Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi
Chương 13: 13: Điều 13 Nội Quy Trường - 13
Edit: Lune
Thiếu niên không biết được chăm sóc thế nào mà làn da trắng mịn như được ngâm trong sữa, sờ thích tay vô cùng.
Ngay cả đầu gối cũng không bị tăng sắc tố da, nhìn tổng thể đều rất đẹp.
Cổ chân mảnh dẻ, dấu tay màu đỏ xuất hiện thình lình bên trên tựa như một bức tranh thủy mặc được vẽ kỳ công song lại bị lem dầu mà chủ nhân không hề hay biết.
Nó chẳng những phá hủy vẻ đẹp vốn có của bức tranh mà còn khiến người họa sĩ cực kỳ khó chịu.
Đầu óc Nha Thấu xoay chuyển điên cuồng, cố gắng tìm ra giải pháp từ những kinh nghiệm đã xem qua ngày trước.
Cậu phải làm gì?
Nếu tuân theo thiết lập của tiểu thiếu gia thì chắc chắn sẽ tỏ thái độ rồi nói một câu "Liên quan gì đến anh", có khi còn mắng Phương Chí một trận ấy chứ.
Chỉ là nhìn vẻ mặt bất thiện cùng cảm xúc trong mắt khiến người ta hoảng sợ của Phương Chí lúc này, Nha Thấu có cảm giác nếu bây giờ mà cậu làm thế thật, có lẽ sẽ phát sinh một vài việc mà cậu không thể khống chế nổi.
Nhưng nếu mình không làm như vậy thì việc hành xử không giống thiết lập lại là một vấn đề.
Phương Chí khác với Hứa Dã, tính cách của hắn khó đoán mà lại khó khống chế nữa.
Cách dùng được với Hứa Dã không có tác dụng với hắn, chờ đến khi hắn bình tĩnh lại nhất định sẽ phát hiện ra điểm khác thường.
Cái nào cũng không ổn, Nha Thấu không tìm được phương án nào tối ưu cả.
"Sao không nói gì?"
Phương Chí xích lại gần, gác cằm lên vai thiếu niên ngồi trên đùi mình, hai tay hắn vòng trước eo Nha Thấu, giam cậu trong lồng ngực gần như độc đoán.
Hơi thở nóng rực phía sau liên tục phả vào gáy làm tai Nha Thấu đỏ bừng.
Lần này ngay cả chạy trốn cậu cũng không làm được.
Từ góc độ của Phương Chí chỉ có thể nhìn thấy hàng mi không ngừng run rẩy của thiếu niên, nó giống như một con bướm đang bay dưới nắng.
Vòng eo thon nhỏ, không có thịt thừa, chỉ một cánh tay là có thể ôm trọn.
Nghĩ thế, Phương Chí ôm eo thiếu niên điều chỉnh lại tư thế cho cậu.
— Giờ biến thành ngồi chếch sang một bên.
Động tác bất ngờ của hắn dọa đến Nha Thấu, cậu vừa sợ vừa hoảng vội chống tay vào vai hắn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Cậu không muốn giải thích cũng được thôi." Phương Chí không trả lời cậu: "Vậy để tôi đoán xem tên đó là ai."
"Là Cố Dung Thời sao?" Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc chạm phải ánh mắt người kia.
Nhìn dáng vẻ nhướng mày khiêu khích của hắn, trong mắt Phương Chí lóe lên ý muốn giết người.
"Tôi không biết anh đang nói gì." Nha Thấu đặt tay lên bàn đứng lên, ai ngờ vừa nhổm dậy, bàn tay đang ôm eo cậu đã kéo cậu ngồi xuống.
Nha Thấu lại ngã xuống đùi Phương Chí, cậu quay đầu nhìn hắn, giọng hơi cáu: "Để tôi đứng dậy."
"Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi rồi à?" Phương Chí nghiêng người, chống khuỷu tay lên lưng ghế bên cạnh, lười biếng chống đầu: "Sao lại cuống cuồng lên thế?"
Hắn cười khẽ, chỉ dùng một tay là có thể giữ chặt Nha Thấu: "Cậu cứ nghĩ cho kỹ đi, khi nào trả lời xong tôi sẽ thả cậu ra."
Lưu Lộ vừa nghe thấy tiểu thiếu gia gọi mình, lúc này đang cao hứng chạy qua, nhưng vừa thấy tiểu thiếu gia ngồi trên đùi Phương Chí đã tỏ ra căm tức.
Y không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tâm trạng của Phương Chí rõ ràng đang rất tệ, tiểu thiếu gia rơi vào tay hắn hoàn toàn không chiếm được lợi thế.
Do vậy, y bất chấp tất cả vội đến xin lỗi giúp tiểu thiếu gia trước rồi có gì nói sau.
"Anh Chí, tiểu thiếu gia không cố ý đâu, ngài cũng biết tính cậu ấy rồi mà, ngài bỏ qua cho cậu ấy lần này đi?"
Y vừa nói xong, hai người kia đồng loạt nhìn qua, sắc mặt mỗi người một khác.
Đúng là đồng đội heo! Tên NPC này ở đâu xông ra nói lảm nhảm cái gì đó, càng giải thích càng rối, không thấy sắc mặt Phương Chí như muốn chém cậu ta luôn à.
Tôi nhớ tính cách của Phương Chí không tốt lắm đâu, giờ hắn có vẻ đang rất tức giận, chẳng lẽ bé con sẽ chết ở đây ư?
Mắt mũi lầu trên kiểu gì thế? Đây có phải đang giận vợ đâu? Rõ ràng là hắn đang nổi cáu với NPC kia mà.
Chậc chậc, trước khi ra khỏi lớp đã dặn đừng để người khác chạm vào, ai ngờ lúc về lại có dấu tay rõ mồn một trên chân thế kia, không nổi điên mới lạ.
"Không cố ý?" Khóe miệng Phương Chí hơi nhếch lên rồi lại mím thẳng ngay, giọng lạnh như băng: "Cút."
"Vâng." Lưu Lộ lập tức chạy biến.
Không chỉ Lưu Lộ mà toàn bộ NPC trong lớp đều ngầm hiểu trong lòng, đồng loạt ra ngoài hành lang ngắm cảnh.
Nha Thấu chưa kịp làm gì NPC đã ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại cậu và Phương Chí.
"Sao lại cuống cuồng?" Phương Chí nhìn cậu, mơ.n trớn sau gáy Nha Thấu: "Chẳng lẽ là Cố Dung Thời thật?"
Thiếu niên hệt như mèo con, sau khi bị nắm gáy thì trở nên ngoan hơn nhiều, cậu lắc đầu: "Không phải."
Ngón tay người kia rất lạnh, cứ vuốt ve gáy cậu làm cậu nổi da gà.
Nha Thấu hít mũi, mặt mày uể oải: "Tôi đụng phải Hứa Dã."
Giọng cậu còn hơi tủi thân: "Hắn bắt nạt tôi."
Đây xem như là biến tướng trả lời câu hỏi của hắn.
Theo như thông tin do hệ thống cung cấp cùng thái độ tiếp xúc của Hứa Dã ban đầu thì lúc trước hắn có vẻ không thích "Nha Thấu" cho lắm.
Mà "Nha Thấu" cũng không ưa gì Hứa Dã, trong trường chỉ cần chạm mặt nhau là sẽ gây gổ.
Cái nồi này vứt lên người hắn, logic rất trôi chảy, sẽ không khiến ai nghi ngờ.
Mỗi tội hơi có lỗi với Hứa Dã.
Nha Thấu không giỏi nói dối nên không dám nhìn Phương Chí, giờ cậu chỉ muốn mau chóng đứng dậy nên vừa nói xong đã bắt đầu tỏ ra khó chịu.
"Được chưa? Còn muốn nói gì nữa không?"
"Sắp vào lớp rồi, thả tôi ra." Nha Thấu véo cái tay đang ôm eo mình.
"Vội gì, còn ba phút nữa mà." Phương Chí ngồi thẳng người lên, cũng không rõ có tin lời Nha Thấu hay không nữa.
Bàn tay để sau gáy cậu buông ra, trượt dần qua má rồi dừng lại bên môi cậu, không rõ ý tứ mà mơ.n trớn môi cậu.
"Tôi không thích mùi trên người cậu."
Ánh mắt Phương Chí tối dần, hắn bất ngờ cúi đầu xuống, nhắm thẳng môi thiếu niên như thể con sói bị bỏ đói lâu ngày cuối cùng cũng tìm được con mồi của mình, động tác bắt giữ con mồi vừa nhanh nhẹn lại vừa dứt khoát.
Nha Thấu nhận ra ý đồ của hắn lập tức nghiêng đầu, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần nên dù Nha Thấu có phản ứng kịp thời cũng không tránh khỏi bị hắn hôn vào má.
"Phương Chí!"
Lần này cậu giận thật, còn xen lẫn cảm giác kinh hoảng vì bị dọa, cậu thúc khuỷu tay vào ngực Phương Chí.
Phương Chí rên một tiếng, tay vừa thả lỏng, Nha Thấu đã nhân cơ hội này thoát khỏi giam giữ chạy ra ngoài.
Cậu hốt hoảng nhìn chằm chằm vào Phương Chí đang ngồi trên ghế, chỗ má bị hôn kia dường như vẫn còn hơi ấm, cậu lắp bắp: "Tôi, tôi là con trai đó."
Trong mắt thiếu niên tràn đầy phòng bị, Phương Chí khựng lại, chỗ ngực bị khuỷu tay thúc vào vẫn còn đau lâm râm.
Hắn cụp mắt giấu đi cảm xúc bên trong, sau đó đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Lưu Lộ vẫn đang ở ngoài hành lang, vừa thấy hắn đi ra đã rướn cổ vào xem tiểu thiếu gia, sau khi xác nhận cậu còn đủ chân đủ tay mới yên lòng.
"Anh Chí, anh đi đâu đấy? Sắp vào học rồi."
Phương Chí không dừng bước, giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Nghỉ."
Nha Thấu vẫn đứng tại chỗ nhìn Phương Chí biến mất khỏi tầm mắt, cậu thử kiểm tra điểm thiện cảm của hắn thấy chẳng những không giảm mà còn tăng 10 điểm.
Tự dưng trốn tiết, rốt cuộc tại sao hắn lại nổi điên vậy...
...
Còn một phút nữa là vào học, cả người chơi lẫn NPC đang ở bên ngoài đều vào lớp.
Chẳng biết có phải do nghĩ nhiều hay không mà Nha Thấu cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình rất kỳ lạ.
Nhất là nhóm người chơi kia, không biết bọn họ thương lượng gì với nhau ở ngoài mà lúc về ai cũng nhìn mình liên tục, làm cậu hơi mất tự nhiên.
Cậu vừa nằm sấp xuống bàn đã nghe thấy âm thanh thông báo đến từ hệ thống.
Tinh — tuyên bố nhiệm vụ cá nhân.
Nhiệm vụ 4: Tiêu hủy nội quy của toàn bộ người chơi trong lớp này.
Thời hạn: 8 tiếng.
Cậu vốn đang hơi nhức đầu nhưng vừa nghe xong yêu cầu nhiệm vụ đã tỉnh hẳn.
Đây là lần đầu tiên nhiệm vụ có thêm thời hạn.
Giờ đang là 14:00, 8 tiếng nữa sẽ sang 00:00 ngày mới, nói cách khác thì cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trong hôm nay.
Ngoại trừ Hoàng Kiến đã chết thì tổng cộng trong lớp còn chín tờ nội quy nữa.
Cậu không biết nhóm người chơi sẽ cất tờ giấy mỏng manh kia ở đâu, có thể là kẹp trong sách, cũng có thế là cất trên người.
Nếu là trường hợp thứ hai thì cậu không có cách nào tiêu hủy được.
Ngón tay bất giác cuộn lại, Nha Thấu cảm giác được áp lực nặng nề như núi.
Thực ra còn một cách khác tốt hơn, đó là triệu tập vệ sĩ của cậu rồi sai bọn họ lục soát người chơi sau đó tiêu hủy nội quy trường.
Là một tiểu thiếu gia ngang ngược làm gì cũng không cần lý lẽ, hơn nữa còn đứng ở trận doanh đối địch với người chơi, hành động muốn ngáng chân người chơi cũng là dễ hiểu.
Có lẽ đây là lý do mà nhiệm vụ cá nhân này xuất hiện.
— Buộc cậu phải tuân theo thiết lập nhân vật.
Nhưng Nha Thấu lại không muốn diễn theo thiết lập nhân vật để hoàn thành nhiệm vụ này.
Bởi vì một khi làm thế, cậu có thể sẽ trở thành người bị bọn họ ghét nhất trong phó bản, bắt nạt bằng lời nói chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng phá hủy đồ vật có thể bảo vệ tính mạng thì thật là...
Tới khi hai phe chính thức trở mặt thì người đầu tiên bị giết chắc chắn là cậu.
Hiện tại Nha Thấu còn chưa có đạo cụ bảo vệ tính mạng, Boss phó bản thì buồn vui thất thường như việc giờ còn chưa thấy về.
Cậu không dám đánh cuộc.
Nha Thấu nhỏ giọng hỏi: "001, ngươi biết bọn họ cất nội quy ở đâu không?"
Biết, tất cả đều để trong ngăn bàn.001 sửa lại suy đoán của cậu:Chỉ còn tám tờ, Cố Dung Thời đã xé nội quy lúc ở trong thư viện rồi.
Nha Thấu không hiểu: "Sao hắn lại xé?"
...!Có lẽ là vì trông thấy Hứa Dã bế ngài.
Nha Thấu xác nhận lại điểm thiện cảm của Cố Dung Thời vẫn là 0 lại càng khó hiểu.
Nhiệm vụ cá nhân 2 của cậu còn chưa có tiến triển, Cố Dung Thời không có thiện cảm gì với cậu, vậy chuyện hắn xé nội quy thì liên quan gì đến chuyện Hứa Dã bế cậu?
Tò mò ghê, cả người chơi lẫn NPC trong khu này đều kỳ quặc.
Cậu nghĩ một lúc không ra bèn không nghĩ nữa.
001 biết rõ vị trí cụ thể đã là một tin tức tốt với Nha Thấu rồi.
Để tránh cho sau này bị ám sát, Nha Thấu quyết định chờ đến khi tan học buổi chiều, bọn họ đi ăn cơm rồi sẽ tiêu hủy.
...
Tiếng chuông tan học vang lên, tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, nhóm NPC vừa nói vừa cười kéo nhau ra ngoài ăn cơm.
Thấy Nha Thấu còn ngồi im trên ghế, Lưu Lộ bèn đi qua nhiệt tình hỏi han: "Tiểu thiếu gia không đi ăn cơm à?"
"Không muốn đi."
"Được rồi." Lưu Lộ vươn tay: "Vậy đưa tôi."
Nha Thấu ngẩn người: "Gì cơ?"
"Đưa thẻ để tôi mang đồ ăn về cho ngài, nhất định phải quét thẻ." Lưu Lộ tỏ vẻ nghi ngờ: "Sao cảm giác hôm nay ngài hơi khác."
"Cũng đúng, ngài bị sốt mà."
May mà y tự giải thích thay mình luôn, nếu không chính Nha Thấu cũng không biết mình sẽ giải thích thế nào nữa.
Cậu lấy thẻ từ trong túi ra đưa cho Lưu Lộ, sau đó lại nằm sấp xuống bàn.
Nghĩ đến lời Lưu Lộ vừa nói, có điều gì đó vừa hiện lên trong đầu cậu rồi lại nhanh chóng biến mất.
Nha Thấu cảm giác hình như mình đã bỏ qua điều gì thì phải.
Cậu nghĩ mãi vẫn không ra, Nha Thấu lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên mình không hợp với kiểu phó bản sinh tồn có yếu tổ giải đố này, làm cậu không khỏi ủ rũ.
Cũng may cảm xúc uể oải này không kéo dài, chưa được bao lâu đã bình thường trở lại.
Cậu ngẩng đầu khỏi khuỷu tay nhìn xung quanh.
Khác với cậu nghĩ, không phải tất cả mọi người đều đi ăn tối, lúc này trong lớp còn mấy NPC đang ngủ bù, ngoài ra còn có Cố Dung Thời đang nhìn cậu chằm chằm.
"..."
Cậu lập tức cúi đầu, tránh ánh mắt dò xét của Cố Dung Thời.
Trong khoảng thời gian này không có lúc nào tiêu hủy nội quy được rồi, Nha Thấu ngẫm nghĩ.
Vậy chỉ còn thời gian sau khi kết thúc buổi tự học tối thôi.
...
Phương Chí nói nghỉ là nghỉ hẳn, mãi đến khi kết thúc buổi tự học tối cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Tự học buổi tối của lớp 12 thường tan rất muộn, nhưng giờ đang học bù trong kỳ nghỉ hè nên cũng thảnh thơi hơn chút, 21:30 là hết tiết cuối.
Tiếng chuông vừa vang lên, giáo viên lập tức dừng việc giảng bài, học sinh nhanh chóng cất sách vào cặp, lần lượt đi ra ngoài.
Chẳng qua lớp của Nha Thấu có vẻ bình thường hơn nhiều, NPC có ý thức tự chủ chiếm đa số, họ cười nói rôm rả làm dịu hẳn nỗi bất an trong lòng Nha Thấu.
Nhưng nó chỉ kéo dài đến khi cậu nghe thấy bọn họ nói gì.
— "Cậu bảo hôm nay sẽ chết mấy người?"
— "Ít nhất cũng năm, lộ liễu thế còn gì, nội quy của trường rõ thế kia mà bọn họ cũng vi phạm được." Giọng cậu trai tỏ ra oán trách: "Hơn nữa người chơi đợt này kém quá, cảm giác có khi chưa một tuần đã chết hết rồi."
— "Công nhận nhạt nhẽo ghê.
Thôi kệ nó đi, chúng ta mau về thôi, để bác gái quản lý ký túc xá phát hiện không về ngủ đúng giờ thì nguy mất."
Cuộc trò chuyện của bọn họ lộ ra quá nhiều tin tức.
Trong ký túc xá có quản lý, ngay cả NPC có ý thức tự chủ cũng sợ hại như thế thì hẳn nó được ghi trong nội quy trường.
Điều đó cho thấy cậu cần phải về ký túc xá trước khi người quản lý kia đi kiểm tra.
Thời gian làm nhiệm vụ bị rút xuống, Nha Thấu mím môi lại.
Hai cậu trai kia thấy Nha Thấu thì lên tiếng: "Tiểu thiếu gia muốn về cùng không?"
"Không." Nha Thấu đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu giả vờ mình đi về nhưng thực chất là trốn vào một lớp học trống bên cạnh, sau khi xác nhận mọi người đã về hết mới đi ra ngoài.
Tòa nhà giảng dạy dành cho học sinh lớp 12 gần khu vực ngoài trường nhất, đứng ở cửa lớp A10 vẫn có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài.
Bóng đêm bao phủ, đèn đuối bên dưới sáng trưng, thoạt nhìn chẳng khác gì trường học bình thường.
Nha Thấu nghĩ tới điều gì, tâm trạng hơi suy sụp.
Thầm nghĩ sau khi về nhà sẽ tìm anh trai xin một cái thẻ học sinh.
Nha Thấu hít sâu một hơi, đi vào lớp.
Cậu lén lút quay lại nên không dám bật đèn, chỉ nương theo ánh trăng để lần tìm chỗ ngồi của người chơi đầu tiên.
Nha Thấu ngồi xổm xuống núp sau những chiếc bàn, nghe 001 nhắc nhở rồi lấy quyển sách dưới cùng kia ra lật ra trang giữa, quả nhiên nhìn thấy tờ nội quy kẹp bên trong.
Cậu cẩn thận lấy ra, không để mình phát ra bất cứ tiếng động nào, sau đó lấy chiếc bật lửa đổi từ chỗ 001 bắt đầu đốt, tờ giấy mỏng manh bị ngọn lửa nuốt chửng, chẳng mấy đã biến thành tro.
Trong khi ngọn lửa đang cháy, cậu cũng đồng thời quan sát tình hình xung quanh, sau khi xác nhận không có ai xuất hiện mới di chuyển đến chỗ tiếp theo.
Cậu lặp lại một lượt động tác như vậy, tờ nội quy thứ hai biến mất không còn.
Tình huống tiếp theo cũng rất thuận lợi, sau khi tờ thứ tám bị đốt trụi, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
Nhiệm vụ cá nhân 4 đã hoàn thành.
Phần thưởng từ nhiệm vụ thời hạn đã được phát, xin mời về hậu trường xác nhận.
Từ lúc tan học đến giờ mới chỉ trôi qua 15 phút.
Nha Thấu hơi vui vẻ, đứng dậy chuẩn bị quay về ký túc xá, nhưng khi cậu quay đầu lại, cả người đã cứng ngắc.
Nương theo ánh trăng mờ trong bóng tối, cậu nhìn thấy có thứ gì đó đang đứng bên ngoài cửa sổ.
Trông giống như bóng người, thế nhưng do quá tối nên cậu không nhìn ra được đó là ai.
Và đáng sợ hơn cả.
Là người kia đang bất động nhìn cậu..
Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi