Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!

Chương 1: 1: Buôn Người

87@-


Chiếc xe chạy trên con đường bao phủ bởi đêm tối, cả cơ thể bị trói cột bởi dây xích, mùi hôi trong xe bốc lên khiến
Vân Hạ chóng mặt, buồn nôn, xe cứ lao lao chạy về phía trước, lúc lên lúc xuống,!
Vân Hạ đang cố tìm cách tháo bỏ dây xích thì xe đã ngừng chuyển động, cậu nghe được tiếng ồn ào của những gã đàn ông ở bên ngoài, có tiếng la hét xin tha dữ dội, có tiếng mắng chửi đầy th ô tục, tiếng cửa sắt mở ra, ánh sáng len lỏi của chiếc đèn pin chiếu thẳng vào mắt cậu.

Có hai ba người đàn ông da đen luộm thuộm xông vào, vác cậu lên, cả người Vân Hạ cứng đờ, cậu giữ mình phải thật bình tĩnh không cho phát ra những tiếng kêu sợ hãi.

Bọn chúng đưa cậu ra khỏi xe đầy mùi ẩm mốc, nhìn xung quanh một màu tối đen, tất cả mọi người đều giống như cậu, đều là những thanh niên tuổi còn nhỏ, đều bị bọn buôn người bắt.

Nghĩ đến điều này, Vân Hạ không khỏi tức giận, là tên khốn Chí Lâm tính kế cậu.

Một vài thanh niên vì quá sợ hãi liền kêu gào thành tiếng
" Thả tôi ra! thả tôi ra! các người thả tôi ra! "
Mấy tên to xác nhịn không được, khuôn mặt dữ tợn, liền cầm dây thừng đánh mấy cái
" Kêu gào cái gì.

.




muốn ông đây ngay bây giờ tại chỗ này chơi chúng mày không ?"
Những thanh niên nghe thế sợ hãi im miệng, nhưng vẫn còn vài tiếng nức nở
Có một tên to khác đi đến nhìn bọn họ rồi cười
" Tụi bây mà ngoan ngoãn, thì sẽ không phải chịu đòn "
" Đại ca bảo chúng ta đưa hàng vào trong cho anh ấy xem, có khi đại ca lại lựa được một đứa để chơi đấy "
" Haha, được đưa vào thôi, để tao xem, tao xin đại ca một đứa chơi cho đỡ chán "
" Hahaha "
Từng câu nói ghê tởm của những tên đàn ông lọt vào tai cậu không sót chữ nào, cậu hiện tại chỉ thấy bụng cồn cào, chỉ muốn nôn ói một trận.

Bọn chúng đưa cậu đến một căn biệt thự, cậu cứ thế dựa vào tường ngồi yên trong đám thanh niên bị bắt cùng, cậu hiện tại rất rối rắm, chẳng lẽ cậu cứ thế trở thành món ăn cho những tên đàn ông đó.

Đang mê man trong dòng suy nghĩ, thì có một tên đàn ông, khuôn mặt *** tà bước đến, đưa tay vuốt v e khuôn mặt trắng nõn của cậu, thật kinh tởm, cậu hét lên!
" Tránh ra! Đừng chạm vào tôi "
Gã đàn ông tức giận liền giơ tay lên! một tiếng to vang dội
Chát

Khuôn mặt của cậu in một vết đỏ đau rát, cậu không nhịn được nức nở
" Khôn hồn thì câm miệng cho tao "
Hắn để đôi mắt *** tà của mình nhìn cậu một cách thèm thuồng, gã đè lên cậu
" Để tao xem, lát nữa mày ở dưới thân tao , có còn cứng miệng như thế không ? "
Bịch
Gã đàn ông bị đá lăn sang một bên, gã tức giận
" Thằng nào đá! "
Nói được một nửa, ngước mặt lên, đập vào mắt gã là người đàn ông có vết sẹo lồi dài trên mặt, rất đáng sợ
" Đại! đại ca"
" Hàng của tao mà mày cũng muốn
chơi "
Gã sợ sệt, lấp bấp
" Em! em nào dám"

Tên đại ca xoay lại hướng Vân Hạ nở nụ cười kinh dị, bàn tay bóp lấy cầm cậu
" Ở chỗ ông đây, thì nên ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách ông đây không nương tay! Hahaha"
Vân Hạ lúc giờ toàn thân đổ mồ hôi, không kiềm chế mà run sợ, đôi mắt đỏ hoe, trong hốc mắt bắt đầu nổi nước, cậu nhìn xung quanh nơi nào cũng có người canh gác, không có cách nào trốn ra ngoài.

Hắn đứng dậy, bước đến ghế sofa đối diện ngồi xuống, một tay thoải mái để lên thành ghế, một tay cầm điếu thuốc
hút, mùi khói thuốc phả ra xung quanh!
" Đợt hàng lần này thế nào ? "
" Hàng lần này, toàn là là hàng ngon không đó đại ca "
" Vậy thì mau đem hàng đi giao cho tú bà, nói với bà ta hàng này bà ta phải trả gấp hai lần trước, tao mới bán "
" Nếu bà ta không đồng ý thì sao đại ca "
" Kêu bà ta đến thương lượng với tao "
" Dạ, đại ca "
Những gã đàn ông đi đến lôi các thanh niên kia ra xe, có người khóc lóc cầu xin, có người thì ngất tại chỗ, có
người thì bị đánh đến khi ngoan ngoãn chịu đi.

Cậu ngồi bất động:
" Chẳng lẽ đời cậu đến đây là tiêu rồi sao! "
Cứ nghĩ đến mình trở thành một món hàng bị người khác thay phiên nhau chà đạp, thì cậu thà chết quách còn hơn!
Gã đàn ông thấy cậu ngồi không nhúc nhích, liền đi tới kéo cậu quát:
" Mau đứng lên! còn lề mề cái gì ?"


" Cậu ta giữ lại cho tao "
Gã đại ca hít điếu thuốc, sau đó nhìn cậu một cách *** tà cười
" Ông đây sẽ làm cho cậu sung sướng! haha"
Hắn đứng dậy bước tới trước mặt cậu, vuốt v e hai bên má cậu, sau đó quay lại nói với tên thuộc hạ
" Nhốt cậu ta trong phòng! canh chừng cho cẩn thận vào, tao đi giải quyết công việc, lát nữa thưởng thức cậu ta "
" Dạ "
Cậu sợ hãi lùi về phía sau, miệng không ngừng van xin
" Xin hãy thả tôi! xin hãy tha cho tôi "
Gã đàn ông không nghe đi đến mạnh bạo lôi cậu vào trong một căn phòng, được bài trí rất u ám, sau đó liền đóng
cửa nhốt cậu lại, mặc cho cậu la hét cùng tiếng đập cửa dữ dội
Đùng đùng đùng
" Thả tôi ra! tôi cầu xin các người! thả tôi ra"
Cậu mệt mỏi, dựa vào cửa ngã xuống, cậu bây giờ chẳng còn sức lực, cậu phải làm sao đây, nỗi sợ hãi đang len lỏi trong tâm trí cậu.

Cậu phải tìm cách, đúng phải tìm cách trốn khỏi nơi này!.



Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra! Truyện Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra! Story Chương 1: 1: Buôn Người
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...