Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Chương 41
Từ Chu Dã đang dán mắt vào điện thoại, nghe thấy giọng nói yếu ớt của đội trưởng nhà mình: "Cậu nghe tôi giải thích đã."
Từ Chu Dã ngước mắt nhìn Thẩm Mạn, ra hiệu anh có rất nhiều thời gian để giải thích.
Thẩm Mạn: "..." Tuy nhiên Thẩm Mạn cũng không biết phải giải thích thế nào. Đối diện với ánh mắt ngây thơ và nghi hoặc của Từ Chu Dã, anh cảm thấy lúc này nói bao nhiêu cũng thật vô nghĩa, anh nói: "Thật ra là trên mạng có một số người đang ship CP hai chúng ta..."
Từ Chu Dã nói: "Ship CP là có ý gì?"
Thẩm Mạn: "Tưởng tượng hai chúng ta yêu nhau..."
Từ Chu Dã: "..."
Cả hai cùng lúc im lặng.
Thẩm Mạn quyết định từ bỏ việc giải thích.
Có lẽ đã nhìn ra mùi tự buông xuôi trên mặt Thẩm Mạn, Từ Chu Dã lặng lẽ đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Mạn. Thẩm Mạn nhận lấy, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Chu Dã.
May mắn là bên kia ván đấu thứ hai sắp bắt đầu, Từ Chu Dã nói: "Vậy em qua bên kia trước nhé."
Thẩm Mạn yếu ớt vẫy tay ra hiệu cậu mau đi.
Tối hôm đó, Từ Chu Dã cuộn tròn trong chăn, nghiêm túc nhập bốn chữ Mạn Thiên Biện Dã vào thanh tìm kiếm của Weibo. Đôi mắt vốn hơi buồn ngủ của cậu ngay lập tức mở to vào khoảnh khắc nhấp vào siêu thoại đó— giống hệt Thẩm Mạn lúc nãy.
"Chết tiệt." Từ Chu Dã càng xem càng sửng sốt, nếu nội dung trong siêu thoại là thật, cậu và Thẩm Mạn đã yêu nhau được hơn một năm rồi— mặc dù cậu mới đến ACE được nửa năm.
Từ Chu Dã xem đến tỉnh cả ngủ, khuôn mặt được ánh sáng màn hình chiếu sáng như đom đóm trong đêm tối.
Thẩm Mạn bên cạnh cũng chưa ngủ thấy Từ Chu Dã trở mình liên tục, hỏi một câu: "Cậu xem gì đấy?"
Từ Chu Dã run bắn cả người, có cảm giác như bị bắt quả tang, ấp úng nói: "Lướt Weibo thôi."
Thẩm Mạn: "..." Nhắc đến Weibo, anh lại nhớ đến tai nạn buổi sáng khiến người ta xấu hổ đến mức cào cả chân xuống đất.
Cũng không biết có phải vì giọng điệu của Từ Chu Dã hơi chột dạ không, Thẩm Mạn cũng không biết nghĩ gì, thều thào hỏi một câu: "Chắc không phải cậu đang xem siêu thoại ban sáng đó chứ?"
Từ Chu Dã: "..."
Thẩm Mạn: "?"
Từ Chu Dã: "Ưm..."
Thẩm Mạn: "..." Được rồi cậu không cần nói nữa, tôi biết rồi.
"Em chỉ hơi tò mò thôi." Từ Chu Dã oan ức nói.
Thẩm Mạn thầm nghĩ tôi hiểu cậu, CMN tôi cũng vì tò mò nên mới nhấp vào.
Hai người im lặng một lúc, Từ Chu Dã không nhịn được nói: "Hì hì, anh Thẩm, em là công đó nha."
Thẩm Mạn: "..." Không nhắc đến chuyện này thì thôi, nhắc đến thì anh lại đầy bụng tức giận, không nhịn được nói: "Mắt bọn họ có vấn đề."
Từ Chu Dã: "Hì hì."
Thẩm Mạn: "..." Hì cái đầu cậu mà hì!
"Đừng xem nữa! Ngủ đi!" Thẩm Mạn lạnh lùng nói: "Ngày mai còn đấu tập nữa."
Đối diện với đội trưởng nhà mình đang xấu hổ đến mức giận dữ, Từ Chu Dã chọn cách xuôi theo, ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống đi ngủ.
...
Rõ ràng chỉ 3 ngày không đủ để vết thương của Thẩm Mạn hồi phục.
Lúc đi thay thuốc, Từ Chu Dã lại tìm bác sĩ trao đổi một lần nữa, hỏi trạng thái hiện tại của Thẩm Mạn có thể tham gia huấn luyện không, không ngoài dự đoán nhận được câu trả lời phủ định.
Vết thương vốn dĩ sắp lành lại rách ra, loại tổn thương thứ cấp này ngược lại còn rắc rối hơn, rất có thể dẫn đến teo cơ ảnh hưởng đến sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp sau này của Thẩm Mạn.
Từ Chu Dã tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra.
"Anh Thẩm, bác sĩ nói anh không thể huấn luyện, ít nhất phải nghỉ ngơi nửa tháng." Từ Chu Dã nói: "Chuyện này em sẽ kể rõ cho quản lý."
Thẩm Mạn im lặng một lúc lâu không đáp lời.
Từ Chu Dã nhìn vào cánh tay của Thẩm Mạn, trên cẳng tay vốn trắng trẻo mịn màng đó có thêm một vết thương hung tợn như con rết. Bên trong vết đóng vảy đã nứt ra có thể thấy thịt đỏ hồng bên trong, chỉ cần nhìn một cái đã thấy đau nhói.
Từ Chu Dã nói: "Anh Thẩm, đừng im lặng mà."
Thẩm Mạn nói: "Về thôi."
Từ Chu Dã: "..."
Đường về không quá dài, hôm nay thời tiết đẹp, hai người không bắt taxi mà đi bộ về.
Thẩm Mạn đút tay vào túi đi phía trước, Từ Chu Dã đi theo sau anh. Suốt đường đi, cả hai không nói gì.
Mặc dù Thẩm Mạn không biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, cũng không nói nhiều nhưng Từ Chu Dã lờ mờ đọc được một sự thất vọng nhẹ nhàng từ bóng lưng anh.
"Anh Thẩm, đừng buồn mà." Từ Chu Dã nói: "Đây không phải là lỗi của anh."
Thẩm Mạn liếc cậu một cái.
"Chuyện như thế này, anh mới là nạn nhân." Từ Chu Dã nói: "Đừng tự trách nữa..."
Thẩm Mạn ngắt lời cậu: "Tôi đang suy nghĩ."
Từ Chu Dã: "Ừm?"
Thẩm Mạn nói: "Tôi đang nghĩ, năm sau lúc này thành viên của đội ACE liệu còn là năm người chúng ta không."
Từ Chu Dã: "..."
Thẩm Mạn quay đầu nhìn Từ Chu Dã: "Cậu còn ở lại không?"
Từ Chu Dã muốn nói tất nhiên rồi nhưng thấy Thẩm Mạn vẫy tay, anh nói: "Thôi bỏ đi, cậu không cần trả lời."
Từ Chu Dã đột nhiên có chút tức giận, cậu đứng lại tại chỗ, gọi một tiếng: "Thẩm Mạn."
Không phải anh Thẩm mà là Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn ngước mắt ra hiệu cậu nói đi.
"Anh có thể không tin bất kỳ ai khác nhưng xin anh hãy tin em." Từ Chu Dã nói từng chữ một: "Em đến vì anh, chỉ cần anh còn ở ACE một ngày, em, Từ Chu Dã, sẽ không rời khỏi ACE."
Cậu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kiên định đó như muốn hóa thành chiếc khóa xích trói chặt hai người lại với nhau.
Lời nói giống như lời tỏ tình này khiến Thẩm Mạn sinh ra chút lúng túng, anh nói: "Cho dù cậu có đi, tôi cũng không trách cậu."
Từ Chu Dã cười bất lực.
Đúng vậy, Thẩm Mạn sẽ không trách cậu như Thẩm Mạn sẽ không trách Tần Nhất Tinh.
Trong mắt Tần Nhất Tinh, cậu và Thẩm Mạn là cặp đôi ăn ý nhất, cùng nhau lên ngôi Vương, giữa hai người có một mối liên kết mà người khác không có. Thế nhưng cậu không ngờ, cậu chưa từng bước vào nội tâm của Thẩm Mạn, thậm chí việc rời khỏi ACE trong mắt Thẩm Mạn cũng trở thành một chuyện nhỏ không đáng kể.
Cuộc đời dài đằng đẵng, hợp tan vốn dĩ là chuyện rất dễ dàng.
Hạ thấp kỳ vọng với mọi thứ là bí quyết để Thẩm Mạn bình thản đối diện.
Không ai sẽ vì anh mà ở lại, cũng không ai vì anh mà rời đi. Thế giới của Thẩm Mạn chỉ có một mình Thẩm Mạn, vĩnh viễn không có chỗ cho người khác.
Nhưng thật sự không có sao? Thẩm Mạn nhìn Từ Chu Dã.
Đứa trẻ mười tám tuổi này, đứng trước mặt anh, ánh mắt vô cùng kiên định.
Thẩm Mạn lẽ ra phải nói gì đó nhưng cuối cùng anh không nói gì cả, vẫy tay: "Đi thôi."
Từ Chu Dã cười hì hì theo sau.
Bên phía Huấn luyện viên đã biết được tình trạng cánh tay Thẩm Mạn từ lời Từ Chu Dã. Ba người bàn bạc hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đạt được sự đồng thuận, mỗi bên nhượng bộ một bước— mỗi ngày Thẩm Mạn chỉ đấu tập 3 ván.
Đây là giới hạn và sự nhượng bộ cuối cùng của Thẩm Mạn.
Cùng lo lắng cho Thẩm Mạn là người hâm mộ ACE trong nước, rất nhiều fan đã để lại lời nhắn khuyên Thẩm Mạn đừng đấu tập nữa. Dù sao Thẩm Mạn mới hai mươi mốt tuổi, con đường chuyên nghiệp còn rất dài, nếu vì chuyện này mà tổn thương tay, ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này quả là lợi bất cập hại.
Đối với những lời lẽ này, sự lựa chọn của Thẩm Mạn là tạm thời không xem Weibo trong mấy ngày.
Một tuần thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Ngày chung kết nhanh chóng đến.
Sau khi biết Thẩm Mạn sẽ không vắng mặt trong trận chung kết, vé của trận đấu lập tức được bán hết. Theo tin nội bộ của Triệu Nhuy, giá vé hàng ghế đầu đã vượt quá năm con số.
Trận chung kết diễn ra trên một sân khấu ngoài trời hình tròn với màn hình khổng lồ, khán đài chật kín người, khi các tuyển thủ bước lên sân khấu, lần đầu tiên họ nghe thấy tiếng reo hò quá mức như sóng thần. Ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía đều là biển người, đứng trên sân khấu họ nhỏ bé nhưng lại rực rỡ như những ngôi sao lấp lánh dưới màn đêm.
Khi ngồi xuống vị trí, Triệu Nhuy mới giật mình nhận ra cơ thể mình đang run nhẹ, tốt cuộc là căng thẳng hay hưng phấn cậu ta cũng khó nói.
"Hồi hộp quá." Rõ ràng không chỉ có Triệu Nhuy run rẩy, Lưu Thế Thế cắm bàn phím mấy lần đều không vào, có chút bất lực: "Làm sao bây giờ, đội trưởng?"
Thẩm Mạn không nói gì, cúi người xuống giúp anh ta cắm bàn phím vào, vỗ vỗ vai anh ta: "Sợ gì, thua rồi có tôi chịu trách nhiệm."
Lưu Thế Thế nuốt nước bọt cười khổ: "Nhưng tôi không muốn thua."
"Em cũng không muốn." Triệu Nhuy nhìn chiếc cúp vô địch rực rỡ ở giữa sân khấu. Đây là khoảnh khắc cậu ta gần nó nhất trong đời, nó phản chiếu trong mắt cậu ta như một giấc mộng ảo không thể chạm tới: "Em muốn thắng."
"Tôi muốn thắng." — Cho dù chưa nói ra, năm người đang ngồi trên sân khấu lúc này, điều họ muốn nói cũng là cùng một câu đó.
Dưới màn hình hologram, Rắn Chúa bay lên từ vực sâu, bản nhạc chủ đề được sáng tác cho trận chung kết vang lên bên tai, giai điệu hào hùng khuấy động cảm xúc phấn khởi.
Đeo tai nghe vào, mỗi người trên sân khấu đều tận hưởng cảm giác sảng khoái do adrenaline đốt cháy mang lại.
Ván 1 lúc ban/pick.
Rõ ràng BBB đã nghiên cứu ACE, lượt ban đầu tiên là Chó Điên của Từ Chu Dã, lượt ban thứ hai là Nữ Vương của cậu, dành cho Từ Chu Dã sự tôn trọng cơ bản nhất, lượt ban thứ ba dành cho Thẩm Mạn đang bị thương ở tay.
Triệu Nhuy nhìn thấy rồi lầm bầm: "Tay đã bị thương như vậy rồi, còn ban tướng của người ta."
"Đùa." Lưu Thế Thế nói: "Người khác có thể không ban nhưng anh ấy là Slow."
Phản ứng của bên 3B lại gần giống Triệu Nhuy, xạ thủ inner thờ ơ: "Không cần thiết phải ban Belinda chứ, tướng này phụ thuộc vào chuột nhất, tay anh ta đã như vậy rồi."
Đội trưởng Air cười một tiếng, anh ta nói: "Ván sau rồi tính."
Thiên tài đều kiêu ngạo, ai sẽ chịu thua ai.
Mãi cho đến khi ván đấu đầu tiên kết thúc, Inner nhìn dòng chữ Winner trên màn hình mới quay sang nói với đội trưởng mình một câu: "Ván sau ban Belinda đi."
Air cười lớn: "Sao? Sợ rồi à?"
Inner cứng miệng: "Làm gì có."
Bình luận viên nhìn ACE thất bại, cảm thán: "Đáng tiếc, quá đáng tiếc, một trận đấu quá hay, nếu tay Slow không bị thương thì..."
Nếu tay Slow không bị thương, kết quả có lẽ đã thay đổi.
Tuy nhiên, cho dù như vậy Thẩm Mạn vẫn phát huy trình độ ổn định đáng kinh ngạc dù đang mang thương tích. Cơn đau ở tay phải, không hề thấy bất kỳ dấu vết nào trên người anh, cặp đôi đường dưới của anh và Triệu Nhuy đối đầu với thiên tài xạ thủ Inner của 3B không hề thất thế. Hai đội đánh qua đánh lại cuối cùng phân định thắng thua tại vị trí Rồng Lớn.
Một trận đấu đẹp mắt, bữa tiệc thị giác cho khán giả.
Chỉ tiếc, ACE thua kém một chút.
Sau khi đánh xong ván đầu tiên, mọi người đều hết căng thẳng như lúc đầu, bầu không khí ngược lại trở nên thoải mái hơn nhiều.
Hứa Tiểu Trùng cười khổ nói xin lỗi, nếu không phải cậu ta phạm sai lầm ở chỗ Rồng Lớn cũng không đến nỗi bị BBB nắm được cơ hội.
"Đừng lo lắng." Thẩm Mạn uống một ngụm nước: "Chưa đến lúc đổ lỗi đâu."
Hứa Tiểu Trùng gãi đầu.
Đúng vậy, mọi người đều lo lắng cho phong độ của Thẩm Mạn, không ngờ Thẩm Mạn không có vấn đề gì, ngược lại pháp sư lại mắc lỗi.
Đường giữa của 3B cũng không phải dạng vừa, Hứa Tiểu Trùng bị hắn ta hạ gục 2 lần. Trong suốt giai đoạn đối đường gần như vỡ trận hoàn toàn, may nhờ Từ Chu Dã và Thẩm Mạn phối hợp ăn ý, ở giai đoạn sau đường dưới đã đánh ngang ngửa với 3B, cuối cùng tuy không thắng nhưng không thua quá xấu.
"Lấy lại tinh thần đi." Thua ván đầu tiên, Thẩm Mạn lại tỏ ra rất bình tĩnh, vẫn khuyến khích đồng đội: "Bất kể thắng thua, ít nhất hãy để khán giả ghi nhớ trận chiến đỉnh cao này."
Lục Nghễ ngồi dưới khán đài, nín thở tập trung nhìn vào màn hình lớn.
Thẩm Mạn không biết nhưng kể từ khi Thẩm Mạn bắt đầu sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp, Lục Nghễ không bỏ sót một trận đấu nào của anh.
Từ vòng bảng, đến vòng loại trực tiếp rồi chung kết, thậm chí là đấu biểu diễn, Lục Nghễ đều ghi lại từng trận. Bà có một ổ cứng mang tên Thẩm Mạn, bên trong chứa đầy dấu vết của anh.
Nhưng đây là lần đầu tiên bà đến xem trực tiếp trận đấu.
Khác với việc ngồi trước màn hình TV, xung quanh bà là những người hâm mộ cuồng nhiệt đến từ nhiều quốc gia. Họ hò hét, la ó, vỗ tay cho mỗi thao tác xuất sắc, điều đó cũng kéo theo cảm xúc của Lục Nghễ.
Trên màn hình khổng lồ trước mặt, Thẩm Mạn đang điều khiển nhân vật tốc biến đánh thường để giành chiến công đầu.
Cả khán đài nổ ra tiếng reo hò khổng lồ.
Lục Nghễ mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Mạn xuất hiện trên màn hình lớn. Hình như đạo diễn rất thích vẻ ngoài đẹp trai của anh, chụp lại từng biểu cảm tinh tế và sống động của anh.
Chiến công đầu, Triple Kill , phá trụ 3, phá hủy nhà chính.
Khuôn mặt Thẩm Mạn xuất hiện vô số lần cùng với tiếng reo hò của người hâm mộ, Lục Nghễ vô thức rưng rưng nước mắt.
Với bà mà nói Thẩm Mạn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, lẽ ra họ phải là hai người thân thiết nhất trên đời, giờ đây lại khách sáo như hàng xóm vô tình gặp nhau khi đi dạo, cách chào hỏi cũng chỉ là gật đầu với đối phương.
3B rất mạnh, ACE có thêm Từ Chu Dã cũng rất mạnh. Tia lửa va chạm giữa hai đội mạnh đã thắp sáng bầu không khí của sân đấu.
Tỉ số từ một đều, đến hai đều, rồi đến ván đấu quyết định.
Mỗi người đều khao khát chiến thắng nhưng nụ hôn của nữ thần chiến thắng chỉ đặt lên trán người mạnh mẽ duy nhất.
Thẩm Mạn đánh rất hay, ngay cả khi mang thương tích ở tay, thao tác của anh cũng không có gì đáng chê trách.
Khả năng đối đường mạnh mẽ, di chuyển tỉ mỉ, mỗi lần tung kỹ năng đều phô bày thực lực vượt trội bình thường của anh.
Tuy nhiên, chỉ có đồng đội ngồi bên cạnh anh mới biết để thực hiện những thao tác này, anh đã đánh đổi những gì.
Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rịn ra trên trán, cơ thể run nhẹ. Thẩm Mạn ngồi ở đó như một tượng đài đẹp đẽ đang dần bị chôn vùi bởi gió tuyết.
Mỗi thao tác chính là một bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mái tóc và vai anh.
Nhưng bông tuyết cũng có trọng lượng.
Một cánh, một cánh, rồi một cánh nữa.
Dần dần chất đống, gần như muốn đè sập cơ thể mỏng manh của anh.
Để chống lại cơn đau, trong ván cuối cùng, Thẩm Mạn nói rất ít, gần như toàn bộ là Từ Chu Dã chỉ huy.
Cấp ba gank đường dưới, cấp sáu ăn Bể Lửa, phút thứ 16 bùng nổ giao tranh lần đầu tiên. Phút thứ 25, đại chiến sắp bùng nổ trong sự thăm dò lẫn nhau.
Sức mạnh của 3B đã hoàn thiện là điều hiển nhiên, mạnh đến đáng sợ. Tuy nhiên ACE lại không hề bị thất thế, mấy gương mặt non nớt lần đầu xuất hiện trên sân khấu chung kết lại chịu đựng được áp lực cực lớn.
Bình luận viên hào hứng, gần như rưng rưng nước mắt: "Pha câu kéo đỉnh cao nhất—"
Một pha giao tranh, 10 người đều còn ít máu nhưng không ai bị hạ gục. Mỗi người đều thể hiện được thao tác đỉnh cao của mình.
"Xuất sắc, quá xuất sắc." Bình luận viên 2 hoàn toàn đồng tình: "Chỉ riêng pha thao tác này thôi, đã đáng tiền vé chung kết rồi!"
"Hai đội ngang tài ngang sức." Bình luận viên 1 nói: "Xem giao tranh Rồng Lớn thôi. Zoop đã quét sạch tầm nhìn rồi, chắc chắn ACE phải đón nhận pha giao tranh này!"
Bình luận viên tiếng Trung là người trong nước, tất nhiên có thiên vị. Cả hai đều nín thở, tập trung nhìn vào màn hình, cùng nhau căng thẳng.
"Hỏng rồi!!! Đường giữa bị bắt rồi!!!" Bình luận viên kinh hãi kêu lên: "Nguyệt Linh bị hạ gục ngay lập tức—"
Trong giao tranh tổng, mỗi bước di chuyển là chìa khóa quyết định thắng thua, sai lầm nhỏ của đường giữa đã bị 3B nắm lấy cơ hội tiêu diệt trong chớp mắt.
Đường giữa bị giết, ACE lập tức rơi vào thế yếu, 3B truy kích ngay lập tức. Trong micro, Từ Chu Dã hét lớn: "Em khống chế xạ thủ, đánh được không??"
"Đánh được." Giọng Thẩm Mạn rất nhỏ nhưng lại rất vững vàng: "Khống chế được không?"
Không có câu trả lời, thao tác đã đưa ra câu trả lời, Giác Sơn của Từ Chu Dã tung chiêu cuối chính xác khống chế xạ thủ đối phương. Thẩm Mạn không hề do dự, dường như hai người đã phối hợp mô phỏng hàng triệu lần. Anh ăn ý theo nhịp điệu của Từ Chu Dã, một combo kỹ năng tiêu diệt xạ thủ đối phương trong nháy mắt.
Lúc này, một chùm sáng màu đỏ lửa bay ngang qua, nhắm thẳng vào cổ Thẩm Mạn. Thẩm Mạn đang định di chuyển nhưng một cơn đau dữ dội đột nhiên truyền đến từ vị trí cánh tay, cơn đau đến bất ngờ gần như cướp đi hơi thở của Thẩm Mạn, mắt anh tối sầm, thở hổn hển dữ dội, trái tim chìm xuống.
"Chặn được rồi!" Giọng Từ Chu Dã vang lên trong màn sương mờ ảo, Thẩm Mạn hoàn hồn từ cơn choáng váng. Anh thấy trên màn hình, nhân vật của Từ Chu Dã xuất hiện trước mặt anh như một phép màu giúp anh chặn được kỹ năng chết người đó.
"Chặn được rồi—" Chàng trai mười tám tuổi hét lớn trong micro. Cậu dán mắt vào màn hình, những đốm sáng rơi vào ánh mắt cậu hóa thành ánh sao rực rỡ, cậu gọi anh: "Anh Thẩm—"
Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lúc này lại trở nên dài vô tận, adrenaline bùng cháy khiến cơn đau ở cánh tay biến mất một cách kỳ diệu. Thẩm Mạn không thể nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ điều gì khác ngoài hình ảnh trước mắt. Dường như anh hoàn toàn trở thành người hùng đánh cược mạng sống trong game, dễ dàng né tránh tất cả kỹ năng chí mạng của kẻ địch.
Trượt chân, xoay người, xoay tròn, hóa thân thành Vũ công mà anh yêu thích nhất, nhảy một điệu vũ điệu độc nhất của chiến thắng trên lưỡi dao.
Mỗi bước đi đều là một cơn đau dữ dội, cơn đau này ngược lại trở thành lời mời bằng gai nhọn mời anh lên ngôi Vương.
Thẩm Mạn đã nhận lời, tất nhiên sẽ không để kỳ vọng của mọi người thất vọng. Dao đâm thấy máu, Thần Chết gặt hái sinh mạng lại giáng thế— anh thao tác với cách di chuyển mà chỉ thần thánh mới có thể sở hữu.
Từ Chu Dã bên cạnh quan sát pha giao tranh này với góc nhìn đen trắng, đợi đến khi giao tranh kết thúc, cậu sờ lên cánh tay mình, phát hiện cánh tay nổi một lớp da gà vì thao tác của Thẩm Mạn.
"Một pha, một pha kết thúc thôi!!"
"Đánh trụ, đánh trụ đi—"
Trong micro, là tiếng reo hò của các thành viên với giọng nói nghẹn ngào.
Thẩm Mạn không lên tiếng như kiệt sức, từ từ di chuyển nhân vật.
Từ Chu Dã nhìn sang, mới phát hiện tay Thẩm Mạn cầm chuột run rẩy dữ dội, thậm chí còn đang cố gắng điều khiển nhân vật, cậu hỏi nhỏ Thẩm Mạn có sao không nhưng bị tiếng reo hò của những người bên cạnh áp đảo.
"Anh Thẩm." Từ Chu Dã nắm lấy cánh tay Thẩm Mạn, nâng giọng: "Anh thế nào rồi?"
Lúc này Thẩm Mạn mới quay đầu lại, trên khuôn mặt tái nhợt đó nở một nụ cười: "Không sao."
Thắng rồi thì không sao.
Từ trụ 3, đến hai trụ trước nhà chính.
Chỉ một phút ngắn ngủi nhưng dường như đã trôi qua một thế kỷ.
Khoảnh khắc lượng máu cuối cùng của nhà chính bị đánh mất, toàn đội ACE kiệt sức ngồi trên ghế, gần như không thể đứng dậy, dòng chữ Victory trước mắt rực rỡ đến nhường đó như giấc mơ có thể mong mà không thể đạt tới.
Nhưng bây giờ, họ đã nắm chặt giấc mơ trong tay.
Dưới sân là tiếng reo hò như sóng biển, vang vọng đinh tai nhức óc.
Bình luận viên cũng hét trong xúc động: "Slow— Hạ gục toàn bộ— Hạ gục toàn bộ rồi— ACE hai đổi năm—!!"
"Thắng rồi, thắng rồi, chúng ta thắng rồi!!" Bình luận viên 2 gào lên: "Sau ba năm, chúng ta lại một lần nữa nâng cúp—"
"Slow đã dùng đôi tay bị thương đó giúp ACE giành được chiếc cúp vô địch thế giới thứ hai!!" Bình luận viên nói.
"Xin chúc mừng, ACE!!!"
Vô số bình luận che lấp màn hình livestream.
[ Chúc mừng ACE ]
Câu nói này đã đến trễ ba năm nhưng cuối cùng cũng đã đến.
Camera hướng về phía các thành viên ACE, từ đội trưởng Thẩm Mạn đến mỗi thành viên, ghi lại tất cả biểu cảm trên khuôn mặt họ.
Triệu Nhuy không nhịn được, vừa thắng đã khóc, còn định ôm Thẩm Mạn mà khóc, tiếc là tay vừa vươn ra đã bị Từ Chu Dã chặn lại.
Từ Chu Dã nhìn cậu ta, cậu ta nhìn Từ Chu Dã. Hai người trao đổi bằng ánh mắt, cậu chặn anh làm gì?
Từ Chu Dã: Tay đội trưởng bị thương rồi, kiếm người khác mà quậy đi.
Triệu Nhuy giơ tay quẹt nước mũi, nhìn sang Lưu Thế Thế đang kích động đến run rẩy bên cạnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Thế Thế vang lên: "Mẹ kiếp Triệu Nhuy cậu đừng có lau nước mũi lên người tôi chứ—"
---------------------------------
Lời tác giả muốn nói:
Từ Chu Dã: Có sự an ủi về thể xác của Anh Thẩm, thắng trận thật đơn giản!
Thẩm Mạn: ? Cậu lại đọc thêm mấy truyện khiêu dâm rồi hả?
Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Story
Chương 41
10.0/10 từ 38 lượt.
