Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà
Chương 24: Trần Nhiệm Viễn, chúc mừng năm mới
Ba ngày hoạt động diễn ra suôn sẻ hơn Lộc Lộ tưởng tượng.
Chỉ có ngày đầu tiên kết thúc, Từ Thanh Lạc ở trên xe tình cờ hỏi Lộc Lộ “Lộc Lộ, có phải hôm qua cậu không về trường không?”
Lộc Lộ ngồi trong xe không tự nhiên cúi đầu xuống, nhưng trước sau vẫn không trả lời.
Lúc Từ Thanh Lạc nghiêng đầu nhìn qua, có thể cảm nhận rõ ràng sự trốn tránh của Lộc Lộ.
Khi đó, ánh mắt cô mông lung như có điều gì mất mát, có vài phần khác biệt so với vẻ đơn thuần rạng rỡ trước kia.
Chỉ là, nói cho cùng, giữa cậu ta và Lộc Lộ cũng chỉ là bạn học bình thường. Còn về sự thay đổi của cô, cậu ta lịch sự không tìm hiểu sâu hơn nữa.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh là kỳ thi giữa kỳ của một vài môn học.
Bốn ngọn đèn ngủ trong phòng Lộc Lộ vẫn sáng trưng, mọi thứ vẫn như thường lệ, nhưng Lộc Lộ nhìn những cuốn sách đã ố vàng dưới ánh đèn mờ ảo, lại không ngừng thất thần nhớ lại Trần Nhiệm Viễn của đêm hôm đó, và họ của đêm hôm đó.
Giống như một giấc mơ dài và vụn vặt.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt, đôi mắt của Trần Nhiệm Viễn ẩn hiện trong bóng tối, đăm đăm nhìn cô. Thế là, tim đập như trống gõ, lại mở mắt ra, nhưng lại khó mà khiến mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Điện thoại lặng lẽ nằm bên tay trái.
Không rung, không sáng lên.
Cô cầm lên xem, Trần Nhiệm Viễn ở vị trí đầu tiên trong khung chat, tin nhắn gần nhất vẫn là tin cô gửi đi vào buổi chiều, trả lời chủ đề họ đã nói tối hôm trước.
Có lẽ là một sự ngầm thừa nhận, Trần Nhiệm Viễn rất bận, còn cô cũng có cuộc sống của riêng mình.
Là người tắt đèn cuối cùng trong phòng, Lộc Lộ gửi một câu chúc ngủ ngon đến Trần Nhiệm Viễn, người vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Tháng cuối cùng của năm 2016, sự tiêu điều của đầu đông đã lan ra khắp mọi ngóc ngách của sân trường, Lộc Lộ cầm sách, đi trên con đường đầy lá rụng, cô mới mơ hồ cảm nhận được, đã hai tháng rồi cô không gặp Trần Nhiệm Viễn.
Thời gian thật sự đã trôi qua rất lâu rồi, tuy gương mặt của Trần Nhiệm Viễn vẫn còn rõ nét, chỉ là hơi ấm của anh dường như vẫn còn dừng lại ở đêm đầu thu ấy.
Lộc Lộ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gọi điện cho Trần Nhiệm Viễn.
Sự bướng bỉnh này, giống như trong khoảng thời gian dài đằng đẵng mẹ đợi bố trở về, chỉ đơn giản là đợi, không muốn cố chấp thêm một bước nào nữa.
Lúc mặc chiếc áo khoác dày cộm vào ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đang thu dọn đồ đạc để ra ngoài hoặc về nhà, lại để lại một mình Lộc Lộ ở lại phòng đợi họ trở về.
Các bạn cùng phòng đều đã từng hỏi Lộc Lộ có muốn cùng đến nhà họ chơi không, Lộc Lộ đều cười nói rằng có hoạt động của câu lạc bộ hoặc có việc làm thêm, rồi từ chối hết.
So với bạn cùng phòng, mối quan hệ của Lộc Lộ với họ càng giống như đồng đội, thời gian cả mấy người cùng nhau học tập thậm chí còn nhiều hơn những khoảng thời gian khác.
Đôi khi, cô không biết vào ở phòng này có được xem là một loại may mắn hay không, nhưng dẫu sao hoàn cảnh cũng sẽ ảnh hưởng đến con người, và cô không hề bài xích điều đó.
Ký túc xá trở về với sự tĩnh lặng, Lộc Lộ đóng cửa ban công, cầm thẻ ăn, đi đến nhà ăn.
Vừa xuống dưới lầu ký túc xá, hai chữ A Viễn trên điện thoại Lộc Lộ liền nhảy ra.
Điện thoại của Trần Nhiệm Viễn luôn đột ngột xen vào cuộc sống của cô, vào đủ mọi thời điểm.
So với sự hoảng hốt bất ngờ, lúc này cô lại có thời gian để ung dung chỉnh lại giọng điệu, nhấc máy của anh.
Trên đường đến nhà ăn sẽ đi ngang qua sân bóng rổ, bên trong hàng rào sắt đã gỉ sét đang có các bạn nam chơi bóng.
Mặc cho xung quanh ồn ào, vào khoảnh khắc nhấn nút nghe màu xanh lá ấy.
Giọng của Trần Nhiệm Viễn vẫn rõ ràng lọt vào tai “Lộc Lộ.”
Bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu. Trần Nhiệm Viễn vẫn luôn ở trong tim.
Khóe miệng Lộc Lộ khẽ nhếch lên, cô hỏi “Sao thế? Trần Nhiệm Viễn.”
Cơn gió đầu đông, chẳng biết đang từ đâu thổi tới.
Đứng trên sân thượng rộng lớn của khách sạn, Trần Nhiệm Viễn từ trên cao nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ.
Chẳng qua là ở hành lang khách sạn nhìn thấy một bức tranh có hìnhNai( – Lộc), trong lòng liền dâng lên nỗi nhớ.
Những chuyện tình cờ như vậy đã xảy ra quá nhiều. Nhiều đến mức anh cảm thấy sự vướng bận này là một sự tồn tại không thể thiếu.
“Lộc Lộ, đợi anh bận xong khoảng thời gian này nhé.”
Khóe mắt anh nhìn thấy phòng riêng đã có người lục tục đi vào. Thấy mấy người bề trên, anh cũng quay người lại, gật đầu mỉm cười ra hiệu.
“Được ạ.”
Giọng của Lộc Lộ ngọt ngào ngoan ngoãn.
Trong sự không cần nhiều lời ấy, là một cảm giác yên tâm mà ngay cả Trần Nhiệm Viễn cũng cảm nhận được.
Mái tóc đen dài, nốt ruồi lệ sẽ lấp lánh khi cười của Lộc Lộ, một sự tồn tại mà chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới một cách đơn giản.
“Lộc Lộ.” Trần Nhiệm Viễn nhướng mày, cười hỏi cô “Nhớ anh không?”
Đã đi đến nhà ăn, đủ các loại mùi thơm đã lan tỏa, bụng của Lộc Lộ đúng lúc kêu lên một tiếng, lúc nghe thấy lời của Trần Nhiệm Viễn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một quán cơm niêu đất trước mặt.
Cơm Niêu Nhớ Bạn Lắm
Mọi thứ bỗng trở nên thật hợp cảnh.
Cô không khỏi bật cười “Trần Nhiệm Viễn, em nhớ anh lắm.”
Thế là, cơn gió lạnh của mùa đông trong khoảnh khắc này đã ngừng gào thét, tốc độ lá úa vàng cũng chậm lại.
Từng luồng gió ấm từ điều hòa trung tâm của nhà ăn thổi xuống, cô đứng trước tủ kính của quầy ăn, gọi một phần cơm niêu lạp xưởng.
Cuộc họp kéo dài từ sáng đến chiều.
Lúc hoàn hồn lại, đã là lúc đang đứng trên tầng cao nhất của công ty hút thuốc.
Trong làn khói thuốc mờ ảo, lời của Tưởng Bắc Thư hiện lên bên tai.
[A Viễn, dự án Công viên Hải dương ở khu Đông rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?]
[A Viễn, tôi nghe chị tôi nói, cậu không hài lòng với bản kế hoạch dự án của tôi. Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, cậu có gì không vừa ý cứ nói thẳng với tôi là được.]
[A Viễn, với mối quan hệ của chúng ta, tôi không cho rằng cậu thật sự sẽ giao dự án Công viên Hải dương cho nhà họ Quý đâu.]
[A Viễn, cậu còn đó không…]
A Viễn…
A Viễn…
Là cách gọi mà Tưởng Bắc Thư đã gọi từ năm mười tuổi, cách gọi của ngày xưa, phảng phất như có thể quay về khoảng thời gian anh vừa được đón về nhà họ Trần.
Tuổi thơ của anh không lớn lên ở nhà họ Trần.
Mà là trong một con hẻm tối tăm ẩm ướt, với người mẹ ít nói và một anh cũng ít lời.
Anh đã từng đeo một chiếc cặp sách cũ kỹ, chiếc cặp đã được giặt đến bạc màu, anh để kiểu tóc đuôi sói có thể tết thành bím, lớn lên trong tiếng ho của bà ngoại và mẹ.
Không có bố, là chuyện anh bị người ta đàm tiếu từ nhỏ.
Chỉ là, chưa từng có ai dám nói trước mặt anh.
Bởi vì ngày đầu tiên anh và mẹ chuyển đến thị trấn, thằng bé chế giễu anh không có bố, đã bị anh dùng đá đập một lỗ máu trên đầu.
Anh cầm hòn đá dính máu, nhìn người mẹ gầy yếu, kiên định nói với bà, “Không một ai có thể bắt nạt chúng ta.”
Mẹ ôm chầm lấy anh. Bắt đầu khóc.
Bà ngoại thì luống cuống đứng sau lưng anh, không biết phải đối phó với đứa cháu mới sáu tuổi thế nào.
Kẻ yếu luôn bị bắt nạt.
Là đạo lý anh đã hiểu từ khi còn rất nhỏ.
Mẹ anh qua đời vào năm anh mười tuổi, nhà họ Trần cũng nhận lại anh vào năm đó.
Người ông trên danh nghĩa nói với anh – bây giờ cháu là người thừa kế duy nhất của Trần thị.
Người bố gặp tai nạn xe qua đời, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ông nội.
Lúc nhìn thấy anh, ông đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Nắm lấy tay anh, bắt đầu kể một vài chuyện cũ của bố anh. Chỉ là, những chuyện đó đối với anh lại vô cùng xa lạ.
Nếu không phải vì tai nạn của người bố xa lạ, cả đời này anh sẽ phải vùng vẫy trong những ngày mưa u ám vô định.
Nhưng anh tất sẽ niết bàn. Tái sinh.
Người như Trần Nhiệm Viễn, làm sao có thể ở trong vũng bùn.
Dã tâm và sự Cô độc kiêu ngạo của anh đều viết cả trên mặt.
Khoảnh khắc Trần Từ nhìn thấy Trần Nhiệm Viễn, ông liền biết, đây chắc chắn là con cháu nhà họ Trần.
Vì vậy, là con cháu nhà họ Trần, tất nhiên mọi việc đều phải làm cho xuất sắc.
Phải vứt bỏ những thói hư tật xấu của một đứa trẻ “nghèo” trước mười tuổi, anh phải tìm lại một thân tao nhã và khí chất, sự ưu tú coi thường tất cả mới là việc anh nên làm.
Chỉ là, một đứa trẻ “hoang dã” đột nhiên xuất hiện sao có thể nhận được sự tin tưởng hoàn toàn trong vòng tròn của bọn trẻ con.
Một tiếng “A Viễn”, chính là danh xưng ban đầu của anh.
Khi đó, con cháu nhà họ Tưởng sẽ gọi anh như vậy, con cháu nhà họ Quý cũng sẽ gọi anh như vậy. Trong các buổi tụ tập, chúng sẽ nghịch ngợm gọi anh.
Không ai để tâm đến đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này của nhà họ Trần.
Mãi cho đến khi, trong sự ngây ngô, chúng hiểu ra rằng đứa trẻ của tập đoàn Trần thị đang ở trung tâm của quyền lực.
Mãi cho đến khi, Trần Nhiệm Viễn với một tư thái đủ xuất sắc, đứng trước mặt mọi người.
Thành tích ưu việt chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm cho những nỗ lực anh đã bỏ ra.
Cưỡi ngựa, golf, piano… trong những góc khuất không ai biết, anh đã trở thành một sự tồn tại không thể vượt qua.
Đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, một đám người đã ở phía sau anh.
Ngược lại có vài kẻ vô tri vô úy, vẫn cho rằng tình bạn thuần khiết với anh vẫn còn đó. Tưởng Bắc Thư là một trong số đó.
Thay vì phải lao vào một cuộc tranh giành quyền lực, chừng nào chưa đụng chạm đến lợi ích, Trần Nhiệm Viễn vẫn không hề bài xích sự tồn tại của Tưởng Bắc Thư.
Chỉ là…
Trước những mục tiêu lâu dài, việc anh lựa chọn từ bỏ Tưởng Bắc Thư là một sự lựa chọn tất yếu.
Trần Nhiệm Viễn nhớ, trong thư phòng của Trần Từ, Trần Từ đã nói với anh “Cháu nên hiểu, người của nhà họ Trần không nên có quá nhiều bạn bè. Trước những lợi ích vĩnh cửu, bọn họ chẳng qua cũng chỉ muốn có được thứ gì đó từ cháu mà thôi.”
Ông luôn nghiêm khắc yêu cầu Trần Nhiệm Viễn, nói cho Trần Nhiệm Viễn biết lợi hại trong các mối quan hệ thân sơ xa gần.
Thế là, Trần Nhiệm Viễn cũng cố gắng hết sức để làm được.
Mặc dù anh đã làm như vậy, nhưng lại hiếm khi nghe được một lời khen ngợi từ Trần Từ.
Là ông nội, Trần Từ luôn nhắc đi nhắc lại câu chuyện trưởng thành của một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông đó rõ ràng là bố ruột trên phương diện huyết thống, nhưng Trần Nhiệm Viễn lại không có chút ký ức nào.
Dù là người bố tài giỏi xuất chúng, nhưng vẫn phạm phải sai lầm, qua lại với một người phụ nữ không thuộc tầng lớp thượng lưu, để bà có con.
Trần Từ tự nhiên sẽ không đồng ý với mối tình như vậy, nên đã dùng một vài thủ đoạn để cắt đứt tình yêu.
Kết quả, mẹ của Trần Nhiệm Viễn lại lén lút sinh ra anh.
Trần Từ khi đó sớm đã biết hành vi của bà. Lúc đó ông xem hai mẹ con họ như quân cờ bị bỏ đi, không thèm để ý đến.
Mãi cho đến khi tai nạn xảy ra.
Nhà họ Trần không còn người nối dõi.
Trần Từ mới xem anh như cọng rơm cứu mạng mà đón về bên cạnh.
Trần Nhiệm Viễn không biết, lúc ông nội nhìn anh, liệu có đang thấy may mắn vì khi đó đã không ra tay độc ác với hai mẹ con họ không.
Theo tính cách của Trần Nhiệm Viễn, anh sẽ không đời nào quay về nhà họ Trần. Chỉ là, câu nói cuối cùng của mẹ trước khi qua đời vì bệnh tật, “Con trai, con rồi sẽ phải về nhà họ Trần thôi, cho nên…”
Cho nên, nhà họ Trần này, chỉ có thể là bến đỗ của anh.
Đã có lúc, anh phải mất một thời gian rất dài để thích nghi với mọi thứ ở nhà họ Trần.
Thậm chí, thời tiết của Nam Thành, dù đã trưởng thành, anh vẫn chưa quen lắm.
Một điếu thuốc cuối cùng cũng tàn.
Anh kéo lại chiếc áo vest mỏng, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lộc Lộ.
[Lộc Lộ, mùa đông rồi.]
Tin nhắn của cô trả lời rất nhanh.
[Lộc Lộ: Trần Nhiệm Viễn, mùa đông rồi, anh phải mặc nhiều đồ vào nhé.]
Đang định cất điện thoại.
Tin nhắn của cô lại đến.
[Với lại, Trần Nhiệm Viễn, chúc mừng năm mới.]
Lúc này mới phát hiện, hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm 2016.
Màu sắc nơi chân trời với tốc độ nhanh nhất đã nhuốm màu đen và xám, tất cả đều chìm vào trong hoàng hôn.
Gió lại lạnh thêm vài phần.
Anh quấn chặt quần áo.
Bắt đầu gọi điện cho Lộc Lộ.
Nỗi nhớ này, một khi đã dâng lên, thì không thể nào cắt đứt được nữa. Lúc này, hẳn là lúc anh muốn gặp cô nhất.
Bất kể cô đang ở đâu, anh cũng đều rất muốn gặp cô.
Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà
