Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Chương 76
Dù trên mạng náo loạn cả lên, hai người vẫn ngọt ngào và hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
[ Tội nghiệp Fest, bị Slow xoay như dế ]
Đúng vậy, một bình luận trong mục hot comment nói không sai, Từ Chu Dã xem mà cười không ngớt.
Thẩm Mạn hỏi cậu cười gì.
Cậu cười toe toét, mặt dày nói: "Quả thật đội trưởng xoay em trong lòng bàn tay thật." Cậu còn cố ý nhấn mạnh ba chữ lòng bàn tay.
Thẩm Mạn bó tay với cậu, mặt Từ Chu Dã càng ngày càng dày, lời lẽ bậy bạ cứ buột miệng là ra.
"Chiều mai chúng ta đi đúng không?" Từ Chu Dã hỏi: "Em vẫn chưa thu dọn hành lý."
Thẩm Mạn nói: "Ừm, máy bay lúc hơn ba giờ chiều, hình như quản lý hẹn người của WM ăn tối."
"Họ dám ăn à?" Từ Chu Dã nghi ngờ.
Thẩm Mạn: "Dám... chứ?"
Anh cũng không chắc, người Châu Âu và Châu Mỹ có dạ dày cực kỳ yếu ớt, đã đến sớm nửa tháng rồi mà nghe nói vẫn chưa điều chỉnh được, chỉ dám ăn những món quen thuộc như gà rán.
Từ Chu Dã nói: "Em nhớ Wizard dị ứng với nhiều thứ lắm mà."
Như mầm lúa mạch, các loại hạt ăn vào là ngã vật ra ngay.
Thẩm Mạn: "Đến lúc đó tính sau." Dù sao là cuộc hẹn của quản lý, hắn tự lo liệu.
Địa điểm thi đấu trong nước nên không có gì nhiều để chuẩn bị, cùng lắm là mang theo vài bộ quần áo thay nhưng khi thu dọn, Thẩm Mạn nhìn gối ôm chó bắp cải khổng lồ trên giường chằm chằm, hơi do dự.
Anh suy nghĩ rồi do dự thêm mười phút, cuối cùng vươn tay cầm chiếc gối lên cố hết sức nhét vào vali.
May mắn là anh mang không nhiều quần áo, hì hục một hồi thì cũng nhét vừa, kể từ khi có chiếc gối ôm chó bắp cải do Từ Chu Dã tặng, Thẩm Mạn chưa bao giờ mất ngủ, cứ ôm là mơ màng ngủ thiếp đi.
Thẩm Mạn rất áp lực khi thi đấu nên mang theo được thì cứ mang.
...
Ngày khởi hành, thời tiết đẹp.
Mùa xuân đã qua, ánh nắng đầu hè bắt đầu chói chang, đồng phục đội cũng chuyển từ loại hai lớp mùa ĐSng áo T-shirt mùa hè.
Họ đi xe buýt đến sân bay, mọi người xếp hàng ký gửi hành lý.
Thẩm Mạn bị nhân viên nhận ra, người này nhìn anh mấy lần rồi nói: "Xin lỗi, hành lý của quý khách cần mở ra kiểm tra, mời rẽ phải đi cửa thứ hai phía trước."
"Anh để gì trong hành lý thế?" Từ Chu Dã thò đầu ra.
"Hình như là quên lấy iPad ra." Thẩm Mạn nói.
Từ Chu Dã ồ một tiếng, đi theo Thẩm Mạn tới chỗ kiểm tra, đứng ngoài vạch chờ.
Đến khu vực mở hành lý, Thẩm Mạn mở vali, anh chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi đổi.
Nhân viên lập tức căng thẳng: "Sao thế ạ?"
Thẩm Mạn: "Không sao..."
Anh nhẹ nhàng hít một hơi, chuẩn bị tâm lý rồi mở tung vali.
Khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc gối ôm chó bắp cải màu xanh lá khổng lồ nhảy bật ra khỏi vali, vì quá đột ngột nên khiến tất cả mọi người có mặt giật mình.
Nhân viên hơi há hốc miệng, nhìn chú chó ngốc nghếch rồi lại nhìn Thẩm Mạn mặt không cảm xúc như đóa hoa trên núi cao.
Thẩm Mạn: "..." Anh bình tĩnh nói, không hề thay đổi sắc mặt hay nhịp tim: "Mua tặng bạn."
Nhân viên: "À—"
Lấy iPad ra kiểm tra lại mới xong, Thẩm Mạn quay lưng bước đi.
Từ Chu Dã chứng kiến toàn bộ sự việc từ ngoài vạch: "... Phụt."
Thẩm Mạn: "Muốn cười thì cười đi."
Từ Chu Dã: "Hahahahahaha anh ơi, sao anh đáng yêu thế chứ." Cậu thật sự không ngờ, đi thi đấu mà Thẩm Mạn cũng mang theo món đồ này. Nó to đùng như vậy, vậy mà Thẩm Mạn vẫn hì hục nhét vào với vẻ mặt không biểu cảm, sự tương phản này khiến cậu thích thú đến run cả người.
Thẩm Mạn vẫn không có biểu cảm gì nhưng vành tai ửng đỏ đã tố cáo nội tâm anh không hề bình tĩnh— sao lại quên lấy cái iPad ra chứ.
...
Thành phố S là một thành phố ven biển, khu homestay họ đặt là một biệt thự đơn lập với cửa sổ nhìn ra biển cả bao la.
Lần này ngân sách dồi dào, mọi người đều có phòng lớn có cửa sổ riêng, không cần phải chen chúc.
Phòng của Thẩm Mạn và Từ Chu Dã nằm cạnh nhau.
Sau khi nhận phòng và nghỉ ngơi một chút, quản lý gửi địa điểm ăn tối vào nhóm còn nói cả đội WM cũng sẽ đến.
Triệu Nhuy lo lắng cho sức khỏe yếu ớt của đội WM.
Họ có dị ứng hải sản không?
Quản lý vỗ ngực đảm bảo.
Hỏi rồi, họ đều nói không dị ứng!
Lại đến lúc xã giao, Thẩm Mạn chào hỏi đội WM xong thì vào góc ngồi. Mọi người dựa vào vài câu tiếng Anh đơn giản và ngôn ngữ cơ thể khoa chân múa tay, thế mà lại tạo ra không khí vui vẻ giữa chủ và khách.
Wizard đã ở đây nửa tháng, đấu luyện với khá nhiều đội, anh ta không nhắc đến thành tích cụ thể nhưng nhìn vào trạng thái của đội thì có vẻ tốt.
Lúc này còn bốn ngày nữa là thi đấu, họ muốn hẹn ACE đấu luyện thêm vài trận.
Chuyện này không thành vấn đề vì họ không gặp WM ở vòng đầu tiên.
"À đúng rồi, họ nói UN cũng ở gần đây." Từ Chu Dã nói: "Nghe nói hôm trước ra ngoài có gặp vài người bên họ."
"Ồ." Thẩm Mạn đáp, anh không mấy hứng thú với những chuyện này, đang cúi đầu dùng một chiếc muỗng nhỏ màu vàng múc trứng hấp cầu gai ăn. Anh ngậm chiếc muỗng nhỏ xíu trong miệng tạo ra một sự tương phản thú vị, khiến Từ Chu Dã lại nhớ đến cảnh anh hì hục nhét con chó bắp cải vào vali.
Khóe mắt Từ Chu Dã cong lên, cố nhịn ý định muốn hôn anh ngay trước mặt mọi người.
Ăn uống no say, buổi tối không có việc gì làm nên mọi người dự định ra bờ biển tản bộ.
Mặt trời treo ở phía chân trời tạo nên ánh hoàng hôn rực rỡ, như một chai nước cam có ga bị đập vỡ giữa những tầng mây, gió mang vị mặn, mềm mại và nhẹ nhàng nhuộm mùi biển lên tóc lẫn trán.
Thẩm Mạn và Từ Chu Dã đi sau đoàn người.
Thẩm Mạn đút hai tay vào túi nhìn từng đợt sóng biển vỗ vào bãi cát, sau khi mặt trời lặn, màu biển cũng chuyển từ màu xanh trong trẻo tuyệt đẹp sang màu đen, anh đột nhiên muốn hút thuốc, sờ túi nhưng nhớ ra chưa mang theo.
"Đừng hút nữa." Chỉ một hành động đơn giản mà Từ Chu Dã đã đoán được ý định của anh, cậu lẩm bẩm: "Hút nhiều thứ này không tốt đâu."
Thẩm Mạn nói: "Ừm... Dạo này cũng ít hút rồi."
Quả thật là đã hút ít hơn.
Trước khi Từ Chu Dã đến, thành tích của ACE không tốt, áp lực của mọi người lớn đến mức muốn nổ tung. Cả phòng luyện tập ngập trong khói thuốc khiến bà chủ còn không muốn bước vào, chỉ đứng ở cửa nói mấy đứa mở cửa sổ ra đi, chị không muốn vì hít khói thuốc thụ động mà bị ung thư phổi đâu.
Sau này Từ Chu Dã đến, mọi người không hề nhận ra nhưng cơn nghiện thuốc đột nhiên giảm đi rất nhiều.
"Bỏ đi anh." Từ Chu Dã nói.
Thẩm Mạn không trả lời.
Từ Chu Dã chọn giải pháp thay thế: "Vậy hút ít thôi nhé?"
Thẩm Mạn thở dài: "Thỉnh thoảng hút một hai điếu, lần này còn quên mang theo này." Thực ra không biết từ lúc nào đã cai gần hết rồi.
Lúc này Từ Chu Dã mới hài lòng, cười rạng rỡ. Cậu nhìn xung quanh, xác nhận không có ai ở gần mình và Thẩm Mạn mới mạnh dạn vươn tay móc lấy ngón tay của Thẩm Mạn: "Nắm tay đi."
Vậy thì nắm tay.
Móc lấy ngón út, trong bóng tối hai người đi rất chậm. Mặt trời đã lặn hẳn, đèn đường cũng cách rất xa, phía trước là đồng đội đang tán gẫu rôm rả nhưng họ lại như đang ở một thế giới khác.
Mọi thứ thật yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng gió và tiếng sóng, Từ Chu Dã nhìn Thẩm Mạn bên cạnh. Trong bóng tối, gương mặt anh mờ ảo nhưng sự mờ ảo này lại càng khiến anh quyến rũ hơn như một bóng hình tuyệt đẹp bị nhòe đi, màn đêm cắt hình dáng của anh rồi ánh trăng vàng tô điểm thêm tạo viền kim tuyến cho anh.
Hình như Thẩm Mạn không hề hay biết, nhẹ nhàng nói: "Nhìn anh làm gì?"
Từ Chu Dã nói: "Em thấy anh hơi thiệt thòi."
Giọng Từ Chu Dã mang theo ý cười, nói: "Anh không thấy mình đẹp đến mức nào sao."
Giọng điệu làm nũng như trẻ con này khiến Thẩm Mạn phì cười, anh giơ tay ấn đầu Từ Chu Dã: "Em cũng đẹp mà."
Từ Chu Dã nói: "Nhưng không đẹp bằng anh."
Thẩm Mạn chỉ lắc đầu cười.
Cả nhóm đi dạo quanh bờ biển, lắc lư mãi đến hơn mười một giờ đêm mới về đến biệt thự, mọi người ai về phòng nấy chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thẩm Mạn tắm rửa xong, nằm trên giường định đi ngủ thì cửa bị gõ cộc cộc cộc.
Mở cửa ra là Từ Chu Dã với mái tóc còn ướt sũng.
"Làm gì?" Thẩm Mạn không cho cậu vào, không phải anh nhẫn tâm mà là hai người trẻ tuổi nằm chung dễ dàng lửa gần rơm, sắp thi đấu rồi anh không muốn vì thế mà ảnh hưởng đến phong độ của cả hai.
"Anh ơi." Từ Chu Dã nói: "Em muốn ngủ chung giường với anh."
Thẩm Mạn từ chối: "Không được."
Từ Chu Dã giơ ba ngón tay lên, làm bộ thề thốt: "Em hứa không làm bất cứ chuyện gì quá đáng với anh." Cậu làm nũng: "Anh ơi, chiều em một chút đi."
Thẩm Mạn: "..."
"Anh ơi!" Từ Chu Dã nhận ra sự do dự của Thẩm Mạn, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Em có chuyện trong lòng, ngủ một mình không được đâu..."
Thẩm Mạn: "..."
Anh thở dài, cuối cùng cũng mở cửa cho cậu vào.
Tuy nhiên, Từ Chu Dã đã giữ lời hứa không động tay động chân, hai người nằm cạnh nhau nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
...
Sáng hôm sau, mới hơn sáu giờ, Thẩm Mạn đã tỉnh giấc trong vòng tay Từ Chu Dã.
Anh đã quen rồi, mỗi lần ngủ cùng Từ Chu Dã anh lại trở thành chiếc gối ôm chó bắp ci của cậu, cả người đều bị Từ Chu Dã ôm trọn vào lòng.
Từ Chu Dã vẫn ngủ say, Thẩm Mạn không gọi cậu dậy để mặc cậu ôm, đôi mắt anh nhìn cổ của Từ Chu Dã.
Từ Chu Dã ngủ ngon lành như một đứa trẻ không hề phòng bị, đầu ngón tay Thẩm Mạn nhẹ nhàng ấn lên trán cậu, lướt xuống theo sống mũi thẳng tắp đến chóp mũi, đến môi rồi đến cằm mới nhú râu lún phún và yết hầu nhô ra.
Nhìn yết hầu của Từ Chu Dã, Thẩm Mạn nhớ ra điều gì đó liền thè lưỡi l**m thử.
Từ Chu Dã chợt tỉnh giấc, mơ màng mở mắt, lầm bầm một tiếng rồi dùng sức ôm chặt người trong lòng. Thẩm Mạn thon thả nên ôm rất ấm áp, lực tay cậu hơi mạnh khiến Thẩm Mạn rên lên một tiếng thấp trầm— như thể đang buộc phải chịu đựng điều gì đó.
Âm thanh này quá mờ ám, Từ Chu Dã nghe thấy liền tỉnh táo hẳn, cậu nới lỏng tay nhìn người trong lòng.
Thẩm Mạn để mặc cậu giày vò không kháng cự, anh ngước mắt nhìn cậu trong vòng tay. Từ Chu Dã thở dài một hơi lại ôm chặt anh, những nụ hôn dày đặc rơi xuống má, xuống cổ Thẩm Mạn.
Từ Chu Dã vùi mặt vào ngực Thẩm Mạn, giọng khàn khàn: "Anh ơi, anh thơm quá."
Thẩm Mạn bị cậu chọc cười: "Thôi nào..."
Từ Chu Dã cọ cọ: "Dậy rồi, làm sao bây giờ."
Thẩm Mạn nói: "Làm sao được, em tự giải quyết đi." Anh đã biết là không nên ngủ chung giường với Từ Chu Dã rồi mà.
Từ Chu Dã tỏ vẻ tủi thân: "Nhưng người ta đều nói anh xoay vần em trong lòng bàn tay mà."
Thẩm Mạn vừa tức vừa buồn cười.
Từ Chu Dã ngây thơ: "Anh ơi... bằng tay... được không?"
Thẩm Mạn: "..."
Anh đã biết mình không thể chống lại sự lì lợm đeo bám của cái tên Từ Chu Dã này rồi, lẽ ra tối qua anh nên đuổi cậu về.
Từ Chu Dã này, thoạt nhìn là một cậu trai lớn tuổi vui vẻ, cởi mở không gian xảo nhưng thực tế, chẳng có mấy việc cậu thực sự muốn làm mà không đạt được. Thẩm Mạn thì hoàn toàn ngược lại, thoạt nhìn thì lạnh lùng, lười quan tâm người khác, khó gần nhưng cái tính ăn mềm không ăn cứng của anh lại bị Từ Chu Dã nắm thóp hoàn toàn.
Biết cương quyết không được, Từ Chu Dã đã học được cách làm nũng, cậu làm nũng đến mức Thẩm Mạn quên hết sự kiên định của mình lúc nào không hay.
Đột nhiên, Từ Chu Dã nói: "Anh ơi, anh có mang thuốc chống muỗi không? Hình như em bị côn trùng cắn thì phải, ngứa ngáy quá."
Vừa nói Từ Chu Dã vừa gãi gãi cổ.
Thẩm Mạn nói: "Mang theo dầu cù là... Để anh xem nào."
Không xem thì thôi, vừa nhìn Thẩm Mạn đã nhận ra có gì đó không ổn, cổ Từ Chu Dã nổi một vòng mẩn đỏ, không chỉ vậy cả lưng và ngực cũng đều có.
Thẩm Mạn nhíu mày: "Em bị dị ứng à?"
Từ Chu Dã: "Hả?"
Thẩm Mạn: "Em dị ứng hải sản à?"
Từ Chu Dã ngơ ngác nói: "Không dị ứng mà, sao em lại dị ứng hải sản được?"
Thẩm Mạn nhìn vẻ mặt của cậu, đoán là cậu cũng chẳng rõ mình bị gì liền đứng dậy mò trong vali lấy thuốc chống dị ứng mang theo bên mình, bẻ hai viên đưa cho Từ Chu Dã: "Uống đi."
Từ Chu Dã ngoan ngoãn uống, uống xong lại nói: "Vẫn ngứa..."
"Phải đợi thuốc phát huy tác dụng chứ." Thẩm Mạn hơi lo lắng: "Không ổn thì chúng ta đi bệnh viện."
Từ Chu Dã thút thít: "Anh ơi, gãi cho em đi, ngứa chết mất."
Thẩm Mạn nhẹ nhàng v**t v* lưng Từ Chu Dã như gãi ngứa cho một con mèo lớn. Vừa v**t v*, hơi thở của người bên cạnh dần dần ổn định rồi lại ngủ thiếp đi.
Thẩm Mạn liền ôm cậu ngủ tiếp.
----------------------------
Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Story
Chương 76
10.0/10 từ 38 lượt.
