Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 140: 140: Thế Giới 10 Công Chúa Vạn Phúc 4
“Công chúa chưa thức ạ.” Các cung ty nhìn thấy Trương Nghiêm Chi mặc chu bào tướng ta cao ráo, âm thầm đỏ mặt, giọng nói cũng trở nên yếu đi.
Trương Nghiêm Chi mỉm cười nói: “Không sao, ta vào chờ hầu công chúa thức dậy.”
Các cung tỳ sợ hãi, vội nói: “Thủ phụ đại nhân, như vậy sao được?”
Cho dù ở vương triều này nam nữ không cần phải tránh mặt nhau, nhưng đến bước đó thì cũng hơi quá mức rồi.
Trương Nghiêm Chi cười nhạt nói: “Hoàng thượng cho phép.”
Nhóm cung tỳ hai mặt nhìn nhau, phò mã được định cho công chúa là Mẫn Trạng nguyên – Mẫn Trường An, các cô nghe nói đó là một mỹ nam tử cực kỳ tuấn tú, nhưng với thân phận của công chúa, có thêm một vị nữa hình như cũng không có gì là lạ.
An Khang công chúa tam tỷ của Tiên đế có đến tận mấy tình nhân, người có thân phận cao nhất trong đó còn là một vị tướng quân.
Trương Nghiêm Chi nhờ vào lời nói lập lờ nước đôi đó mà dễ dàng đi vào tẩm cung của Triệu Nhạc Thiên, theo lời nói của cung tỳ, thì đây là công chúa trước giờ chưa từng cho người ngoài đặt chân.
Trương Nghiêm Chi mới vừa đẩy cửa ra, đã thấy muốn cười, hít sâu một hơi, mới ngưng được.
Tẩm điện của Triệu Nhạc Thiên vô cùng đơn giản, không tráng lệ rực rỡ màu sắc như ngoài điện, mà lấy màu nhạt làm chủ đạo, vừa vào điện bên trái là bàn trang điểm.
Trương Nghiêm Chi liếc nhìn thoáng qua, trên bàn trang điểm bày đầy các hộp phấn sáp, mở một hộp màu đỏ trong đó ra, Trương Nghiêm Chi bật cười, ở giữa đã bị moi rỗng một tảng, trong đầu Trương Nghiêm Chi đã hiện ra dáng vẻ vừa tức giận vừa bôi phấn lên mặt của Triệu Nhạc Thiên.
Đặt hộp phấn thơm xuống, Trương Nghiêm Chi chậm rãi đi vào trong, vén bức rèm châu lên, lập tức trông thấy màn trướng màu xanh bao phủ một bóng người gầy yếu đang nằm, như ẩn như hiện.
Trương Nghiêm Chi không khỏi cảm thấy hưng phấn, cho dù trên giường là một nữ nhân thật sự đi nữa, thì hắn cũng không thấy hào hứng như thời khắc này.
Cúi người nhẹ nhàng vén tấm màn lên, thấy ngay một khuôn mặt bị mái tóc đen mượt mà che lại, đôi tay nho nhỏ gác dưới mặt, tấm chăn mỏng đắp ngang eo.
Do đang nằm nghiêng nên gần như là thấy hết đường thắt eo quanh co như sườn dồi dốc núi, thon nhỏ đến rung động lòng người.
Trương Nghiêm Chi nghiêng đầu nhìn sang, nghĩ bụng, tư thế ngủ vậy mà cũng ngoan đấy, hắn còn tưởng là Triệu Nhạc Thiên sẽ nằm chỏng vó lên trên, chân tay lộn xộn, ngáy o o nữa chứ.
Trương Nghiêm Chi duỗi tay ra nhẹ nhàng gạt mái tóc đen che khuất một bên mặt của Triệu Nhạc Thiên, để lộ đường nét gò má mềm mại của cậu, do đang ngủ say, nên đôi môi đỏ tươi hơi bĩu ra, thở ra làn hơi thơm ngát, hàng mi đen dày cong cong vểnh vểnh, khuôn mặt như thoa phấn, còn mang một lớp lông tơ mỏng manh, như là thiếu nữ chưa dậy thì.
Trương Nghiêm Chi ngẩn người.
Hắn vốn tưởng chắc là Triệu Nhạc Thiên mang nét nam quá mạnh nên mới suốt ngày đắp một lớp phấn trên mặt, ngàn lần không ngờ là Triệu Nhạc Thiên lại có khuôn mặt rất giống nữ, có thể gọi là tuyệt sắc.
Có lẽ là hơi thở của hắn khiến cho Triệu Nhạc Thiên cảm thấy bất an, Triệu Nhạc Thiên giơ tay lên gãi gãi mặt, lầm bầm nói câu gì đó, cứ như đang nói gì đó với Trương Nghiêm Chi.
Trương Nghiêm Chi cúi người, ghé đến nghe thử, lại không nghe thấy gì, Triệu Nhạc Thiên chợt hơi nghiêng người một cái, Trương Nghiêm Chi chỉ thấy trên mặt mình mềm nhũn, lập tức ưỡn thẳng lưng.
Trương Nghiêm Chi sờ sờ nơi bị môi Triệu Nhạc Thiên đụng trên mặt, chợt nhớ ra chỗ bị đạp hôm qua cũng đúng là chỗ này, tự nhiên lại thấy buồn cười.
Cũng nhớ lại đôi chân hôm qua, ánh mặt Trương Nghiêm Chi không kiềm được di chuyển xuống, từ dưới vòng eo nhỏ đã được đắp kín chân, nhìn cũng chẳng thấy.
Tầm mắt Trương Nghiêm Chi chần chừ chuyển dần lên trên, Triệu Nhạc Thiên chỉ mặc nội bào trắng thuần, dưới xương quai xanh tinh xảo là lồ ng ngực bằng phẳng.
Đúng là nam nhân.
Sao lại trông mềm mại như thế nhỉ?
Trên mặt Trương Nghiêm Chi lại vô thức lộ ra ý cười, hắn đoán chừng đã biết được vì sao Triệu Nhạc Thiên vừa thấy hắn đã ghét muốn chết rồi.
Nhạc Thiên lại chép miệng, hai tay xoa mặt uốn tới ẹo lui, Trương Nghiêm Chi thấy cậu giống như muốn tỉnh, vội lui ra, thả tấm màn trướng xuống, lui trở ra chỗ bàn trang điểm ngoài cửa điện ngồi xuống.
Nhạc Thiên tỉnh dậy, nằm trên giường đánh một cái ngáp thật to, ngồi dậy chậm rãi vặn người, “ưm” một tiếng thật dài, sau khi vươn vai giãn gân cốt xong, dùng mu bàn tay lau mặt, nói với hệ thống: “Buồn ngủ quá hà, muốn ngủ tiếp nữa.”
Hệ thống: “Vậy cậu ngủ tiếp đi.”
Dù sao thì công chúa cũng không cần phải vào triều, sống buông thả mỗi ngày cũng không ai nói cậu.
Nhạc Thiên: “Không được, tao phải làm một cô gái xinh đẹp, chứ không phải một cô gái lười biếng! Thức dậy trang điểm!”
Trương Nghiêm Chi nghe thấy Triệu Nhạc Thiên ở bên trong triền miên “ưm” một tiếng, suýt chút nữa đã đánh rơi cả hộp phấn trên tay, sao ngay cả giọng nói của Triệu Nhạc Thiên cũng nam nữ khó phân như thế.
Nhạc Thiên vén tấm màn lên đang định xuống giường, vừa ngẩng đầu lên đã chạm mặt với Trương Nghiêm Chi đang đứng.
Cậu mặt vô cảm thả màn xuống, “Hệ thống, có phải tại tao vã quá rồi không? Hình như thấy cả ảo giác luôn rồi, Trương Nghiêm Chi đang trong phòng tao?”
Hệ thống: “Không phải ảo giác, tới được một lúc rồi.”
Nhạc Thiên: “…sao mày không kêu tao?!”
Hệ thống vô tội, “Không phải cậu bận ngủ à?”
Có trai đẹp thì ai còn ngủ cho nổi!
Nhạc Thiên kéo tấm mạn, chỉ ló khuôn mặt be bé trắng như thoa phấn ra ngoài, đôi mắt hạnh hơi trừng, “Trương Nghiêm Chi, tại sao ngươi lại ở trong này!”
Có một loại mỹ nhân gọi là mỹ nhân gỗ, chỉ lặng yên ngồi, đẹp nhất khi được ngắm nhìn như bức họa, còn một loại mỹ nhân khác lại gọi là khi động khi tĩnh (1).
Triệu Nhạc Thiên chính là loại thứ hai, khi ngủ thì mềm mỏng như thể nhập họa, khi thức thì linh động lúc giận lúc cười, đáng yêu động lòng người.
Trương Nghiêm Chi mỉm cười nói: “Đến bồi tội với công chúa.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Bồi tội, tui tin tà của mấy người, chắc chắn là lại đang âm mưu chuyện gì xấu xa nữa.
Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Ngươi đi ra ngoài.”
“Vì sao?” Trương Nghiêm Chi nhướng mày, phong thái phong lưu.
Nhạc Thiên vờ vịt nói: “Nào có nam tử nhìn nữ tử thay y phục?”
Trương Nghiêm Chi quay mặt sang, thong dong bình tĩnh đáp: “Thần không nhìn.”
“Ngươi có đi ra hay không?” Nhạc Thiên quát khẽ.
Nhạc Thiên: “Mẹ nó tên này thù dai y như tao luôn.”
Hệ thống: “Thì?”
Nhạc Thiên: “Tao thích!”
Hệ thống: “…” Cuối cùng thì có gì là cậu ta không thích không, tới giờ nó cũng chưa biết.
Trương Nghiêm Chi bảo không nhìn vẫn đưa lưng về phía Nhạc Thiên, Nhạc Thiên kéo tấm màn ra, leo xuống giường.
Trương Nghiêm Chi thong dong thảnh thơi cầm lấy một tấm gương soi nhỏ trên bàn trang điểm, chỉ hơi chỉnh nhẹ một chút, đã nhìn thấy Triệu Nhạc Thiên cởi nội bào mặc khi ngủ xuống một cách rõ ràng.
Tư thái thật sự rất xinh đẹp, như “dương chi bạch ngọc” vậy, chấm thêm hai điểm màu phấn hồng, nơi hắn từng gặp năm bảy tuổi qua bao năm nay thế nhưng lại trông rất đáng yêu, lông tóc thưa thớt, cũng là màu hồng phấn.
Trương Nghiêm Chi càng nhìn càng buồn cười, không hiểu sao, Triệu Nhạc Thiên cứ như là một đứa trẻ chưa lớn.
Nhạc Thiên mặc đồ tử tế, Trương Nghiêm Chi cũng đúng lúc đó quay lại, thấy cậu tóc đen rối tung, váy dài buông thõng, mày nhỏ mắt hạnh, khi không phấn trang điểm son thì rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp.
Khóe miệng hơi nhếch lên, hỏi: “Công chúa cần trang điểm?”
“Đương nhiên, ” Nhạc Thiên nhấc váy bước lên phía trước không khách khí nói, “Tránh ra.”
Trương Nghiêm Chi đứng dậy, chắp tay đứng một bên nhìn Triệu Nhạc Thiên trang điểm.
Triệu Nhạc Thiên y như trong tưởng tượng của hắn, ngón tay nặng nề quẹt một cục sáp trong hộp rồi nhanh chóng thô lỗ bôi lên mặt mình.
Trương Nghiêm Chi nghiêng mặt nhếch môi, im lặng bật cười.
Nhạc Thiên bôi mặt mình thành đít khỉ xong, lại cầm son màu đỏ tươi tô lên môi.
Trương Nghiêm Chi bỗng nhiên hỏi: “Công chúa thích màu đỏ?”
Nhạc Thiên mạn bất kinh tâm đáp: “Đúng vậy.” Ngón tay quẹt một vệt, đôi môi xinh cong cong phút chốc mang lên một lớp son thật dày.
Trương Nghiêm Chi nói: “Vậy lễ vật mà hôm nay thần mang, công chúa nhất định sẽ thích.”
Trương Nghiêm Chi mang cho cậu một rương váy lựu (2), đỏ rực sáng ngời, vừa mới mở ra, Nhạc Thiên đã nhắm mắt lại, suýt chút nữa bị chói mù cả mắt.
“Công chúa thích không?” Trương Nghiêm Chi mỉm cười hỏi.
Nhạc Thiên liếc hắn một cái, không mặn không nhạt đáp: “Thích.”
Trương Nghiêm Chi nói: “Thử xem?”
Nhạc Thiên: …
Nhạc Thiên không thèm quan tâm hắn, nói với cung tỳ: “Truyền thiện.” Cậu còn chưa ăn sáng nữa đấy, Ngự Thiện làm đồ ăn quá ngon, lúc làm Cửu thiên tuế cũng chả được sướng như làm công chúa, bây giờ thì ngày nào cậu cũng ăn Ngự Thiện, đã vô cùng.
Hệ thống: …người mà ban đầu còn than không muốn làm công chúa, giờ thì ngày ngày ăn sung mặc sướng đấy cuối cùng là ai vậy?
Trương Nghiêm Chi nói: “Thần cũng chưa dùng bữa.”
“Không có phần dư.” Nhạc Thiên vô tình nói.
Trương Nghiêm Chi mỉm cười nói: “Công chúa có ý là muốn cùng thần ăn chung một phần?”
Nhạc Thiên: …
Nhạc Thiên nghiêng sang nói với cung nhân: “Mang cho cái tên chưa ăn cơm này một phần luôn đi.”
Trương Nghiêm Chi lập tức ngồi xuống theo, “Đa tạ công chúa.”
Hai người ngồi cùng bàn dùng bữa, Nhạc Thiên thấy hắn không nhanh không chậm ăn, nghĩ mãi mà không ra, “Thủ phụ đại nhân, ngươi rảnh lắm sao?” Cậu cũng từng giữ việc triều chính, ngày nào cũng mệt như chó, cứ loay hoay loay hoay đến thời gian chơi gay còn không có.
“Đúng là không bận,” Trương Nghiêm Chi đảo đảo bát cháo tổ yến trên tay, lạnh nhạt nói: “Chỉ có kẻ tài hèn sức mọn mới phải tự thân làm hết mọi chuyện.”
Nhạc Thiên: …đậu má, tao tức á!
“Không ăn!” Lần đầu tiên Nhạc Thiên tức giận đến cơm cũng ăn không vô, giật luôn cả bát ngọc trong tay Trương Nghiêm Chi, “Tiễn khách.”
Trương Nghiêm Chi mặt không hiểu gì, hắn chẳng biết câu nào của mình lại chọc cho Triệu Nhạc Thiên không vui, nhưng hắn nhìn thấy dáng vẻ tức muốn nổ phổi của Triệu Nhạc Thiên, tâm trạng lại rất dễ chịu.
Trương Nghiêm Chi khẽ cười nói: “Thật ra hôm nay Nghiêm Chi đến, là có một việc muốn nói với công chúa.”
Nhạc Thiên nghiêm mặt nói: “Nói gì?” Cầu hôn thì tui còn suy tính một hai.
Trương Nghiêm Chi đạo: “Có thể đổi chỗ khác được không?”
Nhạc Thiên lại cùng Trương Nghiêm Chi đi vào trong điện.
Các cung nữ ở bên ngoài thu dọn canh thừa thịt nguội, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc vào bên trong điện, từ tận đáy lòng các cô không tin là Thủ phụ đại nhân thật lòng cam nguyện làm bề tôi dưới váy của công chúa? Thủ phụ đại nhân quyền khuynh triều chính, muốn kiểu nữ tử nào mà không có?
Nhạc Thiên ngồi xuống tháp mềm bên trong điện, ống tay áo giương ra, làn váy trút xuống như dòng thác, miễn cưỡng nói: “Nói đi.”
Trương Nghiêm Chi nhìn tư thái ưu nhã của cậu, trái lại thật sự trông như nữ tử, mỉm cười nói: “Công chúa hình như rất ghét Nghiêm Chi?”
Nhạc Thiên bánh ngọt vê thành khối nhét vào trong miệng, “Tàm tạm.” Mặt mũi mấy người đẹp trai nên không ghét lắm.
Trương Nghiêm Chi hơi ghé sát vào, cánh tay đặt trên bàn trà giữa hai người, thấp giọng nói: “Thật ra Nghiêm Chi vẫn đang giúp công chúa giữ bí mật.”
Nhạc Thiên suýt chút nữa phọt hết bánh trong miệng ra, kinh nghi bất định nhìn về phía Trương Nghiêm Chi, tên này tính trực tiếp chơi lớn luôn à?
Trương Nghiêm Chi nhìn dáng vẻ thất kinh của cậu, thầm nghĩ, ngươi không ngờ là còn có cái chuôi đó bị ta nắm trong tay chứ gì? Ý cười trên mặt đậm thêm, mắt liếc phần bên dưới eo Nhạc Thiên, “Công chúa là…”
“Đừng nói nữa!” Nhạc Thiên bịt kín miệng Trương Nghiêm Chi, “Ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết?”
Trương Nghiêm Chi mở to mắt nhìn, Nhạc Thiên vội vàng thu tay về, nhảy xuống tháp mềm, đóng cửa điện lại.
Tiếng cửa điện khép lại “két két” truyền đến, trong lòng các cung tỳ ngập một nỗi tuyệt vọng, Thủ phụ đại nhân không phải là thật đó chứ?
“Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết?” Nhạc Thiên quay người lại, chỉ vào Trương Nghiêm Chi hỏi.
Trương Nghiêm Chi cười khẽ, trả lời: “Bí mật.”
“Cuối cùng thì ngươi biết cái gì?” Nhạc Thiên làm bộ cảnh giác như đang hoài nghi Trương Nghiêm Chi lừa mình.
Nhạc Thiên nhất thời mặt xám như tro tàn, sắc mặt cứng ngắc, mắt trợn cả lên.
Trương Nghiêm Chi cuối cùng cũng hoàn toàn thoải mái chiếm được thế thượng phong, tâm trạng rất tốt, so với năm đó hắn ba bước thành văn trên điện danh tiếng vang thiên hạ còn dễ chịu hơn nhiều.
Nhạc Thiên im lặng một hồi, hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Trương Nghiêm Chi quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới: “Thật ra Nghiêm Chi cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi.”
Nhạc Thiên: Mấy người nói câu đó cũng mắc cười y chang như hệ thống nói nó không phải là hệ thống 18+ vậy.
Hệ thống nằm không cũng trúng đạn: …bộ nhớ của tôi cuối cùng là do ai ô nhiễm?!
Thấy vẻ mặt Triệu Nhạc Thiên vẫn đề phòng như trước, Trương Nghiêm Chi híp mắt cười nói: “Thần chằng qua chỉ là muốn bình bình thường thường kết giao bằng hữu với công chúa mà thôi.”
Nhạc Thiên: Ồ? Kết bạn ?
Nhạc Thiên làm bộ như khó chịu khó xử, “Ta và ngươi không phải cùng một loại người.”
Trương Nghiêm Chi ngã ở đâu phải bò lên ở đó, quyết phải làm cho Triệu Nhạc Thiên thua hắn tâm phục khẩu phục, dịu giọng nói: “Công chúa không thử xem làm sao biết?”
Nhạc Thiên cúi đầu cân nhắc trong chốc lát, nói: “Được rồi, nhưng ta ghét nhất người ngoài gọi ta là công chúa.”
Trương Nghiêm Chi biết nghe lời phải, “Nhạc Thiên.”
“Ngươi còn có việc sao? Không có chuyện gì thì có thể đi được rồi.” Nhạc Thiên đuổi người.
Trương Nghiêm Chi nói: “Hôm nay ngoại trừ dâng váy, còn muốn mời người đi ra du ngoạn.”
Nhạc Thiên cố gắng khống chế biểu cảm mừng rỡ trên khuôn mặt mình, người anh em, thì ra là anh muốn cưa tui, thà nói sớm đi, móc chú chim bự ra, để tui cho anh biết tui dễ cưa cỡ nào.
“Ngươi đã không phải ép ta đi, vậy ta cũng đành phải đi.” Nhạc Thiên dằn nét vui vẻ trên mặt mình xuống.
Trương Nghiêm Chi nhìn cậu rõ ràng đang rất vui mà còn làm ra vẻ không ngại, mặt đầy khẩu thị tâm phi mà còn tự cho là mình che giấu rất tốt, càng cảm thấy thú vị, lúc nào thì người này mới chịu thành thật hơn trước mặt mình đây? Hắn rất chờ mong.
__
(1) khi động khi tĩnh: , động tĩnh giai nghi.
Ý chỉ một người dù là hành động cử chỉ hay là trong trạng thái thả lỏng thì đều có một mặt đáng để thưởng thức.
Lược từ:
(2) váy lựu: , là kiểu váy mà các cô gái trẻ thời Đường rất ưu chuộng.
Váy có màu đỏ như thạch lựu, không nhiễm những màu sắc khác, thường khiến cho người mặc xinh đẹp động lòng người.
Lược từ:
------oOo------
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính