Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 50: C50: Giận dỗi
Quản lí vội vàng cúi người xuống tỏ ý xin lỗi: " thật sự xin lỗi quý khách!! Là chúng tôi bất cẩn nên đã… "
Người quản lí cúi người không tránh khỏi run rẩy trước sự bất cẩn của bọn họ, dù sao người ở trước mặt cũng thuộc dạng có gia thế.Nếu bị kiện thì cửa hàng của bọn họ sẽ phá sản mất
Uyển Ngưng thấy vậy chỉ nhẹ giọng nhắc nhở bọn họ chú ý hơn rồi cô ra hiệu cho thuộc hạ đi thanh toán sau đó quay lại đeo cho Lạc Lạc kính râm rồi đưa cô ấy rời khỏi chỗ này
- " vừa rồi cảm ơn chị rất nhiều "
Uyển Ngưng mỉm cười đưa cho Lạc Lạc cây kem mới mua rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy: " việc của chị là bảo vệ em mà "
- " hì hì!! " Lạc Lạc mỉm cười mắt nhìn về phía đài phun nước ở xa xa nhìn từng cặp đôi đi qua trước mắt cuối cùng lại dừng ở chỗ của một đứa trẻ đang chạy lon ton về phía ba mẹ
- " chị!!điều em khao khát nhất bây giờ chính là…muốn có một đứa con!! "Lạc Lạc với một giọng rất nghiêm túc làm cho Uyển Ngưng cảm thấy đây là một ý tưởng cực kỳ điên rồ
- " nếu ba mẹ em mà biết chắc sẽ san bằng cả căn nhà của anh chàng kia đấy!! thậm chí còn tệ hơn "
Lạc Lạc quay sang nhìn Uyển Ngưng với ánh mắt khó tin: " thật vậy sao? "
Cô hơi mỉm cười không trả lời cô ấy để cô ấy tự trả lời câu hỏi đó của chính bản thân, mắt Uyển Ngưng nhìn về phía những đứa trẻ ở quảng trường nhỏ rồi hơi ngả lưng ra sau
Lạc Lạc bỏ kính râm ra đứng dậy phủi bụi bẩn dính trên váy đi đến đài phun nước quay lại nhìn Uyển Ngưng mỉm cười rất tươi, cùng lúc này có một người đàn ông đi ngang qua chỗ của Uyển Ngưng chẳng biết anh ta làm gì mà đứng ngay ở đó một lúc
Uyển Ngưng thấy Lạc Lạc đi đến đó liền đứng dậy đi đến chỗ của cô ấy, Lạc Lạc thấy vậy liền chỉ xuống đáy bể: " chị nhìn này hình như người ta thả tiền xu xuống cầu nguyện đó "
Uyển Ngưng ngập ngừng một chút rồi rút ra tấm thẻ ngân hàng của mình: " có thể dùng nó thay tiền xu không? "
Lạc Lạc tươi cười gật đầu: " có thành ý là được mà "
Nghe vậy, Uyển Ngưng liền cúi xuống quẹt nhẹ tấm thẻ xuống mặt nước sau đó thầm cầu nguyện.Sau khi cầu nguyện xong, Lạc Lạc cười hì hì rồi cả hai người cùng nhau rời khỏi quảng trường đi đến địa điểm mới
Lạc Lạc lôi kéo Uyển Ngưng đi đến tận đêm với về làm cho Phong An Huy vô cùng sốt ruột, anh đi đi lại lại ở cửa chính ngóng chờ Uyển Ngưng về
Khi nhìn thấy ánh sáng đèn pha của ô tô đang tiến lại gần sân nhà, Phong An Huy quay người đi vào nhà chờ lúc chiếc ô tô dừng lại rồi anh đi ra với bộ mặt lạnh lùng
Uyển Ngưng đi xuống đóng cửa xe giao chiếc xe cho người làm đang định đi vào nhà thì thấy Phong An Huy từ bên trong bước ra với nét mặt lạnh lùng dường như anh đang tức giận khi thấy cô về trễ
- " mấy giờ rồi? Sao giờ này mới về? " Phong An Huy lạnh nhạt liếc Uyển Ngưng sau đó xoay người đi vào trong nhà, cô thấy anh đang tức giận thì chỉ mỉm cười rồi đi theo dỗ dành anh
- " Lạc Lạc đưa em đi ăn tối! Bọn em còn đi ăn bánh ngọt nên về hơi có muộn!! Em biết anh thích dâu tây nên đã mua cho anh bánh vị dâu nè " Uyển Ngưng mỉm cười giơ lên cho Phong An Huy xem, anh liếc qua hộp bánh không khỏi nuốt nước bọt nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng ôm lấy đĩa hoa quả mắt dán vào màn hình tivi
Uyển Ngưng hơi nheo mắt lại, mở hộp bánh ra xúc một miếng đưa lên cho anh: " ahh…"
Phong An Huy thấy vậy liền tránh sang một bên tỏ ý không ăn, cô hơi nheo mắt lại nhìn anh sau đó đứng dậy đi ra trước mặt Phong An Huy chắn màn hình tivi cản trở việc anh xem phim
- " anh giận em? Nói lí do " Uyển Ngưng khoanh tay trước ngực nhíu mày nhìn Phong An Huy, anh thấy vậy liền quay đầu đi chỗ khác giận hờn nói: " em không dẫn anh đi cùng!! Em không thương anh "
Uyển Ngưng nghe xong thì câm nín, cô suy nghĩ một vài giây sau đó đi đến bên cạnh ngồi dựa vào anh rồi nịnh nọt: " nào ăn bánh đi rồi hết giận…em đã xếp hàng ở đó rồi mua cho anh đó!! Chẳng lẽ anh không thích? "
Phong An Huy vẫn giữ nguyên trạng thái quay đi chỗ khác nhưng lần này được Uyển Ngưng dỗ thì anh hơi mở miệng ra ý muốn cô đút cho mình.Uyển Ngưng nhanh tay lập tức lấy một miếng bánh kem đưa lên cho Phong An Huy
Anh quay lại ăn miếng bánh kem sau đó đưa tay chỉ vào má của mình: " bên này chưa hôn!! "
Uyển Ngưng đỏ mặt xúc một miếng bánh kem lập tức đút vào miệng của anh: " ăn đi!! đừng nói nữa "
Phong An Huy mỉm cười biết cô đang xấu hổ, anh cũng không nhắc đến chuyện đó nữa nhưng khi nhớ đến lúc cô hôn lên má thì lại không tự chủ được mà đỏ mặt ngượng ngùng
- " được rồi…em đi về phòng trước đây " Uyển Ngưng đặt bánh kem vào trong tay của anh đứng dậy đi về phía cầu thang, Phong An Huy ngồi ở phòng khách được một lúc sau đó đã đi lên phòng của Uyển Ngưng
Uyển Ngưng vừa tắm xong đi ra thấy Phong An Huy đang nằm trên giường nghịch hai chú mèo con của mình, anh chăm chú đùa giỡn với hai chú mèo lên không chú ý đến việc Uyển Ngưng lại gần
- " anh vào phòng em làm gì? "
Phong An Huy giật mình ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng sau đó lại cúi xuống: " anh vào chơi với Mây Mây và Mi Mi "
Uyển Ngưng hừm một tiếng sau đó ngồi xuống chiếc ghế mây ở gần đó nhìn anh: " dạo gần đây anh đã hoàn thiện một bức tranh nào chưa? "
Nghe Uyển Ngưng hỏi đến việc vẽ của mình, Phong An Huy đen mặt hơi rụt cổ lại nói tránh sang việc khác: " ngày mai em có phải đi học không? "
Uyển Ngưng nghe vậy thì nheo mắt lại, biết anh đang cố tình lẩn tránh câu hỏi của mình: " Phong An Huy!!! "
Anh bị gọi cả họ tên một cách bất ngờ thì không khỏi giật mình run rẩy đáp lại: " dạ…? "
- " dạo gần đây anh không vào phòng vẽ? "
- " anh…" Phong An Huy ấp úng không biết trả lời như nào cuối cùng vẫn phải gật đầu trả lời cô, Uyển Ngưng vắt chéo chân nhìn chằm chằm vào anh
Vị Thiếu Gia Khó Chiều