Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 59


Tâm trạng Triệu Nhuy vô cùng phức tạp nhưng Thẩm Mạn lại không rảnh bận tâm, anh đang cúi xuống thay giày định cùng Từ Chu Dã đi chạy bộ.


Thời tiết ấm lên, lại không quá nóng, mùa xuân chính là mùa thích hợp để tiếp xúc với thiên nhiên.


Không còn tên theo dõi kia, Thẩm Mạn cũng chịu ra ngoài, Từ Chu Dã liền kéo Thẩm Mạn mỗi sáng ra ngoài chạy bộ một vòng.


Nhìn bóng lưng hai người biến mất, Triệu Nhuy thầm nghĩ mình chắc chắn là đã nghĩ quá nhiều rồi. Tình đồng đội trong sáng, thanh bạch của người ta qua mắt mình lại trở nên biến chất.


Buổi sáng sớm gió xuân mơn man thổi, quả thực rất thích hợp để chạy bộ.


Trong không khí ngập tràn mùi hương ngọt ngào của nh** h**, bình thường Từ Chu Dã chạy rất nhanh, hôm nay cố ý chạy chậm lại cùng Thẩm Mạn.


Chạy một vòng quanh con đường ven sông, khi chạy về đến căn cứ cả hai đã đầm đìa mồ hôi.


Thẩm Mạn chạy phía sau, tốc độ hơi chậm lại, ban đầu Từ Chu Dã còn tưởng anh không quen với cường độ vận động nhưng càng nhìn càng thấy không ổn, bèn hỏi: "Chân anh bị sao vậy?"


"Giày mới, làm hơi đau chân." Thẩm Mạn không để tâm lắm.


Từ Chu Dã nói: "Để em xem nào."


Trong phòng, Thẩm Mạn ngồi trên ghế, tháo dây giày và cởi giày ra. Từ Chu Dã vừa nhìn đã nhíu chặt mày: "Gót chân anh thành thế này rồi mà cũng không nói tiếng nào?"


Gót chân Thẩm Mạn bị giày cọ xát đến phồng rộp, vết rộp đã vỡ để lộ phần thịt đỏ tươi, máu đã nhuộm đỏ một mảng trên chiếc tất trắng, lúc này tất khô lại dính chặt vào vết thương.


Thẩm Mạn nói: "Giày cọ xát làm đau chân không phải là chuyện bình thường à?" Anh thật sự không thấy có gì to tát, vết thương nhỏ này dán băng cá nhân là xong việc gì phải làm ầm lên.


Từ Chu Dã cau mày nhìn Thẩm Mạn, trước đây cậu đã phát hiện ra Thẩm Mạn trông có vẻ yếu ớt nhưng thực chất lại rất giỏi chịu đựng.


Gặp phải tên b**n th** theo dõi anh đã nhẫn nhịn, ba năm trời có thể không ra khỏi nhà thì sẽ không ra. Bị thương ở cánh tay anh cũng chịu đựng, lúc thi đấu không kêu một tiếng đau nào, mặt không cảm xúc chống cự mặc cho máu nhuộm đỏ cả ống tay áo. Quả thật, so với những chuyện đã trải qua trước đây, việc gót chân bị trầy da này đúng là chuyện nhỏ nhưng cái vẻ thờ ơ này khiến Từ Chu Dã nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.


"Lần sau nhớ nói cho em biết." Giọng Từ Chu Dã có chút ấm ức: "Anh ngồi đây đừng động đậy, em ra ngoài lấy thuốc sát trùng."


Sự thay đổi thái độ của Từ Chu Dã khiến Thẩm Mạn hơi hoang mang, anh không hiểu vì sao Từ Chu Dã lại đột nhiên không vui, chỉ vì gót chân bị trầy một chút da thôi sao?


Thẩm Mạn không hiểu.


Khi Từ Chu Dã cầm thuốc sát trùng quay lại thấy Thẩm Mạn đã cởi tất, hai bàn chân ướt sũng đặt dưới đất, rõ ràng là vừa rửa xong, c* hỏi: "Anh lấy nước rửa rồi sao?"


Thẩm Mạn: "Sao cơ...?"


Chỉ là anh cảm thấy chân mình dính mồ hôi dơ bẩn nên lấy nước xả qua một chút, sao giọng Từ Chu Dã nghe lại càng không vui hơn?


Quả thật Từ Chu Dã không vui nổ, tên Thẩm Mạn này thật sự không xem trọng bản thân. Rõ ràng anh đã dùng nước lạnh để rửa chân, vết máu thì đã hết nhưng phần thịt lộ ra bên trong bị nước xả vào nên tái nhợt đi. Cái cảnh tượng da thịt gót chân tách rời đó khiến Từ Chu Dã tức đến bật cười, cậu nhìn lọ thuốc sát trùng trong tay mình rồi lại nhìn Thẩm Mạn, cảm thấy cái vẻ cẩn thận từng li từng tí của mình thật sự rất nực cười.


Thế là cậu đặt đồ vật xuống, quay người bỏ đi: "Anh tự xử lý đi."


"Ê!" Thẩm Mạn kéo tay Từ Chu Dã lại, nghi ngờ: "Sao em lại giận rồi?"


Từ Chu Dã nói: "Lúc anh dùng nước lạnh rửa không đau à?"



Đau? Đương nhiên là đau rồi. Da đã tróc ra một mảng lớn như vậy sao có thể không đau được, nhưng không phải là cơn đau không thể chịu đựng nổi...


Thẩm Mạn: "Đau..."


Từ Chu Dã lạnh lùng cười: "Đau mà anh còn lấy nước rửa?"


"Nhưng không rửa thì bẩn lắm." Thẩm Mạn nói.


Từ Chu Dã: "Em có ghét anh bẩn đâu, anh có thể tự xem trọng bản thân một chút được không?"


Thẩm Mạn: "..." Anh đột nhiên hiểu ra vì sao Từ Chu Dã lại giận, cảm thấy hơi đuối lý, anh nói: "Thôi nào, đừng giận mà, không phải là anh không xem trọng bản thân đâu."


Từ Chu Dã: "Vậy mà anh còn cười?" Cậu thật sự giận rồi.


Thẩm Mạn kéo tay áo Từ Chu Dã không cho cậu đi, chớp mắt bắt chước vẻ mặt ngây thơ mà Từ Chu Dã giỏi nhất: "Vậy em đừng đi mà, em đi rồi không ai giúp anh xử lý vết thương nữa."


Từ Chu Dã: "..."


Thẩm Mạn: "Đau lắm."


Từ Chu Dã đành chịu.


Trái tim vừa cứng rắn bỗng chốc mềm như nước, không ai có thể kháng cự được vẻ mặt này của Thẩm Mạn, Từ Chu Dã cũng không ngoại lệ. Mọi lời trách móc định nói ra đều bị nuốt ngược vào bụng, hóa thành một tiếng thở dài bất lực.


"Lần sau đừng như vậy nữa." Từ Chu Dã nói.


Thẩm Mạn dùng tiếng địa phương đáp: "Được rồi mà."


Thẩm Mạn ngồi bên mép giường, đặt chân lên đầu gối Từ Chu Dã nhìn cậu cẩn thận từng chút thoa thuốc sát trùng lên vết thương rồi dán băng cá nhân.


Vết thương này khá lớn, phần thịt tái nhợt do bị Thẩm Mạn dùng nước rửa khiến Từ Chu Dã nhíu mày không ngừng. Nhưng Thẩm Mạn lại hoàn toàn không cảm thấy gì, thậm chí anh còn hơi ngại, khi ngón tay Từ Chu Dã lướt qua lòng bàn chân mình, anh không kìm được muốn cuộn ngón chân lại nhưng cố gắng nhịn.


"Sao không dùng cồn." Thẩm Mạn hỏi: "Thuốc sát trùng này có được không?"


Từ Chu Dã cảm thấy tuyệt vọng với kiến thức sinh hoạt thiếu thốn của Thẩm Mạn: "Cồn ư? Anh không sợ đau chết à."


Thẩm Mạn: "Bị thương không phải đều dùng cồn sao?" Đau thì đau một chút thôi, dù sao cũng chỉ đau khoảnh khắc đó.


Từ Chu Dã: "Cái loại tổn thương biểu bì này sao có thể dùng cồn! Trước đây anh bị thương đều dùng cồn tạt lên à?"


Thẩm Mạn: "..." Anh im lặng.


Từ Chu Dã vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được mắng: "Mẹ nó anh đúng là quá giỏi chịu đựng!"


Thẩm Mạn thầm nghĩ có phải ngâm trong cồn đâu, có gì mà không chịu được nhưng anh không dám nói, nói ra chắc chắn sẽ lại bị Từ Chu Dã mắng một trận.


Đứa nhóc này càng lúc càng hung dữ, chuyện gì cũng muốn quản anh, sợ anh ngồi lâu ảnh hưởng đến cột sống, nhất định phải kéo anh đi chạy bộ, sợ vết thương ở tay tái phát còn mua riêng băng bảo hộ cho anh. Hình như Từ Chu Dã đã xem anh là người thủy tinh mong manh, hễ đụng nhẹ hay chạm vào cũng sợ anh vỡ tan.


Từ Chu Dã cúi đầu, cẩn thận xử lý vết thương cho Thẩm Mạn, Thẩm Mạn nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, giơ ngón trỏ ra nhẹ nhàng ấn vào, anh nói: "Từ Chu Dã, thật ra em không cần phải quá cẩn thận với anh đâu."


Hành động của Từ Chu Dã dừng lại.



Thẩm Mạn nói: "Anh đâu phải làm bằng thủy tinh."


Từ Chu Dã ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có ngọn lửa đang cháy, cậu nói: "Thật sao?"


Thẩm Mạn đáp: "Thật mà."


Từ Chu Dã nói: "Vậy được."


Cậu không nói gì thêm, Thẩm Mạn ngây thơ nghĩ rằng chuyện này cứ thế mà qua đi—


...


Cho đến tối thứ bảy tuần đó.


Thẩm Mạn vùi đầu vào gối, nhỏ giọng thút thít, trong tiếng nói xen lẫn cả tiếng nức nở mắng: "Từ Chu Dã, mẹ nó em là súc vật à, xong chưa, xong chưa hả..."


Từ Chu Dã gạt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau gáy, lạnh lùng nói: "Anh đâu phải làm bằng thủy tinh, sợ gì?"


Hóa ra là chờ mình ở đây, Thẩm Mạn không còn lời nào để nói về khả năng ghi thù của Từ Chu Dã.


Cũng phải, mối thù bị Thẩm Mạn đánh cho tơi bời năm mười tuổi còn ghi nhớ đến bây giờ, thật sự không thể đắc tội tên Từ Chu Dã này.


Mắng nhiếc không được, xin lỗi cũng không được, cầu xin vẫn không xong. Lúc Thẩm Mạn ngất đi, trong đầu chỉ còn lại hàng loạt từ bẩn thỉu dành cho tên Từ Chu Dã này.


Cả ngày chủ nhật, Thẩm Mạn không thể rời giường.


Nằm trên giường, cuộn mình trong chăn cảm thấy mình như một xác chết đã lạnh ba ngày.


Từ Chu Dã bưng bữa trưa đi vào liền thấy đội trưởng nhà mình quấn chăn kín mặt, chỉ để lộ hai mắt đen thẳm đang oán hận nhìn cậu chằm chằm y hệt một oan hồn.


Từ Chu Dã nói: "Ngoan, đói chưa nào?"


Thẩm Mạn: "Ngoan quần què mà ngoan—" Anh muốn mắng Từ Chu Dã vài câu nhưng giọng khàn đặc, nghe chẳng có chút sát thương nào lại còn giống như đang nũng nịu.


Quả nhiên Từ Chu Dã dịu dàng cười: "Ngoan ngoan, đừng nói nữa, nghe thấy xót ruột lắm." Tên này có khả năng học hỏi cao, ở đây lâu như vậy đã nói tiếng địa phương đâu ra đấy.


Thẩm Mạn hết cách với cậu, nói: "Em giả vờ đi, cái gì mà xót anh, toàn là diễn!"


Từ Chu Dã ngây thơ nói: "Sao có thể nói là giả vờ chứ? Đây chẳng phải là thương anh cả đêm sao, anh còn cảm thấy chưa đủ thương à?"


Thẩm Mạn bó tay, người này quả thực quá vô liêm sỉ.


Thứ hai về đến căn cứ, giọng Thẩm Mạn vẫn chưa hồi phục, may mắn thay anh vốn không thích nói chuyện nên không ai phát hiện ra.


Chỉ có tên Triệu Nhuy này nhận ra một chút manh mối, nheo mắt nhìn Thẩm Mạn, nói: "Thẩm Mạn, giọng anh bị làm sao vậy? Sao lại khàn đặc như bị sét đánh thế?"


Thẩm Mạn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Cảm."


"Lại cảm nữa à?" Triệu Nhuy không nghĩ nhiều: "Mấy ngày nay hơi lạnh thật, anh mặc nhiều áo vào." Nói đến mặc nhiều, cậu ta nhìn trang phục của Thẩm Mạn: "Má ơi, sao anh mặc nhiều thế?"


Thẩm Mạn mặc một chiếc áo len cổ lọ, bên ngoài còn khoác thêm áo khoác, nửa th*n d*** mặc quần rộng và tất lông dày cộp, trên tay thậm chí còn đeo găng tay đen, anh trang bị kín mít từ đầu đến chân.



Thẩm Mạn: "Lạnh."


Triệu Nhuy nói: "..." Thời tiết hai mươi mấy độ này mà lạnh đến thế sao?


Thẩm Mạn mặt không cảm xúc, thầm nghĩ lòng lạnh có tính là lạnh không. Tên khốn Từ Chu Dã này thuộc tuổi chó, ngay cả trên ngón tay anh cũng để lại vết răng, anh không trang bị đầy đủ sao được.


Tên đầu sỏ gây tội thì đứng bên cạnh cười như không có chuyện gì, còn mặt dày nói: "Anh ơi, anh cơ thể yếu nên mặc nhiều vào, đừng để bị cảm."


Thẩm Mạn tức đến nỗi suýt cắn vỡ cả hàm răng sau.


Danh sách tham gia show giải trí escape room đã được công bố, không ngờ Triệu Nhuy bất ngờ lội ngược dòng, vượt qua Inner xếp vị trí thứ sáu giành được suất cuối cùng.


"Ai bầu cho tôi vậy?" Tuy nhiên là người trong cuộc, Triệu Nhuy chẳng thể cười nổi. Cậu ta vốn đã sợ escape room, đây lại là show giải trí, quay xong chẳng phải mọi người đều biết cậu ta nhát gan sao. Cậu ta đập bàn giận dữ trong lúc livestream, trách mắng fan hâm mộ của mình: "Nhường cơ hội tham gia cho bạn bè nước ngoài không tốt sao? Rốt cuộc là ai bầu cho tôi—"


Khán giả trên bình uận không thèm quan tâm, nhao nhao nói Zoop đừng giả vờ nữa, đồng đội cậu ngày nào cũng kêu gọi bầu cử cho cậu đấy nói cậu rất thích loại hoạt động này, đi tham gia nhất định sẽ gánh team.


Triệu Nhuy cảm thấy chuyện này quá vô lý: "Đồng đội tôi kêu gọi bầu cử cho tôi á? Sao có thể? Ai kêu gọi?"


Trên bảng chat xuất hiện bốn cái tên— Nhầm rồi sao, tổng cộng cậu ta chỉ có bốn đồng đội thôi.


Triệu Nhuy: "Tôi không tin, mọi người đừng có chia rẽ!"


Bình luận lạnh lùng nói [ Cậu không tin thì cứ đi xem phát lại livestream của họ đi ] Sau đó gửi ra vài mốc thời gian, ngày tháng năm đó người nào đó lúc mấy giờ đã kêu gọi fan hâm mộ bầu cho Triệu Nhuy lá phiếu quý giá này.


Triệu Nhuy hoàn toàn không tin, không tin đồng đội của mình lại lạnh lùng đến thế, tự kéo mình xuống vũng lầy.


Thế nhưng, sự hiểm ác của lòng người đã vượt quá sức tưởng tượng của Triệu Nhuy.


Lưu Thế Thế: "Triệu Nhuy dũng cảm nhất đấy, tham gia chương trình chắc chắn mang lại hiệu quả tốt, mọi người mau đi bầu cho cậu ấy."


Hứa Tiểu Trùng: "Đúng đúng đúng, Triệu Nhuy rất muốn đi, mọi người bầu cho cậu ấy một phiếu quý giá để thực hiện giấc mơ này."


Từ Chu Dã: "Triệu Nhuy? Ừm... Tôi đủ phiếu rồi, bầu cho anh ấy đi."


Ba người này thì còn đỡ, tại sao ngay cả Thẩm Mạn cũng không tha cho cậu ta.


Thẩm Mạn: "Nói về hiệu ứng chương trình, có lẽ Triệu Nhuy đi là tốt nhất. Vì sao ư? Cậu ấy đi rồi các bạn sẽ biết."


Đối mặt với tình huống này, fan hâm mộ của Triệu Nhuy lại cảm động nói không khí của ACE thật sự tuyệt vời! Cả đội đều kêu gọi bầu cử cho Triệu Nhuy cứ như một gia đình nghèo dốc hết sức để nâng đỡ một sinh viên đại học.


Sinh viên đại học sợ độ cao Triệu Nhuy: "?" Đồng đội của tôi toàn là đồ thần kinh mọi người biết không?


Triệu Nhuy hét lên, vặn vẹo bò lổm ngổm trong bóng tối, xông đến phòng Thẩm Mạn đập cửa ầm ĩ, kết quả người mở cửa lại là Từ Chu Dã.


Từ Chu Dã còn không vui: "Làm gì?"


Những lời Triệu Nhuy muốn nói mắc kẹt trong cổ họng, cậu ta nhìn số phòng, xác nhận mình không đi nhầm chỗ. Bị Từ Chu Dã cao một mét tám mươi bảy nhìn chằm chằm với ánh mắt không thân thiện, khí thế lại yếu đi hai phần: "Đội trưởng đâu?"


Từ Chu Dã: "Thẩm Mạn, tìm anh này."


Thẩm Mạn cạn lời: "Đây là phòng của anh, không tìm anh thì tìm ai chứ?"



Từ Chu Dã: "... Hợp lý."


"Làm gì thế Triệu Nhuy?" Thẩm Mạn bước tới, dựa lên khung cửa, khoanh tay trước ngực: "Có chuyện gì mà hấp tấp thế?"


Triệu Nhuy nói: "Thẩm Mạn, mấy người không phải người! Ngày nào cũng kêu gọi bầu cử cho em! Giờ thì hay rồi, em đẩy Enter xuống rồi!" (Triệu Nhuy quá cuống đến mức không đọc đúng cả tên Inner).


Thẩm Mạn nói: "Tôi kêu gọi bầu cử cho cậu khi nào?"


Triệu Nhuy nói: "Anh đừng có chối— phát lại livestream vẫn còn ở đó, cả Từ Chu Dã nữa, cậu cũng không thoát được đâu!"


Thẩm Mạn và Từ Chu Dã nhìn nhau, cả hai đều cười phá lên, cười đến nỗi da đầu Triệu Nhuy tê dại.


Triệu Nhuy: "Mẹ kiếp, hai người cười cái gì?"


Thẩm Mạn nói: "Chỉ nghĩ đến chuyện sắp phải tham gia show giải trí cùng cậu là muốn cười rồi."


Từ Chu Dã cũng cười, đương nhiên cậu biết Thẩm Mạn đang cười điều gì. Tên Triệu Nhuy này mà đi escape room thì hiệu ứng chương trình chắc chắn là hết cỡ.


Triệu Nhuy không còn lời nào để nói đành cắn răng nói lời cay nghiệt: "Đi thì đi, đến lúc đó chưa chắc ai sợ hơn ai đâu!"


Thẩm Mạn an ủi cậu ta: "Cậu cũng đừng vội, lần này đoàn làm phim trả mức giá khá tốt, hơn nữa đây là cơ hội tốt để tăng fan, nhiều người muốn đi cũng không được đấy."


Triệu Nhuy: "..."


Từ Chu Dã nói: "Đúng vậy. Chỉ cần anh có thể vượt qua nỗi sợ hãi tâm lý, anh nhất định sẽ là ngôi sao chói lọi nhất."


Hai người này kẻ tung người hứng, nói đến nỗi Triệu Nhuy cạn lời. Cậu ta chỉ có thể trợn mắt tức giận, lặp đi lặp lại từ anh anh anh một hồi lâu mà không ra được câu nào có ý nghĩa, sau đó bực bội quay người bỏ đi.


Trêu chọc Triệu Nhuy xong, Thẩm Mạn hất cằm về phía Từ Chu Dã: "Em mau về phòng của em đi."


Từ Chu Dã làm nũng: "Không chịu, cho em ở lại thêm chút nữa đi mà." Cậu giơ tay ôm eo Thẩm Mạn, cọ cọ cổ Thẩm Mạn như một chú chó lớn, lầm bầm: "Anh ơi..."


Thẩm Mạn không cảm xúc: "Không được."


Từ Chu Dã nói: "A!"


Thẩm Mạn đẩy đầu cậu ra— không phải anh nhẫn tâm mà là tên Từ Chu Dã này quá được đằng chân lân đằng đầu, anh đã bị mắc lừa vô số lần rồi: "Về phòng em đi."


Thấy thái độ Thẩm Mạn kiên quyết, Từ Chu Dã đành bỏ cuộc. Trước khi đi, cậu không quên l**m một cái lên khóe môi Thẩm Mạn: "Vậy lần sau nhé."


Thẩm Mạn: "... Để xem đã."


Từ Chu Dã lưu luyến quay người về phòng. Thẩm Mạn thấy cậu vào phòng rồi mới quay lại đóng cửa.


-----------------------------------------


Tác giả có lời muốn nói:


Từ Chu Dã: Cục cưng Mạn Mạn của em


Thẩm Mạn: Lúc em gặm anh có coi anh là cục cưng không hả??


Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Story Chương 59
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...