ nhiều, cười ngây ngô ôm bóng rổ xông lên sân.
Lưu Đình đi mua nước cùng với Nhạc Thiên, dọc đường đi không nói quá nhiều, nhưng ánh mắt lại chần chừ trên người Nhạc Thiên hết sức rõ ràng. Chu Nhạc Thiên mắt to da trắng, dáng người lại gầy gò, thoạt nhìn ngoan ngoãn lanh lợi, đúng là kiểu mẫu mà hắn thích nhất.
Hắn không sợ Chu Nhạc Thiên sẽ nhận ra được gì, nếu như Chu Nhạc Thiên là thẳng, thì sẽ không phát hiện ra ẩn ý trong ánh mắt của hắn. Còn ngược lại nếu như Chu Nhạc Thiên phát hiện thì là đồng loại với hắn.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nhạc Thiên hắn đã cảm thấy cậu giống mình.
Nhạc Thiên bị hắn nhìn chòng chọc lại hoàn toàn không có chút khó chịu nào, “Đây là áp lực mà người đẹp như tao nhất định phải gánh chịu.”
Hệ thống: …
Lưu Đình không phán đoán được gì từ trong biểu hiện của Chu Nhạc Thiên, hai người mua nước đi trở về, Lưu Đình nói: “Nhóc tên Chu Nhạc Thiên à, tên hay thật.”
Nhạc Thiên mím môi cười cười, điệu bộ tui hướng nội lắm tui ngoan lắm.
Dọc theo đường đi Lưu Đình nói tới miệng đắng lưỡi khô, thế mà không sinh ra được chút giao lưu thực tế nào với Chu Nhạc Thiên.
Chu Nhạc Thiên càng thờ ơ bao nhiêu, thì Lưu Đình càng thấy hứng thú bấy nhiêu, sau khi tiết bóng rổ này kết thúc, cứ hay lấy thối tiền lẻ để đến lớp học của Nhạc Thiên.
Tâm tính Tiền Đồ không mấy sắc sảo, nên không nhìn ra Lưu Đình coi mình là ván cầu, bất tri bất giác đã kéo Nhạc Thiên vào vòng bạn bè của Lưu Đình.
Mặc dù Nhạc Thiên bước vào vòng tròn của bọn họ rồi, Lưu Đình vẫn không thể đoán ra được, Chu Nhạc Thiên quá hướng nội, ngoại trừ khi ở cùng Tiền Đô, thì không nói năng gì nhiều.
Mỗi hai tuần nhà trường sẽ cho nghỉ một ngày, hiếm khi có được nghỉ, Kha Tĩnh Sơn ban đầu hứa ở nhà với cậu, tự nhiên công ty có việc đột xuất không về được. Nhạc Thiên chỉ đành phải ở nhà một mình chơi game, Tiền Đô điện thoại đến, bảo cậu ra ngoài chơi.
“Có ai đi cùng?” Nhạc Thiên nhẹ giọng hỏi.
Tiền Đô nói: “Lưu Đình này, Triệu Tư Vũ này, rủ chúng ta ra ngoài chơi cùng.”
Nhạc Thiên: “Tui còn chưa xong bài tập nữa.”
Tiền Đô: “Vậy ông mang bài tập theo đi, tui chỉ cho.”
Nhạc Thiên: “Oke.”
Sau khi cúp máy, Nhạc Thiên rất hưng phấn, “Anh đẹp trai hẹn tao rồi~”
Hệ thống: “Tha cho người ta đi, người ta còn bé lắm.”
Nhạc Thiên: “Tao có làm gì đâu, tao giữ khoảng cách với cậu ta được chưa?”
Hệ thống: …giống lạt mềm buộc chặt hơn.
Nhạc Thiên thật sự không có suy nghĩ gì cả, dù sao thì đứa nào cũng là trẻ vị thành niên, chỉ là cảm thấy xem Lưu Đình bày chiêu này trò nọ vui vui thôi.
Cả đám tụ tập lại với nhay, cũng được năm sáu tên, là những người Tiền Đô thường chơi bóng rổ cùng.
Tuy được nghỉ, nhưng cả bọn vẫn tập trung tại sân bóng rổ của khu dân cư để chơi bóng rổ, Nhạc Thiên ngồi một mình trên băng ghế làm bài tập.
Lưu Đình thả bóng xuống, lau vệt mồ hôi, đi tới cười nói: “Em đang làm bài tập?”
Nhạc Thiên gật gật đầu.
Lưu Đình bật cười, thật đúng là nhóc dở hơi, tập trung nhìn lại, lại cười: “Làm sai rồi, câu này phải chọn A.”
Nhạc Thiên khó hiểu ngước nhìn hắn, “Tại sao?”
Lưu Đình nhìn đôi mắt to tròn đen lay láy của cậu, đôi môi hồng be bé hơi hé ra, cổ họng chợt râm ran, “Qua nhà anh làm bài đi.”
Dưới lời đề nghị của Lưu Đình, tất cả mọi người đồng ý đến nhà của Lưu Đình để nghỉ ngơi một lúc. Nhà của Lưu Đình ở ngay trong khu này, là một căn nhà rất lớn, diện tích gần hai trăm mét vuông, cũng có thể xem như là khu nhà giàu. Bởi vì điều kiện gia đình nên Lưu Đình mơ hồ trở thành người đứng đầu trong đám bạn.
Nhạc Thiên không phô trương, nên ngoại trừ Tiền Đô, không biết tình hình gia cảnh của cậu.
Lưu Đình nói với tất cả mọi người: “Bố mẹ tôi không có ở nhà, mấy cậu thích chơi gì thì chơi.” Ánh mắt lại xa xăm nhằm vào Nhạc Thiên.
Vị thành niên cũng có cách chơi của vị thành niên.
Lưu Đình có máy tính, vô cùng thần bí nói với cả bọn: “Cho các cậu xem cái này hay lắm.”
Một đám con trai mười sáu, mười bảy tuổi ngồi chụm đầu vào nhau, nhìn Lưu Đình gõ gõ mấy cái lên bàn phím, chỉ chốc lát sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh liên quan đến “học tiếng Nhật”.
Đang ở độ tuổi hormone dồi dào nhất, đám con trai hoặc là ngượng ngùng hoặc là kích động, nhưng cùng ngầm hiểu ý lựa chọn im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình máy tính.
Lưu Đình không nhìn, hắn đang bận nhìn Chu Nhạc Thiên.
Thoạt tiên Chu Nhạc Thiên cúi đầu, sau khi cúi xuống thì một mực không ngẩng đầu lên, vành tai hơi đỏ lên. Cậu ngồi ở rìa ngoài cả đám, tranh thủ lúc tất cả mọi người đắm chìm trong học tập thì cậu âm thầm lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lưu Đình cũng lập tức đi theo ra, sự chú ý của cả bọn dành hết cho hình ảnh học tập đang dần trở nên nóng bỏng hơn, không ai quan tâm để chỗ của hai người.
Nhạc Thiên đi ra phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng theo đằng sau mình, cậu quay lại thấy sau là Lưu Đình, thấp giọng nói: “Em chưa làm xong bái tập, phải về nhà làm bài tập.”
Lưu Đình lại cười hỏi: “Không thích xem?”
Mặt Nhạc Thiên ửng đỏ, “Nói với Tiền Đô một tiếng giúp em với, em đi trước.” Nói xong, xoay người như muốn chạy.
Lưu Đình vội vàng tiến lên kéo cậu lại, “Đàn ông ai cũng thích xem cả, Chu Nhạc Thiên, em có phải đàn ông không?”
Lời khích tướng đó lúc nào cũng có tác dụng với con trai ở cái tầm tuổi này.
Quả nhiên, Nhạc Thiên cãi lại: “Sao em không phải đàn ông chứ?”
Lưu Đình cười, “Vậy em đi theo anh.”
Trong phòng làm việc còn một cái máy tính nữa, Lưu Đình lôi kéo Chu Nhạc Thiên đi vào, một tay giữ Chu Nhạc Thiên phòng ngừa cậu bỏ chạy, một tay mở máy tính lên, mở tệp tài liệu đã chuẩn bị từ sớm ra.
Hình ảnh vừa hiện lên, là hai người đàn ông đi thẳng vào vấn đề, đến dạo đầu khởi động cũng không có.
Nhạc Thiên choáng váng ngây người, mắt nhìn đăm đăm, thậm chí quên cả nói.
Lưu Đình thấy phản ứng đầu tiên của cậu không phải là bỏ chạy, cúi đầu nhìn xuống chỗ nào đó của Nhạc Thiên. Nhạc Thiên đang mặc quần thường, không quá rộng rãi, Lưu Đình phát hiện quả nhiên cậu đã có phản ứng, mừng rỡ trong lòng, bàn tay đang kéo Nhạc Thiên buông lỏng, lặng lẽ mò lên người Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên giật mình, chật vật trốn về sau, hoang mang nói: “Em, em đi!” Không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Lưu Đình cũng không theo đuổi, trên mặt hiện lên nụ cười khẽ đạt được mục đích, nếu đã xác định Chu Nhạc Thiên cũng giống mình, thì dễ làm hơn nhiều.
Nhạc Thiên chạy xuống lầu, tim đập thình thịch, sốt ruột kêu réo: “Hệ thống! Cái video hồi nãy… mày chép lại chưa?”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên sờ sờ cằm, “Cũng đẹp phết.”
Vì để thăm dò tính hướng của Chu Nhạc Thiên mà Lưu Đình đặc biệt chọn một video chất lượng rất cao.
Nhạc Thiên tiếc hận nói: “Tiếc là không được coi hết.”
Nhạc Thiên: “Lưu Đình chu đáo quá đi!”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên download tài liệu đính kèm trong tin nhắn xuống, say sưa ngon lành xem hết video mà Lưu Đình cố tình chọn cho mình. Cậu không vội vã, bắt đầu từ đoạn dạo đầu chậm rãi, xem được một nửa, thì tin nhắn của Lưu Đình nhảy lên trong điện thoại —— “Có cảm giác không?”
Nhạc Thiên dứt khoát lật điện thoại lại, hết sức tập trung xem phim con heo. Đã lâu lắm rồi không được xem sếch, chưa coi hết đã thấy có cảm giác quá chừng luôn rồi, cộng thêm Nhạc Thiên chú tâm bảo dưỡng, số lần tự tuốt không tính là nhiều, thế là thừa cơ vừa xem sếch vừa vừa tuốt một phát, tuốt xong thì bình tĩnh xóa video đi.
Lật ngược cái điện thoại bị úp trở lên, Lưu Đình đã nhắn thêm cho cậu vài tin nữa.
“Em thích đàn ông đúng không?”
“Trả lời tin nhắn của anh.”
“Người nhà của em có biết em thích đàn ông không?”
Lời nhắn cuối cùng rõ ràng ngầm có ý uy hiếp, chuyện mà thiếu niên hướng nội bị người khác phát hiện ra xu hướng tính dục sợ nhất chắc là để cho người nhà biết.
Nhưng mà…
Mắt Nhạc Thiên lóe sáng lên chói lòe, đúng rồi, người nhà của tui chưa biết nữa, phải tìm cơ hội để ảnh biết thôi.
Nhạc Thiên hết sức hưng phấn trả lời tin nhắn, “Anh muốn thế nào?”
Lưu Đình trả lời rất nhanh, gần như là ngay giây sau, có vẻ như đang cố tình chờ cậu —— “Không có gì, muốn kết bạn với em thôi.”
Nhạc Thiên trả lời: “Chúng ta đã là bạn rồi.”
Lưu Đình cũng trả lời ngay, “Gửi hình cho anh xem thử.”
Nhạc Thiên: “Hình gì?”
Lưu Đình: “Cởi ra hết, tự chụp cho anh nhìn.”
Nhạc Thiên: Phụt, đúng là em trai, tự chụp có xá gì chứ, quay cái clip luôn mới chiến chứ, có biết chơi không vậy?”
Nhạc Thiên mặt không thay đổi trả lời: “Đồ bi3n thái!”
Sau khi nhận được tin nhắn thì trong đầu của Lưu Đình toàn là hình ảnh cậu thiếu niên luống cuống đỏ mặt trợn tròn hai mắt, hưng phấn đến mức gần như cả người đều đang phát run. Không phải vội, nhóc con đáng yêu như vậy hắn nhất định phải chậm rãi thưởng thức từng miếng từng miếng một rồi mới nuốt cậu vào trong bụng.
Lưu Đình không có ý định làm quá gấp, thế là gửi tin nhắn, “Đừng giận, đùa với em thôi.”
Nhạc Thiên nhận được tin nhắn lại càng khinh, em giai, đúng là em giai.
Nhạc Thiên không tiếp tục trả lời tin nhắn nữa, nằm ngã ra giường, sâu xa nói: “Cậu ta ép tao thế này, tâm lý tao tổn thương cũng là chuyện bình thường mà ha.”
Hệ thống: “Tôi thấy cậu chơi vui quá kìa.”
Nhạc Thiên: “Ghét ghê, đừng có nói bận nha, tao chỉ là em bé vô tri mười sáu tuổi thôi~”
Hệ thống: …em bé vô tri sẽ không coi sếch để tuốt rồi còn bắt nó lưu lại…
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Ngày có kết quả thi cấp ba, Nhạc Thiên gọi điện thoại hỏi thử, điểm cũng sêm sêm với dự đoán của cậu, không cao không thấp, vào một trường chuyên không thành vấn đề.
Kha Tĩnh Sơn dứt khoát bỏ ra một khoản tài trợ, để cậu vào thẳng trường chuyên.
Ngày Nhạc Thiên khai giảng lại đụng mặt với Tiền Đô trong lớp.
Tiền Đô còn hớn hở hơn cả Nhạc Thiên, “Chu Nhạc Thiên! Ăn rong biển không?”
Nhạc Thiên bình tĩnh thả cặp sách xuống, “Ăn!”
Hai người lại vui vẻ trở thành bạn cùng bàn.
Bởi vì khoản phí tài trợ kếch xù đó, nên Chu Nhạc Thiên được thầy giáo đặc biệt quan tậm, biểu hiện cụ thể là là bây giờ đang thiên vị tóm cậu ra giảng bài.
Nhạc Thiên khóc không ra nước mắt, vốn dĩ thành tích của cậu ở lớp trước chỉ ở mức xoàng, miễn cưỡng có thể xem như là trên trung bình, bây giờ chạy vào trường chuyên cái lại thành từ dưới đến lên. Đến ngay cả Tiền Đô trước đó học rất tốt trong lớp cũng chỉ nằm hạng giữa.
Tiết thể dục, Nhạc Thiên lại một lần nữa bị thầy dạy toán điểm tên ở lại học bù.
Nhạc Thiên: “…” Tình thầy trò như biển rộng không bờ, mà tui không có đỡ nổi.
Tiền Đô hâm mộ nói: “Tui cũng muốn được thầy dạy bù.”
Nhạc Thiên: “Vậy ông ở lại đi.”
Tiền Đô: “Mà thôi vậy, tiết thể dục hôm nay chơi bóng rổ.”
Tiền Đô là một bé ú linh động, chơi bóng rổ tương đối hay, dạo gần đây cũng đã gầy hơn trước đây rất nhiều.
Nhạc Thiên không thích chơi bóng rổ, nhưng cậu thích xem người ta chơi bóng rổ, hình ảnh một đám trai trẻ tươi xanh đổ mồ hôi lộp độp hết sức quyến rũ.
Nhưng mà thầy toán lại níu giữ cậu một cách đầy trách nhiệm.
Tất cả các thầy cô giáo trong văn phòng đều biết mặt Nhạc Thiên hết, vừa nhìn thấy cậu ôm sách vở đi vào đã cười ồ lên, “Tiểu Chu tới rồi.”
Nhạc Thiên: “…chào các thầy cô.” Hu hu hu.
Thầy toán là một ông bác lớn tuổi sắp về hưu, mặc dù tuổi cao, nhưng khi giảng bài thì cảm xúc dâng trào mãnh liệt, nhất là giọng lớn đến lạ lùng. Nhạc Thiên đứng bên bàn làm việc nghe ông giảng bài, cảm giác tai mình sắp gãy xương đến nơi.
“Thầy Chu!”
Bỗng có tiếng kêu ở ngoài vọng vào, Nhạc Thiên chết lặng cùng thầy toán đồng thời quay mặt sang.
Người đang đứng kêu ngoài cửa là thầy chủ nhiệm của lớp cậu, vẻ mặt sốt ruột, “Lãnh đạo ở trên xuống kiểm tra, sao còn giữ học sinh lại nữa, mau để nó về đi.”
Nhạc Thiên:!Cảm ơn lãnh đạo!
Nhạc Thiên chạy ào ra sân bóng rổ như một cơn gió, liếc mắt lập tức nhìn thấy Tiền Đô đang lúc la lúc lắc chạy qua chạy lại dẫn bóng trên sân, Tiền Đô đập bóng vào rổ rồi quay sang nhìn thấy Nhạc Thiên, bèn thả bóng xuống chạy đến, vui vẻ nói: “Úi, ông làm xong bài tập rồi hả!”
“Hôm nay có người tới kiểm tra, nên thầy thả tui đi.” Nhạc Thiên cười hì hì nói.
Cả hai chụm đầu vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, Lưu Đình đang dẫn bóng trên sân bỗng nhiên dừng bước lại, hỏi người bên cạnh: “Ai thế?”
Người bên cạnh theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thiếu niên gầy gò môi hồng răng trắng đang tựa người vào Tiền Đô béo ú cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa.
“Bạn cùng bàn với Tiền Đô ấy, cậu ta cứ nhắc hoài.”
Bóng rổ là hoạt động theo nhóm, nên mấy cậu nhóc thích chơi bóng rổ của mấy lớp tụ tập lại với nhau, Lưu Đình thường chơi chung với mấy người trong lớp của Tiền Đô, mà lại chưa từng được thấy Nhạc Thiên.
Vuốt mái tóc ướt, Lưu Đình ôm bóng rổ đi thẳng đến, “Tiền Đô, giới thiệu đi chứ.”
Nhạc Thiên đang nói với Tiền Đô là cậu ta lắc lư cứ như con như chim cánh cụt, nghe thấy tiếng nói chuyện thì ngẩng đầu nhìn lên, ú òa, anh chàng đẹp trai.
Ngoại hình của Lưu Đình tương đối khá, da ngăm mũi cao, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười hơi có vẻ lưu manh, mắt nhìn Nhạc Thiên chăm chăm.
Tiền Đô: “Bạn cùng bàn của em, Chu Nhạc Thiên.” Rồi quay qua nói với Nhạc Thiên: “Lưu Đình, lớp 11 ban 6, chơi bóng rổ hay lắm.”
“Chào nhóc.” Lưu Đình vươn bàn tay ướt mồ hôi ra, mặt đầy ý cười.
Nhạc Thiên hơi giật mình, cũng đưa tay ra.
Hai người nắm tay nhau một cái ngắn ngủi, khi tách ra thì ngón trỏ Lưu Đình vuốt nhẹ dọc theo lòng bàn tay Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “…đậu má, thằng này gãy chắc luôn!”
Hệ thống: “Tôi cảnh cáo cậu đấy cậu ta mới mười bảy.”
Nhạc Thiên: “Tao cũng mới mười sáu mà.”
Hệ thống: “…” Không biết xấu hổ.
Nhạc Thiên Mười sáu tuổi giả bộ không hiểu gì cả, nói với Tiền Đô: “Mấy ông chơi tiếp đi, tui đi mua nước.”
“Đi chung đi.” Lưu Đình ném quả bóng tay mình cho Tiền Đô, “Cậu cũng nghỉ ngơi được một lúc rồi, mau lên sân đi.”
Tiền Đô không nghĩ nhiều, cười ngây ngô ôm bóng rổ xông lên sân.
Lưu Đình đi mua nước cùng với Nhạc Thiên, dọc đường đi không nói quá nhiều, nhưng ánh mắt lại chần chừ trên người Nhạc Thiên hết sức rõ ràng. Chu Nhạc Thiên mắt to da trắng, dáng người lại gầy gò, thoạt nhìn ngoan ngoãn lanh lợi, đúng là kiểu mẫu mà hắn thích nhất.
Hắn không sợ Chu Nhạc Thiên sẽ nhận ra được gì, nếu như Chu Nhạc Thiên là thẳng, thì sẽ không phát hiện ra ẩn ý trong ánh mắt của hắn. Còn ngược lại nếu như Chu Nhạc Thiên phát hiện thì là đồng loại với hắn.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nhạc Thiên hắn đã cảm thấy cậu giống mình.
Nhạc Thiên bị hắn nhìn chòng chọc lại hoàn toàn không có chút khó chịu nào, “Đây là áp lực mà người đẹp như tao nhất định phải gánh chịu.”
Hệ thống: …
Lưu Đình không phán đoán được gì từ trong biểu hiện của Chu Nhạc Thiên, hai người mua nước đi trở về, Lưu Đình nói: “Nhóc tên Chu Nhạc Thiên à, tên hay thật.”
Nhạc Thiên mím môi cười cười, điệu bộ tui hướng nội lắm tui ngoan lắm.
Dọc theo đường đi Lưu Đình nói tới miệng đắng lưỡi khô, thế mà không sinh ra được chút giao lưu thực tế nào với Chu Nhạc Thiên.
Chu Nhạc Thiên càng thờ ơ bao nhiêu, thì Lưu Đình càng thấy hứng thú bấy nhiêu, sau khi tiết bóng rổ này kết thúc, cứ hay lấy thối tiền lẻ để đến lớp học của Nhạc Thiên.
Tâm tính Tiền Đồ không mấy sắc sảo, nên không nhìn ra Lưu Đình coi mình là ván cầu, bất tri bất giác đã kéo Nhạc Thiên vào vòng bạn bè của Lưu Đình.
Mặc dù Nhạc Thiên bước vào vòng tròn của bọn họ rồi, Lưu Đình vẫn không thể đoán ra được, Chu Nhạc Thiên quá hướng nội, ngoại trừ khi ở cùng Tiền Đô, thì không nói năng gì nhiều.
Mỗi hai tuần nhà trường sẽ cho nghỉ một ngày, hiếm khi có được nghỉ, Kha Tĩnh Sơn ban đầu hứa ở nhà với cậu, tự nhiên công ty có việc đột xuất không về được. Nhạc Thiên chỉ đành phải ở nhà một mình chơi game, Tiền Đô điện thoại đến, bảo cậu ra ngoài chơi.
“Có ai đi cùng?” Nhạc Thiên nhẹ giọng hỏi.
Tiền Đô nói: “Lưu Đình này, Triệu Tư Vũ này, rủ chúng ta ra ngoài chơi cùng.”
Nhạc Thiên: “Tui còn chưa xong bài tập nữa.”
Tiền Đô: “Vậy ông mang bài tập theo đi, tui chỉ cho.”
Nhạc Thiên: “Oke.”
Sau khi cúp máy, Nhạc Thiên rất hưng phấn, “Anh đẹp trai hẹn tao rồi~”
Hệ thống: “Tha cho người ta đi, người ta còn bé lắm.”
Nhạc Thiên: “Tao có làm gì đâu, tao giữ khoảng cách với cậu ta được chưa?”
Hệ thống: …giống lạt mềm buộc chặt hơn.
Nhạc Thiên thật sự không có suy nghĩ gì cả, dù sao thì đứa nào cũng là trẻ vị thành niên, chỉ là cảm thấy xem Lưu Đình bày chiêu này trò nọ vui vui thôi.
Cả đám tụ tập lại với nhay, cũng được năm sáu tên, là những người Tiền Đô thường chơi bóng rổ cùng.
Tuy được nghỉ, nhưng cả bọn vẫn tập trung tại sân bóng rổ của khu dân cư để chơi bóng rổ, Nhạc Thiên ngồi một mình trên băng ghế làm bài tập.
Lưu Đình thả bóng xuống, lau vệt mồ hôi, đi tới cười nói: “Em đang làm bài tập?”
Nhạc Thiên gật gật đầu.
Lưu Đình bật cười, thật đúng là nhóc dở hơi, tập trung nhìn lại, lại cười: “Làm sai rồi, câu này phải chọn A.”
Nhạc Thiên khó hiểu ngước nhìn hắn, “Tại sao?”
Lưu Đình nhìn đôi mắt to tròn đen lay láy của cậu, đôi môi hồng be bé hơi hé ra, cổ họng chợt râm ran, “Qua nhà anh làm bài đi.”
Dưới lời đề nghị của Lưu Đình, tất cả mọi người đồng ý đến nhà của Lưu Đình để nghỉ ngơi một lúc. Nhà của Lưu Đình ở ngay trong khu này, là một căn nhà rất lớn, diện tích gần hai trăm mét vuông, cũng có thể xem như là khu nhà giàu. Bởi vì điều kiện gia đình nên Lưu Đình mơ hồ trở thành người đứng đầu trong đám bạn.
Nhạc Thiên không phô trương, nên ngoại trừ Tiền Đô, không biết tình hình gia cảnh của cậu.
Lưu Đình nói với tất cả mọi người: “Bố mẹ tôi không có ở nhà, mấy cậu thích chơi gì thì chơi.” Ánh mắt lại xa xăm nhằm vào Nhạc Thiên.
Vị thành niên cũng có cách chơi của vị thành niên.
Lưu Đình có máy tính, vô cùng thần bí nói với cả bọn: “Cho các cậu xem cái này hay lắm.”
Một đám con trai mười sáu, mười bảy tuổi ngồi chụm đầu vào nhau, nhìn Lưu Đình gõ gõ mấy cái lên bàn phím, chỉ chốc lát sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh liên quan đến “học tiếng Nhật”.
Đang ở độ tuổi hormone dồi dào nhất, đám con trai hoặc là ngượng ngùng hoặc là kích động, nhưng cùng ngầm hiểu ý lựa chọn im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình máy tính.
Lưu Đình không nhìn, hắn đang bận nhìn Chu Nhạc Thiên.
Thoạt tiên Chu Nhạc Thiên cúi đầu, sau khi cúi xuống thì một mực không ngẩng đầu lên, vành tai hơi đỏ lên. Cậu ngồi ở rìa ngoài cả đám, tranh thủ lúc tất cả mọi người đắm chìm trong học tập thì cậu âm thầm lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lưu Đình cũng lập tức đi theo ra, sự chú ý của cả bọn dành hết cho hình ảnh học tập đang dần trở nên nóng bỏng hơn, không ai quan tâm để chỗ của hai người.
Nhạc Thiên đi ra phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng theo đằng sau mình, cậu quay lại thấy sau là Lưu Đình, thấp giọng nói: “Em chưa làm xong bái tập, phải về nhà làm bài tập.”
Lưu Đình lại cười hỏi: “Không thích xem?”
Mặt Nhạc Thiên ửng đỏ, “Nói với Tiền Đô một tiếng giúp em với, em đi trước.” Nói xong, xoay người như muốn chạy.
Lưu Đình vội vàng tiến lên kéo cậu lại, “Đàn ông ai cũng thích xem cả, Chu Nhạc Thiên, em có phải đàn ông không?”
Lời khích tướng đó lúc nào cũng có tác dụng với con trai ở cái tầm tuổi này.
Quả nhiên, Nhạc Thiên cãi lại: “Sao em không phải đàn ông chứ?”
Lưu Đình cười, “Vậy em đi theo anh.”
Trong phòng làm việc còn một cái máy tính nữa, Lưu Đình lôi kéo Chu Nhạc Thiên đi vào, một tay giữ Chu Nhạc Thiên phòng ngừa cậu bỏ chạy, một tay mở máy tính lên, mở tệp tài liệu đã chuẩn bị từ sớm ra.
Hình ảnh vừa hiện lên, là hai người đàn ông đi thẳng vào vấn đề, đến dạo đầu khởi động cũng không có.
Nhạc Thiên choáng váng ngây người, mắt nhìn đăm đăm, thậm chí quên cả nói.
Lưu Đình thấy phản ứng đầu tiên của cậu không phải là bỏ chạy, cúi đầu nhìn xuống chỗ nào đó của Nhạc Thiên. Nhạc Thiên đang mặc quần thường, không quá rộng rãi, Lưu Đình phát hiện quả nhiên cậu đã có phản ứng, mừng rỡ trong lòng, bàn tay đang kéo Nhạc Thiên buông lỏng, lặng lẽ mò lên người Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên giật mình, chật vật trốn về sau, hoang mang nói: “Em, em đi!” Không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Lưu Đình cũng không theo đuổi, trên mặt hiện lên nụ cười khẽ đạt được mục đích, nếu đã xác định Chu Nhạc Thiên cũng giống mình, thì dễ làm hơn nhiều.
Nhạc Thiên chạy xuống lầu, tim đập thình thịch, sốt ruột kêu réo: “Hệ thống! Cái video hồi nãy… mày chép lại chưa?”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên sờ sờ cằm, “Cũng đẹp phết.”
Vì để thăm dò tính hướng của Chu Nhạc Thiên mà Lưu Đình đặc biệt chọn một video chất lượng rất cao.
Nhạc Thiên tiếc hận nói: “Tiếc là không được coi hết.”
Nhạc Thiên: “Lưu Đình chu đáo quá đi!”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên download tài liệu đính kèm trong tin nhắn xuống, say sưa ngon lành xem hết video mà Lưu Đình cố tình chọn cho mình. Cậu không vội vã, bắt đầu từ đoạn dạo đầu chậm rãi, xem được một nửa, thì tin nhắn của Lưu Đình nhảy lên trong điện thoại —— “Có cảm giác không?”
Nhạc Thiên dứt khoát lật điện thoại lại, hết sức tập trung xem phim con heo. Đã lâu lắm rồi không được xem sếch, chưa coi hết đã thấy có cảm giác quá chừng luôn rồi, cộng thêm Nhạc Thiên chú tâm bảo dưỡng, số lần tự tuốt không tính là nhiều, thế là thừa cơ vừa xem sếch vừa vừa tuốt một phát, tuốt xong thì bình tĩnh xóa video đi.
Lật ngược cái điện thoại bị úp trở lên, Lưu Đình đã nhắn thêm cho cậu vài tin nữa.
“Em thích đàn ông đúng không?”
“Trả lời tin nhắn của anh.”
“Người nhà của em có biết em thích đàn ông không?”
Lời nhắn cuối cùng rõ ràng ngầm có ý uy hiếp, chuyện mà thiếu niên hướng nội bị người khác phát hiện ra xu hướng tính dục sợ nhất chắc là để cho người nhà biết.
Nhưng mà…
Mắt Nhạc Thiên lóe sáng lên chói lòe, đúng rồi, người nhà của tui chưa biết nữa, phải tìm cơ hội để ảnh biết thôi.
Nhạc Thiên hết sức hưng phấn trả lời tin nhắn, “Anh muốn thế nào?”
Lưu Đình trả lời rất nhanh, gần như là ngay giây sau, có vẻ như đang cố tình chờ cậu —— “Không có gì, muốn kết bạn với em thôi.”
Nhạc Thiên trả lời: “Chúng ta đã là bạn rồi.”
Lưu Đình cũng trả lời ngay, “Gửi hình cho anh xem thử.”
Nhạc Thiên: “Hình gì?”
Lưu Đình: “Cởi ra hết, tự chụp cho anh nhìn.”
Nhạc Thiên: Phụt, đúng là em trai, tự chụp có xá gì chứ, quay cái clip luôn mới chiến chứ, có biết chơi không vậy?”
Nhạc Thiên mặt không thay đổi trả lời: “Đồ bi3n thái!”
Sau khi nhận được tin nhắn thì trong đầu của Lưu Đình toàn là hình ảnh cậu thiếu niên luống cuống đỏ mặt trợn tròn hai mắt, hưng phấn đến mức gần như cả người đều đang phát run. Không phải vội, nhóc con đáng yêu như vậy hắn nhất định phải chậm rãi thưởng thức từng miếng từng miếng một rồi mới nuốt cậu vào trong bụng.
Lưu Đình không có ý định làm quá gấp, thế là gửi tin nhắn, “Đừng giận, đùa với em thôi.”
Nhạc Thiên nhận được tin nhắn lại càng khinh, em giai, đúng là em giai.
Nhạc Thiên không tiếp tục trả lời tin nhắn nữa, nằm ngã ra giường, sâu xa nói: “Cậu ta ép tao thế này, tâm lý tao tổn thương cũng là chuyện bình thường mà ha.”
Hệ thống: “Tôi thấy cậu chơi vui quá kìa.”
Nhạc Thiên: “Ghét ghê, đừng có nói bận nha, tao chỉ là em bé vô tri mười sáu tuổi thôi~”
Hệ thống: …em bé vô tri sẽ không coi sếch để tuốt rồi còn bắt nó lưu lại…
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Story
Chương 193: Thế giới 13: Ngày an lành 8
10.0/10 từ 13 lượt.