Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 80


Cơn bão đã cách ly bọn họ với thế giới, căn homestay không điện không nước như trở thành một hòn đảo cô độc bị thế giới bỏ quên.


Từ Chu Dã nhìn Thẩm Mạn ở phía đối diện, kỳ lạ thay lại có chút thích cảm giác cả thế giới chỉ có hai người họ.


Ăn một gói mì mà chỉ thấy hơi lưng bụng, Thẩm Mạn lục lọi tủ lạnh, bên trong đã trống rỗng.


"Bao giờ mưa mới tạnh đây?" Thẩm Mạn hỏi bâng quơ.


"Anh muốn nó tạnh nhanh à?" Từ Chu Dã nhìn cơn gió và mưa rít gào ngoài cửa sổ: "Em lại thấy, bây giờ cũng khá tốt, chỉ có anh và em..."


Nghe thì khá lãng mạn, nếu không phải thỉnh thoảng bên ngoài lại vang lên tiếng chơi mạt chược và tiếng la cực kỳ to của Hứa Tiểu Trùng: "Tự Ù—"


Cả hai cùng nhìn nhau và thấy ý cười trong mắt đối phương.


Bọn họ chơi mạt chược suốt cả ngày, đến tối Triệu Nhuy suýt thua hết cả q**n l*t.


"Không bao giờ chơi với mấy người nữa!" Triệu Nhuy tức giận mắng Từ Chu Dã: "Mặt mũi trông hiền lành thế kia sao lại là một ác nhân xảo quyệt gian manh đến vậy!"


Từ Chu Dã hơi khó hiểu: "Hứa Tiểu Trùng cũng thắng, sao anh không mắng anh ta?"


Triệu Nhuy nói: "Hứa Tiểu Trùng trông đã như phản diện rồi, anh mắng nó làm gì?"


Hứa Tiểu Trùng: "?"


Từ Chu Dã: "Hợp lý."


Hứa Tiểu Trùng: "?" Rốt cuộc hợp lý ở chỗ nào?


Cũng không trách họ nói như vậy, Hứa Tiểu Trùng vừa cao vừa mập, khuôn mặt lại trông rất dữ tợn, có mấy lần Triệu Nhuy đi ăn cùng cậu ta đều bị cảnh sát gọi lại yêu cầu xuất trình chứng minh thư.


Khiến mọi người từng nghĩ không biết Hứa Tiểu Trùng có bị trùng mặt với tên tội phạm bị truy nã nào không.


Nhưng xét về tính khí, Hứa Tiểu Trùng lại là người dễ tính nhất trong đội, dù sao thì Triệu Nhuy chưa từng thấy cậu ta nổi cáu với ai.


"Tối nay ăn gì đây?" Chơi mạt chược cả ngày, Triệu Nhuy hơi đó: "Tôi thấy trong bếp chẳng còn gì để ăn nữa."


"Không biết." Từ Chu Dã nhìn ngoài cửa sổ cảm thấy có vẻ gió đã nhỏ hơn. Cậu đi đến cửa sổ kéo mở một khe phát hiện mưa đã tạnh, bên ngoài là một đống hỗn độn, khắp nơi là cây cối đổ ngã và đồ vật bị thổi lung tung, cứ như thể cả thế giới bị lắc đều lên vậy.


"Gió nhỏ rồi." Từ Chu Dã nói: "Chắc ngày mai có thể ra ngoài..."


"Vậy thì tốt, không biết bao giờ có điện lại nhỉ." Chơi mạt chược cả ngày, Triệu Nhuy hơi buồn ngủ: "Hôm nay ngủ sớm thôi."


Không có điện tức là không có điều hòa hay quạt điện, bọn họ lại không dám mở cửa sổ thông gió nên không khí trong nhà rất oi bức.


Tối đó, mọi người mỗi người một gói mì rồi định về phòng nghỉ ngơi.


Lưu Thế Thế hỏi Triệu Nhuy: "Hôm nay cậu không sợ ma nữa à?"


"Hết sức mà sợ rồi." Tối qua Triệu Nhuy ngủ tạm trên ghế phòng khách cả đêm, ban ngày lại chơi mạt chược cả ngày giờ cậu ta đau nhức khắp người, khó chịu vô cùng: "Ngủ thêm một đêm ở phòng khách nữa, tôi nghĩ tôi có thể làm đồng nghiệp với ma luôn."


Lưu Thế Thế cười không ngớt.


Ai về phòng nấy, tiếc là mất nước nên cả tắm cũng không được.


Thẩm Mạn nằm trên giường cảm thấy không thoải mái, toàn thân dính nhớp mà điện thoại thì sắp hết pin, anh câu được câu không trò chuyện với Từ Chu Dã.


"Rốt cuộc em tìm được bức ảnh đó ở đâu vậy?" Thẩm Mạn lại nhớ đến bí ẩn về bức ảnh chiếc cúp nên anh hỏi, thực ra anh luôn muốn hỏi câu này nhưng mỗi lần đề cập, Từ Chu Dã đều tỏ ra rất căng thẳng. Cộng thêm việc trước đó tâm trạng Từ Chu Dã sa sút, Thẩm Mạn không nỡ ép cậu nói.



Thế nên việc tìm câu trả lời cứ trì hoãn mãi.


Từ Chu Dã nói: "Ừm... Chuyện này thì..."


Cậu lại căng thẳng rồi.


"Không sao." Thẩm Mạn thấy nằm kiểu nào cũng không thoải mái, lật người qua lại, rồi vén áo ngủ lên để lộ vòng eo trắng mịn phẳng lì: "Anh đảm bảo không mắng em."


Từ Chu Dã suy nghĩ: "Đảm bảo thật không?"


Thẩm Mạn: "Đảm bảo."


Từ Chu Dã nói: "Ừm... Thật ra... Đây không phải lần đầu em về quê anh."


Thẩm Mạn: "?"


Có lẽ ý tứ trong biểu cảm của Thẩm Mạn quá rõ ràng, Từ Chu Dã la lớn: "Anh đảm bảo không mắng em mà!"


Thẩm Mạn thầm nghĩ anh đảm bảo không mắng nhưng anh chưa đảm bảo không đánh đâu, có điều anh chỉ nghĩ thế thôi, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Anh không trách em đâu, nói tiếp đi."


Cái vẻ hiểu chuyện này khác xa với con người thường ngày của anh, ngược lại khiến Từ Chu Dã hơi lạnh sống lưng, thiếu tự tin nói: "Em nói xong anh không đá em đấy chứ?"


Thẩm Mạn: "Không đâu, bà chủ quy định tình yêu công sở không được chia tay mà."


Từ Chu Dã: "..." Khoan đã, quy định không được yêu nhau thì còn đỡ, chứ quy định không được chia tay thì có ích gì chứ?


"Nói đi." Thẩm Mạn giục.


"Ừm, là thế này." Từ Chu Dã nói: "Ngay khi anh giành được chức vô địch đầu tiên, em đã về thăm quê anh một chuyến rồi."


Lúc này cậu đang ngồi trên ghế sofa, khi nói mắt lấp lánh: "Anh biết họ gọi hành động này là gì không?"


Thẩm Mạn: "Kẻ theo dõi?"


Từ Chu Dã: "..."


Thẩm Mạn: "Hay là tâm lý b**n th**?"


Từ Chu Dã: "..."


Biểu cảm của cậu nhóc quá méo mó khiến Thẩm Mạn bật cười: "Đùa thôi mà. Gọi là gì?"


Từ Chu Dã nói: "Gọi là hành hương."


Thẩm Mạn: "..."


"Lúc đó không chỉ có em đi đâu mà rất nhiều người đã đi." Từ Chu Dã nhận ra Thẩm Mạn không hề ý thức được độ nổi tiếng của mình, cũng phải thôi, anh chẳng mấy khi ra khỏi nhà, lên mạng thì hoặc xem video game hoặc tìm hướng dẫn, ngay cả khi livestream cũng không thích đọc bình luận, gần như sống một cuộc sống cách biệt với thế giới.


Tuy nhiên, dù là vậy vẫn có thể thấy được vết tích điên cuồng qua hành vi của người hâm mộ.


Vì thế, việc trở về thăm quê của Thẩm Mạn không phải là điều gì quá kỳ lạ.


"Hồi đó em tìm được quán net nơi anh giành giải thưởng đó, tình cờ gặp ông chủ quán net." Từ Chu Dã nói: "Đoạn này em không lừa anh đâu..."


Thẩm Mạn: "Ừm."


"Sau đó, em mua lại bản quyền bức ảnh luôn." Từ Chu Dã cười tinh quái: "Hehe, là ký hợp đồng đàng hoàng chỉ có mình em được xem thôi."


Cậu nhóc cười rất b**n th**, Thẩm Mạn hỏi: "Lúc đó em mới mười lăm tuổi à?" Anh giành giải năm mười tám, Từ Chu Dã nhỏ hơn anh ba tuổi.



Từ Chu Dã nói: "Đúng vậy."


Thẩm Mạn: "Còn nhỏ mà đã ghê gớm như vậy rồi."


Nghe như lời khen nhưng cũng không chắc chắn lắm, Từ Chu Dã nhích lại gần, định ngồi xuống mép giường của Thẩm Mạn thì bị từ chối.


"Đừng lại gần." Thẩm Mạn nói: "Em dị ứng với anh mà."


Từ Chu Dã: "..."


Dù Từ Chu Dã không muốn thừa nhận nhưng sự thật không thể chối cãi, kể từ khi cậu không ngủ chung với Thẩm Mạn, triệu chứng dị ứng của cậu hết rất nhanh, hôm nay những nốt mẩn đỏ trên cổ gần như biến mất không còn dấu vết.


Từ Chu Dã uất ức, nói: "Anh giận rồi phải không?"


Thẩm Mạn: "Không có."


Từ Chu Dã: "Thật không đó?"


Thẩm Mạn: "..." Cuộc đối thoại ngớ ngẩn gì vậy.


Từ Chu Dã làm nũng: "Anh ơi..."


Rõ ràng trong lòng rất bất an, Từ Chu Dã thực sự sợ Thẩm Mạn bị sự cuồng nhiệt của mình làm cho sợ hãi. Hành vi này thoạt nghe quả thực có phần bất thường, đặc biệt đối với người đã trải qua hành vi cực đoan của người hâm mộ như Thẩm Mạn.


"Thật sự không giận mà." Thẩm Mạn nói, anh cảm nhận được sự bất an của Từ Chu Dã, an ủi: "Nói rồi mà, đã ghi vào hợp đồng không được chia tay rồi, em lo gì chứ."


Lúc này Thẩm Mạn còn nói đùa được, Từ Chu Dã: "Anh không chê em chứ?"


Thẩm Mạn suy nghĩ: "Vậy em đến ACE là vì muốn theo đuổi anh sao?"


Từ Chu Dã gãi đầu: "Cũng không hẳn, lúc đó đâu dám nghĩ nhiều như vậy..."


Quả thực Từ Chu Dã đến vì Thẩm Mạn nhưng tình cảm đó như sự cuồng nhiệt đối với một thần tượng— cho đến khoảnh khắc lần đầu tiên cậu ngồi cạnh Thẩm Mạn trên sân khấu.


Ngay tại giây phút đó, tình cảm cậu dành cho Thẩm Mạn đã biến chất, cậu tham lam muốn chiếm hữu tất cả của Thẩm Mạn.


Ánh mắt của anh, nụ cười của anh, đôi môi mềm mại của anh và linh hồn độc nhất vô nhị của anh.


Từ Chu Dã khao khát đến cực độ.


Thẩm Mạn bị hơi ấm từ ánh mắt của Từ Chu Dã lây nhiễm, anh nắm lấy bàn tay đang chìa ra của cậu.


"Được rồi." Thẩm Mạn tổng kết cuộc đối thoại của hai người: "Nghe cũng không có gì, tốt hơn anh nghĩ nhiều."


Từ Chu Dã hỏi: "Anh đã nghĩ gì?"


Thẩm Mạn nói: "Kiểu như lén lút theo dõi anh, nghĩ đến là thấy khá rùng rợn."


Dù sao anh đã gặp quá nhiều b**n th** rồi, Từ Chu Dã cũng có thể là một trong số đó...


"Không đến nỗi đó đâu:" Từ Chu Dã lầm bầm: "Em chưa quá đáng đến mức đó."


Mặc dù cậu yêu Thẩm Mạn nhưng chưa đến mức làm phiền cuộc sống hay gây rắc rối cho anh.


Nhưng bây giờ thì sao, rắc rối của Thẩm Mạn chính là rắc rối của cậu rồi.


Tối đó, Từ Chu Dã bị đuổi về phòng ngủ, đến nửa đêm mới có điện lại.


Mấy bóng đèn trong nhà quên tắt lúc mất điện, khi có điện liền bật lên làm căn phòng sáng choang như vụ nổ hạt nhân khiến Thẩm Mạn lập tức tỉnh giấc.



Mất điện cũng kêu, có điện cũng kêu, Triệu Nhuy cứ như cái cầu chì vậy.


Thẩm Mạn cảm thấy toàn thân dính nhớp, anh nhìn đồng hồ đúng ba giờ sáng. Anh xoa đầu, hoàn hồn một lúc rồi bật nóng lạnh để đi tắm, cuối cùng cũng gột rửa được cảm giác bết dính khó chịu.


Gió và mưa đều đã tạnh, ngoài cửa sổ treo vầng trăng sáng. Thẩm Mạn đi đến ban công mở cửa sổ, cảm nhận hơi gió biển mặn mòi phả vào mặt.


Bên ngoài homestay là biển, khác với ban ngày về đêm biển luôn trông hơi đáng sợ.


Nhìn xa như một vực thẳm không đáy nuốt chửng mọi ánh sáng, sóng biển cuồn cuộn đập liên hồi vào bãi đá và bãi cát ven bờ, khung cảnh tan hoang y hệt hậu tận thế.


Thẩm Mạn thường xuyên có cảm giác thế giới sắp kết thúc.


Hoàng hôn, trời mưa, tuyết rơi, bão tố, thế giới của anh luôn xuất hiện tận thế.


Cảm giác cả thế giới chỉ còn lại một mình anh rất mãnh liệt nhưng ngay lúc này, cảm giác đó lại không xuất hiện.


Mặc dù Từ Chu Dã không ở bên cạnh, Thẩm Mạn lại cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của cậu, anh nhận ra anh không còn cô độc nữa.


Nhai kẹo cao su vị bạc hà, Thẩm Mạn ngồi bên giường một lúc. Khi tâm trạng đã lắng xuống, anh lại buồn ngủ.


...


Ngày hôm sau, trời nắng đẹp.


Bầu trời thành phố biển luôn trong xanh, những đám mây cũng đáng yêu, trôi lững lờ trên cao chậm rãi di chuyển theo gió.


Có điện lại có nước, mọi người đều cảm thấy sảng khoái.


Triệu Nhuy ăn mì gói suốt, giờ vừa đói vừa thèm món lạ, sáng sớm đã gọi một đống hải sản ngồi ăn ngấu nghiến, mồm miệng đầy dầu mỡ.


Thẩm Mạn nhìn liền thấy khó tiêu, anh chỉ ăn chút cháo, nói: "Ăn thế coi chừng tiêu chảy đấy."


"Không thể nào." Triệu Nhuy vỗ ngực: "Hôm qua em có ăn gì đâu cơ chứ."


Thẩm Mạn thầm nghĩ gì mà có ăn gì đâu, hai thùng mì đó cho chó ăn à? Nhưng anh ngại nói nên chẳng đáp lời.


Quản lý cau mày đi vào, Từ Chu Dã hỏi hắn bị sao, hắn nói: "Nói sao nhỉ, hình như anh hiểu vì sao ít người nước ngoài rồi."


"Sao vậy?" Triệu Nhuy cắn một miếng tôm hùm.


"Một tuyển thủ của đội tuyển nọ chạy ra ngoài để cảm nhận thiên nhiên trong lúc bão." Quản lý nhìn chữ trên màn hình, đọc rất khó khăn: "Bị cây đổ đập vào đầu..."


Mọi người: "..."


Mỗi từ đều biết mà sao khi ghép lại, lại khó hiểu đến vậy.


"Cảm nhận thiên nhiên là ý gì?" Hứa Tiểu Trùng hỏi: "Là chạy ra ngoài lúc bão à?"


Quản lý nói: "Anh gửi vào nhóm rồi đấy."


Thế là mọi người xem một đoạn video vô cùng hài hước trong nhóm, một chàng trai mặc quần đùi rộng thùng thình đang chạy nhảy trên một con phố tan hoang. Anh ta gầy gò trông sắp bị gió cuốn đi nhưng hoàn toàn không hề bận tâm, video tràn ngập tiếng cười vui vẻ, không biết còn tưởng anh ta đang chơi trò chơi cảm giác mạnh ở công viên nước.


Người trong video liên tục thốt lên excite, beautiful— nhưng rõ ràng, thiên nhiên không chỉ đẹp và k*ch th*ch mà còn rất nguy hiểm.


Ngay sau đó, họ thấy cây Du nhiệt đới khổng lồ đổ ập xuống chàng trai quần đùi trong video, anh ta lập tức ngã xuống, tim mọi người cũng như ngừng đập theo anh ta.


Xem xong video, mọi người im lặng rất lâu.


Thẩm Mạn phá vỡ sự im lặng: "Vật lộn sinh tồn, kẻ thích nghi sẽ sống sót."



Mọi người giơ ngón cái bày tỏ sự đồng tình.


Thực tế luôn vô lý hơn tưởng tượng khiến người ta không kịp trở tay.


Video này nhanh chóng lan truyền trên mạng, lên thẳng top tìm kiếm khiến Ban tổ chức giải đấu cũng cạn lời. Họ vội vàng ra thông báo, yêu cầu các tuyển thủ chú ý an toàn cá nhân, không được đi lang thang trong ngày bão.


Tuyển thủ bị thương phải tiếc nuối rút lui, đội duy nhất được lợi là UN.


Bởi vì trận đấu tiếp theo của họ là với chính đối thủ này, thắng thì phải đánh tiếp thua thì về nhà, việc rút lui mặc định bị xử thua nên UN thành công có được một chiến thắng.


Tuy nhiên, thấy người bị thương như vậy, lời chúc mừng muốn gửi đến UN khó mà thốt ra được.


Chỉ còn lại sự dở khóc dở cười.


Đây có lẽ là lần rút lui vô lý nhất trong lịch sử Master Cup, không có lần thứ hai...


Chuyện này mà xảy ra ở Trung Quốc, tuyển thủ đã sớm bị fan xử tử trên mạng xã hội rồi nhưng đội tuyển nước ngoài này vẫn lạc quan, vui vẻ đăng ảnh thành viên đội mình nằm viện giơ tay chữ V lên Twitter, chân thành chúc đối thủ giành chiến thắng trong các trận đấu tiếp theo.


Chuyện này khiến Ban tổ chức ám ảnh, họ liên tục nhắc nhở tuyển thủ không được ăn ở các quầy hàng không đảm bảo vệ sinh, không được tự ý xuống sông bơi lội, không được đến vườn thú gần đó chọc ghẹo động vật— Điều cuối cùng nghe có vẻ vô lý nhưng lại có cơ sở, năm ngoái có giải đấu, một tuyển thủ chạy ra nông trại gần đó trêu chọc đà điểu bị đà điểu đá một phát. Điều kỳ diệu nhất là cậu ta bay xa năm mét, chưa kịp để mọi người xung quanh kịp phản ứng cậu ta đã đứng dậy, phủi bụi rồi quay lưng bỏ đi, không hề hấn gì.


Ban đầu không ai biết chuyện này, sau đó truyền thông địa phương đưa tin, khi bùng nổ trên mạng uyển thủ mặc áo đội bị nhận ra, Ban tổ chức mới biết.


Game thủ bị sốc trước sức sống mãnh liệt của cậu ta, còn nói thảo nào kỹ năng di chuyển trong game lại tệ đến vậy, ra là vì tất cả thao tác đã được thực hiện ngoài đời hết rồi...


Theo lời quản lý, đó là điểm kỹ năng dồn hết vào máu, trí tuệ có kém một chút cũng hợp lý thôi.


Tối đó diễn ra trận đấu cuối cùng của UN, Thẩm Mạn ngồi ở góc phòng họp uống dừa.


Quả dừa vừa lấy ra từ tủ lạnh nên lạnh buốt, anh ôm nó trong tay, che gần hết khuôn mặt.


UN đối đầu với một đội tuyển có thực lực khá bình thường.


Giai đoạn đầu phát triển bình thường, giai đoạn sau giao tranh vài lần, khoảng hơn hai mươi phút thì thắng bại đã định.


Bộ đôi đường dưới của UN đã thể hiện rất xuất sắc trong vài pha giao tranh, không có gì bất ngờ khi giành chiến thắng.


Thế là, bốn suất vào Bán kết đã được xác định trong ngày hôm nay, gồm ACE, UN, BBB và BC của khu vực Châu Âu.


Bốn đội sẽ tiến hành lễ bốc thăm vào tối mai, đấu loại trực tiếp 1V1 theo thể thức BO5, người thắng vào chung kết, người thua tranh hạng ba.


Lá thăm tốt nhất đương nhiên là bốc trúng BC, tuy nhiên dù bốc trúng ai, họ cũng có một ngọn núi lớn cần phải vượt qua.


Không khí căng thẳng lại bao trùm đội, sáng dậy Thẩm Mạn đã thấy huấn luyện viên của mình lại bắt đầu thắp hương bái Phật, thần anh ta bái chính là tượng Quan Công trong phòng khách.


Đi ngang qua Thẩm Mạn không nhịn được gọi anh ta một tiếng: "Huấn luyện viên."


Huấn luyện viên hỏi: "Sao thế? Cậu cũng muốn bái à?"


Thẩm Mạn muốn nói lại thôi.


Huấn luyện viên hỏi: "Sao trưng vẻ mặt đó?"


Thẩm Mạn nói: "Anh bái tượng Quan Công mà sao lại cầu xin Bồ Tát phù hộ vậy?"


Huấn luyện viên: "..."


Thẩm Mạn: "..."


Hai người nhìn nhau ba giây, Thẩm Mạn lững thững rời đi để lại Huấn luyện viên nghẹn ngào một mình: "Quan Thánh Đế Quân—"


------------------------------------


Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Story Chương 80
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...