Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
Chương 104: C104: Ngoại truyện 4
Ngoại truyện 4: Cả hai cùng say
Dạo gần đây Tưởng Vân Thư mới nhận ra, omega của anh rất được yêu thích ở trong trường.
Ngày hôm đó Bạch Đường được nghỉ hè, Tưởng Vân Thư đến ký túc xá mang đồ về giúp cậu, không biết có phải là vì nhìn anh có hơi lớn tuổi hay giữa hai người nhìn không giống vợ chồng hay không mà đột nhiên có một alpha không có mắt lao ra chặn trước mặt Bạch Đường, sau đó nhét một lá thư ngập tràn mùi pheromone vào tay cậu rồi chạy đi mất.
Bạch Đường còn chưa kịp phản ứng, cậu ngơ ngác cầm lá thư trên tay, bị mùi trên đó xông đến ngạt thở, không biết nên bỏ xuống hay làm thế nào...
Ngay sau đó, hai ngón tay thon dài mạnh mẽ kẹp lấy lá thư trên tay omega rút ra, Tưởng Vân Thư không thèm nhìn mà đã vứt thẳng vào thùng rác rồi nắm lấy tay Bạch Đường phóng pheromone của mình ra.
"Bác sĩ Tưởng!" Bạch Đường vội vàng chứng minh sự trong sạch của mình, "Em nói mình có alpha từ lâu lắm rồi! Trên tay em vẫn luôn đeo nhẫn nè!"
Trên ngón áp út của omega lấp lánh ánh sáng.
"Ừm." Tưởng Vân Thư đan chặt tay Bạch Đường, anh không giống như mấy đứa nhóc xốc nổi này, anh đã qua cái thời ghen bóng ghen gió lâu rồi.
Có điều mấy phút sau, anh quyết định rút lại câu này ——— anh lại tìm được một phong thư từ trong cặp của omega, lúc cầm ra thì còn có một tấm vé xem phim rơi xuống.
Bạch Đường trợn tròn mắt, xua tay đến mức có tàn ảnh: "Không phải không phải đâu, em không biết gì hết!"
Tưởng Vân Thư lẳng lặng cầm tấm vé xem phim lên coi ngày chiếu, đã qua 4 ngày.
Bạn cùng phòng của cậu cười ha ha, không sợ lớn chuyện mà nói thêm, "Nói mới nhớ, Bạch Đường này, cậu cũng hay thanh lý mớ thư tình này có phải không? Nếu tớ nhớ không lầm thì cậu mới vứt xong một đống."
Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống.
Bạch Đường vội vàng xoa dịu alpha nhà mình, cậu chộp lấy lá thư quăng vào thùng rác, "Em không có đọc lá nào hết á, cái nào cũng ném hết luôn."
Tưởng Vân Thư chậm rãi đưa mắt nhìn omega, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn luôn chăm chú nhìn mình, anh chợt nhận ra, nếu không phải ngay từ ban đầu ông trời ban tặng omega này cho anh thì với tính tình của anh, có lẽ sẽ chẳng thể nào chạm vào một góc áo của cậu được.
Nhờ nhận thức này nên tối hôm đó, omega bị hành rất thảm.
Bạch Đường không biết alpha bị làm sao, cậu chỉ nhớ nơi nào của mình cũng đều in dấu răng của alpha, nhất là tuyến thể, anh mặc kệ sự phản kháng yếu ớt của omega mà mặc sức xỏ xuyên như hận không thể khiến cả trong lẫn ngoài cậu đều nhiễm đầy pheromone của mình.
"Bác, bác sĩ Tưởng..." Bạch Đường cố gắng tỉnh táo nâng mặt alpha đang định cắn ngực mình lên, "Không được... Đau quá, đừng cắn nữa..."
Mồ hôi trượt từ trán alpha xuống cằm, Tưởng Vân Thư thuận thế hôn lên đôi môi sưng đỏ của omega, "Có bao nhiêu alpha đã tỏ tình với em, hả?"
"Ưm em không biết." Đôi môi ngứa râm ran, mặt Bạch Đường đỏ bừng, nơi nào cũng ướt át, hơi cử động xíu thì bụng cũng đau, "Không có nhiều, em chỉ thích anh thôi..."
Động tác của Tưởng Vân Thư dịu dàng lại.
Sau khi làm xong, omega chẳng muốn nhúc nhích, để mặc cho alpha dọn dẹp rồi nhét cậu vào chăn mền ấm áp, lúc sắp ngủ, cậu chợt nhớ ra gì đó, vùi mặt vào trong gối buồn ngủ nói: "Đúng rồi bác sĩ Tưởng, tối mai có tổ chức tiệc trước khi nghỉ hè, mấy lớp chuyên ngành của em đều đi hết, em đồng ý rồi."
Tưởng Vân Thư dùng ngón tay ve vuốt khóe mắt của Bạch Đường, do omega không muốn để anh lo lắng ghen tuông mà ba năm học đại học Bạch Đường gần như không tham gia một hoạt động nào của trường, lần này không thể không đi.
Nếu như không phải hôm nay trùng hợp phát hiện ra vụ thư tình thì có lẽ Tưởng Vân Thư sẽ đồng ý cho omega đi chơi, đến tối anh đến đón là được, thế nhưng bây giờ anh không yên lòng, ai mà biết có bao nhiêu lang sói đang dòm ngó Bạch Đường của anh chứ?
"Ừm." Tưởng Vân Thư hôn cậu, "Ngày mai rồi nói, ngủ thôi."
Bạch Đường ngủ đủ giấc nên tự thức dậy, cậu mệt đến nỗi không biết bác sĩ Tưởng ra ngoài từ lúc nào. Cậu gỡ miếng giấy ghi chú trên gối đầu bên cạnh xuống, đây là tình thú nho nhỏ giữa hai người, trên giấy là nét chữ quen thuộc của alpha:
Em hỏi thử xem tiệc tối nay có thể dẫn theo người nhà không?
Bạch Đường nghiến răng đỡ eo ngồi dậy, sau đó cầm lấy điện thoại nhắn hỏi lớp trưởng.
Một lúc sau cậu ta trả lời: Được chứ.
Bạch Đường lục trong tủ đầu giường rồi lấy ra một cây bút, viết ngay bên dưới câu hỏi của alpha: Dạ được (^o^)/!! Sau đó chụp ảnh gửi cho Tưởng Vân Thư.
Đến trưa Bạch Đường mới nhận được câu trả lời của alpha: Ừm, ở nhà đợi anh, anh với em cùng đi.
Bạch Đường vô cùng vui vẻ, thật ra cậu cũng không quá muốn tham gia những buổi tiệc kiểu vậy, là omega, cậu luôn cảm nhận được những ánh mắt dò xét khiến cậu không thoải mái, với lại không điều gì có thể so được với thế giới hai người cùng với bác sĩ Tưởng hết!
Cậu phấn khởi đợi đến chiều. Lúc tan làm do có một số việc nên Tưởng Vân Thư tan trễ nên không kịp thay đồ, anh mặc áo sơ mi trắng đi với Bạch Đường.
Lúc đến nhà hàng, gần như mọi người đã đến đông đủ.
Tưởng Vân Thư rõ ràng cảm nhận được, vào lúc hai người vừa bước vào cửa thì có ít nhất ba bốn ánh mắt hướng lên người bên cạnh mình, sau đó mới nhìn qua anh.
Anh thầm cười lạnh.
Bạch Đường thoải mái nắm lấy tay anh rồi đi đến chỗ của lớp cậu, ngượng ngùng giới thiệu: "Đây là alpha của tớ."
Xung quanh lập tức vang lên tiếng suýt xoa.
Thấy alpha là kiểu người không thích nói nhiều, khí chất thành thục điềm tĩnh. Vô số ánh mắt tò mò của đám sinh viên quét tới quét lui trên người anh.
Bạch Đường tự hào giới thiệu alpha nhà mình: "Anh ấy là bác sĩ ngoại khoa đó! Có phải là lợi hại lắm không!"
Tới khi omega nói "Ngón tay của anh ấy đẹp lắm", Tưởng Vân Thư không nhịn được mà cong cong khóe môi.
Buổi tụ tập của đám sinh viên thì làm gì thiếu được rượu bia, thấy một ly rượu được đẩy tới trước mặt mình, Bạch Đường ngẩng đầu nhìn alpha để hỏi ý.
"Uống một chút cũng được." Tưởng Vân Thư nắm lấy tay omega ở dưới bàn.
Nhóm sinh viên nào có cơ hội thấy Bạch Đường uống rượu, lần nào cậu cũng sống chết từ chối, mà lần này vừa uống một ngụm thì đã không kịp thắng xe.
Tưởng Vân Thư nghĩ có anh ở đây thì cứ để cậu thoải mái uống đi. Thanh niên mà, lâu lâu thoải mái vui vẻ cũng được, chứ ở mãi với người già như anh thì nhàm chán lắm.
Có lẽ do Bạch Đường chưa từng uống rượu nên sau năm ly, cậu đã hơi chếnh choáng. Tuy Tưởng Vân Thư có nhắc nhưng lúc đó omega đang hào hứng chơi đoán số với mọi người.
Vừa ăn uống vừa vui chơi.
Tưởng Vân Thư tùy ý để cậu chơi, dù sao cũng có anh ở đây rồi.
Một lát sau, một alpha bưng ly rượu đi đến, "Chào anh, uống với em một ly nhé?"
Tưởng Vân Thư nâng mắt lên nhìn, tên nhóc alpha này nãy giờ cứ vờ như vô tình mà nhìn Bạch Đường mãi, anh thật sự không hiểu nổi, Bạch Đường đã công khai anh là alpha của cậu rồi mà, nhẫn trên ngón áp út vẫn còn đeo đây này.
Vậy mấy alpha này là sao đây?
Tưởng Vân Thư qua loa đáp: "Xin lỗi, lát nữa tôi còn phải lái xe nên không thể uống được."
Anh nhìn về phía Bạch Đường, thấy cậu đã loạng choạng không đứng nổi, anh nhanh chóng mặc kệ người trước mặt mà đi đến ôm lấy omega: "Đừng uống nữa bé mê rượu."
Bạch Đường đã không còn tỉnh táo, cứ ôm chặt bình rượu không buông.
Tưởng Vân Thư dỗ dành cậu: "Giờ em muốn ôm bình rượu hay là ôm anh?"
Omega híp đôi mắt mông lung chậm chạp nhìn qua alpha, lúc thấy là anh thì lập tức buông rượu ra rồi ôm chầm lấy eo Tưởng Vân Thư: "Ôm anh..."
Tưởng Vân Thư hài lòng xoa xoa đầu cậu.
Cuối cùng hai người là người rời khỏi bữa tiệc đầu tiên, khi Tưởng Vân Thư dẫn omega sau khi say rất ngoan ngoãn trở về nhà thì thấy Lâm Bạch Trú đang chặn ở trước cổng, dưới đất còn có một két bia (24 chai).
Tưởng Vân Thư dùng ánh mắt tỉnh táo của mình để thể hiện sự khó hiểu:?
"Haizz tâm trạng không tốt." Lâm Bạch Trú ủ rũ cúi đầu, "Bác sĩ ngoại khoa cũng uống được mà? Bởi vậy tôi mới tới tìm cậu... Ủa? Bạch Đường bị sao vậy?"
"Em ấy say rồi." Tưởng Vân Thư đưa chìa khóa cho Lâm Bạch Trú, "Cậu mở cửa vào trước đi."
Lâm Bạch Trú tự giác giấu kỹ pheromone, chỉ hoạt động đúng hai nơi là phòng khách và nhà vệ sinh, hắn hớp một ngụm rồi nói: "Nhưng mà tôi không có kiên nhẫn như cậu được! Tôi hỏi Tần Chung Nam rồi, vết thương trong lòng của cậu ấy vậy mà còn sâu hơn Bạch Đường nữa, có lẽ cả đời này cũng không thể nào lành lại được..."
"Ừm." Trên sàn đều là lon rỗng, Tưởng Vân Thư nói, "Trên hành trình giúp đỡ Bạch Đường, cũng có nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc giữa chừng lắm, cậu cũng gần 30 rồi, muốn làm gì thì cũng phải nghĩ tới sau này, nếu nhắm không làm được thì đừng làm mọi việc rối hơn nữa."
Lâm Bạch Trú cắm đầu uống: "Có nhiều lúc tôi thấy bản thân thất bại thật, gia đình hạnh phúc, cuộc sống mỹ mãn, từ nhỏ đến lớn không thiếu thứ gì, nhưng mà lại có người..."
Những người trưởng thành lâu lâu cũng cần phải buông thả bản thân, Tưởng Vân Thư an ủi cậu ta, chính mình cũng uống.
Sau khi tàn cuộc, Tưởng Vân Thư gọi người lái hộ cho Lâm Bạch Trú xong thì anh cũng đã hơi loạng choạng, nắm tới nắm lui mới cầm trúng tay nắm cửa, anh đi rửa mặt xong rồi mới quay về phòng.
Không biết Bạch Đường đã dậy từ lúc nào, cậu đang bọc chăn ngồi co người, đôi mắt ửng hồng như vừa mới khóc, có lẽ là do cảm nhận được mùi hương alpha xa lạ ở bên ngoài nên mới không dám đi ra.
Tưởng Vân Thư gọi cậu: "Cục cưng à?"
"Bác, bác sĩ Tưởng?" Bạch Đường ngồi ngây ngốc trên giường, một lúc lâu mới nhào vào lòng alpha, nhỏ giọng nói: "Hồi nãy em mới mơ thấy ác mộng... Lúc tỉnh dậy thì lại ngửi thấy mùi của alpha khác nên em tưởng mình vẫn còn bị như lúc trước..."
Trên người cả hai đều còn mùi rượu, Tưởng Vân Thư bế omega lên, Bạch Đường ngoan ngoãn như thế càng khiến anh thêm đau lòng, "Không sợ nữa."
Sau khi yên tĩnh ôm nhau xong, anh hỏi: "Mình đi tắm trước nhé?"
Kết quả của việc ngâm nước ấm là cơn buồn ngủ lại ập đến.
Bạch Đường ngồi tựa lưng trong lòng alpha, thế nhưng bàn tay dưới nước lại chẳng hề thành thật mà trượt từ cơ bụng đến xương quai xanh của Tưởng Vân Thư, mang theo dòng nước rồi lại trượt về, cuối cùng dừng lại trên cơ ngực, thành công chọc Tưởng Vân Thư nổi lửa.
"Bạch Đường à." Tưởng Vân Thư bắt lấy tay cậu, khàn giọng nói: "Đủ rồi."
Lần này Bạch Đường không phát ngôn câu "Tay của em nó tự động" nữa mà cậu hơi hạ người xuống, tựa trán mình lên trán alpha, cậu nhìn vào mắt anh, vừa thành thật vừa vô tội nói: "Nhưng mà em muốn sờ, thoải mái lắm..."
Con ngươi Tưởng Vân Thư hơi trầm xuống, bây giờ đại não của anh đã bị cồn làm cho tê liệt, chỉ muốn làm mà thôi, anh nắm lấy tay omega ấn vào trong nước, "Vậy thì sờ chỗ khác."
"Cục cưng à." Tưởng Vân Thư gọi cậu, trong giọng nói xen lẫn chút mệnh lệnh, "Ngồi xuống."
Bạch Đường vẫn cứ ngồi thẳng người mở to mắt nhìn anh, không ngờ càng nhìn lại càng đắm vào, cậu không nhịn được mà đưa tay vuốt v e khuôn mặt Tưởng Vân Thư, năm ngón tay xen vào mái tóc đen nhánh, nước trên tay làm ướt một vài sợi tóc, khuôn mặt của alpha càng rõ ràng hơn.
Tưởng Vân Thư không nhúc nhích, anh nhìn qua đuôi mắt ửng hồng của omega, "Có đẹp không?"
Bạch Đường nhìn không chớp mắt, cả nửa ngày mới dùng giọng mũi "Hả" một tiếng.
"Anh hỏi em." Tưởng Vân Thư cũng không dời mắt, "Em có thích không?"
Omega nuốt nước bọt, "Ừm."
Tưởng Vân Thư bật cười, anh ngẩng đầu lên muốn hôn.
Bạch Đường theo thói quen khi hôn mà nghiêng đầu, hơi hé miệng ra.
Thế nhưng alpha có chút men say trong người đã không còn hiền lành nữa, lúc môi sắp chạm nhau, anh chợt dừng lại, "Bạch Đường, thè lưỡi ra một chút."
Hiện giờ omega rất muốn được hôn, cậu ngoan ngoãn thè ra một xíu, đầu lưỡi đỏ tươi hé ra bên ngoài.
"Thêm một chút nữa."
Do cậu đang cúi đầu nên nước bọt đọng lại trên đầu lưỡi.
Tưởng Vân Thư nặng nề nhìn khung cảnh ấy.
Omega đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy alpha hôn mình, đến khi nước bọt sắp rơi xuống thì Tưởng Vân Thư mới mạnh mẽ đoạt nó vào trong miệng.
Bạch Đường khi say rất chủ động, nước mắt cũng nhiều hơn.
Tưởng Vân Thư đỡ eo omega, "Không phải cục cưng nói muốn tự mình di chuyển sao?"
Bạch Đường không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để lại vài vết cào nhợt nhạt trên bả vai alpha coi như kháng nghị.
Eo còn chưa khỏe lại thì đã sắp gãy nữa rồi.
Ngày hôm sau, Tưởng Vân Thư thức dậy đầu tiên, sau khi rà soát lại những ký ức đêm qua, anh bất lực nhắm mắt lại lần nữa, thế nhưng những hưng phấn ấy lại ùa về trong đầu, từng hình ảnh kiều diễm lần lượt lướt qua, sau một hồi nhẫn nhịn, anh hôn lên trán omega một cái rồi lủi thủi đi vào phòng tắm.
Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O