Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 21


Dự báo thời tiết nói rằng tối nay sẽ có mưa bão.


Chớp sáng xé toạc bầu trời đêm u tối, gió dữ gào thét, thổi làm cửa ra vào và cửa sổ va đập ầm ầm.


Cảnh tượng quả thật khiến người ta hoảng sợ, tay gối sau đầu nằm trên giường, vốn đã không ngủ được, nghe tiếng động này lại càng không thể chợp mắt.


Không biết cửa sổ phòng ai chưa đóng, gió thổi va đập bộp bộp liên hồi, nghe mà lòng càng thêm bực bội.


Nếu cứ để vậy, e rằng kính sổ cũng sẽ vỡ mất, Từ Chu Dã bò dậy đi ra ban công, thò đầu nhìn xem rốt cuộc là phòng ai chưa đóng cửa sổ.


Hóa ra là phòng của Thẩm Mạn.


Từ Chu Dã liếc nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chắc chắn Thẩm Mạn đã ngủ say.


Do dự một lát, cậu từ ban công vòng ra sân, rẽ gió mạnh tiến về phía phòng của anh.


Cửa sổ mong manh bị gió thổi đập vào khung kịch liệt, rèm cửa cũng bị cuốn tung lên giống như một cánh buồm căng gió.


Trong phòng tối om, không hề có động tĩnh. Qua bóng tối, Từ Chu Dã mơ hồ thấy Thẩm Mạn cuộn người nằm trên giường, cậu thử gọi tên anh nhưng không có ai đáp lại.


Mưa gió ầm ầm đến vậy, Thẩm Mạn vẫn không tỉnh dậy.


Trong đầu Từ Chu Dã chợt hiện lên vẻ mặt lúc một tiếng trước khi anh rời đi, u ám và mệt mỏi như một vì sao sắp tắt, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến lòng mình trở nên nặng trĩu.


Từ Chu Dã thử đóng cửa sổ giúp Thẩm Mạn nhưng rất nhanh đã nhận ra một vấn đề, cửa này chỉ có thể khóa chặt từ bên trong. Do dự trong chốc lát, cậu đưa tay giữ lấy khung cửa rồi thoăn thoắt trèo vào phòng.


Đột nhiên xông vào Từ Chu Dã cũng thấy chột dạ, cậu tự nhủ trong lòng mình không làm chuyện gì xấu, chỉ là giúp anh ấy đóng cửa sổ thôi.


Sau khi cẩn thận đóng chặt cửa, Từ Chu Dã định rời đi.


Nhưng khi đi ngang qua giường, lại nghe thấy một âm thanh kỳ lạ... một tiếng nức nở khe khẽ như thể chủ nhân âm thanh đang chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng.


Âm thanh phát ra từ chiếc giường trong bóng tối.


Bước chân Từ Chu Dã khựng lại, ban đầu cậu tưởng Thẩm Mạn đã tỉnh, nhẹ nhàng gọi anh nhưng không có tiếng trả lời.


Thẩm Mạn vẫn chưa tỉnh mà hình như đang gặp ác mộng.


Cậu chần chừ rồi bước tới gần giường, ngoài cửa sổ lóe lên một tia chớp trắng sáng, ánh sáng chiếu rõ gương mặt của Thẩm Mạn.


Anh cuộn chặt người, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi đen run rẩy dữ dội, tựa như đang chìm sâu trong cơn ác mộng kinh hoàng.


Gương mặt vốn ngày thường lạnh nhạt xa cách, lúc này lại mang theo sự yếu đuối và hoảng sợ. Điều khiến Từ Chu Dã đau lòng nhất chính là những vệt nước ướt đẫm trên hàng mi ấy.


Thẩm Mạn đang khóc.


Cả trái tim Từ Chu Dã như bị một bàn tay bóp chặt.


"Ngoại..." Âm thanh mơ hồ nghẹn ngào bật ra, chỉ một tiếng gọi thôi đã hoàn toàn phá vỡ nguyên tắc của cậu—— Từ Chu Dã thật sự không thể bỏ mặc Thẩm Mạn như vậy.


Từ Chu Dã cẩn thận giơ tay đặt l*n đ*nh đầu anh, học theo cách mẹ từng dỗ mình khi gặp ác mộng, dịu dàng v**t v* an ủi, miệng khe khẽ thì thầm đừng sợ, đừng sợ.


Dường như có tác dụng thật, hàng lông mày đang cau chặt của Thẩm Mạn dần thả lỏng, cơ thể cũng không còn căng cứng như trước.


Là mơ thấy bà ngoại sao, Từ Chu Dã nghĩ hẳn là một giấc mơ bi thương đến tột cùng mới khiến người nhìn như đao thương bất nhập ấy lộ ra vẻ yếu đuối, bất lực thế này.


Hơi thở của Thẩm Mạn dần trở nên vững vàng, cơn ác mộng cũng tan biến.


Từ Chu Dã cẩn thận thu tay lại, rón rén bước ra cửa, xoay nắm cửa rời đi.


Trước khi đi, sợ Thẩm Mạn cảm lạnh cậu còn tiện tay chỉnh nhiệt độ điều hòa cao thêm một chút.


Quả nhiên, ngay khi vừa bước ra, ngoài kia đã rào rào trút xuống hạt mưa to như hạt đậu, xóa tan cái oi bức đã kéo dài mười mấy ngày.


Sáng hôm sau, bởi ngủ muộn, cả hai đều không có mặt trong bữa sáng.



Mãi đến trưa, mới thấy hai người ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện trong phòng tập luyện.


Hai người xuất hiện đúng lúc, gần như trước sau cùng bước vào phòng.


Thẩm Mạn nghỉ ngơi khá tốt, ngược lại Từ Chu Dã thì dưới mắt treo hẳn hai quầng thâm đen sì.


"Tối qua các cậu đi đâu làm cái gì vậy?" Triệu Nhuy nghi ngờ nhìn cả hai.


Thẩm Mạn không để ý tới cậu ta, Từ Chu Dã thì đáp một câu: "Không làm gì cả."


Triệu Nhuy nói: "Không làm gì? Quầng thâm dưới mắt cậu đậm đến mức có thể vẽ thành khói mắt rồi, nửa đêm đi làm trộm hả?"


Không nói trộm thì thôi, vừa nhắc đến trộm Từ Chu Dã lập tức nhớ lại cảnh mình đêm qua lẻn vào phòng Thẩm Mạn, trong lòng có chút chột dạ, vội đáp: "Không, chỉ là ngủ không ngon thôi." Cậu liếc nhìn Thẩm Mạn.


Tối qua khi rời đi, Từ Chu Dã không khóa được cửa, cũng chẳng biết Thẩm Mạn có phát hiện ra không.


Khuôn mặt Thẩm Mạn không có biến hóa gì, thản nhiên: "Liên quan quái gì đến cậu."


Triệu Nhuy: "?" Không phải chứ, Từ Chu Dã, cậu ngủ không ngon lại nhìn Thẩm Mạn làm gì, chẳng lẽ là Thẩm Mạn khiến cậu ngủ không ngon sao? Hai người các cậu thế này thật sự quá đáng sợ đó có biết không.


Hình như Thẩm Mạn không phát hiện ra cửa phòng mình có vấn đề, tiện tay tìm một chỗ ngồi xuống.


Sau khi bước vào vòng playoff, bầu không khí cũng sôi động hẳn lên. Huấn luyện viên vừa dẫn bọn họ xem thi đấu vừa phân tích lại, suất tham dự giải vô địch thế giới của HCC có tổng cộng bốn vé.


Hiện tại ACE đã thành công lọt vào playoff với thành tích tốt nhất, tiếp theo đây thành tích tại playoff sẽ quyết định đối thủ mạnh yếu ở giải thế giới.


Hôm nay là trận UN đấu với một đội khác, thể thức BO5.


"UN lại thua nữa rồi, thật là thần kỳ." Triệu Nhuy cảm thán.


"Này chẳng phải là tuần trước bị MIN làm cho bùng nổ sao." Hứa Tiểu Trùng cầm gói khoai tây chiên, ăn rôm rốp: "Đường dưới của UN vậy mà lại bị đánh nát hay thật."


"Đường dưới?" Từ Chu Dã nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn Thẩm Mạn: "Xạ thủ của MIN là fan cuồng của anh mà đúng không?"


Thẩm Mạn chẳng có phản ứng gì, lạnh nhạt: "Làm gì có nhiều fan cuồng như thế."


"Ấy, đừng nói vậy, thật ra đúng là fan anh đấy." Triệu Nhuy nháy mắt: "Mấy hôm trước còn tìm em xin ảnh có chữ ký của anh cơ mà."


Thẩm Mạn nói: "Cậu là hoa tiêu chắc, sao quen lắm người vậy. Mau đi luyện con Yến Thảo đi, đến giải thế giới nhất định sẽ cần dùng."


Triệu Nhuy cười: "Không phải tại ngày nào anh cũng đánh đôi với Từ Chu Dã, chẳng thèm chơi với người khác sao." Cậu ta cố tình chọc cho người khác ghê tởm.


Thẩm Mạn nhếch mép cười lạnh: "Được, hôm nay không cày đủ một nghìn điểm thì không ngủ."


Triệu Nhuy: "..." Nhờ phúc của UN, MIN thua cả một mùa rốt cuộc cũng giành được trận thắng đầu tiên, cả đội vui vẻ mở champagne. So với bầu không khí náo nhiệt đó, sắc mặt UN khó coi như thể chính họ mới là đội đứng bét bảng, đúng là điển hình của kiểu đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.


Trong buổi họp, từ đội hình, chiến thuật, từng pha giao tranh thậm chí đến từng điểm cắm mắt, huấn luyện viên đều phân tích kỹ càng cho bọn họ. Năm nay quả thực ACE có cơ hội lớn, cần phải mài giũa thật tỉ mỉ.


Thời gian playoff kéo dài hơn một tháng, trận đấu của họ là vào cuối tháng.


Thẩm Mạn tranh thủ thời gian giúp Triệu Nhuy luyện vị tướng hỗ trợ mà cậu ta không rành.


Hai người chơi xếp hạng cùng nhau rất nhiều, có lúc Từ Chu Dã chỉ ngồi một bên xem. Triệu Nhuy hỏi cậu nhìn gì, Từ Chu Dã đùa: "Xem có nên cân nhắc chuyển sang chơi hỗ trợ không."


Triệu Nhuy sợ nhất là câu này, hoảng hốt: "Người anh em, cậu có chỗ nào không hài lòng với anh sao? Anh có thể sửa mà."


Từ Chu Dã nói: "Anh Triệu, em đâu dám không hài lòng với anh."


Triệu Nhuy: "..." Cái kiểu dở dở ương ương này thật muốn bẻ cổ chết hết cho rồi.


Từ Chu Dã bật cười, thật ra cậu rất ghen tị khi Triệu Nhuy có thể đồng hành cùng Thẩm Mạn, còn hiện giờ Thẩm Mạn chủ yếu đánh đường đôi, cậu muốn chen vào cũng chẳng tiện.


Triệu Nhuy nói: "Đúng rồi, dạo này không có đội khác tới mời cậu à?" Cậu ta và Thẩm Mạn đang chọn tướng, câu này chỉ là thuận miệng nói ai ngờ Từ Chu Dã lại đáp một câu gây sốc: "Anh hỏi đội nào cơ?"


Động tác của Thẩm Mạn và Triệu Nhuy đồng thời khựng lại, cả hai cùng quay sang nhìn Từ Chu Dã.


Từ Chu Dã hoàn toàn không nhận ra có gì bất ổn, đôi mắt vô tội: "Nhìn em làm gì?"



Triệu Nhuy run giọng: "Không chỉ một đội thôi à?"


Từ Chu Dã nói: "Không chỉ một đâu, khá nhiều đấy."


Triệu Nhuy: "... Là từ khi nào vậy?"


Từ Chu Dã nói: "Ờ, từ sau trận thắng TKR là bắt đầu có rồi, sau đó lại có thêm mấy đội nữa." Cậu cũng hơi khó hiểu: "Nhưng mà sao ai cũng biết lương em thấp thế nhỉ, ai tung ra vậy?"


Triệu Nhuy tối sầm mặt mũi.


Thẩm Mạn thì điềm tĩnh hơn nhiều, hỏi: "Cậu nghĩ sao?"


Từ Chu Dã ngẩn ra một chút: "Hả?"


Thẩm Mạn do dự, anh vốn định hỏi Từ Chu Dã có ý định gì cho mùa sau nhưng cảm thấy lúc này hỏi thì không hợp lắm. Dù sao với biểu hiện hiện tại của Từ Chu Dã, cho dù không vào giải vô địch thì lương cũng có thể tăng gấp mấy lần, nếu như mùa sau ACE đưa ra mức đãi ngộ không đủ tốt thì việc cậu rời đi cũng là chuyện rất bình thường.


Dù ở thời điểm nào, tuyển thủ như Từ Chu Dã cũng luôn là mục tiêu săn đón hàng đầu, để có được một người đi rừng đỉnh cao như vậy, các câu lạc bộ sẵn sàng đưa ra mức giá khiến người ta khó tưởng tượng nổi.


"Không có gì." Thẩm Mạn nhìn màn hình: "Hỏi chơi thôi."


Từ Chu Dã nghiêng đầu: "Anh muốn hỏi em mùa sau có đi không phải không?"


Bị Từ Chu Dã nói trúng tim đen một cách thẳng thắn như vậy, không hiểu sao Thẩm Mạn lại thấy có chút ngượng, anh nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừm."


"Không đi." Từ Chu Dã trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt: "Em chẳng đi đâu cả."


"Vì sao?" Thẩm Mạn có hơi nghi hoặc vì sự kiên quyết đó.


"Anh đoán xem?" Từ Chu Dã nở một nụ cười ranh mãnh, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào Thẩm Mạn.


Bị ánh mắt của Từ Chu Dã nhìn chằm chằm, trong lòng Thẩm Mạn sinh ra chút hoảng hốt hiếm thấy, anh cố ra vẻ bình tĩnh: "Vào trận rồi."


Trò chơi bắt đầu.


Tướng Yến Thảo của Triệu Nhuy cũng trừu tượng y như chuyện tình cảm của cậu ta.


Trừu tượng đến mức khiến Thẩm Mạn cảm thấy mạch máu trên trán sắp bật ra, anh chơi cùng Triệu Nhuy ba ván, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi: "Triệu Nhuy, cậu sao vậy? Sao mà chơi ra cái dạng này được?"


Triệu Nhuy cũng bị sự trừu tượng của chính mình làm cho choáng váng, yếu ớt nói: "Em cảm thấy là do con tướng này có vấn đề."


Thẩm Mạn: "Tại sao lại là do tướng?"


Triệu Nhuy nói: "Không biết anh có để ý không, Yến Thảo là tướng duy nhất có thể đi cùng đường với vợ mình trong trận đấu chuyên nghiệp."


Thẩm Mạn: "..."


Tính theo sức mạnh các tướng trong phiên bản hiện tại, đúng thật là đôi này là cặp đôi tình nhân duy nhất có thể lên được sàn đấu chuyên nghiệp.


Thẩm Mạn nghiến răng: "Vậy làm sao giờ? Hay là tôi liên hệ bên viết cốt truyện bảo họ cho hai người đó chia tay?"


Triệu Nhuy mừng rỡ: "Thật á?"


Thẩm Mạn: "..." Cậu đúng là bị điên rồi.


Bị vẻ mặt khinh bỉ của Thẩm Mạn làm tổn thương, Triệu Nhuy nghẹn ngào nói: "Anh cứ solo trước đi, em tự luyện tiếp anh không cần lo cho em đâu, em có một mình cũng sống tốt được."


Thẩm Mạn lập tức quay đầu: "Từ Chu Dã, đi chung đi."


Từ Chu Dã bên cạnh đã chọn xong tướng và load cả bảng ngọc rồi, lập tức thoát nhanh như chớp: "Đến đây." Cậu đổi tài khoản khác liếc nhìn Triệu Nhuy, cười: "Anh, để em chơi Yến Thảo."


Triệu Nhuy: "?"


Thẩm Mạn nói: "Lên."


Triệu Nhuy cũng không mở game nữa, khoanh tay đứng sau nhìn hai người họ, thầm nghĩ được lắm Từ Chu Dã, anh muốn xem cậu chơi hay cỡ nào!


Nhìn được hai mươi phút, cậu ta bắt đầu thấy chột dạ.



Sao mà ăn ý được thế? Triệu Nhuy thật sự không hiểu nổi. Từ Chu Dã đúng là một kẻ luôn mang đến bất ngờ, phối hợp với Thẩm Mạn vừa mới bước vào đấu trường chuyên nghiệp đã khiến mọi người kinh ngạc như hệt trời sinh một cặp.


Triệu Nhuy nhớ lại, Tần Nhất Tinh từng cùng Thẩm Mạn được ca tụng là cặp bài song sát của HCC nhưng hiện tại cậu ta lại thấy đặc điểm đó phù hợp với Từ Chu Dã hơn nhiều.


Triệu Nhuy lo lắng nghĩ may mà Từ Chu Dã không phải là hỗ trợ... nếu không thì đúng là nguy cơ thất nghiệp thật rồi.


Thắng lợi một trận, có thêm sự đối chiếu với Triệu Nhuy, Thẩm Mạn đánh giá rất cao màn thể hiện hỗ trợ của Từ Chu Dã.


Triệu Nhuy nói: "Thật ra mấy tướng có kỹ năng kéo thì em vẫn chơi ổn mà."


Thẩm Mạn liếc cậu ta một cái, giọng cậu ta lập tức nhỏ xuống: "Được rồi, em đi luyện ngay đây."


Cũng chẳng trách thái độ của Thẩm Mạn như vậy, con Yến Thảo của Triệu Nhuy nổi tiếng là trừu tượng, điều này dẫn đến việc nếu muốn khắc chế họ thì đối phương chỉ cần cấm trước Yến Thảo là được. Bởi vì để hở ra Triệu Nhuy cầm thì cũng chẳng chơi tốt, không cầm thì coi như đối phương lấy được một tướng hỗ trợ mạnh trong meta khiến giai đoạn đi đường bất lợi vô cùng.


Khâu cấm chọn cũng quyết định một phần lớn tỉ lệ thắng, tuyệt đối không thể coi nhẹ.


——


Theo tiến trình vòng play-off, lịch thi đấu của ACE cũng được công bố.


Không có bất ngờ gì đặc biệt, vào tối ngày 28 họ sẽ đối đầu với TKR.


Dù mỗi ngày lịch tập luyện đều dày đặc nhưng bầu không khí trong đội vẫn khá thoải mái.


Tầm hơn tám giờ tối, Thẩm Mạn đang đánh rank thì đột nhiên bảo vệ gọi điện đến nói có người tìm anh, hỏi có cho vào không.


Do trước đây trong căn cứ từng xảy ra sự cố nên bảo vệ rất cẩn thận. Thẩm Mạn kẹp điện thoại giữa vai và tai, hỏi: "Ai vậy?"


Giọng Lục Nghễ truyền tới: "Là mẹ, Mạn Mạn."


Thẩm Mạn: "..."


Lục Nghễ lại gọi tên anh: "Mạn Mạn."


"Cho bà ấy vào đi." Thẩm Mạn nói.


Điện thoại vừa ngắt, màn hình game của Thẩm Mạn cũng biến thành trắng đen, tướng của anh nổ tung trên bản đồ, anh dứt khoát tắt live stream.


Một lát sau, Lục Nghễ xuất hiện trước cửa.


Hôm nay bà ăn mặc rất đẹp, khoác trên người chiếc váy dài màu nhạt, ngực cài một chiếc trâm tinh xảo. Vẻ mặt mang theo chút dè dặt bà bước chậm rãi đến bên cạnh Thẩm Mạn.


"Mạn Mạn." Bà gọi anh.


"Vào phòng con nói chuyện." Thẩm Mạn đứng dậy.


"Được." Lục Nghễ gật đầu.


Trong phòng, Thẩm Mạn rót cho bà một cốc nước rồi ngồi xuống đối diện.


Đây là lần thứ ba bọn họ gặp nhau, so với hai lần trước bầu không khí không còn quá gượng gạo. Chỉ là điều khiến Lục Nghễ thấy khó chịu chính là lớp lạnh lùng trên người Thẩm Mạn lại càng dày đặc hơn, anh ngồi đó hai tay đan vào nhau, thần sắc lãnh đạm như đang đối diện với một người xa lạ.


Hoàn toàn không còn thấy chút thấp thỏm nào như lần gặp đầu tiên.


Lục Nghễ nâng ly nước uống một ngụm: "Mẹ thấy con rất giống bố con."


Thẩm Mạn: "Không nhớ rõ nữa."


Nếu nói với mẹ anh vẫn còn miễn cưỡng có chút ấn tượng thì bố trong ký ức của Thẩm Mạn gần như chỉ còn lại một cái bóng mờ nhạt. Khuôn mặt, giọng nói, thậm chí cả tên gọi đều mơ hồ như một tấm ảnh cũ kỹ hoàn toàn không sao nhớ lại được.


Lục Nghễ nói: "Không nhớ cũng tốt."


Thẩm Mạn vâng một tiếng.


Lục Nghễ hít sâu một hơi, dường như đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, bà nói: "Mạn Mạn, mẹ sắp đi rồi."


Thẩm Mạn hỏi: "Về lại đó à?"



Lục Nghễ đáp: "Ừ."


Thẩm Mạn rất muốn nói có gì đâu mà phải báo, chẳng phải bà vẫn luôn ở nước ngoài sao. Nhưng nói như vậy có vẻ quá lạnh nhạt nên anh đổi giọng: "Chúc mẹ thượng lộ bình an."


Lục Nghễ cười khổ: "Lần này đi rồi mẹ không định quay lại nữa."


Thẩm Mạn nói: "Ồ."


Dù sớm đã đoán trước được rằng Thẩm Mạn sẽ không có phản ứng gì mạnh nhưng chữ ồ ấy vẫn khiến tim Lục Nghễ nhói đau. Bà nói: "Mạn Mạn, mẹ biết con trách mẹ... thật sự... mẹ rất xin lỗi."


Thẩm Mạn thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Thật ra con không hề trách mẹ."


Đúng là anh không oán trách Lục Nghễ, anh biết bà sống cũng không dễ dàng, tuy rằng không có người đồng hành nhưng ít nhất vật chất không bị thiếu thốn. Nhưng không trách là một chuyện, thân cận lại là chuyện khác, cho dù biết bà là mẹ ruột, có điều bao nhiêu năm trời chưa từng gặp mặt thật sự khó mà nảy sinh sự gần gũi.


Không hận cũng không yêu như hai người xa lạ tình cờ gặp nhau nơi đầu đường.


Biết rằng chuyến đi sắp đến, có lẽ lần gặp trước mắt này chính là lần cuối cùng, những gì có thể nói ra cũng chỉ là lời chúc phúc thản nhiên.


Chúc bà thân thể khỏe mạnh, hành trình thuận lợi, nửa đời còn lại bình an suôn sẻ.


Chỉ vậy mà thôi.


Cuối cùng Lục Nghễ cũng rơi nước mắt, thân hình mảnh mai run rẩy. Thẩm Mạn hơi lúng túng, chậm rãi rút một tờ khăn giấy đưa cho bà.


"Là mẹ có lỗi với con." Lục Nghễ nức nở: "Mẹ biết mẹ có lỗi với con nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác, mẹ thật sự không có cách nào khác."


Thẩm Mạn do dự bước đến bên bà, ôm lấy vai bà.


Lục Nghễ ngẩng đầu nhìn anh.


Anh đã không còn là đứa trẻ gầy yếu trong ký ức nữa. Giờ phút này, Thẩm Mạn xa lạ đến vậy, anh không hề vì tiếng khóc của bà mà động lòng, khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn chẳng có bao nhiêu biểu cảm. Đôi mắt đen kia tựa như bầu trời đêm vô tận, xa xăm, trống rỗng, chẳng hề mang theo cảm tình.


Như một kẻ ngoài cuộc lạnh nhạt.


Lục Nghễ không hiểu nổi tại sao Thẩm Mạn lại trở thành dáng vẻ như thế này, với điều này bà hoàn toàn bất lực.


Thẩm Mạn nhìn Lục Nghễ khóc, nhìn bà lặng lẽ lau khô nước mắt, nhìn bà lần nữa trở lại dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên.


"Tối thứ ba tuần sau mẹ đi." Lục Nghễ nói: "Con có thể đến tiễn mẹ không?"


Thẩm Mạn do dự một lát, gật đầu.


Lục Nghễ nói: "Thế thì tốt rồi, nghe nói cuối tuần này con đánh play-off, cũng chúc con thi đấu thuận lợi."


Thẩm Mạn có hơi ngạc nhiên: "Mẹ còn biết cả play-off à?" Thường thì những người không chơi game sẽ không hiểu mấy chuyện này.


Lục Nghễ cười: "Nói ra cũng không sợ con cười, mẹ đã xem hết các trận của con rồi."


Thẩm Mạn: "..."


Lục Nghễ nói: "Rất giỏi, thật sự rất giỏi."


Thẩm Mạn đáp: "Quá lời rồi."


Lục Nghễ bật cười, bà vỗ nhẹ gương mặt căng cứng vì nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Vậy mẹ đi trước, hẹn gặp vào thứ Ba tuần sau."


Thẩm Mạn gật đầu.


Cuộc nói chuyện tâm sự mà bà tưởng sẽ có rốt cuộc cũng không xảy ra, lúc đến thế nào lúc rời đi vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi. Khi rời khỏi, trong lòng Lục Nghễ lại không có sự nuối tiếc như bà từng tưởng tượng.


Căn cứ của ACE trong đêm vẫn sáng đèn rực rỡ. Lục Nghễ nhớ đến đôi mắt của Thẩm Mạn, bà nghĩ đôi mắt đẹp đến thế sao lại trống rỗng chẳng có gì.


-------------------------------------------


Tác giả có lời muốn nói:


Từ Chu Dã: Trong mắt anh chỉ có mình em là được rồi


Thẩm Mạn: Ừ, chỉ có em thôi


Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự Story Chương 21
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...