Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 68


Giải Mùa Xuân vừa kết thúc, mọi sự chuẩn bị lại khẩn trương chuyển sang Master Cup.


Năm nay, địa điểm thi đấu Master Cup ở trong nước đỡ được rất nhiều rắc rối, không cần phải qua đó sớm để thích nghi môi trường chỉ cần đặt vé máy bay và khách sạn trước là được.


Huấn luyện viên đã hẹn vài trận đấu tập với TKR, ban đầu anh ta còn hơi lo lắng TKR sẽ không đồng ý, ai ngờ bên đó rất sảng khoái chấp nhận. Vì thua UN hai trận liên tiếp, năm nay TKR không giành được suất tham dự Master Cup bị fan chỉ trích rất nhiều.


Ông chủ bọn họ đã chi rất nhiều tiền mua Inner nhưng không đạt được hiệu quả, lúc này hắn ta đang ôm một bụng bực tức, nghe thấy muốn đấu tập liền đồng ý ngay.


Thẩm Mạn đã từng gặp ông chủ của TKR, đó là một người đàn ông vạm vỡ cao hơn mét tám, đeo dây chuyền vàng to, đồng hồ lớn và hình xăm kín tay trông khá đáng sợ. Khi hắn ta muốn chiêu mộ Thẩm Mạn, còn từng mời Thẩm Mạn đi ăn, Thẩm Mạn sợ lỡ từ chối thì bị đánh nên không dám đi.


Năm nay, mọi người nghĩ có Inner thì sẽ là năm thành tích tốt nhất của TKR. Kết quả, La Tri Nhạc bất ngờ xuất hiện giữa chừng, đánh cho họ đạt thành tích tệ hơn cả năm ngoái.


Chuyện này ai mà không tức.


Đấu tập diễn ra được vài ngày, kết quả thắng thua lẫn lộn nhưng nhìn chung, ACE và TKR cơ bản là 6-4.


Qua sự tôi luyện của giải Vô Địch Toàn Cầu, Từ Chu Dã dần trưởng thành hơn, cậu kiểm soát các chi tiết kỹ thuật và kỷ luật chính xác hơn. Việc đặt mắt, lính không nên ăn và các tiểu tiết được viết trong quy tắc đội cậu đều nắm bắt rất tốt.


Năm nay Từ Chu Dã chỉ mới mười chín tuổi, thật sự là tương lai đầy hứa hẹn.


Thẩm Mạn thì vẫn giữ phong độ ổn định như thường lệ, dường như ngoài khoảng thời gian bị thương ở tay năm ngoái, phong độ của anh hầu như chưa bao giờ tệ, ngay cả những năm ACE đạt thành tích thấp nhất cũng không ai có thể nói xấu Thẩm Mạn.


Hiện tại, vết thương trên cánh tay Thẩm Mạn đã hoàn toàn lành lại chỉ còn lại một vết sẹo đáng sợ trên da, ghi lại trải nghiệm kinh hoàng đó.


Bản thân Thẩm Mạn không bận tâm nhưng Từ Chu Dã thì xót xa, đi sưu tầm khắp nơi các phương pháp xóa sẹo cho anh, Thẩm Mạn không từ chối để mặc cậu tự do xoay sở.


Coi như là một chút tình thú riêng tư giữa hai người.


Mấy ngày nay, vì lý do nào đó phong độ Triệu Nhuy không ổn tý nào. Là đồng đội đường dưới của cậu ta, Thẩm Mạn lập tức nhận ra.


"Cậu sao vậy?" Thẩm Mạn tìm Triệu Nhuy nói chuyện riêng, không nói trước mặt đồng đội.


Triệu Nhuy cúi đầu không lên tiếng.


"Cậu lại cãi nhau với bạn trai à?" Thẩm Mạn nói trúng tim đen.


Triệu Nhuy: "..."


Không phủ nhận tức là đúng rồi.


Việc đội tuyển không cho phép yêu đương có một lý do rất quan trọng, đó là vì đều là người trẻ tuổi, biến đ*ng t*nh cảm rất dễ ảnh hưởng đến phong độ thi đấu. Trước đây có một chuyện hài đen tối là một tuyển thủ đội chuyên nghiệp đã bị bạn gái chia tay ngay trước thềm chung kết, cuối cùng đội đó bị đối thủ đánh bại 3-0, sau khi điều tra kỹ phát hiện cô bạn gái đó lại có quan hệ rất tốt với đội đối thủ...


Cộng đồng mạng đều nói đùa rằng có thể làm tới mức như vậy mà không đi làm gián điệp thì thật là lãng phí nhân tài.


"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Thẩm Mạn châm một điếu thuốc.


Triệu Nhuy lắc đầu không nói.


Thẩm Mạn nói: "Triệu Nhuy, lần trước cậu đã gặp vấn đề vì chuyện tình cảm rồi, lần này là Master Cup nếu cậu lại vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng phong độ đừng trách tôi trở mặt."


Lời anh nói không hề nể nang, nước mắt Triệu Nhuy liền tuôn rơi, cả người co giật khóc rất đau khổ.


Thẩm Mạn lộ vẻ bất lực.


Câu nói vừa nãy, anh nói với tư cách là đội trưởng nhưng bây giờ nhìn Triệu Nhuy khóc thảm thiết như vậy, anh chỉ có thể thở dài thay đổi giọng điệu: "Thôi được rồi, đừng khóc nữa, tôi không cố ý làm dữ với cậu, rốt cuộc là sao?"


Triệu Nhuy nói: "Chuyện của em.... và anh ấy... bị gia đình anh ấy biết rồi."


Thẩm Mạn: "..."


Triệu Nhuy nói: "Anh ấy... đã một tuần không liên lạc với em rồi."


Tình cảm là thứ không sợ sự dằn vặt, níu kéo lẫn nhau, điều đáng sợ nhất chính là sự kết thúc đột ngột như vách đá dựng đứng.


Giây trước hai người vừa mới tốt đẹp, giây sau đã trở thành người lạ. Chuyện này là một cú sốc lớn đối với bất kỳ ai, chưa kể Mạnh Kỳ Chi lại là mối tình đầu theo đúng nghĩa đen của Triệu Nhuy.


Triệu Nhuy nói: "Bọn, bọn em, như vậy có tính là chia tay không?"


Thẩm Mạn không biết nên nói gì, có tính không? Có lẽ là có. Thời đại này, một tuần không liên lạc chẳng phải tự động chia tay sao?


Nói đến gia đình, Thẩm Mạn lại chợt nhớ đến người mẹ xinh đẹp của Từ Chu Dã.


Khác với anh một mình cô độc, Từ Chu Dã có một gia đình hạnh phúc, viên mãn. Nếu gia đình như vậy biết cậu đang hẹn hò với đàn ông...


Thẩm Mạn cảm thấy tình trạng của anh và Từ Chu Dã có lẽ không khá hơn Triệu Nhuy là bao, không, có lẽ còn tệ hơn vì anh và Từ Chu Dã lại ở cùng một đội.


Bỗng nhiên thấy hơi bực bội, Thẩm Mạn nói: "Cậu không biết anh ta sống ở đâu à?"


Triệu Nhuy nói: "Anh ấy có quá nhiều chỗ ở, nơi thường xuyên đến thì không có ai..."



Đây chính là cái hại khi yêu một người giàu có, thất tình mà còn không tìm được người để gặp.


Thẩm Mạn nói: "Vậy bây giờ cậu tính sao?"


Triệu Nhuy khóc lóc thảm thiết, nói em không biết, em nhớ anh ấy quá, có phải anh ấy không cần em nữa rồi không?


Thẩm Mạn im lặng đưa cho cậu ta khăn giấy, lặng lẽ nhìn cậu ta khóc.


Khóc một lúc, Triệu Nhuy mệt mỏi, nói: "Đội trưởng, sao anh không an ủi em gì hết vậy."


Thẩm Mạn nói: "Cái đó tính tiền riêng."


Triệu Nhuy: "..."


Thẩm Mạn: "Đùa thôi, hay là tôi cùng cậu đi tìm anh ta nhé?"


Triệu Nhuy nói: "Không cần, em đã đi tìm mấy lần rồi." Cậu ta xìu xuống như một chú gà trống bị đánh bại: "Người ta không thích mình nữa, mình có cố gắng cũng vô ích thôi."


Lẽ phải thì cậu ta hiểu rõ nhưng lẽ phải là lẽ phải, tình cảm là tình cảm.


Thẩm Mạn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu ta, suy nghĩ một chút: "Anh ta tên Mạnh Kỳ Chi đúng không, có chắc là tên thật không?"


Triệu Nhuy nói: "Không chắc."


Thẩm Mạn: "?"


Triệu Nhuy nói: "Thật ra hình như em và anh ấy không quen thuộc nhau đến thế..."


Hai người này yêu nhau một năm, giờ Triệu Nhuy lại nói hình như không quen thuộc nhau lắm khiến Thẩm Mạn tức đến bật cười: "Là người lạ thân thuộc nhất phải không?"


Triệu Nhuy nói: "Em nói thật. Hình như em thật sự không hiểu anh ấy lắm." Cậu ta nói với giọng yếu ớt: "Toàn là anh ấy chủ động tìm em, em còn không biết rốt cuộc anh ấy sống ở đâu chỉ biết nhà anh ấy rất giàu nhưng em cũng không nghèo mà, em không phải vì tiền của anh ấy mà quen nhau."


Thẩm Mạn nói: "Vậy cậu vì cái gì của anh ta?"


Triệu Nhuy lý lẽ hùng hồn: "Vì mặt anh ấy."


Thẩm Mạn: "..."


Cũng chẳng khá hơn vì tiền là bao.


"Thôi, anh cho em buồn vài ngày đi." Triệu Nhuy nói: "Em sẽ điều chỉnh lại sớm nhất có thể..."


Thẩm Mạn hoài nghi chuyện điều này nhưng chuyện tình cảm của người ta, anh cũng không tiện can thiệp, nói: "Vậy cậu nhanh chóng điều chỉnh đi." May mắn là bây giờ mới chỉ là đấu tập, còn một khoảng thời gian nữa mới đến Master Cup.


Triệu Nhuy gật đầu.


"Triệu Nhuy bị sao vậy?" Từ Chu Dã cũng nhận thấy Triệu Nhuy có gì đó không ổn, sau khi Thẩm Mạn quay về cậu liền hỏi.


"Thất tình rồi." Thẩm Mạn nói.


Từ Chu Dã nói: "À? Bị người ta đá à?"


Thẩm Mạn liếc cậu một cái: "Sao không thể là cậu ta đá người ta?"


Từ Chu Dã nói: "Đá người ta thì chẳng phải nên vui vẻ sao?"


Thẩm Mạn: "..." Em thông minh đến mức hơi đáng sợ rồi đó.


Thế là Thẩm Mạn tóm tắt chuyện của Triệu Nhuy, Từ Chu Dã nói nếu chắc chắn Mạnh Kỳ Chi là tên thật cậu có thể nhờ người tra giúp.


"Cứ tra đi." Thẩm Mạn nói: "Xem rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào."


Triệu Nhuy không hổ là người một năm sáu lần hẹn hò trên mạng, lần nào cũng thất bại nhưng vẫn tiếp tục hẹn hò. Sau khi nghỉ ngơi thêm một tuần cậu ta thực sự đã lấy lại được phong độ, ít nhất là trong lúc luyện tập không còn mắc phải những lỗi nghiêm trọng khiến mọi người đều nhận ra trạng thái bất ổn như tuần trước nữa.


Bên phía Từ Chu Dã cũng đã có manh mối, cậu nói đã điều tra được, Mạnh Kỳ Chi không phải tên giả nhưng tình hình lại còn tệ hơn tên giả.


"Ý gì?" Thẩm Mạn thấy cách nói này thật kỳ lạ.


"Tóm lại, anh ta là con trai độc nhất của một gia đình cực kỳ giàu có." Từ Chu Dã nói: "Thân thế thì em không cần nói chi tiết, dù sao cũng là loại người thường không thể với tới được."


Thẩm Mạn: "Vậy là anh ta chỉ trêu đùa Triệu Nhuy?"


Từ Chu Dã nói: "Đã hai tuần rồi, anh ta vẫn chưa xuất hiện phải không?"


Ý tứ rất rõ ràng, không phải chơi đùa thì còn là gì nữa.


Thẩm Mạn im lặng.


"Dù anh ta có muốn, gia đình anh ta cũng không thể nào đồng ý được." Từ Chu Dã nói: "Tay không sao vặn nổi đùi."


Nghe câu này, Thẩm Mạn rất muốn hỏi một câu gia đình anh ta không đồng ý vậy gia đình em có đồng ý không? Nhưng anh luôn cảm thấy nếu câu này nói ra, mối quan hệ của hai người có thể sẽ không bao giờ trở lại như cũ.



Mạnh Kỳ Chi là mối tình đầu của Triệu Nhuy nhưng Từ Chu Dã chẳng phải cũng là mối tình đầu của Thẩm Mạn sao.


Thẩm Mạn chuyển hướng đề tài như không có chuyện gì, hỏi cậu tối nay ăn gì.


Từ Chu Dã chỉ cảm thấy thần sắc của Thẩm Mạn có chút khác thường nhưng cũng không nghĩ nhiều, cười toe toét hỏi Thẩm Mạn muốn ăn gì, nói đã lâu không ăn sủi cảo, làm sủi cảo cho Thẩm Mạn có được không.


Thẩm Mạn nói: "Đương nhiên là được."


...


"Chào buổi sáng, đội trưởng," Triệu Nhuy tràn đầy năng lượng chào Thẩm Mạn vừa chạy bộ buổi sáng về cùng Từ Chu Dã.


Thẩm Mạn thấy tinh thần cậu ta rất tốt: "Hôm nay tinh thần tốt đó? Lấy lại được phong độ rồi à?"


"Cũng tạm ổn." Triệu Nhuy nói: "Cũng mười mấy ngày rồi... đâu thể ngày nào cũng nằm trong chăn khóc được."


Thẩm Mạn thầm nghĩ cậu nghĩ thông suốt là được rồi.


"Các đội nước ngoài đến rồi đúng không?" Triệu Nhuy hỏi.


Master Cup sắp khai mạc, các đội nước ngoài cũng chuẩn bị đến sớm để làm quen sân bãi như họ trước đây.


"Chắc vậy, sao?" Thẩm Mạn hỏi.


Triệu Nhuy nói: "Không phải mình có quan hệ khá tốt với WM sao, mời họ đi ăn một bữa đi."


Thẩm Mạn hỏi: "Cậu vẫn còn liên lạc với họ à?"


Triệu Nhuy đáp: "Thỉnh thoảng trò chuyện thôi mà."


Triệu Nhuy vẫn rất giỏi, nghiệp vụ giao tiếp đã mở rộng ra cả nước ngoài.


Thẩm Mạn nói: "Được thôi, để lúc đó rồi tính." Anh dừng lại một chút: "Cậu và Mạnh Kỳ Chi thế nào rồi?"


"Thế nào là thế nào?" Triệu Nhuy gãi đầu: "Không phải chia tay rồi sao?"


Thẩm Mạn: "Thật sự chia tay rồi?"


Triệu Nhuy: "Chia tay rồi chứ, đã ba tuần rồi, không lẽ không chia tay thì còn bám víu sao." Hơn nữa, dù có muốn bám víu cũng phải có đối tượng chứ, người này biến mất như ma vậy cậu ta biết bám víu ai đây.


Vì đã chia tay rồi, Thẩm Mạn cân nhắc thấy không cần thiết phải nói cho Triệu Nhuy những gì Từ Chu Dã đã điều tra được, anh quyết định không làm cho Triệu Nhuy buồn hơn nữa nên không nói.


Lịch trình Master Cup vào giữa tháng năm, tổng cộng kéo dài hơn hai mươi ngày.


Dù sao cũng là trong nước, chỉ cần đến trước hai ba ngày làm quen sơ qua sân bãi, tham gia lễ khai mạc là được.


Cứ tưởng chuyện của Triệu Nhuy và Mạnh Kỳ Chi cứ thế mà kết thúc nhưng một đêm nọ, bảo vệ đột nhiên báo với Triệu Nhuy có người tìm cậu ta.


Triệu Nhuy đang đánh đôi với Thẩm Mạn, cậu ta tháo tai nghe ra: "Ai vậy?"


Bảo vệ nói: "Không quen, một người đàn ông khá cao, tóc dài, trông rất đẹp trai."


Tóc dài rất đẹp trai, mô tả này vừa thốt ra cả phòng tập luyện đều im lặng.


Dù Triệu Nhuy không nói nhưng mọi người cũng đoán được chắc chắn người này có vấn đề về tình cảm, có lẽ là chia tay rồi. Không ngờ đối tượng chia tay lại đột nhiên tìm đến tận nơi...


Thẩm Mạn nhìn Triệu Nhuy, anh cứ tưởng Triệu Nhuy sẽ kích động hoặc buồn bã, ai ngờ cậu ta không hề thay đổi nét mặt: "Không rảnh, bảo anh ta về đi."


Bảo vệ cũng không rõ tình hình nên chỉ đáp lại một tiếng rồi đi ra.


Thẩm Mạn hỏi: "Cậu không ra xem sao à?"


Triệu Nhuy tỏ vẻ khó hiểu: "Xem cái gì?"


Thẩm Mạn: "..."


Triệu Nhuy nói: "Đã chia tay rồi, hai mắt một mũi có gì mà đẹp." Cậu ta đeo tai nghe trở lại: "Tướng mới này khó chơi thật, may mà giải đấu không phải phiên bản này."


Vẻ thờ ơ trên mặt Triệu Nhuy không giống giả vờ, cậu ta nói: "Đội trưởng, anh nhìn em làm gì?"


Thẩm Mạn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, quay sang nhìn Từ Chu Dã đang ngồi bên cạnh.


Từ Chu Dã đang đánh đơn, lúc này cũng tháo tai nghe ra nhìn anh.


Hai người trao đổi ánh mắt.


Từ Chu Dã: Anh ơi, anh nhìn em làm gì? Không phải anh muốn đá em đấy chứ?


Thẩm Mạn: ...


Từ Chu Dã: ?



Từ Chu Dã: !!!


Không, Triệu Nhuy gặp trai đểu chứ cậu đâu phải trai đểu sao Thẩm Mạn lại nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn trai đểu chứ— oan ức quá.


...


Một lúc sau, người bảo vệ bị đuổi đi lại quay lại nói người tìm Triệu Nhuy không chịu đi, nhất quyết phải đợi Triệu Nhuy ra.


Triệu Nhuy phẩy tay: "Vậy bảo anh ta đợi đi, cháu đánh xong ván này rồi ra."


Đánh xong ván này, Triệu Nhuy vui vẻ đi ra ngoài.


Mọi người nhìn theo bóng lưng cậu ta, lòng tò mò bùng cháy.


"Mọi người nói xem, Triệu Nhuy có khóc lóc quay về không?" Lưu Thế Thế thì thầm: "Hồi trước cậu ấy sa sút phong độ, tôi hay thấy cậu ấy ngồi xổm ở góc vườn khóc."


Thẩm Mạn không ngờ lại có chuyện này.


"Tôi cũng từng thấy vài lần." Hứa Tiểu Trùng nói: "Tôi không dám qua làm phiền cậu ấy."


Mọi người đều có chút xót xa.


Việc bị chia tay đột ngột như vậy, dù bây giờ Triệu Nhuy tỏ vẻ thờ ơ nhưng rõ ràng cậu ta rất tổn thương, mọi người cũng không biết trạng thái hiện tại của cậu ta là thật hay giả vờ.


"Làm sao đây?" Lưu Thế Thế nói: "Hay chúng ta ra ngoài giúp Triệu Nhuy trút giận, đánh cho tên đó một trận?"


Hứa Tiểu Trùng xắn tay áo: "Tôi biết chỗ nào gần căn cứ không có camera."


Mọi người đang bàn tán thì Triệu Nhuy quay lại.


Tất cả đều không ngờ cậu ta về nhanh như vậy, nhất thời có chút bối rối.


Không nhìn ra manh mối gì từ biểu cảm, Triệu Nhuy trông khá thoải mái, nói: "Mọi người nhìn tôi làm gì?"


"Nhuy à, cậu không sao chứ?" Lưu Thế Thế hỏi.


"Không sao hết." Triệu Nhuy nói: "Tôi nói rõ với anh ta rồi, anh ta đi rồi."


Thẩm Mạn: "Anh ta đến tìm cậu nối lại tình xưa?"


Triệu Nhuy đáp: "Ừm."


Thẩm Mạn: "Đồng ý rồi à?"


Triệu Nhuy nói: "Đương nhiên là không, đồng ý để bị anh ta đá thêm lần nữa à? Ai lại đái hai lần trên cùng một dòng sông..."


Thẩm Mạn nói: "Nói tiếng người đi."


Triệu Nhuy thành thật nói tiếng người: "Hôm nay anh ta râu ria lởm chởm, trông không được đẹp lắm, khó mà làm em rung động."


Mọi người: "..."


Triệu Nhuy nói: "Sự thật đó."


Đôi khi, người si tình và trai đểu chỉ cách nhau một sợi tóc, Triệu Nhuy đã buồn bã nhiều ngày, hôm nay khi nhìn thấy Mạnh Kỳ Chi thì đột nhiên nhận ra mình chưa đến mức không thể sống thiếu hắn. Không biết Mạnh Kỳ Chi đã đi đâu, trông rất tả tơi, râu cằm vẫn còn, Triệu Nhuy hỏi hắn có gì muốn giải thích không, hắn im lặng rất lâu cuối cùng lắp bắp nói ra được hai chữ: "Xin lỗi."


Triệu Nhuy may mắn là vốn dĩ không ôm hy vọng gì, nên cũng không thất vọng. Triệu Nhuy nói: "Nếu không có gì để giải thích vậy thì không cần nói nhiều nữa, tôi vào đây."


Mạnh Kỳ Chi kéo cậu ta lại.


Triệu Nhuy quay đầu: "Làm gì?"


Mạnh Kỳ Chi nói: "Triệu Nhuy, tôi... đã giải quyết xong chuyện gia đình rồi, có thể cho tôi một cơ hội nữa không?"


Triệu Nhuy suy nghĩ một chút: "Hết rồi." Cậu ta đánh giá Mạnh Kỳ Chi từ trên xuống dưới— bằng ánh mắt mang đầy tính phán xét.


Mạnh Kỳ Chi bị nhìn đến mức khó chịu, hắn hỏi: "Thật sao?"


"Thật." Triệu Nhuy rất nghiêm túc nói: "Tôi đã nghĩ sau bao lâu như vậy nhìn thấy anh sẽ rất vui, kết quả... không còn cảm giác rung động đó nữa."


Có lẽ chỉ những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, mới có thể phá vỡ bức tường của trái tim người khác chỉ trong một khoảnh khắc, như một lưỡi dao đâm thẳng vào n** m*m m** nhất mà không có sự phòng bị nào.


Triệu Nhuy vừa nói ra câu này, giây tiếp theo cậu ta thấy sắc mặt Mạnh Kỳ Chi tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn mất hết máu.


Trái tim Triệu Nhuy đau nhói nhưng cậu ta đã che giấu rất tốt bằng vẻ thờ ơ, không để Mạnh Kỳ Chi nhìn ra manh mối, Triệu Nhuy nói: "Tôi phải vào rồi, buông tay ra được chưa?"


Mạnh Kỳ Chi buông tay.


Triệu Nhuy quay người bước vào mà không hề ngoảnh đầu lại.


Sau này Triệu Nhuy mới biết, hôm đó Mạnh Kỳ Chi đã đứng rất lâu, rất lâu trước cổng căn cứ.



...


Đêm mùa xuân luôn mang theo một vị u sầu nhè nhẹ.


Trong không khí có hương hoa ẩn hiện trong màn đêm se lạnh.


Tâm trạng Thẩm Mạn không tốt, ngồi trên ban công hút thuốc.


Trên bầu trời đen kịt treo một đám mây nhỏ bé, như một món đồ trang trí đáng yêu, trôi lơ lửng trên khu vườn cũng nhỏ bé như nó. Gió rất nhẹ nên mây cũng đi chậm, trôi mãi, vừa vặn bay đến ngay trên đầu Thẩm Mạn.


Cánh cửa bị kéo mở nhẹ nhàng, rồi lại đóng lại, Thẩm Mạn không quay đầu lại, anh biết là ai.


Anh bị ôm từ phía sau, lồng ngực săn chắc với hơi ấm nóng bỏng áp vào lưng anh, tóc cậu cọ xát mạnh vào cổ anh như một chú mèo lớn đang làm nũng, chú mèo lớn lầm bầm: "Anh ơi, sao không vui rồi?"


Thẩm Mạn hỏi: "Sao em biết anh không vui?"


Chú mèo lớn ngửi tóc Thẩm Mạn: "Ngửi ra."


Thẩm Mạn cười.


"Có phải chuyện Triệu Nhuy làm anh phiền lòng không," Từ Chu Dã hỏi.


Có, nhưng không phải hoàn toàn, Thẩm Mạn nói: "Không hẳn."


"Nói dối." Từ Chu Dã nói: "Anh vô cùng không vui."


Thẩm Mạn ngậm điếu thuốc trong miệng, lẩm bẩm nói không phải.


Từ Chu Dã giơ tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Thẩm Mạn, dập tắt trong gạt tàn bên cạnh, cậu nói: "Em nhìn ra rồi."


Trong lòng Thẩm Mạn dâng lên một ngọn lửa vô danh, tất nhiên đây không phải lỗi của Từ Chu Dã. Có lẽ là vì chứng kiến cảnh Triệu Nhuy chia tay thê thảm luôn khiến anh liên tưởng đến những điều bắt buộc phải đối mặt, Thẩm Mạn nói: "Hơi buồn ngủ rồi."


Từ Chu Dã nhíu mày.


Thẩm Mạn hỏi: "Ngủ không?"


Từ Chu Dã: "Không ngủ, trừ khi anh nói cho em biết anh bị sao?"


Cậu ôm chặt lấy Thẩm Mạn, mặc kệ anh dùng sức thế nào cũng không buông tay. Sau một hồi giằng co, Thẩm Mạn bỏ cuộc, anh chợt khẽ thở dài.


Từ Chu Dã lại hỏi: "Anh ơi, sao vậy?"


Thẩm Mạn tựa vào lòng cậu, ngẩng đầu nhìn Từ Chu Dã, đôi mắt anh trong màn đêm mờ ảo của ánh đèn như biển đêm rắc đầy sao, đen kịt nhưng phát ra ánh sáng mờ nhạt, anh hỏi cậu: "Từ Chu Dã, em sẽ ở bên anh bao lâu?"


Từ Chu Dã sững sờ.


Thẩm Mạn nói: "Một năm, hay là hai năm..." Tóm lại không phải là cả đời.


Từ Chu Dã bật cười, cuối cùng cậu cũng biết tại sao Thẩm Mạn không vui.


Muốn tạo ra sự gắn kết phải chấp nhận rủi ro bị rơi nước mắt.


Thẩm Mạn đã quen với việc sống một mình từ lâu,Từ Chu Dã xông vào cuộc sống của anh trở thành Hoàng tử bé mà anh chờ đợi mỗi ngày. Thế nhưng, Hoàng tử bé rồi sẽ có ngày phải trở về, trở về với thế giới thuộc về cậu.


Còn con cáo bị bỏ lại thì sao?


Có còn ở lại cánh đồng lúa mì đó tiếp tục chờ đợi không?


Từ Chu Dã chợt thấy buồn, cậu tự hỏi khi mình chưa đến, Thẩm Mạn đã ngồi một mình trên ban công ngắm nhìn bao nhiêu đám mây rồi.


Lúc đó, có lẽ Thẩm Mạn chẳng chờ đợi ai cả, không có kỳ vọng đương nhiên cũng không có thất vọng.


"Em sẽ ở bên anh." Từ Chu Dã nói: "Cho đến khi anh không cần em nữa thì thôi."


Thẩm Mạn: "..."


Từ Chu Dã nói: "Nếu anh không cần em nữa thì em sẽ đi." Giọng cậu nghẹn lại.


Thẩm Mạn: "Thật không?"


Từ Chu Dã nói: "Đương nhiên là giả rồi." Nghĩ đến việc Thẩm Mạn đá mình, Từ Chu Dã lập tức nổi cơn thịnh nộ, gầm lên: "Thẩm Mạn, ông đây lừa anh đấy, anh mà dám không cần ông đây nữa, ông đây sẽ trói anh lại nhốt trong phòng, ngày nào cũng đè anh ra làm—"


Thẩm Mạn: "..."


Từ Chu Dã: "Cho đến khi làm anh quen, không thể rời xa em nữa!"


Thẩm Mạn không nói gì, âm thầm nghĩ bây giờ cũng gần như vậy rồi...


------------------------------


Tác giả có lời muốn nói


Thẩm Mạn: Em sẽ đá anh chứ?


Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Story Chương 68
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...