Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Chương 82
Trên màn hình, UN bước vào ván thứ ba, ván này BBB thừa thắng xông lên thành công giành chiến thắng, trận đấu nhanh chóng bước vào ván thứ tư mang tính quyết định.
Giờ nghỉ giữa hiệp, La Tri Nhạc uống một ngụm nước, miệng bắt đầu lẩm bẩm. Chu Diệu lắng tai nghe phát hiện cậu ta đang niệm A Di Đà Phật, xin Bồ Tát phù hộ.
Chu Diệu: "... Cậu xin Bồ Tát chi bằng xin tôi đi."
La Tri Nhạc nói: "Nếu thắng được thì xin anh cũng không sao."
Chu Diệu cười khẩy: "Không thắng thì tham gia thi đấu làm gì, sẽ thắng thôi." Phải thắng—
Ván thứ tư, bộ đôi đường dưới của UN lần nữa phát huy sức mạnh, cố gắng không để BBB kết thúc trận đấu, kéo BO5 đến ván cuối cùng.
Khi nhạc hiệu của ván thứ năm vang lên, phòng họp yên lặng một cách lạ thường, mọi người đặt đồ ăn vặt xuống, bắt đầu chăm chú theo dõi trận đấu.
Ngay cả Thẩm Mạn cũng tạm thời buông thanh bánh gạo cuộn yêu thích của mình.
Ván thứ năm là ván cuối cùng, việc chiến đấu với BBB đến tận đây đã chứng minh thực lực của UN. Dù thất bại, fan cũng không thể trách họ không cố gắng.
UN đã dùng hành động của mình để chứng minh năm nay họ rất mạnh, đủ mạnh để cạnh tranh với các đội tuyển hàng đầu.
Nhưng cứ thế này mà về nhà liệu có cam lòng không?
Chu Diệu đã chơi cho UN ba năm, đây là lần đầu tiên cậu ta gần chức vô địch Master Cup đến vậy. Giống như Thẩm Mạn, cậu ta dành trọn tình cảm cho đội mình, để lại ba năm đẹp nhất của cuộc đời ở đây.
Sự chờ đợi của cậu ta đã mang đến người đồng đội phù hợp nhất, cả hai sát cánh bên nhau vượt qua mọi chông gai để đến được đây.
Cứ thế này mà rời đi trong thất vọng sao? Chu Diệu không cam lòng, cậu ta nhìn màn hình đang tải, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Anh em, tôi muốn thắng, các cậu thì sao?"
La Tri Nhạc khẳng định: "Sẽ thắng."
Sẽ thắng— Không ai nghĩ họ làm được nhưng họ nhất định làm được.
Sức hấp dẫn lớn nhất của thể thao điện tử chính là bạn không biết kết quả cho đến khoảnh khắc nhà chính bị phá hủy.
Phòng họp im phăng phắc, mọi người nín thở nhìn hai phe xanh đỏ đang giao tranh trên màn hình, pha giao tranh chỉ diễn ra hơn một phút nhưng sau khi kết thúc, rất lâu không ai lên tiếng.
"Năm nay La Tri Nhạc bao nhiêu tuổi?" Giọng Quản lý phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Mười chín, bằng tuổi Từ Chu Dã đấy." Triệu Nhuy nắm rõ thông tin này.
"Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy—" Quản lý cảm thán không ngớt.
Hắn không nói ra nhưng thực ra mọi người đều nhận ra, họ nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Mạn trên người La Tri Nhạc. Cậu nhóc này mới gia nhập HCC một năm và có thành tích có vẻ bình thường đã chớm nở tài năng, bộc lộ sức mạnh thống trị đáng sợ.
Nếu có thời gian, cậu ta có thể trở thành một Thẩm Mạn khác.
"Nhìn tôi làm gì?" Thẩm Mạn bóc vỏ bánh gạo cuộn, cắn nửa cái: "Có thể chúc mừng UN rồi đấy."
Một trận đấu sảng khoái, gay cấn gần bằng chung kết. Sự phối hợp của La Tri Nhạc và Chu Diệu được thể hiện trọn vẹn, đặc biệt là pha giao tranh ở giữa trận, Chu Diệu bất ngờ tung chiêu cuối trúng vị trí chủ lực tuyến sau của đối phương. Tất cả mọi người chưa kịp phản ứng trừ La Tri Nhạc, thậm chí chưa kịp thốt ra lời qua mic, cậu ta đã điều khiển tướng bay đến mặt tướng máu giấy của đối phương, một combo kết liễu luôn xạ thủ BBB. La Tri Nhạc gây ra sát thương nhưng cũng để lộ thân hình mỏng manh của mình trong tầm nhìn địch, tưởng rằng có thể một mạng đổi một mạng thì khoảnh khắc tuyệt vời nhất của trận đấu xảy ra— Chu Diệu dùng tốc biến lao vào giữa đám đông, sử dụng chiêu cuối bao bọc La Tri Nhạc rồi đẩy mạnh La Tri Nhạc từ vị trí địch trở về tuyến sau phe mình.
Khoảnh khắc sau đó, thân thể Chu Diệu đổ gục, cậu ta đổi mạng cho La Tri Nhạc.
Tuy nhiên, cái chết của cậu ta hông phải là bi kịch mà là niềm vui chiến thắng.
UN đã giành chiến thắng pha giao tranh quan trọng này và cũng giành chiến thắng cả trận đấu.
Không ai ngờ họ sẽ thắng được BBB, chiến thắng khó khăn càng trở nên ngọt ngào, La Tri Nhạc khóc nức nở vì vui sướng, quay lại ôm chầm Chu Diệu.
Từ Chu Dã nhướn mày.
Thẩm Mạn hỏi cậu đang nghĩ gì.
Từ Chu Dã ghé sát tai Thẩm Mạn, thì thầm: "Đợi chung kết thắng, em có thể ôm anh trước mặt mọi người rồi."
Thẩm Mạn: "..." Nhóc này.
Với kết quả này, ACE sẽ đối đầu với UN trong trận chung kết Master Cup, một trận derby* cùng khu vực đầy kịch tính đang chờ đợi!
(*Trận derby là trận đấu thể thao giữa hai đội đến từ cùng một vùng, địa phương hoặc thành phố.)
Việc UN giành chiến thắng đồng nghĩa với việc họ trở thành đối thủ của ACE trong trận chung kết tuần tới. Thực ra đây là một tin tốt vì có nghĩa là Master Cup năm nay chắc chắn thuộc về khu vực HCC, họ có thể bắt đầu ăn mừng sớm.
Vấn đề duy nhất là nhà vô địch sẽ là ACE hay UN?
Đương nhiên, hiện tại ACE được đánh giá cao hơn vì họ rất mạnh nhưng sức mạnh UN thể hiện trong trận BO5 với BBB lại bắt đầu khiến người ta nghi ngờ liệu họ có cơ hội tiêu diệt thần thánh hay không.
Dù sao, BBB mạnh như vậy mà còn bị họ chặt dưới vó ngựa, việc đánh bại thêm ACE cũng không phải là điều không thể.
Hai luồng ý kiến này đều rầm rộ khiến mọi người tranh cãi ầm ĩ.
UN nghĩ gì thì không ai biết nhưng ACE đã chuẩn bị tinh thần cho lần ầm ĩnày.
Bữa sáng hôm sau là cháo hải sản do Từ Chu Dã mang về, hương vị rất ngon ăn vào cả người cảm thấy ấm áp.
Chung kết diễn ra vào tuần tới nên huấn luyện viên lại sắp xếp vài trận đấu tập trong tuần này.
Mọi người đều có trạng thái khá tốt, trừ... Thẩm Mạn đã ăn quá nhiều bánh gạo cuộn.
Triệu Nhuy nói đúng, món này thực sự không nên ăn nhiều. Ngay tối hôm xem trận đấu, Thẩm Mạn đã cảm thấy không khỏe, trong dạ dày như có một cục đá, anh suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Triệu Nhuy.
-Ngủ chưa?
-Gì vậy? Lại thèm bánh gạo cuộn à?
Không nhắc đến bánh gạo cuộn thì thôi, nhắc đến lại thấy dạ dày càng khó chịu hơn.
-Có mang thuốc đau dạ dày không?
-Anh bị đau dạ dày à? Sao không nói với Từ Chu Dã?
-Sợ em ấy lo lắng.
-Sợ cậu ta lo lắng hay sợ cậu ta mắng anh?
Thẩm Mạn không trả lời nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng, Từ Chu Dã đã khuyên anh nên ăn ít món này, Thẩm Mạn miệng thì vâng vâng dạ dạ nhưng thực tế lại ngoài mặt tuân theo trong lòng chống đối, đã ăn khá nhiều.
Anh không cố ý ăn như vậy, chỉ là cảm thấy buồn miệng nên muốn ăn vặt để kiềm chế h*m m**n đang rục rịch đó.
-Anh có ở trong phòng không? Em mang qua cho.
-Cảm ơn.
Một lúc sau, có người gõ cửa cốc cốc, Thẩm Mạn mở cửa thấy Triệu Nhuy đang lén lút đứng đó.
"Đây, anh kiểm tra hàng đi." Triệu Nhuy đưa vỉ thuốc dạ dày.
Thẩm Mạn nhận lấy, xem hướng dẫn sử dụng, nói: "Được rồi. Vào ngồi chút không?"
Triệu Nhuy: "Thôi thôi, sợ bị anh cảnh sát bắt gặp."
Hai người đang nói chuyện, không biết anh cảnh sát chui ra từ góc nào đột nhiên xuất hiện, giọng nói khiến cả hai giật mình: "Hai người đang làm gì đấy?"
Thẩm Mạn nhanh tay lẹ mắt giấu vỉ thuốc ra sau lưng, ra hiệu cho Triệu Nhuy.
Triệu Nhuy nói: "Ồ, đội trưởng mời anh vào phòng ngồi chơi."
Thẩm Mạn: "...?" Khoan đã, thà cậu nói mang thuốc còn hơn.
Anh cảnh sát chính là Từ Chu Dã.
Tên nhóc này tối khuya không ngủ không biết làm gì, một chút động tĩnh cũng kéo cậu đến. Lúc này, cậu khoanh tay trước ngực nhìn hai người đang lén lút.
"Mời anh vào ngồi chơi à?" Từ Chu Dã cười như không cười, giơ tay xem đồng hồ: "Bây giờ là mười một rưỡi đêm, Thẩm Mạn mời anh vào phòng ngồi?" Từ ngồi được Từ Chu Dã nhấn mạnh.
Triệu Nhuy: "..." Mặt cậu ta ỉu xìu nhìn Từ Chu Dã rồi nhìn Thẩm Mạn, nhất thời không biết giải thích thế nào.
Thẩm Mạn thì bình tĩnh hơn nhiều, anh nói: "Không có, có chút việc tìm Triệu Nhuy thôi."
Từ Chu Dã: "Ồ? Việc gì mà nhất thiết phải gặp mặt mới nói được?"
Triệu Nhuy giơ tay đầu hàng: "Thôi thôi, anh không chọc nổi hai người. Anh đây và đội trưởng trong sạch, anh ấy đau dạ dày nên anh mang thuốc đến cho anh ấy."
Thà chết bạn còn hơn chết mình, Triệu Nhuy cân nhắc được mất xong lập tức bán đứng Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn: "..."
Từ Chu Dã nhìn sang Thẩm Mạn: "Anh đau dạ dày?"
Triệu Nhuy nói: "Anh ấy ăn quá nhiều bánh gạo cuộn nên khó tiêu."
Từ Chu Dã: "Bánh gạo cuộn? Khó tiêu?" Hai từ này đi liền nhau sao lại thấy trừu tượng đến vậy.
Triệu Nhuy lại nói: "Hai người nói chuyện đi, anh đi trước đây."
Triệu Nhuy chuồn thẳng mà không màng đến sống chết của Thẩm Mạn, để lại Thẩm Mạn và Từ Chu Dã nhìn nhau.
Từ Chu Dã vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay trước ngực, chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Mạn, hơi rũ mắt: "Bây giờ không khỏe cũng không muốn nói với em sao?"
Thẩm Mạn l**m môi: "Sợ em ngủ rồi." Thoạt nhìn vẻ mặt anh không hề bối rối nhưng thực ra hơi giống một con mèo làm chuyện xấu bị bắt quả tang, vừa lý lẽ lại vừa dò xét cố tình nhìn chủ nhân bằng khóe mắt xem chủ nhân có giận không.
Rõ ràng, lúc này tâm trạng chủ nhân không vui.
"Em ngủ rồi, còn Triệu Nhuy thì chưa ngủ?" Từ Chu Dã hỏi.
"Cậu ta có thuốc mà." Miệng nói thế nhưng trong lòng Thẩm Mạn nghĩ Triệu Nhuy không dám cấm anh ăn bánh gạo cuộn.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Từ Chu Dã là: "Ngày mai không được ăn nữa."
Thẩm Mạn: "..."
"Đã nói món này ăn nhiều khó tiêu rồi mà." Từ Chu Dã nói: "Anh đã ăn bao nhiêu rồi? Mấy gói Triệu Nhuy mua có phải anh ăn hết không?"
Thẩm Mạn: "..."
Từ Chu Dã: "Mấy gói đó lớn như vậy, ăn hết vào dạ dày có dễ chịu được không?"
Bị quở trách, Thẩm Mạn cảm thấy mình sai nên không phản bác. Đương nhiên anh không dám nói với Từ Chu Dã là bánh gạo cuộn Triệu Nhuy mua đã bị anh xử lý hết từ tối qua, số anh ăn lúc xem trận đấu hôm nay là do hồi chiều anh tự mua ở siêu thị gần đó...
Thấy Thẩm Mạn im lặng ngoan ngoãn đứng đó, Từ Chu Dã vừa mắng anh lại mềm lòng, giọng cậu dịu đi một chút: "Thôi, không nói anh nữa. Anh ta đưa thuốc cho anh chưa?"
Thẩm Mạn đáp: "Đưa rồi."
Từ Chu Dã nói: "Để em xem." Cậu giơ tay nhận thuốc, vừa xem hướng dẫn sử dụng vừa bước vào trong phòng: "Anh bị đau hay là khó chịu? Có cần uống thêm men tiêu hóa không..."
Thẩm Mạn định giơ tay cản Từ Chu Dã.
"Làm gì thế?" Từ Chu Dã nhìn anh.
Thẩm Mạn nói: "Đêm hôm..."
Từ Chu Dã nói: "Sao lại không cho em vào? Trong phòng anh giấu người đẹp nào à?"
Thẩm Mạn muốn nói lại thôi.
Rõ ràng là không cản được, Từ Chu Dã vẫn bước vào phòng và thấy người đẹp mà Thẩm Mạn giấu là một bàn đầy vỏ bánh gạo cuộn.
Từ Chu Dã quay đầu nhìn Thẩm Mạn: "?"
Thẩm Mạn: "..."
"Món này ngon đến thế hả?" Sau một hồi im lặng kéo dài, Từ Chu Dã không nhịn được hỏi câu hỏi cốt lõi này.
Thẩm Mạn nói lấp lửng: "Anh đang cai thuốc."
Từ Chu Dã nghe vậy hơi sững người, đột nhiên nhận ra thực sự lâu rồi cậu không thấy Thẩm Mạn hút thuốc nữa.
Những người chơi chuyên nghiệp đều biết, hầu hết các tuyển thủ đều có chứng nghiện thuốc lá, thậm chí khá nặng. Áp lực từ trò chơi và dư luận không phải ai cũng xử lý tốt được, cách giải tỏa dễ dàng hơn chính là hút thuốc.
Thẩm Mạn cũng hút thuốc.
Mặc dù Từ Chu Dã nói đùa bảo Thẩm Mạn cai thuốc nhưng cũng chỉ vì sức khỏe của anh, cậu không mong Thẩm Mạn đột nhiên cai được.
"Sao tự nhiên lại muốn cai thuốc?" Từ Chu Dã hỏi.
"Thì chỉ là muốn cai thôi." Thẩm Mạn không thể nói là không muốn Từ Chu Dã hít phải khói thuốc thụ động được, nói ra nghe có vẻ ủy mị.
"Vì em à?" Từ Chu Dã lại không bỏ qua chủ đề này.
Thẩm Mạn: "..."
"Anh ơi, có phải vì em không?" Từ Chu Dã cười.
Thẩm Mạn không nói gì, quay đầu đi đến bàn bắt đầu thu dọn vỏ bánh gạo cuộn.
"Anh ơi, anh ơi..." Từ Chu Dã không chịu bỏ cuộc, nhất quyết đòi câu trả lời của Thẩm Mạn, cậu ôm anh từ phía sau vùi mặt vào cổ anh hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương tươi mát của sữa tắm: "Nói đi mà, em muốn nghe."
Không còn cách nào với sự kiên trì này, Thẩm Mạn từ bỏ chống cự, khẽ khàng ừm một tiếng.
Từ Chu Dã cảm thấy dễ chịu, không chỉ dễ chịu mà còn cực kỳ sảng khoái. Đầu cậu cọ xát vào người Thẩm Mạn, hoàn toàn không nỡ buông tay: "Anh ơi, anh ơi, em thích anh... Không, em yêu anh."
Thẩm Mạn nghiêng mặt hôn lên má Từ Chu Dã, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng yêu em."
Anh cũng yêu em như cách em yêu anh.
Thuốc đau dạ dày được pha với nước ấm, Thẩm Mạn uống cạn một hơi.
Là Từ Chu Dã pha, cậu còn tự tay bưng cốc đến nhìn Thẩm Mạn uống từng chút một.
Ánh mắt thương xót đó khiến Thẩm Mạn cảm thấy mình sắp chết đến nơi, Thẩm Mạn nói: "Anh chỉ đau dạ dày thôi mà..."
Từ Chu Dã nói: "Không sao, có em ở đây."
Thẩm Mạn: "?" Từ Chu Dã, đủ rồi đó.
Từ Chu Dã không hề thấy đủ, cậu nâng tay Thẩm Mạn lên, dùng ánh mắt như muốn rơi lệ nhìn anh: "Anh ơi, có em ở đây, em luôn ở đây."
Thẩm Mạn: "...?" Em có ở đây hay không thì có ảnh hưởng đến hương vị của thuốc à?
Rất muốn nói Từ Chu Dã đừng như vậy, anh sợ quá, nhưng chưa kịp nói Từ Chu Dã như đọc được suy nghĩ của anh, nói ngay một câu: "Anh đừng sợ, có em đây."
Thẩm Mạn: "Thôi đủ rồi đó."
Từ Chu Dã: "Ha ha ha ha ha ha."
Thẩm Mạn vốn nghĩ tối nay Từ Chu Dã sẽ giở trò ở lại ngủ cùng anh nhưng cậu chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy nói muốn về.
"Anh ơi, anh nghỉ ngơi đi, em cũng về ngủ đây." Từ Chu Dã nói.
Sự việc bất thường ắt có quỷ, Thẩm Mạn nhận ra ngay sự khác thường của Từ Chu Dã, khi Từ Chu Dã đứng dậy định đi Thẩm Mạn liền đè vai cậu lại.
"Từ Chu Dã." Giọng Thẩm Mạn nhẹ nhàng bay đến tai Từ Chu Dã, anh nói: "Không phải lại dị ứng rồi đấy chứ?"
Từ Chu Dã: "..."
Thẩm Mạn: "..." Không phủ nhận, vậy là đúng rồi.
Từ Chu Dã thực sự muốn nán lại phòng Thẩm Mạn nhưng chỉ ngồi một lúc, cậu đã cảm thấy cổ mình lại bắt đầu ngứa. Nếu gãi thì chắc chắn bị Thẩm Mạn phát hiện, cậu đánh nhịn đi nhịn lại, cuối cùng không chịu nổi quyết định đứng dậy chuồn nhưng không ngờ Thẩm Mạn đã biết rõ tâm tư của cậu, người chưa ra khỏi cửa đã bị bắt tại trận.
Từ Chu Dã chết đứng nhưng miệng vẫn cứng: "Em không dị ứng."
Thẩm Mạn: "Vậy ngồi thêm chút nữa đi."
Từ Chu Dã hơi tủi thân.
Biểu cảm này khiến Thẩm Mạn bật cười, anh nói: "Được rồi, gãi đi... Đừng mạnh quá, đỏ hết rồi kìa."
Cuối cùng Từ Chu Dã không cần nhịn nữa, gãi loạn xạ một hồi.
"Mau về đi." Thẩm Mạn nói: "Tối về tự bôi thuốc."
Từ Chu Dã buồn bã đáp vâng.
Sao lại đột nhiên dị ứng với Thẩm Mạn chứ? Quá kỳ lạ... Trở về phòng mình, Từ Chu Dã hoàn toàn không hiểu, nghĩ mãi cũng không ra một câu trả lời hợp lý nào.
Một tuần nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Để chuẩn bị cho trận chung kết, lịch trình hàng ngày của mọi người đều kín mít, hoặc là đấu tập hoặc là phân tích dữ liệu, không có cả thời gian rảnh để đi dạo.
Sau khi bão đi qua, trời không mưa nữa, ban ngày nắng gắt, chỉ dịu đi một chút sau khi mặt trời lặn.
Phía sau homestay họ thuê có một hồ bơi lớn, thỉnh thoảng sau khi kết thúc tập luyện, nếu tối đó rảnh rỗi mọi người sẽ xuống hồ bơi lội để thư giãn.
Thẩm Mạn không biết bơi, khi các thành viên khác xuống nước, anh chỉ ngồi trên bờ uống nước dừa.
"Anh ơi, xuống chơi chút đi?" Từ Chu Dã nhô đầu lên từ mặt nước.
Khác với Thẩm Mạn không biết bơi, Từ Chu Dã lại là một chú cá lượn sóng cừ khôi. Cậu có khung xương đẹp lại thích vận động, cơ thể chăm rèn luyện nên có tạng người tam giác ngược với vai rộng, hông hẹp tiêu chuẩn, ngày thường bị bộ đồng phục rộng thùng thình che khuất nên không lộ rõ nhưng giờ chỉ mặc quần bơi, thân hình đẹp đó phơi bày hoàn toàn.
"Thôi." Thẩm Mạn từ chối: "Anh không biết bơi."
"Em dạy anh mà." Từ Chu Dã vẫn không bỏ cuộc.
Thẩm Mạn vẫn do dự.
Từ Chu Dã: "Anh ơi—"
Tên nhóc này không đạt mục đích thì không dừng, nếu không đồng ý, cậu có thể gọi anh cả đêm ở đây. Thẩm Mạn đồng ý, anh hoàn toàn mù tịt về nước, thậm chí chưa xuống hồ bơi nhiều chứ nói gì đến bơi lội, may mắn là chiều cao anh vẫn giúp anh đứng thẳng mà không sợ hãi.
"Nào, em dạy anh. Anh duỗi thẳng người ra trước, tay duỗi thẳng, đúng rồi, đúng rồi, thế này là nổi được trên mặt nước rồi..." Từ Chu Dã thực sự nghiêm túc dạy Thẩm Mạn bơi.
Học bơi nói khó không khó nói dễ cũng dễ, chỉ cần không sợ nước, có thể học được trong hai ba ngày.
Nhưng hình như Thẩm Mạn không có duyên với nước, sau vài lần suýt sặc nước lại phải được Từ Chu Dã ôm lấy nhấc lên.
Hai người đang vật lộn thì Triệu Nhuy cầm điện thoại bước và, cậu ta đang gọi video với chị gái mình: "Homestay còn có hồ bơi á? Thẩm Mạn à? Thẩm Mạn đang ngồi ở đây— Nè—"
Cậu ta vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Mạn lẽ ra phải ngồi yên lặng uống dừa bên bờ, giờ đang ở trong hồ bơi được Từ Chu Dã ôm, hai người ngực áp lưng, gần gũi không khoảng cách, Từ Chu Dã còn cúi đầu thì thầm gì đó bên tai Thẩm Mạn.
Triệu Nhuy: "..." Cậu ta nhanh chóng chuyển camera về phía mặt mình anh, hai anh, ban ngày ban mặt thế này hai người có thể chú ý một chút được không.
Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Story
Chương 82
10.0/10 từ 38 lượt.
