Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 120: 120: Thế Giới 8 Huynh Đệ Tốt 14
Sau khi chính sách kinh tế phổ mới của Đỗ Vân Đường được thực thi, thì ngân hàng Nguyên Phong do Đỗ gia kiểm soát đã liên tục chiếm luôn các ngân hàng nhỏ thông qua sự dẫn dắt của Chính phủ, lãi suất được nâng lên, thu hút được một lượng lớn tiền gửi vào của người dân, quy mô đạt được đến mức độ trước nay chưa từng có.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, người cầm quyền mới của Đỗ gia, Đỗ Vân Đường, đã gây được tiếng vang lớn ở Miên thành.
Đỗ lão gia tử đã sắp cười đến nứt cả mặt, ngày nào cũng chống gậy đi thăm thăm mấy bà vợ nhỏ, chửi chửi thằng con trong nhà, cuộc sống không thể nào tươi đẹp hơn nữa.
Trong bữa tiệc chúc mừng, mấy vị lão tiên sinh ai cũng khen Đỗ lão gia tử có phúc, đẻ được người con trai giỏi như vậy, con trai của họ không thành tài như thế nào, càng thêm thỏa mãn lòng hư vinh của Đỗ lão gia tử, bản lĩnh của ông thì đúng là bình thường, nhưng con trai thì thật sự tốt.
Đỗ Vân Đường mặc một bộ âu phục màu xám đậm được cắt may chỉnh chu, trên sóng mũi cao cao mang một chiếc kính gọng vàng, đứng ngay cửa ra vào không ngừng ngó trước ngó sau xem đồng hồ, Trình Nhạc Thiên đã hứa với hắn là sẽ đến.
Cuối cùng thì từ đằng xa xa có một bóng người mặc áo khoác xám yểu điệu chầm chậm đi tới, xuất hiện trong ánh mắt trông mòn trông mỏi của Đỗ Vân Đường.
Đỗ Vân Đường thấp giọng nói với người vừa sáp đến gần mình: “Xin lỗi không tiếp được.” Nâng ly rượu lên nhanh chân đi ra ngoài, đến đón Trình Nhạc Thiên.
“Nhạc Thiên, em đến rồi.” Trên mặt Đỗ Vân Đường mang nụ cười, đưa ly Champagne trên tay cho Trình Nhạc Thiên, Trình Nhạc Thiên nhận, trao túi giấy trên tay cho Đỗ Vân Đường, “Chúc mừng.”
Đỗ Vân Đường mở túi giấy ra nhỉn một cái, bên trong là một cái hộp nhỏ, lập tức lấy ra mở ra nhìn, là một đôi cufflinks (1) hình vuông bằng kim cương, viên kim cương to cỡ hạt đậu Hà Lan, sáng rực đẹp đẽ, vừa nhìn là đã biết rất đắt tiền.
Đỗ Vân Đường vừa vui vừa trách, “Sao lại mua thứ quý thế này?” Miệng nói tay đã tháo cufflinks trên tay áo sơmi mình ra, nhanh chóng đổi lại cái do Trình Nhạc Thiên mua cho, đưa tay ra nói với Nhạc Thiên: “Thấy sao?”
Nhạc Thiên bình tĩnh gật gật đầu, “Rất hợp với thân phận của cậu.”
“Đi vào trước đã, đi vào rồi nói.” Đỗ Vân Đường cũng cẩn thận gấp túi giấy lại bỏ vào trong túi quần tây, duỗi tay ôm Trình Nhạc Thiên đi vào trong phòng tiệc.
Đỗ lão gia tử mới quay đầu đã nhìn thấy Đỗ Vân Đường cúi đầu nói chuyện với Trình Nhạc Thiên, nét mặt rất là ngọt ngào, không biết Trình Nhạc Thiên nói gì, mà Đỗ Vân Đường chạm khẽ vào vành tai Trình Nhạc Thiên, cười rộ lên.
Cả đời này Đỗ lão gia tử chưa từng thấy thằng con thứ hai này của mình có sắc mặt tốt được như vậy, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi còn có một cảm giác đố kỵ vi diệu đối với Trình Nhạc Thiên.
Bây giờ Đỗ lão gia tử đã mặc kệ Đỗ Vân Đường luôn rồi, dù sao thì ông cũng không làm gì được.
Ông đã nghĩ thông rồi, Đỗ Vân Đường còn chưa tới ba mươi, chơi một con hát thì có làm sao? Cứ để nó chơi thôi, tốt nhất là chơi thêm mấy đứa nữa, chơi chán rồi thì cũng sẽ tự quay đầu trở lại, vẫn phải trở về với vòng tay đàn bà.
Đỗ lão gia tử suy nghĩ xong xuôi rồi quay mặt sang chuyện trò vui vẻ với đám bạn chí cốt của mình.
Đỗ Vân Đường kéo Trình Nhạc Thiên đi ra cái ban công nhỏ yên tĩnh, hai mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn Trình Nhạc Thiên, kiềm nén tâm tình chộn rộn của mình, cố gắng bình tĩnh nói: “Thấy thế nào, tôi được lắm phải không?”
“Trước giờ anh có bản lĩnh lắm, điều đó tôi vẫn luôn biết.” Vẻ mặt Nhạc Thiên rất lạnh nhạt như trước, Đỗ Vân Đường có thể làm cho cá sấu trong giới tài chính trên cả Miên thành phải giật mình, nhưng lại không thể làm cho Trình Nhạc Thiên thay đổi sắc mặt vì hắn một lần.
Trừ khi…
“Anh làm gì vậy!” Nhạc Thiên hốt hoảng che kín hai gò má, khi nãy Đỗ Vân Đường đột nhiên nghiêng người hôn cậu một cái, làm cậu sợ khiếp, ở đây đông người như vậy, lỡ có ai nhìn thấy, hậu quả khó mà lường được.
Đỗ Vân Đường hơi cười, “Em khen tôi có bản lĩnh, tôi vui lắm.”
Nhạc Thiên thả tay xuống, quay đầu nhìn phòng tiệc sau lưng mấy lần, xác định không có ai nhìn sang chỗ này, mới lườm khẽ Đỗ Vân Đường một cái, “Anh còn như vậy nữa, tôi sẽ đi về ngay.”
“Đừng giận mà, hôm nay là ngày vui.” Đỗ Vân Đường ôm Trình Nhạc Thiên, hai người đưa lưng về phòng tiệc, đầu đụng đầu, Đỗ Vân Đường thấp giọng thầm thì, “Yên tâm, như thế này thì không ai nhìn ra đâu.” Rồi lại nghiêng mặt hôn Trình Nhạc Thiên một cái thật nhanh.
Nhạc Thiên cả giận: “Tôi đi về thật đó.”
“Em dám?” Đỗ Vân Đường dửng dưng không để tâm nói, “Xem tối nay tôi có chơi chết em không.”
Trình Lê đã đi học rồi, bây giờ Nhạc Thiên chỉ có một người một mèo ở nhà, Đỗ Vân Đường càng trắng trợn không kiêng dè, bất kể thời gian địa điểm trong biệt thự, cứ muốn là làm.
Tối hôm qua đã đè Nhạc Thiên trong phòng bếp dưới nhà chơi cậu, còn ép cậu đến dư tiện, nếu không tối nay sẽ làm cậu trong sân.
Trên gương mặt đỏ ửng Trình Nhạc Thiên hiện ra giận dữ và xấu hổ, thấp giọng nói: “Lưu manh.”
“Đa tạ đã khen, bỉ nhân đích thị là lão lưu manh thâm niên.” Đỗ Vân Đường phóng khoáng cười cười, cầm ly Champagne trong tay Trình Nhạc Thiên uống một hớp, lại kề ly rượu bên mép Trình Nhạc Thiên, “Nếm thử, của Pháp đấy.”
Trình Nhạc Thiên biết là mình không uống là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, hé môi uống một ngụm, nhưng Đỗ Vân Đường lại chơi xấu, tay hơi nghiêng, để ít rượu còn sót lại đổ hết xuống cổ áo áo khoác của Trình Nhạc Thiên.
“Anh!” Nhạc Thiên lườm hắn một cái hung dữ.
Đỗ Vân Đường cất giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi dẫn em đi thay quần áo khác.” Thế là, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, quang minh chính đại kéo Nhạc Thiên lên lầu.
Đỗ Vân Đường dắt tay Nhạc Thiên đẩy cửa ra, “Đây là phòng của tôi, em chưa từng tới.”
Nhạc Thiên đảo mắt nhìn một vòng, trầm giọng nói: “Rộng quá.” Là rất rộng, ba căn phòng hợp thành một, ở giữa còn có hành lang uốn khúc, đủ bằng một căn nhà của một gia đình thông thường.
Đỗ Vân Đường dắt Nhạc Thiên đi tới thư phòng, trong thư phòng có một cái bàn làm việc kiểu Châu Âu bằng gỗ màu đen, mặt bàn bày bừa rất nhiều giấy tờ tài liệu.
Đỗ Vân Đường cầm một khung ảnh được trưng bày trên bàn đưa cho Trình Nhạc Thiên xem, Nhạc Thiên vừa nhìn đã ngẩn ngơ, vì đó là hóa trang của cậu lúc cậu lên sân khấu lần đầu tiên hồi mười lăm năm trước.
“Còn nhớ không?” Đỗ Vân Đường dịu dàng hỏi.
Nhạc Thiên đưa tay cầm khung ảnh qua khẽ khàng vuốt v e, ống kính chỉ nhắm ngay một mình cậu, đang cầm hoa tươi cười rạng rỡ, khóe môi mím lại ngượng ngùng mỉm cười, bởi vì đã hóa trang, nên trông như một cô thiếu nữ nhỏ tuổi, dưới góc phải ảnh chụp có một góc áo màu xanh đen chợt lóe lên, đó là sư phụ của cậu.
“Đừng khóc mà, ” Đỗ Vân Đường thấy Trình Nhạc Thiên lã chã rơi lệ, hoảng loạn hỏi, “Tại sao lại khóc?” Rút khăn tay trong tây trang ra lau nước mắt cho Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên cười buồn bã, “Không sao cả, chỉ là nhớ lại chuyện ngày xưa, có chút cảm khái.”
—— “Con muốn hát hí khúc?”
—— “Muốn ạ.”
—— “Thầy nhận học trò chỉ có quy tắc, chỉ nhận người trong sạch, trong sạch hát hí, làm chuyện trong sạch, con có làm được không?”
—— “Thưa sư phụ, con có thể.”
—— “Con chớ vội đáp, nghề này, trong sạch là khó khăn nhất.”
—— “Sư phụ, con có thể, con nhất định sẽ làm được.”
Nhạc Thiên lung tung lau nước mắt, đặt khung ảnh xuống, như che giấu nhìn sang hướng khác, “Giội rượu lên người tôi, chỉ để cho tôi xem cái này?”
“Tất nhiên là không phải.” Đỗ Vân Đường bất ngờ với tay qua ôm eo Trình Nhạc Thiên, xoay một vòng đặt cậu lên bàn làm việc, lại cười nói, “Tôi chỉ là không kịp chờ muốn chia sẻ thành công của mình cho em, người ngoài không xứng để nghe.” Thần thái trong ánh mắt hắn chỉ có thể dùng câu “Gió xuân thoả chí ngựa phi,
Nhạc Thiên lảng tránh ánh mắt của hắn, thấp giọng nói: “Anh có được thành tựu như ngày hôm nay tôi không thấy bất ngờ chút nào, bởi vì anh vốn cũng không phải vật trong ao, tất nhiên là sẽ có một ngày gặp nước hóa rồng.”
Đỗ Vân Đường ghé đến chạm nhẹ một cái lên môi cậu, “Em chính là nước của tôi.”
Nhạc Thiên giật mình, lại một lần nữa tránh hắn, Trình Nhạc Thiên là nước của Đỗ Vân Đường, nhưng Đỗ Vân Đường lại là kiếp nạn của Trình Nhạc Thiên.
Đỗ Vân Đường không mấy để ý đến sự thờ của Trình Nhạc Thiên, ngoại trừ những lúc trên giường, thì Trình Nhạc Thiên lúc nào cũng thờ ơ như vậy.
Hôm nay hắn thật sự rất vui, vui đến nỗi cho dù bay giờ Trình Nhạc Thiên có cưỡi lên đầu hắn tát hắn mấy phát, hắn cũng không có lấy một lần tức giận.
Hắn tiến đến bên cổ Trình Nhạc Thiên hít một hơi thật sâu, “Nhạc Thiên, anh thật hạnh phúc khi có em làm bạn với anh.”
Nhạc Thiên duỗi tay vuốt vuốt đầu chó của Đỗ Vân Đường, chỉ muốn nói với hắn một câu, muốn làm thì làm đi, không làm thì biến, bớt nói mấy câu sến súa phèn xỉu đó đi, tranh thủ kết nối thân thể nhiều vô, thế giới này mới càng hài hòa thân thiện.
“Tối nay ở lại đây đi.” Đỗ Vân Đường ôm Trình Nhạc Thiên thấp giọng nói.
Sắc mặt Trình Nhạc Thiên lập tức thay đổi, làm bộ dáng như định nhảy xuống bàn, lại bị Đỗ Vân Đường ôm vào trong lòng, tựa vào trước ngực hắn nghe hắn làm nũng: “Ở lại đi mà, sau này rồi em cũng sẽ trở thành một phần của Đỗ gia thôi, sớm muốn gì cũng phải làm quen cả.”
“Đỗ Vân Đường!” Trình Nhạc Thiên không thể nhịn được nữa, quát nhẹ một tiếng, “Anh có buông tay hay không?!”
Đỗ Vân Đường nhẹ nhàng cọ cọ vào người cậu, “Anh năn nỉ em đấy, coi như là anh xin em đấy, có được không?”
Trình Nhạc Thiên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh bảo tôi, tôi đã tới rồi, bây giờ tôi phải đi.”
“Cho dù là bạn bè, thì ngủ lại cũng không phải chuyện ghê gớm gì.” Đỗ Vân Đường vẫn như trước không chịu buông.
“Không được.” Trình Nhạc Thiên suýt chút nữa đã định nói “chúng ta đã không còn là bạn nữa”, dùng sức đẩy cánh tay đang siết chặt người mình của Đỗ Vân Đường ra.
Vẻ mặt Đỗ Vân Đường tối sầm xuống, Trình Nhạc Thiên không chịu công khai quan hệ của hai người một cách khó hiệu, ngoài miệng cũng không chịu thừa nhận, ngoại trừ thuận theo đến như là hiến tế trên giường ra, thì những chuyện không bao giờ chịu làm như ý Đỗ Vân Đường.
Đỗ Vân Đường không hiểu, nếu như nói Trình Nhạc Thiên thật sự không thích hắn đi, vậy với tính cách lạnh lùng thanh cao đó của Trình Nhạc Thiên, tại sao lại chịu đồng ý lên giường với hắn hết lần này đến lần khác?
“Được thôi, nếu đã không muốn ở lại,” Đỗ Vân Đường đưa tay lên tháo kính xuống, tiện tay gạt hết sách sổ trên bàn làm việc, chậm rãi nói: “Thì bây giờ chúng ta làm luôn chuyện mà ban đêm nên làm vậy.”
Giấy tờ tài liệu nằm trên bàn “ầm ầm” rơi xuống đất, Nhạc Thiên bị đè trên mặt bàn, Đỗ Vân Đường toan xé áo bào bên trong của cậu, cậu vội hoang mang nói: “Đừng… để, để tôi tự…” Cậu sợ quần áo bị Đỗ Vân Đường xé rồi thì hôm nay sẽ thật sự không thể về được nhà.
Cởi xuống áo bào trong ngoài, tấm lưng trần áp lên mặt bàn cứng rắn lạnh lẽo, Trình Nhạc Thiên không khỏi rùng mình một cái, mày cau lại, nhẹ giọng cầu xin tha thứ: “Vân Đường, quên đi thôi, buổi tối, buổi tối về nhà tôi lại… lại… được không?”
Đỗ Vân Đường lạnh mặt, im lặng giơ chân Trình Nhạc Thiên lên gác trên vai mình, Nhạc Thiên hơi run lên, vẫn không chịu từ bỏ nói: “Vân Đường, coi như tôi xin anh.”
Đỗ Vân Đường cúi người, ép mở đôi chân dẻo dai của Trình Nhạc Thiên ra, nhẹ giọng đáp: “Nhạc Thiên, lúc anh xin em, sao em không chịu?”
Đỗ Vân Đường không để ý tân khách đang tụ tập dưới lầu còn đang chờ người làm nhân vật chính là hắn đây, trên cái bàn làm việc to lớn, cứ như thế mà tàn nhẫn làm Trình Nhạc Thiên.
Trình Nhạc Thiên mới đầu là lạnh run bắn lên, sau đó lại nóng chết người, cả người gần như muốn tan ra, cậu không thể không thừa nhận thân xác mình sớm đã khuất phục dưới Đỗ Vân Đường.
Hai chân của Nhạc Thiên đã không tự chủ được quấn chặt lấy vòng hông rắn rỏi của Đỗ Vân Đường, tiếng rên khe khẽ như hát, âm thanh êm tai rầm rì trong cổ họng.
Tân khách trong phòng tiệc dưới lầu yến hội bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Tiếng gì trên lầu vậy?”
“Không biết, như là có cái gì rơi?”
Đỗ lão gia tử sầm mặt, nhưng đã nhanh chóng nở nụ cười, giải thích: “Gần đây mới làm thêm một cái phòng nhỏ trên đấy, chắc là người hầu đang thu dọn đồ đạc.” Trong lúc mọi người lại vùi đầu tán gẫu uống rượu thì gọi Đỗ Thịnh Minh bên cạnh, “Đi lên lầu xem xem anh ba mày đang làm gì trên lầu.”
Đỗ Thịnh Minh không tim không phổi nói: “Anh ba còn có thể làm gì nữa, không phải có Trình Nhạc Thiên đến đó sao, nói chuyện với anh ta thôi.”
Đỗ lão gia tử trực tiếp cho hắn một gậy, dựng râu trợn mắt nói: “Bảo mày đi thì mày đi đi, mắc cái rắm gì nói nhiều vậy!”
Đỗ Thịnh Minh xoa nhẹ dưới chân, ủy ủy khuất khuất đi lên lầu, từ sau cái lần bị Đỗ Vân Đường đánh cho một trận xong, thì đến bây giờ hắn một mình gặp Đỗ Vân Đường thôi đã thấy sợ run rồi.
Hôm nay Đỗ gia mở, người hầu ở hết dưới lầu làm việc, trên lầu cực kỳ yên lặng, thanh âm kia càng có vẻ đột ngột, Đỗ Thịnh Minh rón ra rón rén theo tiếng đi tới trước phòng Đỗ Vân Đường, cửa đã khóa, Đỗ Thịnh Minh kề sát lỗ tai ở chỗ khe cửa, nghe cũng không phải rõ, bên trong có tiếng động, kẽo cà kẽo kẹt lộn xộn.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu cực trong cực giàu lực xuyên qua tất cả truyền ra —— “A!”
Bên trong yên tĩnh lại.
Đỗ Thịnh Minh nhất thời chảy cả mồ hôi lạnh, thì ra anh ba mình không phải nói chuyện với Trình Nhạc Thiên, mà thật sự là đang đùa Trình Nhạc Thiên, ghê, ghê thật sự, còn dám mang vào nhà chơi.
Đỗ Thịnh Minh vội chạy, bước chân liên hồi xuống lầu, xuyên qua dòng người đi tới bên cạnh Đỗ lão gia tử, bám vào bên tai Đỗ lão gia tử nhẹ giọng nói: “Anh hai đang chơi con hát ở trên đó.”
Sắc mặt Đỗ lão gia tử lúc trắng lúc xanh, nghiêng đầu đi cắn răng thấp giọng nói: “Vậy mày còn đứng đây làm gì nữa, lên trên bảo vệ đi, bảo nó xong việc rồi thì nhanh chóng đi xuống, người ta đang đợi nó đấy.”
Đỗ Thịnh Minh rụt đầu một cái, sợ chịu đòn, nhưng mắt thấy gậy của Đỗ lão gia tử sắp đáp vào chân mình, đành phải nhanh nhẹn chạy lên nữa.
Đứng trước cửa phòng Đỗ Vân Đường thở dài, chuyện này là sao, anh ba hắn ở bên trong làm việc với người khác, hắn ở bên ngoài bảo vệ, hắn thành cái gì chứ? Quy công (3)? Aizz, hoang đường quá đi.
__
(1) cufflinks: gốc là .
Cufflinks hay còn gọi là măng-sét, chúng là một loại trang sức truyền thống dành cho các quý ông.
Chúng được sử dụng để giữ vào cổ tay của áo sơ-mi, và mặc vào những dịp trang trọng.
Có rất nhiều loại khuy măng-sét trên thị trường, thường được làm từ kim loại quý, nạm ngọc trai, mạ vàng,…
Nguồn:
Trích trong bài thơ “Đăng khoa hậu” ( – Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao ().
Đăng khoa hậu
Tích nhật ác xúc bất túc khoa,
Kim triêu ph óng đãng tứ vô nhai.
Xuân phong đắc ý mã đề tật,
Nhất nhật khán tận Trường An hoa.
Dịch nghĩa:
Ngày trước biết bao cay đắng không sao nói hết,
Sáng nay ưu phiền tan biến, tâm tư không còn gì câu thúc.
Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi,
Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong Trường An.
Dịch thơ:
Ngày xưa tù túng chẳng khoe,
Sớm nay buông thả chẳng e ngại gì.
Gió xuân thoả chí ngựa phi,
Xem hoa cho hết trọn ngày Trường An.
(bản dịch của Nguyen Gia Dinh)
Nguồn:
(3) quy công: , chỉ những người đàn ông làm tạp dịch hoặc bảo vệ cho lầu xanh.
------oOo------
Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính