Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!
Chương 27: 27: Không Biết Thân Biết Phận
95@-
Không sao cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Trong văn phòng, Tú Anh cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc Vân Hạ có đặc điểm gì lại khiến cho Tần tổng giao một việc quan trọng cho cậu ta.
Khi nhận văn kiện cô ta cũng rất ngạc nhiên, cô ta muốn nói nhưng lại bị Tần tổng phản bác lại nói cứ giao cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ hoàn thành.
Cô ta nheo đôi mắt lại, vẫn nên chú ý đến cậu ta một chút, cô ta ghét nhất là ý thế có người thân chức cao liền muốn cướp đi việc tốt của người khác, trong đầu liền nảy ra suy nghĩ.
Không thể như thế, Vân Hạ là thực tập sinh mới đến làm sao có thể để cậu ta cướp hết mọi thứ.
Nếu để cậu ta làm tốt có khi cậu ta sẽ cướp mất cái ghế trưởng phòng này
Bàn tay nắm chặt, cô ta nhất định sẽ không để kẻ nào có thể vượt mặt cô ta được.
Chỉ là một Vân Hạ nhỏ nhoi lại muốn đối đầu với cô ta.
...
Cố Cẩm một lần nữa tỉnh dậy cũng đã là buổi trưa hôm sau, có lẽ vẫn còn khá mệt nên cậu đã ngủ rất nhiều.
Lúc cậu tỉnh dậy đã không còn thấy bóng dáng của Viễn Tước đâu nữa.
Cậu nhìn đến cửa phòng đột nhiên mở ra, nghĩ đó là Viễn Tước trong lòng một phen vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người đi vào nụ cười của cậu cứng đờ.
Chào cậu, tôi là thím Lan được Viễn thiếu đưa tới để chăm sóc cậu.
Cậu có muốn ăn gì không?
Khuôn mặt bực bội khiến cậu không nuốt nổi cái gì.
Chào thím, tôi hiện tại vẫn muốn nghỉ ngơi mời thím ra ngoài
Cố Cẩm nhíu mày bên ngoài nở nụ cười nhưng bên trong lại không vui cáu gắt, bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn, sao có thể chứ, anh ấy đi lại chẳng nói với cậu một câu.
Không phải trong lòng anh ấy, câu mới người quan trọng hay sao.
Đang định phát ti3t, cánh cửa lại bị đẩy ra một lần nữa.
Người đàn ông bước vào nhìn mặt Cố Cẩm cũng biết cậu ta sắp phát điên lên rồi.
Sao tôi lại thấy cậu không vui thế?
Thấy người đến là lão Cao, Cố Cẩm liền không còn tức giận, gương mặt lúc này đã hòa hoãn hơn.
Anh ấy đi nhưng lại không nói tôi một tiếng
Lão Cao liền bật cười ngồi xuống ghế sofa nhìn Cố Cẩm với ánh mắt đầy hứng thú.
Tôi nói cậu đúng là tham lam.
không phải cậu ta đã ở lại bệnh viện cả đêm với cậu rồi sao
Nghe được câu nói này của lão Cao, Cố Cẩm trong lòng có chút đắc ý nhưng bên ngoài lại thể hiện không vui, nhớ đến chuyện quan trọng cần phải nói.
Ông điều tra người đến đâu rồi.
Là kẻ nào đang bên cạnh của Tước
Lão Cao hút điếu xì gà, chậm rãi nói.
Điều tra được rồi.
Người đi bên cạnh Viễn Tước tên là Vân Hạ, cậu ta còn là một sinh viên, hiện tại cậu ta đang thực tập ở Tần thị.
Có vẻ như cậu ta đang ở cùng với Viễn Tước
Cố Cẩm như vừa nghe thấy một thứ gì đấy đáng sợ kinh hãi hét lớn.
Cái gì? Sao lại như vậy?
Lão Cao biết Cố Cẩm đường nào cũng phản ứng như vậy, cũng chỉ lắc đầu.
Tôi cũng chẳng biết.
Có lẽ cậu không còn cơ hội nào đâu
Cố Cẩm tức giận, đôi mắt đỏ lên nhìn lão Cao.
Cái gì mà không còn cơ hội, tôi đi năm năm liền có người không biết thân biết phận muốn thay thế chỗ của tôi
Lão Cao bỏ điếu xì gà xuống liếc mắt nhìn Cố Cẩm khuôn mặt đang đỏ vì tức giận, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Tôi đương nhiên phải đem kẻ đó tránh xa Tước.
Tôi không cho phép ai cướp anh ấy khỏi tôi
Cậu tính làm gì tiếp theo?
Cố Cẩm tựa người vào giường suy nghĩ sau đó lại nở nụ cười đáng sợ, khiến lão Cao nổi da gà.
Có lẽ tôi phải chuyển nhà rồi
Lão Cao lại thở dài, giờ là lúc nào rồi lại còn muốn chuyển nhà, có khổ không chứ.
Nói đi cậu lại muốn chuyển đến căn nào, tôi sắp xếp cho cậu
Đến Viễn Khê
Lão Cao tưởng mình nghe nhầm, trong đầu nghĩ cậu ta có khả năng sao.
Bằng cách nào?
Cố Cẩm cũng không nói nhiều nhưng mọi thứ đã được tính sẵn trong đầu, cậu ta phải tính toán thật kỹ, cũng không thể bỏ qua cho Vân Hạ.
Tôi tự có tính toán của tôi.
Ông cứ làm theo là được
Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!
Lời nói của Như Hoàn khiến mọi người đều chú ý, liền đi đến tập trung bàn làm việc của Vân Hạ xem, Lệ Lệ nói.
Có phải trưởng phòng đưa nhầm tập văn kiện không đấy?
Văn Đình cầm văn kiện xem đi xem lại liền lắc đầu nói.
Chắc không phải đâu.
Có vẻ là thật đấy
Lệ Lệ thấy vậy không khỏi lắc đầu, cho rằng đây là muốn làm khó người mới, liền bất mãn nói.
Chắc chắn là trưởng phòng muốn làm khó cậu
Như Hoàn cũng đồng tình với Lệ Lệ, trưởng phòng sẽ không thể giao một việc khó như thế này cho một thực tập sinh mới đến.
Mọi người đều vỗ vai an ủi Vân Hạ.
Chúng tôi sẽ tiếp thêm động lực cho cậu.
Nếu khó khăn gì nói cho chúng tôi
Được "
Vân Hạ liền nói cảm ơn với mọi người, cậu thở dài, xem ra chẳng có cái gì là dễ dàng đối với cậu.
Không sao cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Trong văn phòng, Tú Anh cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc Vân Hạ có đặc điểm gì lại khiến cho Tần tổng giao một việc quan trọng cho cậu ta.
Khi nhận văn kiện cô ta cũng rất ngạc nhiên, cô ta muốn nói nhưng lại bị Tần tổng phản bác lại nói cứ giao cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ hoàn thành.
Cô ta nheo đôi mắt lại, vẫn nên chú ý đến cậu ta một chút, cô ta ghét nhất là ý thế có người thân chức cao liền muốn cướp đi việc tốt của người khác, trong đầu liền nảy ra suy nghĩ.
Không thể như thế, Vân Hạ là thực tập sinh mới đến làm sao có thể để cậu ta cướp hết mọi thứ.
Nếu để cậu ta làm tốt có khi cậu ta sẽ cướp mất cái ghế trưởng phòng này
Bàn tay nắm chặt, cô ta nhất định sẽ không để kẻ nào có thể vượt mặt cô ta được.
Chỉ là một Vân Hạ nhỏ nhoi lại muốn đối đầu với cô ta.
...
Cố Cẩm một lần nữa tỉnh dậy cũng đã là buổi trưa hôm sau, có lẽ vẫn còn khá mệt nên cậu đã ngủ rất nhiều.
Lúc cậu tỉnh dậy đã không còn thấy bóng dáng của Viễn Tước đâu nữa.
Cậu nhìn đến cửa phòng đột nhiên mở ra, nghĩ đó là Viễn Tước trong lòng một phen vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người đi vào nụ cười của cậu cứng đờ.
Chào cậu, tôi là thím Lan được Viễn thiếu đưa tới để chăm sóc cậu.
Cậu có muốn ăn gì không?
Khuôn mặt bực bội khiến cậu không nuốt nổi cái gì.
Chào thím, tôi hiện tại vẫn muốn nghỉ ngơi mời thím ra ngoài
Cố Cẩm nhíu mày bên ngoài nở nụ cười nhưng bên trong lại không vui cáu gắt, bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn, sao có thể chứ, anh ấy đi lại chẳng nói với cậu một câu.
Không phải trong lòng anh ấy, câu mới người quan trọng hay sao.
Đang định phát ti3t, cánh cửa lại bị đẩy ra một lần nữa.
Người đàn ông bước vào nhìn mặt Cố Cẩm cũng biết cậu ta sắp phát điên lên rồi.
Sao tôi lại thấy cậu không vui thế?
Thấy người đến là lão Cao, Cố Cẩm liền không còn tức giận, gương mặt lúc này đã hòa hoãn hơn.
Anh ấy đi nhưng lại không nói tôi một tiếng
Lão Cao liền bật cười ngồi xuống ghế sofa nhìn Cố Cẩm với ánh mắt đầy hứng thú.
Tôi nói cậu đúng là tham lam.
không phải cậu ta đã ở lại bệnh viện cả đêm với cậu rồi sao
Nghe được câu nói này của lão Cao, Cố Cẩm trong lòng có chút đắc ý nhưng bên ngoài lại thể hiện không vui, nhớ đến chuyện quan trọng cần phải nói.
Ông điều tra người đến đâu rồi.
Là kẻ nào đang bên cạnh của Tước
Lão Cao hút điếu xì gà, chậm rãi nói.
Điều tra được rồi.
Người đi bên cạnh Viễn Tước tên là Vân Hạ, cậu ta còn là một sinh viên, hiện tại cậu ta đang thực tập ở Tần thị.
Có vẻ như cậu ta đang ở cùng với Viễn Tước
Cố Cẩm như vừa nghe thấy một thứ gì đấy đáng sợ kinh hãi hét lớn.
Cái gì? Sao lại như vậy?
Lão Cao biết Cố Cẩm đường nào cũng phản ứng như vậy, cũng chỉ lắc đầu.
Tôi cũng chẳng biết.
Có lẽ cậu không còn cơ hội nào đâu
Cố Cẩm tức giận, đôi mắt đỏ lên nhìn lão Cao.
Cái gì mà không còn cơ hội, tôi đi năm năm liền có người không biết thân biết phận muốn thay thế chỗ của tôi
Lão Cao bỏ điếu xì gà xuống liếc mắt nhìn Cố Cẩm khuôn mặt đang đỏ vì tức giận, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Tôi đương nhiên phải đem kẻ đó tránh xa Tước.
Tôi không cho phép ai cướp anh ấy khỏi tôi
Cậu tính làm gì tiếp theo?
Cố Cẩm tựa người vào giường suy nghĩ sau đó lại nở nụ cười đáng sợ, khiến lão Cao nổi da gà.
Có lẽ tôi phải chuyển nhà rồi
Lão Cao lại thở dài, giờ là lúc nào rồi lại còn muốn chuyển nhà, có khổ không chứ.
Nói đi cậu lại muốn chuyển đến căn nào, tôi sắp xếp cho cậu
Đến Viễn Khê
Lão Cao tưởng mình nghe nhầm, trong đầu nghĩ cậu ta có khả năng sao.
Bằng cách nào?
Cố Cẩm cũng không nói nhiều nhưng mọi thứ đã được tính sẵn trong đầu, cậu ta phải tính toán thật kỹ, cũng không thể bỏ qua cho Vân Hạ.
Tôi tự có tính toán của tôi.
Ông cứ làm theo là được
Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!
Đánh giá:
Truyện Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!
Story
Chương 27: 27: Không Biết Thân Biết Phận
10.0/10 từ 43 lượt.