Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 67: C67: Dùng răng nanh ngậm lấy một bên tai mềm mại

369@-

Edit: Lune

Âm thanh từ máy truyền tin rất hỗn loạn, còn có sự hoang mang tột độ, dường như không ngờ rằng Huyết tộc sẽ tấn công nhanh đến vậy.

Lời nói của anh ta chứa quá nhiều thông tin, hệt như một quả bom nổ dưới nước đã thổi bay hoàn toàn bầu không khí vốn đã căng thẳng ở đây.

Trận chiến giữa hai phe, tại sao lại đột ngột diễn ra sớm như vậy?

Thẩm Thính Bạch cau mày, theo suy đoán của hắn, phó bản yêu cầu bọn hắn sống sót trong bảy ngày nên trận chiến giữa hai phe hẳn là sẽ diễn ra vào khoảng ngày thứ tư hoặc thứ năm, nghĩa là còn hơn một ngày nữa.

Vậy tại sao mới tối ngày thứ ba họ đã tấn công rồi?

Thợ săn liên minh với người sói, mà đêm trăng tròn là lúc sức mạnh của người sói mạnh nhất, tuy sẽ có một phần người sói không chịu nổi sức mạnh tăng lên mà tiến vào trạng thái cuồng bạo không phân địch ta, thấy gì cũng sẽ xông đến cắn xé, nhưng phần còn lại của người sói vẫn có lý trí.

Chẳng hạn như sói con đang áp sát vào tường lúc này, sau khi nghe tin tức, cả người đều run lên, rõ ràng là đang bắt đầu căng thẳng.

Số lượng ma cà rồng thuần huyết không nhiều, phần lớn đều là ma cà rồng lai. Hơn nữa người sói còn là thiên địch của đám ma cà rồng này, kể cả ban đêm có là sân nhà của ma cà rồng thì hành vi tập kích bất ngờ này vẫn khiến hắn ngạc nhiên.

Trước khi vào phó bản Thẩm Thính Bạch đã thu thập thông tin liên quan đến Thủ lĩnh Ma cà rồng Lucifer, hắn rất mạnh, cũng rất tỉnh táo, tấn công lãnh địa của thợ săn vào đêm trăng tròn thế này không phù hợp với tính cách của hắn.

Giống như bị cái gì đó kímch thích.

"Không, hắn điên lắm." Ly Vân nói.

Ly Vân coi như cũng tồn tại song song với Lucifer, trước đó hai bên đã tiếp xúc với nhau qua đủ loại xung đột lớn nhỏ: "Hắn cực kỳ tự tin với sức mạnh của bản thân."

E rằng lần này sẽ có rất nhiều ma cà rồng thuần huyết đến, trận chiến này không hề dễ đánh.

Đánh nhau với Thẩm Thính Bạch xong, áo của Ly Vân lỏng lẻo hơn nhiều, cổ áo mở rộng, tóc bạc rủ xuống vai, có vài sợi còn theo hoa văn trên da chui vào trong áo.

Đôi mắt màu vàng kim thoạt nhìn chẳng có cảm xúc gì, Ly Vân nghe xong "hai tin xấu", biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi gì nhiều, trái lại còn nói với người báo tin ở đầu bên kia: "Anh bình tĩnh lại trước đã, rồi tìm một nơi an toàn đi."

"Được." Người báo tin trốn vào một căn nhà, qua ô cửa sổ rách nát thấy những ma cà rồng có đôi cánh đen trên bầu trời, nào ngờ trông thấy một trong số đó vốn đang bay về phía trước đột nhiên quay người lại, nhìn sang đây.

Mặc dù giữa họ có một khoảng cách rất xa, nhưng khi bị kẻ kia nhìn chằm chằm, người báo tin vẫn thấy rùng mình, anh ta vội rụt đầu xoay người lại rồi nấp dưới cửa sổ.

Tim đập như tiếng trống bỏi, tay cầm máy truyền tin của anh ta run run, anh ta cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng khi vừa thấy ma cà rồng, ráng bình tĩnh báo lại đám ma cà rồng mình vừa trông thấy và số lượng ma cà rồng thấy trong nội thành.

"Có tổng cộng khoảng một trăm tên ma cà rồng, chừng hơn hai mươi là ma cà rồng thuần huyết, còn lại quá nửa đều là ma cà rồng có nồng độ máu cực cao."

Anh ta là người canh gác lãnh địa thợ săn lâu năm, rất hiếm khi nhận nhiệm vụ ra khỏi lãnh địa. Cho dù ra ngoài thì cũng mới gặp đám ma cà rồng lai, mà tên ma cà rồng vừa đột nhiên quay lại kia, từ trang phục cho đến đôi cánh cũng tốt hơn nhiều so với những ma cà rồng lai anh ta từng thấy trước đây.

Dù không phải là ma cà rồng thuần huyết thì cũng là ma cà rồng có nồng độ máu cao.

Tuy người báo tin đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng anh ta vẫn run: "Phòng tuyến thứ nhất và thứ hai của ngoại thành đã bị phá vỡ, hiện tại bọn chúng đang tiến về phòng tuyến thứ ba, theo tốc độ trước đó thì mười lăm phút nữa sẽ đến nội thành!"

Ly Vân đi vào phòng ngủ: "Tình hình thương vong."

Người báo tin run giọng đáp: "... Nơi nào chúng đi qua, chết sạch."

Ly Vân dừng bước, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Được, tôi biết rồi." Đoạn lại hỏi tiếp: "Thủ lĩnh và thân vương bên kia có đến không?"

"Tôi không biết." Giọng của người đưa tin bên kia đầy đau khổ, nỗi sợ hãi ập đến khiến anh ta gần như phát điên, lúc này anh ta chỉ có thể đập đầu liên tục để giảm bớt sự hoảng loạn.

Chỉ một ma cà rồng thuần huyết thôi đã cần bọn họ cử rất nhiều người đi vây đánh, vậy mà giờ ở ngoại thành đã có hơn hai mươi ma cà rồng thuần huyết. Những nơi chúng đi qua, không có bất cứ ai có khả năng giao chiến với chúng, đồng đội của họ bị thương đều sẽ bị vứt cho đám ma cà rồng có nồng độ máu thấp đi theo sau.

Đám ma cà rồng này không giết bọn họ luôn, nhưng việc bị hút cạn máu và cảm nhận sức sống của bản thân dần dần mất đi còn đau đớn hơn cả chết.

Người báo tin lẩm bẩm: "Bọn chúng đang trả thù."

Trang viên ma cà rồng là nơi bị tấn công đầu tiên, khi quân tiếp viện chưa đến, hầu như ma cà rồng trong trang viên đều chết sạch, những việc ma cà rồng đang làm hoàn toàn là để trả thù.

Máy truyền tin đang bật chế độ loa ngoài, Nha Thấu nghe rõ mồn một, cả người căng thẳng đến mức gần như dính vào trong tường rồi hòa làm một với nó.

Lúc trước khi cậu chạy ra ngoài, Lucifer và những người khác đang bàn bạc cách tấn công thợ săn, cậu biết chắc nó kiểu gì cũng xảy ra vì dù sao cốt truyện chính của phó bản cũng là trận chiến giữa các phe, nhưng cậu không ngờ nó sẽ thế này.

Cậu đang suy nghĩ miên man thì thấy Ly Vân nhìn mình, vốn đang hơi chột dạ nên cậu lặng lẽ vùi mặt xuống.

Ma cà rồng đến nhanh thế nhỉ? Tôi nhớ lần phó bản mở ra lúc trước có nhanh thế này đâu?


Ông nghĩ xem, anh trai thấy bé con nhà mình bỏ trốn ngay trước mặt, không nhanh mới lạ. Còn dẫn theo hai mươi mấy ma cà rồng thuần huyết, này thành cơn thịnh nộ luôn rồi. Kiểu này bé con về thì thế nào mông cũng nở hoa, đánh cho ngoan mới thôi.


Ừ hứ... Các bác không nghĩ đến một cách nở hoa khác à? Cứ gì phải đánh? Lucifer đâu có nỡ đánh Nha Nha.

Cũng chưa chắc, mấy người không thấy bé con đang dùng thẻ biến hình à? Biết đâu đến lúc cả tai lẫn đuôi đều bị Lucifer trông thấy, thử nghĩ mà xem, bé con nhà mình ra ngoài chưa đầy một ngày đã biến thành sói con, mấy người hắn có nổi khùng lên không?

Nói gì nghe sợ thế! Giờ tôi chỉ mong mau đánh nhau đi! Mau chịt đi!

001 ân cần hỏi:Ký chủ, giờ cậu đang nghĩ gì vậy?

"Ta hy vọng Lucifer đừng tới." Nha Thấu run rẩy nói.

Cậu luôn cảm thấy trước mặt có một cái hố to đùng đang chờ mình, nếu mình xử lý không thỏa đáng thì khả năng là sẽ ngã xuống cái hố này, lăn ùng ục xuống, chân đau mà mông cũng đau.

Hệ thống Tình Yêu cuối cùng cũng lên tiếng, nó thở dài, nói đầy thâm ý:Tôi cũng hy vọng vậy.

Lúc cậu đang ngẩn người, một tiếng hét chói tai vang từ đầu bên kia ở máy truyền tin của Ly Vân.

Kèm theo một giọng nói rất quen thuộc với Nha Thấu, khiến cậu giật mình suýt ngã sấp xuống: "Ly Vân, đã lâu không gặp."

— Thân vương thứ mười lăm.

...

Người báo tin cảm thấy có cơn gió lạnh buốt thổi qua đầu, ngón tay lạnh như băng của ai đó ấn lên da đầu mình, làm anh ta lạnh từ đầu đến tận tim.

Làn gió lạnh buốt ùa đến từ mọi phía, cả người anh ta run rẩy, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của ma cà rồng ngay trên đầu.

Chính là tên ma cà rồng vừa quay người sang nhìn về phía anh ta, không biết hắn đã đến sau lưng anh ta từ lúc nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.

"Chà." Thân vương thứ mười lăm cười híp mắt ngồi xổm trên bệ cửa sổ, nụ cười cực kỳ quái dị: "Bắt được một con chuột báo tin này."

Người báo tin vốn đã hoảng loạn, lúc trông thấy ma cà rồng này thì nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, khiến anh ta hét toáng lên.

Thân vương thứ mười lăm thấy nhạt nhẽo quá nên thu lại ý cười trên môi, thờ ơ cầm lấy máy truyền tin trong tay anh ta.

Máy truyền tin vẫn chưa ngắt liên lạc, người ở đầu bên kia vừa khéo lại là Thánh tử Điện thờ của phe thợ săn.

"Ly Vân." Thân vương thứ mười lăm biết tên hắn, xùy một tiếng: "Lần trước ta gặp ngươi, ngươi vẫn là một thằng nhóc mới trưởng thành thôi."

Ly Vân không đáp lời, nhưng Thân vương thứ mười lăm mặc kệ, nói tiếp: "Chừng nào ngươi mới sửa phòng tuyến ngoại thành vậy? Vô dụng quá rồi."

Bị ma cà rồng khiêu khích, Ly Vân chẳng hề nổi giận, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt thường ngày: "Các ngươi đang tuyên chiến à?"

Không nghe thấy mắng chửi giận dữ như tưởng tượng, Thân vương thứ mười lăm bĩu môi, cảm thấy Ly Vân chẳng thú vị bằng thánh tử đời trước, rõ là vô vị: "Không thì gì? Bọn ta rảnh lắm chắc?"

"Tấn công trang viên rồi bắt con non, giờ còn bắt cóc bé con đáng yêu ngoan ngoãn ngây thơ nhà bọn ta đi nữa, ngài đang tát vào mặt bọn ta đấy à, ngài thánh tử?"

Y dùng kính ngữ nhưng nghe chẳng có ý kính trọng nào, đoạn hình dung bé con của y nghe còn có cảm giác chân thành hơn nhiều.

Thân vương thứ mười lăm nhảy ra khỏi bệ cửa sổ, xòe đôi cánh giữa không trung, ấy vậy mà lại tha cho người báo tin, chỉ lấy máy truyền tin trong tay anh ta thôi.

"Mười lăm phút sau gặp lại ~ "

...

Máy truyền tin ngắt kết nối, Ly Vân nhanh chóng về phòng thay quần áo, trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Thính Bạch và Nha Thấu.

Chẳng qua Thẩm Thính Bạch đang tập trung vào chuyện ma cà rồng tấn công nên không để ý đến cậu, điều này khiến Nha Thấu thở phào.

Cậu vừa nơm nớp lo sợ nghe Thân vương thứ mười lăm nói chuyện, lúc nghe lời y khen mình, vạt áo gần như bị cậu vò nát.

Có xấu hổ, nhưng lo lắng còn nhiều hơn.

Thân vương thứ mười lăm đến rồi, có phải nghĩa là Lucifer cũng đến rồi không? Nha Thấu bất an bắt đầu nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau khi mình bị bắt được.

Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải nhanh chóng giấu tai với đuôi đi.


Nha Thấu dùng mũ để che đôi tai, sau đó vào phòng tắm thay một chiếc áo phông rộng thùng thình vừa khéo che cái đuôi phình ra của mình.

Mặc dù phần ống quần vẫn hơi căng nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy có vấn đề gì.

Cậu xoay một vòng, để 001 kiểm tra một lượt, sau khi xác nhận không có gì khác thường mới đi ra ngoài.



Nghĩ đến đôi tai mềm thấy trước đó, bên trong trắng nõn, còn có những sợi lông tơ mịn, sờ vào chắc thích lắm.

Sói con xinh đẹp, còn có lông tơ mềm mại nữa.

Không ngờ lại bị Ly Vân giành sờ trước, Thẩm Thính Bạch thấy hơi khó chịu.

Nha Thấu hơi không yên lòng, chẳng biết Thẩm Thính Bạch đang nghĩ gì mà ánh mắt hắn nhìn cậu ngày càng nguy hiểm.

Cũng may máy truyền tin của Thẩm Thính Bạch bỗng kêu lên làm dịu bầu không khí căng thẳng này, vừa kết nối, giọng nói ồn ào của Tôn Cảnh đã vang khắp phòng: "Đội trưởng Thẩm, anh mau đến đây đi! Có một con sói cao ba mét chạy vào, chúng tôi không cản nổi nó! Hình như nó rơi vào trạng thái cuồng bạo rồi!"

Anh ta vừa đuổi theo con sói vừa ngược gió nói chuyện Thẩm Thính Bạch: "Chết tiệt! Mấy con sói khác trong trạng thái cuồng bạo sẽ tấn công không phân biệt đối tượng, không cắn chết người sẽ không nhả. Thế mà con sói này chỉ chạy loanh quanh, nó chẳng những hất văng những người cản đường mà còn phá hoại nhà cửa nữa!"

Anh ta hít sâu một hơi, triệt để nổi khùng, giận dữ chửi to: "A a a a, đó là nhà của tao! Mẹ kiếp, mày đừng có đụng vào!"

Không biết rốt cuộc anh ta đã mua vào nhiêu căn trong nội thành nữa, Tôn Cảnh không ngừng gào thét bảo con sói kia nương tay.

Đầu bên kia quá ầm ĩ, Thẩm Thính Bạch cau mày để máy truyền tin cách xa tai ra chút: "Cụ thể là ở đâu?"

"Trong khu C! Hình như nó đang tìm cái gì đó, lại tăng tốc rồi, mẹ kiếp, tôi không đuổi kịp nổi!"

Lúc con sói này xông vào nội thành, anh ta còn tưởng là đến giúp bọn họ, dù sao sói cao đến ba mét cũng hiếm lắm, nếu như có nó giúp thì gánh nặng của họ sẽ giảm đi nhiều.

Ai ngờ con sói này lại vượt thẳng qua bọn họ, chạy như điên vào trong nội thành, rõ ràng là rơi vào trạng thái cuồng bạo rồi!

Con sói kia dừng lại, quay đầu nhìn anh ta một cái rồi sau đó lại nhanh chóng chạy đi, Tôn Cảnh vừa chớp mắt một cái đã thấy nó biến mất tiêu.

Tôn Cảnh dừng lại, thở hồng hộc, còn hơi xấu hổ: "Đội trưởng Thẩm, tôi mất dấu nó rồi."

"..." Thẩm Thính Bạch im lặng một hồi: "Tôi tới ngay."

Tôn Cảnh rưng rưng nước mắt: "Vâng."

"Sức tấn công của con sói kia rất khủng khiếp, đội trưởng Thẩm, nếu anh gặp nó trên đường thì nhớ cẩn thận." Tôn Cảnh đang lải nhải thì cảm giác có gió lướt qua đầu mình, lúc ngẩng đầu lên thì thấy có cái gì đen đen vụt qua.

Thẩm Thính Bạch: "Được."

Tôn Cảnh còn muốn nói gì, trong lúc mơ hồ hình như anh ta nhìn thấy một người đàn ông tóc đen có đôi cánh màu đen thì phải, nhưng đến khi nhìn kỹ cũng chỉ thấy có một con dơi bay qua cách đó không xa.

Chắc là anh ta hoa mắt sau khi bị con sói kia làm cho phát điên.

...

Ly Vân đã thay xong đồ, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu thân phận trước mặt Nha Thấu, bộ trang phục hắn mới mặc vào là bộ Nha Thấu thấy lúc chiều, áo choàng màu trắng viền vàng, cùng chiếc mặt nạ màu bạc.

Cả hai đều có việc phải rời đi, chỉ còn lại mình Nha Thấu.

Căn nhà cậu ở tạm lúc trước đã bị người sói phá hỏng cửa, hoàn toàn không ở được nữa, mà giờ cậu đang ở trong nhà của Ly Vân, Ly Vân không nói gì mà cậu cứ ở tiếp đây thì lại không phải phép.

Nha Thấu nhăn mặt, nghĩ xem có giải pháp nào tối ưu không.

Bên ngoài là người sói phát cuồng, ma cà rồng thì sắp vào nội thành tới nơi rồi, cậu phải nhanh chóng tìm cho mình một nơi an toàn.

Ly Vân nhìn thiếu niên đang trầm tư, hắn đi tới bên cạnh, muốn nắm tay cậu: "Em đi cùng tôi nhé."

Thẩm Thính Bạch nheo mắt, chắn giữa hai người: "Cậu ấy đi cùng tôi."

"Giờ không phải lúc cãi nhau, Thẩm Thính Bạch." Ly Vân giương mắt nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng: "Em ấy ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn."


"Anh phải đến ngoại thành đối đầu trực tiếp với ma cà rồng mà? Trong hai mươi mấy ma cà rồng thuần huyết còn không biết có bao nhiêu thân vương, nếu bọn chúng làm cậu ấy bị thương, liệu anh có kịp bảo vệ cậu ấy không?" Khóe miệng Thẩm Thính Bạch cong lên: "Nhưng tôi đi xử lý người sói, cậu ấy ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn."

"Hơn nữa tôi đâu có muốn cãi nhau với anh, tôi chỉ đang nghiên cứu thảo luận giải pháp tốt nhất với anh thôi thôi, không phải sao?"

Hai người dường như lại trở về dáng vẻ lúc mới đánh nhau, bề ngoài ôn hòa nhưng thực chất lại cuồn cuộn sóng ngầm.

Nha Thấu bị Thẩm Thính Bạch che ở phía sau, hoàn toàn bị che khuất nên cậu không thấy được Ly Vân với Thẩm Thính Bạch đang có biểu cảm gì, cậu chỉ cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa, bỗng có xung động muốn chạy trốn.

Ly Vân hỏi thẳng Nha Thấu: "Nha Nha, em thấy sao?"

Thấy mũi dùi quay sang mình, Nha Thấu không muốn nhận củ khoai lang bỏng tay này chút nào, nếu có thể thì cậu không muốn theo ai cả, cậu chỉ muốn tìm một chỗ an toàn rồi trốn ở đó thôi.

Cậu không muốn đi theo ai hết.

Ngay lúc hai chữ "Nha Nha" xuất hiện, Thẩm Thính Bạch khựng lại: "Nha Nha?"

Hắn quay người, cúi đầu nhìn chằm chằm vào sói con đang quẫn bách, gọi tên hiện giờ của cậu: "Lure."

Nhìn Thẩm Thính Bạch thì có vẻ như hắn không biết tên thật của thiếu niên là gì, Ly Vân bỗng thấy thỏa mãn lạ kỳ: "Lâu lắm rồi, cũng là lần đầu tiên tôi gặp em ấy, em ấy tên là Nha Nha."

Cũng coi như giải vây gián tiếp giúp Nha Thấu, nhưng nghe sao cũng thấy không đúng ý. Hắn không nói còn tốt, vừa nói xong một câu, cậu đã thấy sắc mặt Thẩm Thính Bạch đen xì.

Thẩm Thính Bạch hỏi: "Hai người quen nhau từ lâu rồi?"

Ly Vân buộc tóc lên, mỉm cười: "Anh hiểu như vậy cũng được."

Hắn buộc tóc xong lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như ban đầu, tóc bạc mắt vàng lại đeo mặt nạ, mặc áo choàng trông giống như vị thần trong thần thoại: "Hơn nữa, Thẩm Thính Bạch, anh vượt khuôn rồi đấy."

Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Thẩm Thính Bạch híp mắt nhìn NPC trước mặt: "Anh nói đúng, dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Nha Nha."

Hắn gằn giọng gọi biệt danh của Nha Thấu làm Nha Thấu có ảo giác như kiểu mình bị hắn nuốt vào bụng ấy, cậu sợ hãi nuốt nước bọt, cẩn thận lùi về sau.

Chết cười, hai tên này tranh giành cái gì thế không biết, cũng tám lạng nửa cân thôi, tên thật của bé con chỉ có mình Lucifer biết ha ha ha ha.

Sao lại tính tám lạng nửa cân được? Ít ra Ly Vân cũng biết biệt danh của vợ, còn Thẩm Thính Bạch thì quăng tám cái sào cũng không trúng, trông ghen nghiến cả răng kìa, ôi đàn ông, thay đổi nhanh thật.

Lưng Nha Thấu dựa vào tường, cậu hít mũi một cái.

Tiền tuyến có Thân vương thứ mười lăm, giờ trên mặt cậu không còn đạo cụ ngụy trang, đi theo Ly Vân kiểu gì cũng sẽ bị nhận ra.

Thẩm Thính Bạch bắt sói, cậu đi theo hóng hớt làm gì, sói cao hai mét còn không đánh được chứ nói gì đến ba mét.

Rõ ràng từ lúc nhận được tin tức đến giờ mới chỉ trôi qua vài phút, nhưng Nha Thấu cảm thấy từng giây từng phút đều rõ giày vò.

Cậu ngập ngừng: "Các anh đi đi."

Thiếu niên không nói hẳn nhưng thái độ đã rất rõ rồi, cậu không muốn đi theo bất cứ ai.

Ly Vân trầm mặc một lát, biết mình không thể ép quá, nếu không cậu sẽ lại chạy mất giống như lần ở trong khu rừng kia, chạy đến nơi hắn không tìm được nữa.

"Đến khu S đi." Ly Vân nói: "Để tôi bảo người dẫn em đi."

Khu S gần điện thờ, ngoài điện thờ thì đó là nơi an toàn nhất, Nha Thấu không biết mấy khu trong này phân bố kiểu gì nhưng nghe S thì chắc là cao cấp lắm.

Miễn không phải đối mặt trực tiếp với ma cà rồng là được, ít ra cũng phải chờ đến khi tai của cậu biến mất.

Nha Thấu: "Cảm ơn anh."

...

Ly Vân giao cậu cho thợ săn chi viện thì rời đi, Thẩm Thính Bạch thì chỉ cần người không đi cùng Ly Vân là được nên không ý kiến gì nữa.

Hơn nữa đến khu S là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.

Hộ tống cậu là hai thợ săn được trang bị vũ khí tinh nhuệ chịu trách nhiệm duy trì an ninh nội thành, đồng thời còn phải chú ý đến vị trí của người sói phát cuồng gần đó khi hộ tống Nha Thấu đi qua.

Nói là hộ tống nhưng nhiệm vụ của bọn hắn mới là hàng đầu.

Nha Thấu rất biết ơn bọn họ đã hộ tống mình nên cố gắng bám sát họ, không để mình trở thành gánh nặng cho họ, dù kiệt sức cũng cắn răng theo kịp.

Cậu chạy một lúc, bé con trong biển ý thức cũng thở hổn hển theo: "001, ngươi nói xem ta chạy xong đoạn này, liệu điểm thể lực có tăng không?"

Cậu giỏi tìm niềm vui trong đau khổ ghê.

Nha Thấu chạy mệt, không muốn nói chuyện nữa.

Rèn luyện trường kỳ thì có thể, nhưng với tình trạng cơ thể hiện giờ của cậu thì theo tôi cậu nên từ bỏ ý nghĩ này thì hơn.


"..."

001 sợ đả kích sự tích cực của cậu:Nhưng giờ cậu đang ở trong khu Trốn thoát Kinh hoàng, chúng ta có thể cộng điểm nhận được sau khi vượt ải thành công vào điểm thể lực!

"Ừm ừm."



Nội thành yên tĩnh, chỉ có tiếng bọn họ chạy.

Cơn gió mang theo hơi nóng thổi qua, bất cứ tiếng động nào xuất hiện xung quanh cũng sẽ bị chú ý, cho nên rung chấn mặt đất cực kỳ rõ ràng.

Có thứ gì đó đang gầm gừ, nghe tiếng động thì rõ ràng là đang chạy về phía này, và hình như nó rất to.

Một trong hai thợ săn hộ tống cậu cầm ống nhòm nhìn qua, sau khi thấy rõ thứ đang chạy đến thì lập tức thay đổi sắc mặt, anh ta níu tay thiếu niên rồi chạy: "Đi mau!"

Nha Thấu suýt nữa bị kéo ngã, cậu chỉ có thể gắng gượng chạy theo, trong khi đó cậu nghe thấy thợ săn kia gọi cho đội trưởng của mình: "Sói ba mét, khu B!"

Vậy nên thứ đang chạy về phía bọn họ là con sói ba mét đã xông vào nội thành kia?

Sau khi biết được, mặt mũi Nha Thấu tái mét, dù đang mệt lắm rồi nhưng cậu vẫn cố hết sức mà chạy.

Nhưng xe hai cẳng làm sao chạy lại được xe bốn cẳng, tiếng động ngày càng lớn, Nha Thấu quay đầu lại, thấy có một con sói khổng lồ màu bạc ở đằng xa đang cấp tốc chạy về phía bọn cậu.

Bất kể họ rẽ bao nhiêu khúc cua thì con sói kia vẫn bám sát phía sau, như thể mục tiêu của nó là đuổi về phía cậu vậy.

Lúc này Nha Thấu mới nhớ đến thiết lập phó bản: Ma cà rồng có một sức hấp dẫn trí mạng với người sói. Cho nên cậu cực kỳ chắc chắn, con sói kia đang nhằm vào cậu.

Nếu như mình cứ đi theo hai thợ săn này thì con sói đang phát cuồng kia sẽ giế,t chết bọn họ mất. Lúc trước đầu óc đang ong ong nên Nha Thấu không nghĩ tới điểm này, nhưng giờ nghĩ đến rồi thì cậu không thể bàng quan được, cậu không muốn trở thành gánh nặng cho bất cứ ai cả.

Bọn họ chỉ là NPC phổ thông, có khi còn chẳng có ý thức tự chủ, mà cậu thì có đạo cụ.

Hai thợ săn kéo cánh tay cậu rồi chạy, Nha Thấu mím môi tránh khỏi tay bọn họ. Vì dừng đột ngột nên Nha Thấu run chân ngã luôn xuống đất.

Chân mài xuống mặt đất gồ ghề xước một mảng, chẳng bao lâu bắt đầu rỉ máu.

Hai thợ săn kia dừng lại, muốn kéo cậu lên nhưng bị Nha Thấu né đi.

Bọn họ đúng là NPC không có ý thức tự chủ, không hiểu được hành vi của Nha Thấu, bọn họ chỉ biết làm theo quy tắc của thợ săn: "Chúng tôi sẽ không bỏ rơi đồng đội."

Nha Thấu chống tay bò dậy, hai chân như nhũn ra, đau ê ẩm.

Người sói chạy rất nhanh, Nha Thấu không có thời gian giải thích nên chỉ nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi hai anh."

Hai NPC còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị Nha Thấu đập cho một cái bất tỉnh, sau đó được cậu kéo vào căn nhà bên cạnh.

Trông cậu thạo ghê.001 vẫn còn thời gian nói chuyện phiếm với cậu.

"Lúc trước từng đập các anh."

001:?Lại còn các?

"Trêu ngươi thôi."

Nha Thấu không thể ở cùng chỗ với họ thêm nữa, cậu khập khiễng chạy đi, hỏi 001: "Quyền hạn của ngươi còn không?"

Quyền hạn chỉ duy trì trong mười lăm phút thôi.

Cho nên không còn.

Chân đau quá nên Nha Thấu không chạy xa được, cậu lấy đạo cụ dịch chuyển ra, lúc chuẩn bị ấn xuống thì bị Hệ thống Tình yêu ngăn cản:Thiếu chủ, chờ chút —

Ngay lúc cậu dừng tay, con sói khổng lồ màu bạc đã đứng ngay phía sau cậu, cặp đồng tử dựng đứng màu hổ phách nhìn cậu chằm chằm, làm cậu cảm thấy lạnh gáy.

Cái đầu khổng lồ của nó áp sát lại, ngửi mùi hương trên người thiếu niên, vì không để ý sức lực nên vô tình húc thiếu niên ngã xuống đất.

Thiếu niên vô thức rên một tiếng, mông chạm đất đè lên chỗ ẩm ướt: "Đau quá..."

Con sói khổng lồ dừng lại, ngay sau đó nó giơ vuốt lên, nhắm vào thiếu niên mà chụp xuống.

Lúc nó vung móng vuốt lên còn tạo ra một cơn gió, nhưng cơn đau trong dự kiến không xuất hiện, thay vào đó trên đầu cậu nhẽ bẫng, chiếc mũ cậu cố tình đội vào để che tai rơi xuống bên cạnh chân.

Đôi tai nảy ra ngoài, còn hơi run rẩy bất an.

Con sói này... định làm gì?

Chỉ thấy nó chậm rãi cúi đầu, há miệng rồi dùng răng nanh ngậm lấy một bên tai mềm mại của thiếu niên.

Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của người chơi Thi Lâu tăng 20, tổng điểm thiện cảm: 70.



Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi Truyện Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi Story Chương 67: C67: Dùng răng nanh ngậm lấy một bên tai mềm mại
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...