Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 166: 166: Thế Giới 11 Giáo Chủ Ác Quỷ 17
Hiếm khi Nhạc Thiên tỉnh giấc trong vòng tay của Phương Chẩm Lưu, bị hắn ôm rất chặt, hơi thở nóng hừng hực của người thiếu niên hun cậu đến đầu óc mơ màng, sao thằng nhóc này nay không đi chạy bộ nữa? Chẳng lẽ do tối qua làm nhiều lần quá nên không ổn rồi?
Phương Chẩm Lưu nhắm mắt cúi mặt hôn “chụt” lên mắt cậu, nhập nhèm nói: “Chào buổi sáng, vợ ơi.”
Nhạc Thiên: …cảm ơn, dậy rồi.
Nhạc Thiên khẽ đẩy hắn một cái, “Dậy đi.”
Phương Chẩm Lưu nghiêng người sang ôm càng chặt hơn, mái tóc xù cọ qua cọ lại bên cần cổ Nhạc Thiên, “Gọi tiếng chồng ơi đi.”
Nhạc Thiên: …tui thấy mấy người đang muốn chết đó.
“Cậu có dậy hay không?” Nhạc Thiên trầm giọng nói, đầu gối đã từ tù co lên, chuẩn bị thẳng chân thụi cho hắn một phát.
Phương Chẩm Lưu nhận ra được ý đồ của cậu, kẹp lấy người cậu không cho cậu cử động, môi ghé vào tai cậu nhẹ nhàng âu yếm, giọng nói khàn trầm như đang làm nũng vậy, “Gọi một tiếng thôi.”
Nhạc Thiên: Lần nào mấy người cũng nói chỉ làm một lần đấy.
Doãn Nhạc Thiên kiên quyết không theo, Phương Chẩm Lưu lại giở trò cũ, hai tay thử thăm dò định lần xuống dưới, Nhạc Thiên quyết đoán thỏa hiệp —— “Ông xã.”
Phương Chẩm Lưu cười như hoa nở, nâng khuôn mặt ửng đỏ của Doãn Nhạc Thiên lên dằn môi hôn xuống thật sâu.
Nụ hôn buổi sáng đầy dịu dàng ngọt ngào, cậu thiếu niên trút hết mọi tình cảm của mình, quấn quýt như răng với môi mang đến từng cái run rẩy nhỏ vụn cùng lời nói rằng rất thích.
“Rời giường nào.” Phương Chẩm Lưu thẳng người trở mình ngồi dậy, kéo quần ngủ lên, hắn sợ còn hôn nữa sẽ không nhịn được.
Chạy vào trong phòng tắm nhanh chóng tắm một cái, ướt đẫm đi ra, rồi nằm sấp trên giường nói với Doãn Nhạc Thiên đang một tay che mặt: “Bà xã, anh cũng mau xuống giường đi, hôm nay nghỉ, chúng ta ra ngoài đi hẹn hò.”
Nhạc Thiên dời tay đi, nét mặt không thể tin tưởng, Phương Chẩm Lưu thấy cậu trợn mắt lên, con ngươi tròn tròn hàng mi hơi vểnh lên, trông ngây thơ hiếm thấy, lòng dạ rung rinh cúi đầu hôn một cái lên mắt cậu, “Mau dậy đi nào.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Nhạc Thiên nửa chống người lên, hơi nhích người trốn ra đằng sau.
Tóc Phương Chẩm Lưu còn đọng nước, nhỏ đầy mặt cậu như con cún to xác, cậu lau mặt hỏi lại, “Hẹn hò?”
Phương Chẩm Lưu dùng khăn mặt che tóc ướt lại, lơ đễnh nói: “Ở trong căn cứ mãi cũng chán mà, đi ra ngoài chơi một lúc.”
Hắn chỉ mặc độc cái quần ngủ, hai tay lau mái tóc ướt một cách lung tung, cơ thể tám múi cơ bụng cùng đường nhân ngư vẫn còn hiện đầy dấu răng của Doãn Nhạc Thiên, vừa lười nhác vừa s@c tình.
Miệng vẫn không ngừng lên tiếng giục: “Mau dậy nào, còn không nữa là em lên giường đó, muốn ra ngoài hay là ở trên giường, anh chọn đi.”
Nhạc Thiên vén chăn lên, xuống giường mà tay chân như nhũn ra.
“Em tắm giúp anh nhé?” Phương Chẩm Lưu vừa lau tóc vừa nói, tối hôm qua hắn tức giận đến phát rồ, không mang bao.
Nhạc Thiên thoáng đỏ mặt, “Không cần.”
Tranh thủ lúc Doãn Nhạc Thiên đi tắm, Phương Chẩm Lưu lục lọi lung tung trong tủ quần áo, phát hiện đảo qua đảo lại cũng chỉ có mấy cái áo hoodie.
Hắn thường phải huấn luyện ít đi ra khỏi cửa, cộng thêm là con trai nên tất nhiên là không quá để ý đến chuyện ăn mặc, giờ có người để thích rồi, nhìn thấy tủ quần áo đơn điệu, Phương Chẩm Lưu không khỏi thấy hơi phiền muộn.
Thời gian Doãn Nhạc Thiên tắm rửa lâu hơn Phương Chẩm Lưu rất nhiều, lúc cậu đi ra thì Phương Chẩm Lưu vẫn ở trần, vẻ mặt căm thù căm tức ngồi trên giường.
Nhạc Thiên không để ý tới hắn, đi thẳng đến balo của mình lấy quần áo.
Phương Chẩm Lưu không chớp mắt nhìn cậu mặc áo sơmi màu xám tro, rồi tròng quần thường màu nhạt, tùy ý nhét vạt áo sơmi vào trong quần, bóng lưng gầy gò chỉ với phong thái xa xăm đã đủ để thu hút được ánh mắt của người khác, do mới từ phòng tắm đi ra, mu bàn chân xỏ giẫm trên dép ưng ửng hồng.
Đáng yêu quá đi.
Phương Chẩm Lưu bước tới ôm chầm lấy Doãn Nhạc Thiên từ đằng sau lưng, Nhạc Thiên cau mày hỏi: “Chuyện gì nữa?”
“Không có gì, muốn ôm vợ một cái thôi.” Phương Chẩm Lưu gục đầu vào sau gáy cậu, đôi cánh tay mạnh mẽ vòng lấy người cậu như muốn buộc lại, thích, thích quá.
Nhạc Thiên: …kêu vợ chồng riết rồi ghiền, đúng là một đứa nhóc ngây thơ.
“Buông tay ra, chẳng phải cậu nói muốn đi ra ngoài?” Nhạc Thiên sợ hắn một lời không hợp lại muốn lột mình ra, vội nhắc nhở.
Phương Chẩm Lưu buồn bực nói: “Không có đồ để mặc.”
Nhạc Thiên: …vậy ở truồng luôn đi.
Phương Chẩm Lưu nói: “Vợ chọn cho em đi.”
Kiên nhẫn của Nhạc Thiên đã đến hạn cuối, “Còn gọi tôi như thế một lần nữa, ngày mai tôi sẽ chuyển ra khỏi phòng này.”
Phương Chẩm Lưu không hề sợ trước lời dọa đó, “Anh chuyển đến phòng nào, em theo đến phòng đó.”
Nhạc Thiên: …coi như cậu ngon (1).
Phương Chẩm Lưu kéo cậu đến trước tủ quần áo của mình, “Em mặc cái nào thì đẹp?”
Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi đáp: “Không mặc đẹp trai hơn.”
Ánh mắt Phương Chẩm Lưu lập tức bắt đầu trở nên sâu thẳm.
Nhạc Thiên vội vàng chấp vá cứu lại: “Ý của tôi là cậu mặc cái nào cũng như nhau.”
Phương Chẩm Lưu nói: “Đều đẹp trai như nhau?” Nụ cười trên mặt đã bắt đầu dập dờn.
Nhạc Thiên: …ờ thì, ý vậy đó, mà đừng nói toạc ra là được.
Phương Chẩm Lưu được lấy lòng rất vui vẻ, chọn một cái áo hoodie có cùng màu xám tro, kéo Doãn Nhạc Thiên đi vào phòng tắm soi gương, tự mình thấy hài lòng: “Đồ đôi.”
Nhạc Thiên đã chết lặng rồi, mặt “ra sao thì ra”.
Phương Chẩm Lưu đã thần kinh bất ổn rồi, từ trong nét mặt lạnh lùng của Doãn Nhạc Thiên cũng có thể nhìn ra hai bên tình nguyện, không từ chối thì là đồng ý, bà xã hắn da mặt mỏng hắn hiểu mà.
Phương Chẩm Lưu tâm lý hôn cái chụt lên gò má của Doãn Nhạc Thiên, đổi lấy một cái trợn mắt tròn vo cộng thêm tiếng chửi “khùng”.
Do mới hơn chín giờ sáng, nên trong căn cứ rất yên tĩnh, các đội viên chắc vẫn chưa có ai rời giường.
Nhạc Thiên đi theo Phương Chẩm Lưu rón rén đi ra căn cứ như ăn trộm.
Vẻ mặt Phương Chẩm Lưu rất hưng phấn, bước chân nhẹ nhàng, phối hợp với bước đi của Doãn Nhạc Thiên chậm rãi đi ra.
Nhạc Thiên: “Thằng bé này sao vui đến thế nhỉ, tao nhớ lần trước tao với cậu ta đi ra ngoài còn là đi viếng mồ của Đới Đãng Vân đấy.”
Hệ thống: “…nếu như cậu vui thì hôm nay cũng đi được mà.”
Nhạc Thiên không dám, sợ lúc đi là viếng mồ cho Đới Đãng Vân, lúc về là viếng mồ cho mình, mà còn là chết trên giường.
Vừa đi ra khỏi căn cứ được một khoảng, Phương Chẩm Lưu rút bàn tay đang đút trong túi áo hoodie ra, lặng lẽ siết chặt bàn tay Doãn Nhạc Thiên, Nhạc Thiên giật thót lên, thấp giọng nói: “Buông tay.”
“Ở đây không có ai thấy, chỉ nắm một lúc thôi, đi ra ngoài rồi buông ra.” Phương Chẩm Lưu rất biết chừng mực thấp giọng nói.
Hắn không phải là kẻ ngốc biết mỗi chuyện yêu đương.
Biết rằng yêu đương trong đội tuyển, mà còn là huấn luyện viên trưởng cùng với tuyển thủ sẽ gây nên phong ba dư luận đến mức nào, hắn thích người này, muốn thực hiện nguyện vọng của anh ấy, muốn bảo vệ anh ấy, không để anh ấy chịu bất cứ tổn thương nào.
Doãn Nhạc Thiên bất đắc dĩ, nếu như làm ầm ĩ lên lại không dứt được, đành phải tùy theo hắn, lòng bàn tay lành lạnh được một bàn tay ấm áp rộng lớn bọc kín.
Hai người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, Phương Chẩm Lưu nắm tay cậu, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, trên mặt khe khẽ nở nụ cười.
Lúc sắp ra đến cổng khu đô thị, Phương Chẩm Lưu buông tay ra đúng như lời hắn nói, tay đút vào túi áo, vẻ mặt cũng trở về nghiêm túc.
Phương Chẩm Lưu đã gọi xe từ sớm, Nhạc Thiên nhìn thấy chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng khu đô thị suýt chút nữa đã lọt con ngươi ra ngoài, em giai, đâu có cần dốc hết vốn liếng như vậy đâu.
“Thiếu gia.” Tài xế áo vest giày da khom lưng một cái với hai người.
Nhạc Thiên mặt lạnh trong lòng bắt đầu kịch liệt thù giàu.
“Ừm.” Phương Chẩm Lưu tiến lên trước kéo cửa xe ra, “Huấn luyện viên, lên xe.”
Hai người ngồi vào trong xe, Phương Chẩm Lưu bấm vào nút điều khiển vách ngăn, khi tấm vách hoàn toàn ngăn cách hai không gian trước sau trong khoang xe, lập tức kéo tay Doãn Nhạc Thiên sang đến gần hôn cậu.
Nhạc Thiên bị hắn đè lên lưng ghế bọc da thuộc không dám thở mạnh, chỉ lo tài xế phía trước sẽ nghe thấy tiếng động.
Thật ra khả năng cách âm trong xe rất tốt, nhưng Phương Chẩm Lưu thấy cậu vì căng thẳng mà rất thuận theo, cố tình xấu tính không nói cho cậu biết, còn nhân cơ hội làm nhiều chuyện sỗ sàng hơn nữa.
Doãn Nhạc Thiên thấy tình hình càng lúc càng không ổn, vội giơ một tay lên chống vào lồ ng ngực hắn, thấp giọng nói: “Không phải cậu nói đi ra ngoài sao.”
Phương Chẩm Lưu lưu luyến dùng mũi cọ cọ vào mũi Doãn Nhạc Thiên, Doãn Nhạc Thiên hơi rụt người lại, Phương Chẩm Lưu bật cười, “Tất nhiên rồi, yên tâm.”
Vỏn vẹn hai chữ “yên tâm” thôi mà hắn nói ra lại mang theo ý vị mơ tưởng xa xôi, Doãn Nhạc Thiên dịch sang bên cạnh, ngồi cách Phương Chẩm Lưu xa nhất.
Phương Chẩm Lưu không sáp đến, chỉ là nắm tay cậu mãi không buông, mắt dính chặt vào người cậu.
“Đừng nhìn.” Nhạc Thiên dùng tay che mặt, nửa khuôn mặt ẩn sau bàn tay.
Phương Chẩm Lưu không đáp, vẫn ngắm nhìn cậu mãi.
Đôi môi do vừa được hắn hôn nên không còn khô nữa, mỏng manh sắc bén, nhưng lạ là luôn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng.
Tầm mắt nóng rực chuyên chú khiến cho Doãn Nhạc Thiên phải dứt khoát nghiêng người sang, nhưng trên mặt tránh được ánh mắt nóng đến phát sốt đó, thì lại có ánh nhìn tưởng như vật chất thực càng tiến thêm một bước rơi lên bờ vai, eo hông và dùi cậu.
Ngỡ như từng tấc da thịt đều đang bị ánh mắt của hắn hôn lên, dù áo quần chỉnh tề vẫn không khỏi khiến cơ thể người ta run rẩy.
Nhạc Thiên không kiềm được tức giận quay đầu nói: “Cậu đủ chưa?”
Phương Chẩm Lưu: “Em có làm gì đâu.”
“Đừng nhìn tôi.” Nhạc Thiên mím môi nói.
Phương Chẩm Lưu nghe lời quay mặt sang, hai người một người nhìn bên trái, một người nhìn bên phải, cho dù không còn nhìn cậu nữa, thì một tay Phương Chẩm Lưu vẫn cẩn thận nhẹ nhàng vuốt v e ngón tay của cậu, ngón tay câu lấy ngón tay cậu nghịch tới nghịch lui.
Xe thẳng đến trung tâm thành phố.
Nhạc Thiên nhìn khung cảnh càng lúc càng phồn hoa bên ngoài cửa xe, bỏ lơ xúc cảm trên tay, cau mày hỏi: “Đi vào thành phố? Quá nhiều người.”
Lúc này độ phủ sóng của KW tăng vọt, Phương Chẩm Lưu gần như là một nửa minh tinh, fan trên weibo tăng mấy trăm ngàn, trước đó Doãn Nhạc Thiên vì chuyện của Đới Đãng Vân nên đã bị thua thiệt.
“Không sao đâu, em đã sắp xếp xong hết rồi, không ai làm phiền chúng ta đâu.” Phương Chẩm Lưu quay mặt sang nở nụ cười với cậu, đôi mắt của cậu thiếu niên sáng rực lên động lòng người.
Nhạc Thiên: “Tao ngửi được mùi quyền lực của đồng tiền.”
Hệ thống: “Thù giàu?”
Nhạc Thiên: “Không, thơm quá đê, ông xã giỏi quá khà khà khà.”
Hệ thống: …liêm sỉ đâu?
Mặc dù Phương Chẩm Lưu có phong phạm của tổng giám đốc bá dạo, nhưng bản chất quả nhiên vẫn là một thằng nhóc con ấu trĩ.
Nhạc Thiên bị hắn nắm tay đứng trước cửa thủy cung khóe môi co giật, em giai, sao cưng không dẫn anh đi công viên luôn đi?
Bên ngoài thủy cung đã sớm không có một bóng người, Phương Chẩm Lưu lắc lắc tay cậu, “Công viên hôm nay không tiện đóng cửa.”
Nhạc Thiên: …thì ra là có dự tính thế thật…
Nhạc Thiên lạnh mặt nói: “Muốn đi thì đi nhanh đi.”
Phương Chẩm Lưu nắm tay Doãn Nhạc Thiên đi vào trong thủy cung, bên trong không chỉ không có khách tham quan, mà ngay cả nhân viên cũng không xuất hiện, vô cùng yên tĩnh, Phương Chẩm Lưu nhẹ giọng nói: “Muốn xem chim cánh cụt không?”
Nhạc Thiên cười gằn, thần kinh, xem chim cánh cụt, có phải trẻ con không.
Phương Chẩm Lưu thấy cậu nét mặt thờ ơ nhưng lại thần sắc lại kích động háo hức, trong lòng thích muốn chết, hôn chụt một cái thật nhanh lên gò má cậu, trước lúc bị Doãn Nhạc Thiên mắng, đã nhanh chân kéo cậu đi vào trong.
Trong thủy cung vắng vẻ mờ tối, hành lang đi bằng kính trong suốt, đủ loại sinh vật biển bơi qua bơi lại bên cạnh cả hai, cá mập bơi ngang qua rất nhàn nhã, như là trong mắt căn bản không có hai con người này.
Nhạc Thiên không kiềm được đưa tay áp lên mặt kính, bồn chứa ngập nước sẽ luôn khiến cậu nảy sinh một loại cảm giác an toàn đặc thù.
Phương Chẩm Lưu dừng bước lại cùng xem với cậu.
Doãn Nhạc Thiên giống như hắn, từ mười mấy tuổi đã bắt đầu chơi game, khi mấy đứa trẻ khác đi chơi đi bời khắp nơi, thì cậu đang ngồi trong tầng ăn mì tôm chơi game.
Thật ra thì Phương Chẩm Lưu không có cảm xúc đặc biệt gì với những chỗ như thế này.
Hắn chỉ là muốn thử tham gia vào cuộc sống đã từng ảm đạm của Doãn Nhạc Thiên, quá khứ của Doãn Nhạc Thiên không có được, hắn muốn cho cậu.
“Sao cá mập ở đây không ăn thịt mấy con cá nhỏ khác?” Doãn Nhạc Thiên mê mẩn nhìn, vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng.
Phương Chẩm Lưu mỉm cười đáp: “Nhân viên chăn nuôi cho ăn no rồi thì tất nhiên sẽ không ăn bậy.”
Nhìn khuôn mặt tập trung của Doãn Nhạc Thiên, Phương Chẩm Lưu cúi người ghé đến bên tai cậu thấp giọng nói: “Giống như huấn luyện viên cho em ăn no rồi, thì trong mắt em sẽ chỉ có mình anh.”
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, hơi đỏ mặt nói: “Cút.”
Phương Chẩm Lưu dắt Nhạc Thiên đi xem chim cánh cụt, bởi vì không có nhân viên, nên rất tiếc là không thể đi vào đút tụi nó ăn được.
Doãn Nhạc Thiên cách tấm kính nhìn mấy con chim cánh cụt ngơ ngác đáng yêu loạng choà loạng choạng té lộn nhào một cái, dịu dàng nói: “Tôi muốn dẫn Niệm Vân đến xem.”
Phương Chẩm Lưu vốn cũng đang cười, vừa nghe thế sắc mặt lập tức xấu đi, miễn cưỡng nói: “Vậy em cũng đi cùng.”
“Thằng bé tám tuổi, cậu bao nhiêu?” Nhạc Thiên tức giận nói.
Phương Chẩm Lưu bình tĩnh nói: “Đàn ông khi yêu chỉ có ba tuổi.”
Nhạc Thiên: …mấy người là đàn ông cái quần ấy, em giai ạ.
Ra khỏi thủy cung, Phương Chẩm Lưu lại dẫn Nhạc Thiên đến nhà hàng trên cao, bên ngoài là phòng kính, vừa quay đầu thấy toàn là hoa hồng.
Nhạc Thiên: …
Phương Chẩm Lưu ngập tràn phấn khởi nói: “Huấn luyện viên có thích không?”
Nhạc Thiên mặt vô cảm, “Thích.” A, đây là hẹn hò tuổi mười chín sao? Tuyệt quá.
Tuy rằng bầu không khí trong phòng ăn vô cùng sến rện, nhưng cũng may là đồ ăn đúng là ngon số một.
Nhạc Thiên đanh mặt ăn mà lòng vui muốn nở hoa, Phương Chẩm Lưu có thể dễ dàng nhìn ra niềm vui trong mắt Doãn Nhạc Thiên, múc một thìa kem duỗi tay đưa sang: “A.”
Nhạc Thiên liếc nhìn cái thìa một cái, thầm nghĩ “a” cái đầu mấy người.
“Huấn luyện viên… muốn em dùng cái khác đút anh ăn hả?” Phương Chẩm Lưu sâu xa nói.
Hai cánh môi mỏng bất đắc dĩ mở ra ngậm lấy cái thìa, quét đi phần kem bên trên, Phương Chẩm Lưu cầm thìa về, li3m sạch sẽ chút ít còn sót lại, ẩn ý sâu xa nói: “Vị dâu tây màu hồng phấn.”
Trên mặt Nhạc Thiên phút chốc đỏ bừng lên, tức giận nói: “Câm miệng ăn cơm.”
Cơm nước xong, Phương Chẩm Lưu không làm cho Nhạc Thiên thất vọng dẫn cậu đi khách sạn.
Tuy là ngoài mặt thì Nhạc Thiên làm bộ ra vẻ đứng đơ ở cửa không muốn nhấc chân lên, nhưng thực ra thì trong lòng đã sớm bấm tám trăm cái like cho Phương Chẩm Lưu rồi, không đi thuê phòng thì hẹn hò còn ý nghĩa gì nữa!
Phương Chẩm Lưu nắm đầy đủ chân lý hẹn hò, đặt một căn phòng suite, thuộc cái loại mà Nhạc Thiên có kêu thế nào cũng không có ai nghe ấy.
Nhạc Thiên vừa nhìn thấy cái giường siêu to là lập tức chỉ hận không thể nằm lăn lộn trên đó, giường trong căn cứ quá nhỏ, không triển khai hết được, hạn chế khả năng phát huy của cậu.
Phương Chẩm Lưu đã nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ sau lưng, “Huấn luyện viên, ở trong đây không phải lo người khác sẽ phát hiện ra chúng ta đang làm gì.”
“Buông tay.” Doãn Nhạc Thiên khẽ run lên, nói.
“Không buông được.” Ngón tay thon dài của Phương Chẩm Lưu đặt lên chiếc cúc áo sơmi đầu tiên, “Cả đời này cũng không buông được.”
Hơi thở nóng rực phả vào cần cổ, Doãn Nhạc Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại.
__
(1) coi như mấy người ngon: gốc là , tỏi mày ác, ngôn ngữ mạng bên Trung.
Đại loại có một thời điểm tỏi rất đắt mới chế ra câu “tỏi mày ác ” mà chữ tỏi – với chữ coi như – đồng âm /suàn/, nên câu – tỏi mày ác có ý là – coi như mày ngon.
------oOo------
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính