Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 64


Tại quán lẩu, sáu người ngồi chung một bàn.


Tần Nhất Tinh nói hắn ta bao hết, vừa lên đã gọi một bàn đầy ắp đồ ăn và rượu.


"Thẩm Mạn, lâu rồi không được ăn cơm cùng cậu." Tần Nhất Tinh giơ ly: "Tôi kính cậu."


Dù sao cũng là người ta mời, Thẩm Mạn nể mặt cụng ly với hắn ta, nhấp một ngụm chứ không uống hết.


"Mùa giải này thành tích UN tốt nhỉ." Triệu Nhuy nói: "La Tri Nhạc này giấu nghề ghê nha."


La Tri Nhạc cười ngượng nghịu nhìn Chu Diệu: "Là anh ấy giỏi thôi."


Chu Diệu nói: "Cũng bình thường, hợp với phong cách của cậu hơn." Phong cách cá nhân cậu ta quá mạnh mẽ, hầu hết các xạ thủ hợp tác đều bị nhịp điệu của cậu ta cuốn đi nhưng La Tri Nhạc lại không bị, không những không bị mà còn khiến đường dưới trở nên vững vàng hơn rất nhiều. Đây cũng là lý do vì sao thành tích của UN tốt đến vậy, hai người họ bù trừ cho nhau.


"Ha ha ha ha ha." Tần Nhất Tinh cười: "Nếu bữa cơm hôm nay có độc, HCC có thể sụp đổ nửa giang sơn đấy."


Cốt cán của ba đội có điểm số cao nhất đều ngồi ở đây.


Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn hắn ta.


"Tôi nói đùa thôi." Tần Nhất Tinh bị năm cặp mắt nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc: "Nếu các cậu không yên tâm thì nhúng nguyên liệu lâu hơn chút nhé..."


Kết quả lời nói lại thành sự thật.


Khi Thẩm Mạn lái xe về căn cứ đã cảm thấy hơi khó chịu, về đến căn cứ vừa đỗ xe xong là anh chạy thẳng về phòng.


Từ Chu Dã và Triệu Nhuy thấy mặt anh không ổn, vội vàng đi theo, cửa phòng không đóng có thể nghe thấy tiếng nôn mửa bên trong...


Đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là Từ Chu Dã và Triệu Nhuy nhìn nhau thấy được biểu cảm tương tự trong mắt đối phương.


Triệu Nhuy: "Làm sao đây, anh cũng hơi buồn nôn."


Từ Chu Dã quay người đi ngay.


Một lúc sau, ba người đã nôn xong nằm trên giường nhắn tin trong nhóm chat.


[ Triệu Nhuy ] - Mấy cậu nôn xong chưa? Tôi nôn sạch sẽ hết rồi


[ Từ Chu Dã ] - Nôn xong rồi, Anh, anh sao rồi?


[ Thẩm Mạn ] - Không ổn


[ Triệu Nhuy ] - Khoan đã, có phải cái tên Tần Nhất Tinh này bỏ độc vào lẩu không???


[ Thẩm Mạn ] - Xong rồi, tôi lại muốn nôn nữa, tôi đi nôn thêm vài bãi đây


[ Từ Chu Dã ] - Đau bụng


[ Triệu Nhuy ] - Á á á á, tôi cũng bắt đầu đau bụng rồi á á á á


Những người khác trong đội thấy lịch sử trò chuyện của ba người thì hơi khó hiểu, hỏi ba người các cậu đi đâu về vậy, không phải đi quay show giải trí à? Sao về lại nôn thốc nôn tháo chạy thế này, đoàn làm phim đầu độc các cậu à?


[ Thẩm Mạn ] - Không phải đoàn làm phim, là Tần Nhất Tinh, tối nay cậu ta mời chúng tôi ăn lẩu, về đến nơi là bắt đầu


[ Quản lý ] - ...


Một lúc sau, quản lý gửi một tin nhắn:


[ Quản lý ] - Yên tâm đi, không phải Tần Nhất Tinh bỏ độc đâu


[ Triệu Nhuy ] - Quản lý sao anh biết?


[ Quản lý ] - Quản lý đội của họ vừa gọi điện cho anh, hỏi tối nay chúng ta làm gì


[ Từ Chu Dã ] - Anh ta còn dám gọi điện cho chúng ta à?


[ Quản lý ] - Đúng là vậy, xe cấp cứu 115 vừa đưa anh ta đi rồi, nghe nói lúc đi đã nằm bệt dưới đất không dậy nổi


Thẩm Mạn, Từ Chu Dã, Triệu Nhuy: ...


Thật là bó tay.



Nôn tháo nôn chạy, trời đất quay cuồng, quản lý sợ ba người họ chết trong phòng, vội vàng bảo đội y tế pha thuốc cho họ uống.


May mắn là tối nay ăn không nhiều nên không nghiêm trọng như Tần Nhất Tinh.


Nghe nói tình hình bên Chu Diệu và La Tri Nhạc cũng không ổn, rạng sáng đã phải đưa đến phòng khám để truyền nước.


Uống thuốc xong, triệu chứng của Thẩm Mạn có giảm nhẹ, Từ Chu Dã còn nghiêm trọng hơn anh, cả người cuộn tròn ôm bụng trên giường nhưng tinh thần vẫn ổn. Cậu không quên than vãn đầy oán hận tất cả là tại Thẩm Mạn cố tình chọc tức cậu nên mới khăng khăng đi ăn với Tần Nhất Tinh.


Thẩm Mạn đuối lý, yên lặng nằm bên cạnh Từ Chu Dã, mặt vùi vào gối giọng nói yếu ớt: "Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ tránh xa cậu ta."


"Vậy rốt cuộc em đã chọc anh giận chuyện gì?" Từ Chu Dã nói: "Anh, hôm nay lúc làm chương trình ngay từ đầu anh đã không vui rồi."


Thẩm Mạn không lên tiếng, không phải cố ý không nói mà là anh cũng cảm thấy mình hơi nhỏ mọn, cơn ghen đó vô căn cứ đến cả bản thân anh cũng ngại.


Từ Chu Dã nói: "Anh nói gì đi anh."


Thẩm Mạn: "..."


"Em sắp chết rồi anh còn không thèm để ý đến em." Từ Chu Dã ấm ức muốn chết: "Hỏi anh mà anh cũng không trả lời."


Đứa trẻ này thật sự tủi thân rồi, Thẩm Mạn nín nhịn hồi lâu nặn ra một câu: "Không thích nhìn em nói cười vui vẻ với người khác."


Từ Chu Dã: "..."


Thẩm Mạn: "..."


Hai người nhìn nhau một lát, Từ Chu Dã phì cười.


Lúc này thì không còn yếu ớt nữa, không biết là do đau bụng hay cười, cậu ôm bụng lăn qua lăn lại trên giường, cười toe toét vì vui sướng: "Anh ghen rồi à?"


Thẩm Mạn: "..."


"Nói đi, nói đi." Áp mặt vào mặt Thẩm Mạn, mũi kề mũi Từ Chu Dã vui vẻ tột độ: "Anh ghen rồi, ghen rồi đúng không?"


Thẩm Mạn nhẹ nhàng ừ một tiếng.


Từ Chu Dã hôn chụt một cái: "Anh, anh dễ thương quá, dễ thương chết đi được..."


Thẩm Mạn không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt nhưng vành tai lại đỏ bừng, úp mặt vào gối không nói.


Thẩm Mạn ghen vì cậu— Từ Chu Dã nhận ra điều này liền quét sạch mọi uất ức cả ngày, cười tươi như hoa hướng dương.


Thẩm Mạn cũng không biết Từ Chu Dã đang vui vẻ chuyện gì, anh hỏi: "Em không đau bụng nữa à?"


Từ Chu Dã: "Đau chứ."


Thẩm Mạn: "Vậy em cười gì?"


Từ Chu Dã đáo: "Cười vì anh dễ thương."


Thẩm Mạn: "..." Thôi được rồi.


Chuyện ghen tuông này quả thực là chút gia vị làm tăng thêm tình cảm, thật ra Từ Chu Dã luôn không cảm nhận được tính độc chiếm của Thẩm Mạn với mình, hôm nay quả là lần đầu tiên.


Nhận thức rõ ràng Thẩm Mạn với mình cũng giống như mình với anh, Từ Chu Dã vô cùng mãn nguyện.


Nhưng tối hôm đó, chỉ có Từ Chu Dã là vui vẻ, sáu người ăn bữa lẩu đó không ai thoát được, vật vã suốt cả đêm đến ngày hôm sau mới khá hơn một chút.


Huấn luyện viên thấy ba người họ đều xanh xao vàng vọt nên cho họ nghỉ một ngày.


Thẩm Mạn cảm thấy trạng thái của mình vẫn ổn nên chiều đã mở livestream.


Vừa mở livestream, khán giả trên kênh nồng nhiệt hỏi thăm hỏi có phải Tần Nhất Tinh đã bỏ độc họ không, hắn ta đã bị cảnh sát bắt đi vào nửa đêm rồi.


Thẩm Mạn: "... Các bạn nghe tin này ở đâu ra vậy?"


[ Chẳng phải mọi người đều nói thế à ]


[ Bạn tui sống cạnh căn cứ TKR nghe thấy xe cảnh sát đến vào nửa đêm! ]


[ Đúng vậy, đúng vậy, còn thấy Tần Nhất Tinh bị khống chế, bị khiêng lên cáng đi nữa cơ. ]


Thẩm Mạn: "..." Cái hoang đường nhất của tin đồn là nó tự có logic riêng, có thể lý giải mọi chuyện một cách kỳ diệu.



"Không phải." Dù Thẩm Mạn rất muốn Tần Nhất Tinh bị nhốt vài ngày, vẫn phải đính chính: "Đó là xe cấp cứu."


[ Ồ... ]


Thẩm Mạn: "Ngộ độc thực phẩm."


[ Vậy có khi nào anh ta bỏ độc vào thức ăn không? ]


[ Anh ta bỏ độc mà tự ăn nhiều nhất à? ]


[ Với Tần Nhất Tinh thì không gì là không thể... ]


[ Khi nào show giải trí của mấy anh phát sóng vậy? Hóng quá, Triệu Nhuy có thể hiện tốt không? ]


[ Theo nhân viên đoàn làm phim, Triệu Nhuy và Tần Nhất Tinh là hai người thể hiện tốt nhất đấy. ]


Thẩm Mạn nhìn những bình luận này, thầm nghĩ đội ngũ sản xuất chương trình biết cách làm show đấy, đợi đến lúc phát sóng tạo phản ứng đối lập đúng không? Cũng phải, nếu không có tiếng kêu la thảm thiết của hai người đó bên tai, hiệu ứng chương trình có thể bị giảm đi một nửa thật.


Thẩm Mạn bắt đầu một ván xếp hạng.


Mùa giải này anh chơi xếp hạng khá nhiều, ID máy chủ quốc gia đã lọt vào top 100. Mỗi ván xếp hạng phải đợi ít nhất hai mươi phút, trong thời gian rảnh rỗi giữa chừng, anh thường chơi Plants vs. Zombies hoặc game offline nào đó.


Cuối cùng cũng vào được trận, không ngờ trùng hợp lại gặp người quen, chính là Chu Diệu. ID máy chủ quốc gia của hắn tên là Máy, có thể so sánh với ID Tầng Bốn của Thẩm Mạn.


[ Máy ]: Anh chưa rớt rank à?


[ Tầng Bốn ]: Rớt rồi mà mới leo lại.


[ Máy ]: ...


[ Tầng Bốn ]: La Tri Nhạc sao rồi?


[ Máy ]: Vẫn đang nằm đấy.


[ Tầng Bốn ]: Ồ


Chu Diệu không biết Thẩm Mạn đang livestream, gửi một câu anh nói xem rốt cuộc anh ta có bỏ độc chúng ta không?


[ Tầng Bốn ]: Tôi đang livestream


[ Máy ]: ...


[ Tầng Bốn ]: Chắc không đâu, tôi thấy cậu ta ăn nhiều nhất.


[ Máy ]: Hợp lý


[ Tầng Bốn ]: Cậu chơi gì?


Chu Diệu chọn một hỗ trợ cứng có kỹ năng móc, rồi hỏi sao ID của anh lại tên là Tầng Bốn?


[ Tầng Bốn ]: Vì tôi là Slow


(âm đọc gần giống Slow.)


Chu Diệu: "..." Một trò chơi chữ tẻ nhạt.


Tầm rank đỉnh cao chỉ có hơn một trăm người, chơi đi chơi lại toàn là gương mặt quen thuộc. Hoặc là streamer hoặc là cao thủ hoặc là người chơi chuyên nghiệp, mọi người gần như đều biết nhau.


Vào game.


Hai người đi đường dưới.


Trước đây có người từng nói, Chu Diệu là hỗ trợ mạnh nhất, Thẩm Mạn là xạ thủ mạnh nhất, hai người kết hợp lại chắc chắn là bộ đôi đường dưới mạnh nhất.


Nhưng phản ứng hóa học của sự hợp tác không đơn giản là một cộng một bằng hai.


Thẩm Mạn và Chu Diệu đều có phong cách rất mạnh mẽ, ép đường rất sâu. Kết quả bị đi rừng đội đối diện gank hai đợt, Chu Diệu nổi cáu bỏ mặc Thẩm Mạn ở đường dưới một mình rồi đi đảo đường.


Thẩm Mạn không chiều cậu ta, tự chơi phần mình dù sao anh không thiếu vài điểm này.


Khán giả vốn đang kỳ vọng vào sự phối hợp của hai người, thấy cảnh này đều ngơ ngác.


[ Bộ đôi mạnh nhất đâu rồi? ]



[ Hai người này không ưa nhau thế mà hôm qua chạy show không đánh nhau à? ]


[ Cười chết mất ]


[ Mặt Slow đen thui rồi kìa ]


[ Thôi đi, lúc đi làm có bao giờ sắc mặt Slow sáng sủa đâu ]


Khác với các vị trí khác, xạ thủ solo rank thuần túy là ngồi tù, đã ngồi tù rồi còn cố tình phân cho bạn những người bạn tù kỳ quái. Trước đây Triệu Nhuy từng nói đùa, chơi solo rank ở đỉnh cao là so xem nhà ai có người chơi bù vị trí ít hơn, xui xẻo thì một trận xếp cho bạn năm người đi rừng, chỉ riêng việc tranh vị trí thôi đã phải cãi nhau ba ngày ba đêm rồi.


Xếp hàng hai mươi phút, chơi game mười lăm phút, trò chơi này thật khó chơi.


Thẩm Mạn đợi một lúc mới bắt đầu ván thứ hai.


Kết quả như bị ma ám lại xếp vào đội của Chu Diệu lần nữa.


Hai người nhìn ID trong khung chat đều im lặng, Từ Chu Dã đang cầm một cây kem vừa vặn đi ngang qua bị Thẩm Mạn gọi lại: "Tiểu Dã."


Từ Chu Dã: "Gì?"


"Ván này em chơi đi." Thẩm Mạn nói.


Từ Chu Dã cảm thấy hơi khó hiểu: "Không phải anh đang livestream à?"


Thẩm Mạn nói: "Em chơi đi, kem này cho anh giảm nhiệt."


Từ Chu Dã còn định nói gì đó nhưng bị Thẩm Mạn nắm lấy ấn thẳng xuống ghế, cây kem socola mới cắn một miếng của cậu bị Thẩm Mạn nhẫn tâm lấy đi.


"Em chơi xạ thủ à?" Từ Chu Dã không biết đối diện là OI.


Thẩm Mạn nói: "Em chơi gì cũng được."


Anh cắn một miếng kem, cắn trúng miếng socola cứng ngắc, cúi đầu nhìn xuống khen ngợi: "Hãng gì thế? Ngon phết."


Từ Chu Dã nói: "Mẫu mới năm nay..." Cậu đột nhiên nhớ ra Thẩm Mạn đang livestream, vậy chẳng phải cảnh Thẩm Mạn ăn kem cậu đã cắn bị nhìn thấy hết rồi sao, nghĩ vậy cậu liền quay đầu nhìn livestream.


Hóa ra là bị thấy rồi.


Bình luận lướt qua nhanh như chớp với một loạt dấu chấm hỏi.


[ Có phải tui nhìn lộn rồi không, Slow đang ăn kem Fest đã cắn ]


[ Ăn kem bạn trai đã cắn thì lạ lắm à? ]


[ Mùi chua loét của tình yêu buồn nôn quá mấy má ]


[ Không chịu nổi, gay đáng ghét!! ]


Khá buồn cười, Từ Chu Dã tùy tay chọn một xạ thủ, thấy trong khung chat có người hỏi cậu cần hỗ trợ gì.


[ Tầng Bốn ]: Gì cũng được, cậu muốn chơi gì thì chơi.


[ Máy ]: OK.


"Thái độ tốt ghê." Từ Chu Dã nhìn sang Thẩm Mạn, dùng ánh mắt hỏi Thẩm Mạn sao lại không muốn chơi nữa, đương nhiên cậu không tin Thẩm Mạn thật sự chỉ muốn ăn kem.


Thẩm Mạn thấy hơi lạ, nhướn mày không nói gì: "Vào game rồi nói."


Thái độ của Máy đương nhiên là tốt vì lúc này người đang ngồi trước máy tính không phải là Chu Diệu mà là La Tri Nhạc.


La Tri Nhạc vốn đang ngoan ngoãn húp mì bên cạnh, đột nhiên bị Chu Diệu lôi đến trước máy tính nói giúp tôi đánh một ván, tôi đi vệ sinh.


La Tri Nhạc ò một tiếng nhưng nhìn ID của đồng đội: "Có cả Thẩm Mạn nữa."


Chu Diệu thầm nghĩ vì anh ta nên mới bỏ chơi, không đáp lời mà bỏ đi.


La Tri Nhạc uống một ngụm nước hỏi Thẩm Mạn muốn chọn tướng gì, Thẩm Mạn nói tùy ý, ván này cậu gánh đi.


Ừm... Quả nhiên là thần tượng của mình, La Tri Nhạc nghĩ khiêm tốn ghê á.


Từ Chu Dã rất khiêm tốn, cậu nhìn bình luận đại khái cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, không nhịn được cười. Lâu rồi cậu không chơi vị trí xạ thủ, hơi lúng túng nhưng khả năng hỗ trợ của OI thì ai cũng thấy rõ nên Từ Chu Dã quyết định cứ để OI tự mình phát huy vậy.


Thế là xuất hiện cảnh xạ thủ và hỗ trợ đều rất nhường nhịn, thực hiện những cuộc đối thoại lịch sự tương tự như ván này cậu làm sát thương chính đi. Không không không, ván này cậu làm sát thương chính... khiến khán giả buồn nôn không chịu được.



[ Tui đến xem streamer và đồng đội nhường nhịn nhau đấy à? Tui đến để xem streamer nổi cáu cơ mà, ơ ]


[ Không khí hòa thuận này khiến tui ghê tởm ]


[ Fest đổi người đã đành, sao OI cũng như uống nhầm thuốc thế này ]


[ Hai người còn cảm ơn nhau nữa, phục sát đất rồi đó ]


Phối hợp ăn ý giành được chiến công đầu hơn nữa người ta còn cố tình nhường mạng, Từ Chu Dã gửi một biểu cảm thân thiện để bày tỏ sự cảm ơn.


La Tri Nhạc rưng rưng nước mắt thầm nghĩ Thẩm Mạn thật tốt, thật dịu dàng. Mình hỗ trợ tệ như vậy mà anh ấy không hề chê, giành được chiến công đầu còn có ý cảm ơn, chỉ là sao kỹ năng farm lính lại hụt nhiều đến thế...


Từ Chu Dã có kỹ năng cá nhân nhưng thật sự không có tý kỹ năng farm lính nào, Thẩm Mạn farm lính rất ổn định, về cơ bản là 100 lính trong 10 phút mỗi ván nhưng Từ Chu Dã thì...


Lúc này đã 20 phút mà số lính farm được chỉ mới 140. Ừm, không vấn đề gì lớn, sai sót nhỏ thôi.


Đường dưới vấp váp đôi chút, cả hai đều nghĩ đối phương giỏi hơn mình nên chơi rất thận trọng và khiêm tốn.


Thẩm Mạn ăn hết một cây kem, lại đi lấy thêm cây nữa. Khi anh quay lại, Từ Chu Dã đã giành được ba mạng, đang cùng hỗ trợ ăn Rồng.


"Thế nào rồi?" Thẩm Mạn hỏi cậu.


Từ Chu Dã nói: "Quả nhiên là OI, Hỗ trợ số một game!"


Thẩm Mạn: "?"


"Anh xem này." Từ Chu Dã nói nhỏ: "Anh ta còn đỡ chiêu cuối cho em nữa." Mặc dù đỡ xong cả hai cùng chết, không đỡ thì cậu ta tự chạy được nhưng đỡ cái gì cơ chứ, đó là tình nghĩa đối nhân xử thế!


Thẩm Mạn: "..." Anh nghe lời kể của Từ Chu Dã cứ thấy có gì đó sai sai, đây là OI à? Đây là OI lúc nào cũng càu nhàu đó?


Với vẻ mặt nghi hoặc, Thẩm Mạn nhìn vào khung chat thấy cuộc đối thoại của hai người:


[ Tầng Bốn ]: Cảm ơn cậu đã đỡ chiêu cuối giúp tôi.


[ Máy ]: Không có gì không có gì, đó là việc tôi nên làm.


[ Tầng Bốn ]: (^^)


[ Máy ]: (⊙o⊙)


Thẩm Mạn: "?" Đột nhiên anh hiểu ra tại sao bình luận lại toàn là biểu tượng nôn mửa rồi.


Trong khu vực xếp hạng đầy máu tanh gió dữ, nội dung trò chuyện của hai người này giống như việc bạn đang ở trong một hố phân khổng lồ mà đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp, không biết là mặt trời lên hay là người trong hố lại đi nặng nữa.


Ấm áp đến mức đáng sợ.


Thẩm Mạn: "..." OI uống nhầm thuốc thì thôi đi, cậu cũng uống nhầm thuốc à?


Nhưng hai người uống nhầm thuốc này chẳng quan tâm nhiều đến vậy, chơi cực kỳ vui vẻ. Trong một bầu không khí yên tĩnh và hòa bình, họ giành chiến thắng ván đấu, tiện thể kết bạn với nhau.


[ Tầng Bốn ]: Lần sau chơi cùng nữa nha.


[ Máy ]: Ừ ừ (0)


Chu Diệu vừa đi vệ sinh về: "..."


Thẩm Mạn ngậm que kem trong miệng: "..."


Cả hai đồng lòng nhấn dấu X tắt khung chat, giả vờ không nhìn thấy hai câu đó.


Quá kinh tởm— Ai mà thèm chơi với cậu ta nữa chứ.


----------------------------------


Tác giả có lời muốn nói:


Thẩm Mạn: Nếu tính cách tôi tốt như Từ Chu Dã


Từ Chu Dã: Thì sao?


Thẩm Mạn: Có phải siêu chủ đề Mạn Dã sẽ thêm vài người không?


Từ Chu Dã: Không có chuyện đó đâu—


Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Story Chương 64
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...