Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 38


Nhân viên y tế nói vết thương này chỉ có thể băng bó đơn giản, muốn xử lý lại thì phải đến bệnh viện.


Thẩm Mạn nhìn Từ Chu Dã một cái: "Quản lý đâu?"


Từ Chu Dã nói: "Em gửi tin nhắn cho anh ấy."


Gửi tin nhắn không lâu sau, quản lý thở hổn hển xuất hiện, phía sau là vài thành viên đang vẻ mặt bồn chồn.


"Thế nào rồi?" Quản lý hỏi.


Thẩm Mạn nói: "Cũng tạm, tay đâu có đứt, bên Ban tổ chức nói sao?"


Sắc mặt quản lý lập tức khó coi, nghiến răng nói: "Họ không chịu hoãn trận đấu!"


Thẩm Mạn thở dài một tiếng, thực ra anh đã đoán trước được kết quả này: "Người ra tay đâu rồi?"


"Bắt được rồi." Quản lý nói: "Họ không thừa nhận là cố ý, hiện đang trích xuất camera giám sát nhưng trận đấu vẫn diễn ra đúng giờ, nói nếu không thì không thể giải thích với khán giả."


Thực ra đó chỉ là lý do thôi, ai cũng hiểu rõ chuyện này quả thực khó nói, ngay cả là cố ý cũng chẳng có bằng chứng gì. Vết thương của Thẩm Mạn, nếu xét theo tiêu chuẩn của người bình thường, thực ra chỉ là một vết thương rất đơn giản, dưỡng một thời gian là tự khỏi thế nhưng trớ trêu thay, anh lại là người sống bằng đôi tay này.


Thẩm Mạn cụp mắt, nhìn cánh tay mình, vị trí vốn đã lành miệng lại nứt ra, lộ ra lớp thịt đỏ tươi bên trong, trông vô cùng rùng rợn. Anh khẽ nắm chặt tay, cảm nhận cơn đau do lực nắm của ngón tay và lòng bàn tay gây ra, có lẽ sau khi đánh giá hoặc có lẽ anh cảm thấy mình có thể chịu đựng được nỗi đau này, Thẩm Mạn khẽ nói: "Không sao, đánh đi."


Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.


"Thế này thì đánh thế nào?" Triệu Nhuy nói: "Hay là chúng ta dùng người dự bị..."


"Không." Thẩm Mạn nói: "Tôi sẽ đấu."


Người dự bị của đội họ thường là cho vị trí đi rừng, nếu anh không đấu mà để người dự bị lên thì không cần đánh cũng biết chắc chắn trận này thua rồi.


"Nhưng tay cậu..." Quản lý rất lo lắng.


Thẩm Mạn thở ra một hơi, anh nói: "Em biết chừng mực."


Nói xong câu đó, anh ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Từ Chu Dã.


Từ Chu Dã không khuyên anh không nên đấu, cũng không bảo anh suy nghĩ lại, dường như đã nhìn thấu quyết tâm của Thẩm Mạn, nỗi buồn như băng tuyết bay lượn, phủ kín đôi mắt cậu ta.


Thẩm Mạn không nhìn nữa.


Quản lý còn muốn nói gì đó, Thẩm Mạn đã ngắt lời hắn, anh nói: "Quản lý, em biết mình đang làm gì. Ban tổ chức không thể đưa ra lời giải thích trong thời gian ngắn, mọi người đi được đến bước này không dễ dàng gì nếu vì lý do của em mà từ bỏ trận đấu này, em không thể tha thứ cho bản thân."


Quản lý thở dài thật lâu, hắn đã nghĩ đến nhiều kết quả trận đấu nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố bất ngờ như thế này.


Xử lý xong vết thương, nghỉ ngơi một chút thì đến giờ ra sân.


Khán giả và Bình luận viên trên sân khấu rõ ràng đều không biết chuyện gì vừa xảy ra. Khi thấy người của ACE và GC cùng bước lên sân khấu, một tràng cổ vũ nhiệt liệt đã bùng nổ.


"ACE! ACE! ACE!"


Tiếng hô vang áp đảo, như thủy triều cuồn cuộn tràn ngập cả sân khấu. Khán giả reo hò phấn khích, mong chờ trận đấu này với nhiệt huyết cao nhất.


Thẩm Mạn mặc chiếc áo khoác dài tay của ACE, che đi cánh tay bị thương. Anh từ từ điều chỉnh xong thiết bị ngoại vi, đeo tai nghe, chờ đợi trò chơi bắt đầu.


Trong kênh thoại, toàn là những lời hỏi thăm đầy lo lắng của đồng đội.



"Anh Thẩm, thực sự không được thì anh cứ nói, chúng ta đừng cố chấp."


"Đội trưởng, nhất định đừng cố gắng gượng."


"Đúng vậy, năm nay không được còn có năm sau, không cần thiết phải đánh đổi sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp của mình vì chuyện này."


"Anh Thẩm, anh tuyệt đối đừng miễn cưỡng."


Thẩm Mạn khẽ ừ một tiếng.


Trận đấu bắt đầu, ván đầu tiên.


Vừa xảy ra sự cố như thế, mọi người đều đang nín một bụng lửa giận.


"Từ Chu Dã, cậu chơi tướng gì?" Huấn luyện viên hỏi.


"Lấy Chó Điên cho em." Từ Chu Dã nói. GC không coi người đi rừng này của ACE ra gì, thậm chí còn thả Chó Điên. Dù đội hình bị khắc chế nhưng thái độ của cậu với Chó Điên là— chỉ cần đối phương dám thả, cậu liền dám lấy.


Sự căng thẳng lo lắng ban nãy đã biến mất, lúc này tất cả mọi người đều hằn học nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ ước gì có thể vượt qua màn hình để đấm thêm cho người bên kia vài cú nữa.


Tuyển chọn tướng hoàn tất, trò chơi bắt đầu.


Đây đã được định trước là một trận đấu đầy mùi thuốc súng.


Chưa đầy mười phút sau khi khai cuộc, các Bình luận viên đã nhận ra điều bất thường. Bình luận viên 1 nói: "Hôm nay ACE có phong cách khác hẳn mọi khi, ai cũng trông hung hăng quá."


Bình luận viên 2 nói: "Cũng không phải ai cũng hung hăng, Thẩm Mạn ở đường dưới rất ổn định."


Quả thật là ổn định, so với ngày thường, anh ổn định đến mức thái quá.


Không ép đường, không giao tranh, chỉ lặng lẽ ăn lính, hoàn toàn không giống với phong cách đối đường đầy khát khao tấn công thường thấy của Thẩm Mạn.


Trong khi đó, Từ Chu Dã lại kế thừa hoàn toàn sự công kích mạnh mẽ của Thẩm Mạn.


Vừa đạt cấp độ sáu, khu Rừng của GC đã trở thành sân săn của cậu.


Bóng dáng Chó Điên ẩn nấp trong bóng tối với con mồi bị cậu nhắm đến, tín hiệu báo động xuất hiện trên đầu chúng cứ như dây thòng lọng trong tay Thần Chết. Chúng hoàn toàn không biết cậu sẽ nhảy ra từ góc độ nào, dùng hàm răng sắc nhọn xé toạc cổ họng mỏng manh của mình.


Thẩm Mạn đã từng chứng kiến Chó Điên của Từ Chu Dã, đương nhiên biết uy lực của nó. Tướng này là tướng tủ của Từ Chu Dã, chỉ cần tìm hiểu về cậu không đời nào họ dám thả nó ra.


Nhưng rõ ràng GC không tìm hiểu kỹ về ACE, hay nói đúng hơn họ chỉ tìm hiểu về Thẩm Mạn mà không tìm hiểu về Từ Chu Dã.


Cũng phải thôi, trong mắt nhiều người, ACE đi được đến ngày hôm nay, người duy nhất đáng tin cậy trong đội chỉ có Thẩm Mạn.


Thẩm Mạn bị thương do sự cố vậy ACE chẳng qua chỉ là một con cừu non đáng thương chờ bị xẻ thịt.


Đáng tiếc, ACE có thể ngồi ở vị trí ngày hôm nay, không phải chỉ nhờ công lao của một mình Thẩm Mạn.


Toàn bộ thành viên ACE chưa bao giờ nghiêm túc đối đãi với một trận đấu như thế. Tầm nhìn của Triệu Nhuy đạt đến mức tối ưu, cậu ta bảo vệ bên cạnh Thẩm Mạn, ngăn chặn đường dưới bị băng trụ. Lưu Thế Thế có thực lực hơi yếu hơn cũng giữ vững được cục diện, Hứa Tiểu Trùng gần như vượt qua phong độ bình thường, thậm chí còn hạ gục đường giữa của GC hai lần khiến cả Bình luận viên cũng phải ngỡ ngàng, thốt lên: "Hôm nay ACE bị làm sao vậy, có phải đã uống thuốc k*ch th*ch không? Sao đứa nào đứa nấy cũng máu chiến thế..."


Trong đó, Chó Điên của Từ Chu Dã phải kể là đáng sợ nhất, chỉ có xạ thủ đích thân trải qua mới hiểu được cảm giác bị thống trị hoàn toàn đó.


Về sau, thậm chí cặp đôi đường dưới của GC còn không dám rời khỏi trụ 3. Thế nhưng, dù đứng dưới trụ cũng khó thoát khỏi cái chết.


Nếu không phải không được đầu hàng, GC đã muốn nhấn nút đầu hàng rồi, một ván đấu như thế này, nếu cứ tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến cảm giác chơi của họ trong những ván sau.


Hai mươi tám phút, ACE giành chiến thắng ván đầu tiên.



Từ Chu Dã nhìn dòng chữ Victory trên màn hình, thở ra một hơi đục ngầu, rồi nhìn sang người bên cạnh mình.


Thẩm Mạn ngồi ngay sát cậu, mặt tái nhợt vô cùng, anh mím chặt môi, dường như đang chịu đựng điều gì đó.


Nhìn khuôn mặt Thẩm Mạn, tâm trạng Từ Chu Dã càng thêm bực bội, ngay cả khi nhà chính của đối thủ đã nổ tung cũng không dịu đi chút nào.


Ván đầu tiên kết thúc, thời gian nghỉ giải lao là mười phút.


"Tay anh thế nào?" Từ Chu Dã hỏi.


Thẩm Mạn nói: "Tốt lắm."


Từ Chu Dã nói nhỏ: "Dối trá."


Thẩm Mạn: "..."


Từ Chu Dã mím môi tạo thành một đường cong căng thẳng, không nói gì thêm.


Thẩm Mạn có chút bất lực, anh suy nghĩ một lát, nói: "Khát."


Từ Chu Dã bực bội giúp anh lấy nước, vặn nắp rồi đưa đến tận miệng anh.


Thế là, khán giả của livestream đã may mắn được chứng kiến cảnh tượng này.


[ Không phải chứ, họ đang làm gì vậy, sao còn đút nước nữa? Không phải Slow đã nói tay không sao rồi à? ]


[ Còn bảo không bắt nạt này, nước cũng phải đút tận miệng ]


[ Tội nghiệp Fest quá, hoàn toàn bị Slow xem như nô lệ rồi ]


[ Phản đối bắt nạt!! ]


Đương nhiên, cũng có người có quan điểm khác.


[ Đệch, đệch, đệch, CP của tôi là thật, CP của tôi là thật!! ]


[ Mạn Thiên Biện Dã! Mạn Thiên Biện Dã! Mạn Thiên Biện Dã! ]


[ Quá nghiện rồi, tôi sắp ngộp thở vì kích động mất thôi—— ]


[ Cái này có khác gì công khai come out đâu??? ]


Kẻ vui người buồn, Từ Chu Dã bực bội đút nước lại bực bội hỏi Thẩm Mạn có muốn ăn một miếng socola để bổ sung năng lượng không, càng bực bội hơn khi nói trò chơi bắt đầu rồi anh muốn chọn gì.


Thẩm Mạn không nhịn được muốn cười: "Phong Ngư đi, chọn con này chơi an toàn cậu không dễ tức giận."


Từ Chu Dã: "Hừ." Không giận mới lạ!


Kết quả cuối cùng Thẩm Mạn không chọn Phong Ngư, không phải anh không muốn chọn, đơn thuần là vì tướng này trong phiên bản hiện tại thực sự quá yếu, bình thường khi lấy ra là vì đánh đơn và muốn dễ dàng đứng sau hơn.


Ván thứ hai, lượt cấm đầu tiên được dành cho Chó Điên của Từ Chu Dã, coi như là sự công nhận của GC đối với Chó Điên của cậu.


Tuy nhiên, Từ Chu Dã cũng không quan tâm, cậu biết chỉ cần mình chọn tướng đó ra thì chắc chắn sẽ không được chơi đến ván thứ hai.


Có lẽ vì ván trước bị Từ Chu Dã đánh cho choáng váng, nhất thời không điều chỉnh lại được tâm lý nên GC ở ván thứ hai cũng thể hiện không quá tốt, suốt trận bị Từ Chu Dã áp chế ở vị trí đối đầu khu rừng.


"Xem ra khoảng cách thực lực giữa GC và ACE quả thực rất lớn." Các Bình luận viên không biết chuyện gì xảy ra ở hậu trường nên không quá ngạc nhiên đối với việc ACE đè bẹp GC, dù sao trong mắt người ngoài, thực lực hai đội quả thực chênh lệch lớn: "ACE đã thắng lợi, tiến vào điểm kết thúc, xem ra cơ hội của ACE hôm nay rất lớn."



Bình luận viên số 2 cũng bày tỏ sự tán thành với quan điểm này, cảm thán: "Trước thực lực tuyệt đối, kết quả trận đấu rõ ràng thiếu đi sự hồi hộp."


Ván thứ ba bắt đầu.


Tất cả mọi người đều nghĩ ACE sẽ kết thúc trận đấu này ở ván thứ ba, cho đến khi giữa trận đánh xong một pha giao tranh tổng, thao tác của Thẩm Mạn xuất hiện sai lầm nghiêm trọng anh lại di chuyển thẳng vào mặt vị trí chủ lực của đối phương, bị hạ gục chỉ bằng một combo. Sau đó, ACE chịu thất bại thảm hại 0 đổi 5, bị đẩy thẳng vào trụ 3, GC giành được điểm này.


Toàn bộ quá trình thất bại giao tranh không quá năm phút, khi thấy nhà chính của ACE phát nổ, Bình luận viên bao gồm cả khán giả đều ngây người.


Bình luận viên 1 nói: "Slow thao tác lỗi rồi, sao lại đi đến vị trí đó, cái này..."


Bình luận viên 2 nói: "Đúng vậy, cách di chuyển này, có hơi khó hiểu."


Trên màn hình livestream toàn là những dấu chấm hỏi dày đặc, sau đó biến thành lễ hội của anti fan.


[ Tôi đã nói Slow thật sự là rác rưởi, rời khỏi vị trí đi rừng thì ACE chưa lần nào vào nổi vòng loại trực tiếp, bây giờ còn phải dựa hết vào Fest ]


[ Cái cách di chuyển khó hiểu gì thế này, giao tranh tổng 5 đổi 0, tôi lên tôi cũng làm được ]


[ Anh ta đang mộng du à? ]


Khác với bầu không khí nóng nảy xung quanh, dù thua ván đấu này, trong kênh thoại của ACE cũng không một ai buông lời trách móc Thẩm Mạn.


Ngược lại, ngay khoảnh khắc thua cuộc, tất cả mọi người đều hướng đến Thẩm Mạn với ánh mắt lo lắng.


Thẩm Mạn lắc đầu: "Tôi không sao."


Nói là không sao, làm sao có thể thật sự không sao đượ, tất cả mọi người đều biết, theo thời gian trôi qua, ảnh hưởng từ vết thương ở tay của Thẩm Mạn sẽ ngày càng lớn.


Ván thứ tư.


GC cũng nhận ra rằng kéo dài thời gian càng lâu, càng có lợi cho họ, họ cố tình chọn đội hình late game để kéo ván đấu đến 30 phút, 35 phút sau đó ACE lại xuất hiện sai lầm, Triệu Nhuy đi cắm mắt bị bắt. Sau đó GC cưỡng ép giao tranh tổng với ACE, sau khi g**t ch*t ba người của ACE, họ đẩy thẳng vào trụ 3.


Cục diện 2-0 ban đầu, giờ đã bị cưỡng ép kéo về nguy cơ bị lội ngược dòng thành 2-3.


Các Bình luận viên trong nước nhìn tỉ số mà ngây người, nói: "ACE hai ván sau đã xảy ra chuyện gì? Sao không giống thao tác của cùng một nhóm người."


Bình luận viên số 2 nói: "Đúng vậy, còn Slow ở đường dưới nữa, sao lại không có chút lực áp chế nào..." Hoàn toàn khác biệt so với anh trước đó.


[ Sẽ không bị lội ngược dòng thành 2-3 đấy chứ? ]


[ Thua 3B còn có lý do, thua GC thì ACE họ thật sự nên bơi về đi ]


[ Hôm nay Slow đánh cái cứt chó gì thế, lại còn đối đường không lại, thật sự đặt cược rồi à? ]


[ Đề nghị kiểm tra nghiêm ngặt ]


"Tôi đi vệ sinh một lát." Thẩm Mạn đứng dậy.


"Em cũng đi." Từ Chu Dã nói.


Trong nhà vệ sinh, Thẩm Mạn vốc nước rửa mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, anh trong gương mặt dính đầy nước, thần sắc uể oải mệt mỏi. Bốn ván đấu, cộng thêm thời gian BP và nghỉ giữa hiệp, gần ba tiếng đồng hồ. Cảm giác đau ở tay anh ngày càng dữ dội, mỗi lần nhấp chuột đều khiến anh cảm thấy tấm lót chuột không còn là tấm lót chuột nữa mà là cái thớt chất đầy dao.


Anh nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, đưa tay gạt những giọt nước trên mặt.


Từ Chu Dã gọi tên anh: "Anh Thẩm."


Thẩm Mạn nói: "Tôi không sao."



Phía sau truyền đến tiếng bước chân. Thẩm Mạn quay đầu lại, thấy người của GC, họ cũng đến nhà vệ sinh.


Cho dù ngôn ngữ bất đồng nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại dễ dàng đọc được, kiểu cười cợt mang theo ác ý thuần túy đó, chỉ cần nhìn một cái là đã thấy khó chịu trong lòng.


Đội trưởng của GC nhuộm mái tóc màu vàng chói nổi bật, chiều cao cũng không quá nổi trội, vừa đi đến bên cạnh Thẩm Mạn vừa cười hí ha hí hửng nói đùa với đồng đội.


Bàn tay Từ Chu Dã buông thõng bên người đã siết thành nắm đấm, nếu không phải ý chí cuối cùng đang ngăn cản, lúc này cậu đã xông lên đấm cho mỗi người một phát.


Dường như cảm nhận được sự giận dữ của Từ Chu Dã, đội trưởng GC vẫn giữ nguyên nụ cười, quay đầu nhìn họ.


Ánh mắt hai bên chạm nhau, không khí gần như bốc cháy.


Chỉ thấy đội trưởng GC đột nhiên giơ tay lên, quẹt một cái trên cổ— gã ta cố ý khiêu khích, làm động tác cắt cổ, sau đó lại ôm cánh tay phải kêu ái dô ái dô, rõ ràng là đang châm chọc cánh tay phải bị thương của Thẩm Mạn.


Thẩm Mạn phản ứng cực nhanh, trước khi Từ Chu Dã kịp lao ra, anh đã giơ tay kéo cậu lại.


"%&......%......&" Cũng không biết tiếng Anh của Từ Chu Dã rốt cuộc là tốt hay không tốt, một tràng lời tục tĩu mà Thẩm Mạn không hiểu từ miệng cậu tuôn ra. Vốn dĩ cậu đã cao hơn tên đội trưởng kia một cái đầu, dáng vẻ muốn xông ra đánh người thực sự khiến tên đội trưởng kia giật mình, vội vàng cùng vài đồng đội xông vào buồng vệ sinh đóng cửa lại.


Từ Chu Dã tức giận đến phát điên, hốc mắt đã đỏ hoe nhưng Thẩm Mạn đang kéo tay cậu khiến cậu không dám có bất kỳ hành động giãy giụa nào— cậu sợ làm Thẩm Mạn bị thương.


"Anh Thẩm." Cậu gọi anh.


"Bình tĩnh lại." Giọng Thẩm Mạn bình thản: "Thật sự đánh người sẽ bị cấm thi đấu đấy."


Từ Chu Dã nói: "Cho dù bị cấm thi đấu—" Cậu muốn nói cho dù bị cấm thi đấu, cậu cũng muốn đánh gã ta một trận nhưng thấy vẻ mặt của Thẩm Mạn, cậu lại không dám nói như vậy nữa.


"Vì một thứ như vậy mà bị cấm thi đấu, không đáng." Thẩm Mạn nói: "Đi thôi."


Từ Chu Dã lườm mạnh vào cái buồng vệ sinh đó một cái, nắm đấm nổi đầy gân xanh.


Trở lại chỗ ngồi.


"Xin lỗi, hai ván vừa rồi đều là lỗi của tôi." Thẩm Mạn nói, giọng anh nhẹ như lông chim, như muốn bay theo gió lên trời. Trên khuôn mặt xinh đẹp đó không nhìn thấy chút huyết sắc nào, ngay cả môi cũng trở nên tái nhợt, giống như một bức tranh đen trắng đã phai màu.


Từ Chu Dã: "... Anh Thẩm, sao có thể đổ lỗi hết cho anh." Mọi áp lực đều đè nặng lên một mình Thẩm Mạn, lẽ nào việc anh không gánh đội được vì bị thương cũng là lý do để trách móc?


Từ Chu Dã nói: "Cho dù thua..."


Thẩm Mạn bình tĩnh ngắt lời giả định của Từ Chu Dã: "Mọi người sẽ chỉ quan tâm cậu thua chứ không quan tâm vì sao cậu thua."


Từ Chu Dã: "..."


Thẩm Mạn nói: "Chỉ có hai kết quả, thắng hoặc thua. Còn về câu chuyện đằng sau thắng thua, không có nhiều người quan tâm đâu."


Để được ngồi trên sân khấu này, ai mà chẳng phải trải qua một ngàn lần, một vạn lần nỗ lực. Kẻ thắng mới có cơ hội kể về những khó khăn thầm kín, còn kẻ bại thua vì lý do gì, không ai hỏi đến.


Thẩm Mạn tuyệt đối không cho phép vì bản thân mình mà lãng phí nỗ lực của đồng đội.


------------------------------


Lời tác giả muốn nói


Từ Chu Dã: Em sẽ đút tận miệng những món anh thích ăn nhé.


Thẩm Mạn: Ưm... Lớn quá...


Nói một chuyện đùa địa ngục khổng lồ thế này, mấy hôm nay tôi ngủ rất rất ngon, hơn mười giờ đã đặt lưng xuống là ngủ, còn cảm thán rằng phong thủy Vân Nam dưỡng người, chắc chắn sẽ không khiến người ta héo mòn tiêu tan. Kết quả nửa đêm bạn đột nhiên gửi đến một câu: Kiến Thủ Thanh(một loại nấm gây ảo giác) không thể ăn liên tục, có lẽ là chúng ta bị trúng độc vì ăn quá nhiều Kiến Thủ Thanh nên mới buồn ngủ li bì. Tôi: ???


Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Story Chương 38
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...