Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện
Chương 108
Doãn Tùng Khiết nhàn nhạt hỏi: " Sao không đi theo Tần Mặc. Cứ đứng ở chỗ tôi làm gì? "
Lê Vĩnh Thần cau mày, lời nói mơ hồ có chút tức giận. " Bạn bè lâu ngày không gặp, muốn cùng cậu hàn huyên một lát, không được sao? Với lại tôi có phải cái đuôi của Tần Mặc đâu mà đi theo cậu ta hoài. "
" Lạ nhỉ. Thiết lập của cậu vốn dĩ là nên như thế. Làm một nhân vật phụ đi theo Tần Mặc rồi trợ giúp hắn không phải cũng rất tốt sao. " Doãn Tùng Khiết mơ hồ cười nhạt, ánh mắt châm chọc lại có chút giễu cợt.
Lê Vĩnh Thần ngỡ ngàng, trong lòng thật sự rất khó chịu. Làm sao ai cũng nghĩ hắn nên cùng với Tần Mặc ở một chỗ chứ. Nếu song hành cùng vai vế thì hắn không nói gì. Làm người bạn đồng cam cộng khổ thì hắn đã vui mừng nhưng vì cớ gì mà luôn nghĩ hắn chẳng khác gì cái đuôi bám víu sau lưng Tần Mặc, dửng dưng hưởng thụ. Thật sự coi Lê Vĩnh Thần này là cái gì chứ.
Trong lòng người khác nghĩ gì Lê Vĩnh Thần chẳng buồn tìm hiểu nữa nhưng sao đến cả Doãn Tùng Khiết lại có cách nghĩ đó.
Đến cả Doãn Tùng Khiết cũng coi Lê Vĩnh Thần là nhân vật phụ lót đường cho Tần Mặc sao! Điều này thật sự khiến Lê Vĩnh Thần khó chịu đến căm phẫn.
Đáng ra Doãn Tùng Khiết không nên nói lời này mới đúng. Người hiểu con người Lê Vĩnh Thần nhất không phải Doãn Tùng Khiết sao.
Lê Vĩnh Thần làm sao biết được người đứng trước mặt hắn đã không còn là Doãn Tùng Khiết khi xưa.
Lê Vĩnh Thần tức giận, thanh âm khàn khàn mang theo thất vọng và buồn bã nói: " Doãn Tùng Khiết nhắc nhở cho cậu nhớ. Tôi là tôi. Không phải cái bóng bám víu của ai hết. Xin cậu tôn trọng tôi một chút. "
Doãn Tùng Khiết mơ màng khẽ cười một tiếng. Tiếng cười khanh khách nhưng không phải vui vẻ gì mà có chút rùng rợn khiến cả người Lê Vĩnh Thần cứng ngắc.
Lê Vĩnh Thần khó hiểu nhìn thiếu niên với gương mặt thanh khiết khi xưa, cặp mày thanh tú, ánh mắt lại chẳng phải thanh thuần, cả người mang một cỗ khí tức lạnh lẽo vừa thân thuộc nhưng không hề thân quen.
Lê Vĩnh Thần chùn bước, vạn phần đối với tiếng cười của thiếu niên sinh ra cảm giác e sợ. Hắn khó khăn tạm biệt một tiếng rồi quay ngoắt đi, chốc lát cũng không ngoảnh mặt nhìn lại.
Thiếu niên nhàm chán lau đi giọt nước mắt đầy kích động. Đối với sắc mặt đa biểu cảm lúc nãy của Lê Vĩnh Thần không nhịn được mà cười thêm một tiếng. Thật sự coi như khung cảnh hồi nãy là một câu chuyện cười.
Tôn trọng! Một vai phụ cũng cần được tôn vinh sao?
Doãn Tùng Khiết không khỏi mà suy nghĩ đến nhân vật nhỏ bé kia lại có ý thức phản bác. Thật sự chẳng tốt chút nào.
Khắp nơi đều có lỗi. Từng người một đều sinh ra ý thức phản lại thiết lập sẵn có. Tuy chỉ là chút lỗi nhỏ nhưng vẫn khiến Doãn Tùng Khiết bực bội.
Cũng vì nhiệm vụ này mà hắn đã cắn nuốt một mảnh hồn. Đã không thể dung hòa được còn bị mảnh hồn đó liên tục phản phệ, thật sự rất phiền.
Doãn Tùng Khiết chỉnh trang lại bộ âu phục, bộ dạng tự tin, ánh mắt mơ hồ cùng chân hướng về một phía.
Doãn Tùng Khiết đã chuẩn bị kế hoạch, chỉ cần có thể tiếp xúc cận kề với mục tiêu, hắn liền lập tức dùng mảnh hồn trong cơ thể lôi kéo lấy phần linh hồn còn lại kia. Nếu chỉ có thế thì quá dễ dàng. Vậy nên để có thể thành công thì quả nhiên chết đi vẫn dễ làm hơn.
Hoa Nhan cùng Dương Niệm Tuyết không biết đã ăn bao nhiêu thức ăn nhưng nhìn những món trên mặt bàn thật sự hao hụt đi rất nhiều. Lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hai người chắc hẳn đã ăn rất ngon miệng.
Dương Niệm Tuyết lười biếng dựa vào ghế chán chường mà nghịch điện thoại.
Hoa Nhan đang ngồi kiểm tra lại lượng thuốc vừa đủ để mình uống. Ngoại trừ hộp thuốc mà Sở Thiên Vũ đưa thì cô còn uống thêm thuốc bổ như bổ thận, bổ phổi,… Miễn đều là đồ có thể giúp cho sức khỏe của cô tốt lên thì đều sẽ có trong túi xách của cô.
Nhìn đống thuốc trong tay Hoa Nhan dù chưa uống nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị đắng trên đầu lưỡi rồi. Dù là người không ngại đắng nhưng khi nhìn đống thuốc này ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu.
Thật sự thì cô vẫn không muốn uống nó chút nào. Hầu như thuốc trên tay cô đều là thuốc bổ. Không bằng cô lượt bớt đi chút cũng chẳng có vấn đề gì. Với lại bổ quá cũng không có tốt.
Hoa Nhan đối với suy nghĩ này của mình tán đồng. Cô lượt bớt ba viên thuốc chỉ để lại bốn viên rồi chia làm hai lượt mà uống.
Dù rằng cô đã cố gắng nuốt thật nhanh nhưng vị đắng của nó vẫn luôn còn dư âm ở trong họng. Cô lấy thêm một ly nước trắng uống hết một cách nhanh chóng. Vị đắng trong họng cuối cùng cũng bị cuốn trôi. Cô không khỏi vui vẻ.
Dương Niệm Tuyết cao giọng gọi một tiếng.
" Ninh Ninh, mình đi chút việc cậu ở lại đây nha. "
Mặt mày Dương Niệm Tuyết trần đầy sắc xuân khiến Hoa Nhan nghi hoặc, dò hỏi. " Cậu đi đâu đấy? "
" Ờm thì là… Hạo ở bên chỗ kia không đi được nên nhờ mình qua giải vây. "
" Hạo! À là Đông Phương Hạo, hôm nay cậu ta cũng đến mà nhỉ. "
" Đúng vậy. " Dương Niệm Tuyết gật đầu.
Hoa Nhan trầm ngâm. Nếu Dương Niệm Tuyết đi rồi thì không phải cô ở chỗ này một mình sao. Mộ Dung Thanh Huyền và Cố Thanh Phong thì lại không biết chạy đến chỗ nào rồi. Cô ở một chỗ lạ hoắc thế này thật sự không ổn.
" Hay là mình đi cùng cậu. "
" Không cần đâu. " Dương Niệm Tuyết vội vàng nói. " Cậu cứ ở chỗ này đi. Một lát rồi mình sẽ quay về ấy mà. Hay là cậu gọi cho Thiên Vũ bọn họ đi. Có gì để bọn họ bồi cậu. Vậy mình đi đây. "
Dương Niệm Tuyết nhanh chân chạy đi, bộ dạng như bị ma đuổi vậy.
Hoa Nhan bĩu môi thì thầm nói: " Đồ mê trai bỏ bạn. "
Bỗng lúc này một giọng nói vang lên phía sau khiến Hoa Nhan giật nảy mình.
" Quả thật là vậy nhỉ, Lâm tiểu thư. "
Hoa Nhan quay lại mở to mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, phút chốc liền ngẩn người. Trông gương mặt của thiếu niên càng giống thiên thần hơn cả cô. Khuôn mặt ngây thơ nhưng ánh mắt lại mị hoặc mơ hồ không rõ.
Hoa Nhan tự nhiên cảm thấy thân thuộc với thiếu niên. Một cảm giác quen thuộc không rõ nhưng lại không phải là người quen. Cô biết rõ bản thân bị gương mặt của thiếu niên thu hút nhưng cũng không đến nỗi con tim lại rạo rực như vậy. Cái cảm giác này không phải là rung động mà giống như trên người thiếu niên này có thứ quan trọng đối với cô.
Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện
Lê Vĩnh Thần cau mày, lời nói mơ hồ có chút tức giận. " Bạn bè lâu ngày không gặp, muốn cùng cậu hàn huyên một lát, không được sao? Với lại tôi có phải cái đuôi của Tần Mặc đâu mà đi theo cậu ta hoài. "
" Lạ nhỉ. Thiết lập của cậu vốn dĩ là nên như thế. Làm một nhân vật phụ đi theo Tần Mặc rồi trợ giúp hắn không phải cũng rất tốt sao. " Doãn Tùng Khiết mơ hồ cười nhạt, ánh mắt châm chọc lại có chút giễu cợt.
Lê Vĩnh Thần ngỡ ngàng, trong lòng thật sự rất khó chịu. Làm sao ai cũng nghĩ hắn nên cùng với Tần Mặc ở một chỗ chứ. Nếu song hành cùng vai vế thì hắn không nói gì. Làm người bạn đồng cam cộng khổ thì hắn đã vui mừng nhưng vì cớ gì mà luôn nghĩ hắn chẳng khác gì cái đuôi bám víu sau lưng Tần Mặc, dửng dưng hưởng thụ. Thật sự coi Lê Vĩnh Thần này là cái gì chứ.
Trong lòng người khác nghĩ gì Lê Vĩnh Thần chẳng buồn tìm hiểu nữa nhưng sao đến cả Doãn Tùng Khiết lại có cách nghĩ đó.
Đến cả Doãn Tùng Khiết cũng coi Lê Vĩnh Thần là nhân vật phụ lót đường cho Tần Mặc sao! Điều này thật sự khiến Lê Vĩnh Thần khó chịu đến căm phẫn.
Đáng ra Doãn Tùng Khiết không nên nói lời này mới đúng. Người hiểu con người Lê Vĩnh Thần nhất không phải Doãn Tùng Khiết sao.
Lê Vĩnh Thần làm sao biết được người đứng trước mặt hắn đã không còn là Doãn Tùng Khiết khi xưa.
Lê Vĩnh Thần tức giận, thanh âm khàn khàn mang theo thất vọng và buồn bã nói: " Doãn Tùng Khiết nhắc nhở cho cậu nhớ. Tôi là tôi. Không phải cái bóng bám víu của ai hết. Xin cậu tôn trọng tôi một chút. "
Doãn Tùng Khiết mơ màng khẽ cười một tiếng. Tiếng cười khanh khách nhưng không phải vui vẻ gì mà có chút rùng rợn khiến cả người Lê Vĩnh Thần cứng ngắc.
Lê Vĩnh Thần khó hiểu nhìn thiếu niên với gương mặt thanh khiết khi xưa, cặp mày thanh tú, ánh mắt lại chẳng phải thanh thuần, cả người mang một cỗ khí tức lạnh lẽo vừa thân thuộc nhưng không hề thân quen.
Lê Vĩnh Thần chùn bước, vạn phần đối với tiếng cười của thiếu niên sinh ra cảm giác e sợ. Hắn khó khăn tạm biệt một tiếng rồi quay ngoắt đi, chốc lát cũng không ngoảnh mặt nhìn lại.
Thiếu niên nhàm chán lau đi giọt nước mắt đầy kích động. Đối với sắc mặt đa biểu cảm lúc nãy của Lê Vĩnh Thần không nhịn được mà cười thêm một tiếng. Thật sự coi như khung cảnh hồi nãy là một câu chuyện cười.
Tôn trọng! Một vai phụ cũng cần được tôn vinh sao?
Doãn Tùng Khiết không khỏi mà suy nghĩ đến nhân vật nhỏ bé kia lại có ý thức phản bác. Thật sự chẳng tốt chút nào.
Khắp nơi đều có lỗi. Từng người một đều sinh ra ý thức phản lại thiết lập sẵn có. Tuy chỉ là chút lỗi nhỏ nhưng vẫn khiến Doãn Tùng Khiết bực bội.
Cũng vì nhiệm vụ này mà hắn đã cắn nuốt một mảnh hồn. Đã không thể dung hòa được còn bị mảnh hồn đó liên tục phản phệ, thật sự rất phiền.
Doãn Tùng Khiết chỉnh trang lại bộ âu phục, bộ dạng tự tin, ánh mắt mơ hồ cùng chân hướng về một phía.
Doãn Tùng Khiết đã chuẩn bị kế hoạch, chỉ cần có thể tiếp xúc cận kề với mục tiêu, hắn liền lập tức dùng mảnh hồn trong cơ thể lôi kéo lấy phần linh hồn còn lại kia. Nếu chỉ có thế thì quá dễ dàng. Vậy nên để có thể thành công thì quả nhiên chết đi vẫn dễ làm hơn.
Hoa Nhan cùng Dương Niệm Tuyết không biết đã ăn bao nhiêu thức ăn nhưng nhìn những món trên mặt bàn thật sự hao hụt đi rất nhiều. Lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hai người chắc hẳn đã ăn rất ngon miệng.
Dương Niệm Tuyết lười biếng dựa vào ghế chán chường mà nghịch điện thoại.
Hoa Nhan đang ngồi kiểm tra lại lượng thuốc vừa đủ để mình uống. Ngoại trừ hộp thuốc mà Sở Thiên Vũ đưa thì cô còn uống thêm thuốc bổ như bổ thận, bổ phổi,… Miễn đều là đồ có thể giúp cho sức khỏe của cô tốt lên thì đều sẽ có trong túi xách của cô.
Nhìn đống thuốc trong tay Hoa Nhan dù chưa uống nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị đắng trên đầu lưỡi rồi. Dù là người không ngại đắng nhưng khi nhìn đống thuốc này ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu.
Thật sự thì cô vẫn không muốn uống nó chút nào. Hầu như thuốc trên tay cô đều là thuốc bổ. Không bằng cô lượt bớt đi chút cũng chẳng có vấn đề gì. Với lại bổ quá cũng không có tốt.
Hoa Nhan đối với suy nghĩ này của mình tán đồng. Cô lượt bớt ba viên thuốc chỉ để lại bốn viên rồi chia làm hai lượt mà uống.
Dù rằng cô đã cố gắng nuốt thật nhanh nhưng vị đắng của nó vẫn luôn còn dư âm ở trong họng. Cô lấy thêm một ly nước trắng uống hết một cách nhanh chóng. Vị đắng trong họng cuối cùng cũng bị cuốn trôi. Cô không khỏi vui vẻ.
Dương Niệm Tuyết cao giọng gọi một tiếng.
" Ninh Ninh, mình đi chút việc cậu ở lại đây nha. "
Mặt mày Dương Niệm Tuyết trần đầy sắc xuân khiến Hoa Nhan nghi hoặc, dò hỏi. " Cậu đi đâu đấy? "
" Ờm thì là… Hạo ở bên chỗ kia không đi được nên nhờ mình qua giải vây. "
" Hạo! À là Đông Phương Hạo, hôm nay cậu ta cũng đến mà nhỉ. "
" Đúng vậy. " Dương Niệm Tuyết gật đầu.
Hoa Nhan trầm ngâm. Nếu Dương Niệm Tuyết đi rồi thì không phải cô ở chỗ này một mình sao. Mộ Dung Thanh Huyền và Cố Thanh Phong thì lại không biết chạy đến chỗ nào rồi. Cô ở một chỗ lạ hoắc thế này thật sự không ổn.
" Hay là mình đi cùng cậu. "
" Không cần đâu. " Dương Niệm Tuyết vội vàng nói. " Cậu cứ ở chỗ này đi. Một lát rồi mình sẽ quay về ấy mà. Hay là cậu gọi cho Thiên Vũ bọn họ đi. Có gì để bọn họ bồi cậu. Vậy mình đi đây. "
Dương Niệm Tuyết nhanh chân chạy đi, bộ dạng như bị ma đuổi vậy.
Hoa Nhan bĩu môi thì thầm nói: " Đồ mê trai bỏ bạn. "
Bỗng lúc này một giọng nói vang lên phía sau khiến Hoa Nhan giật nảy mình.
" Quả thật là vậy nhỉ, Lâm tiểu thư. "
Hoa Nhan quay lại mở to mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, phút chốc liền ngẩn người. Trông gương mặt của thiếu niên càng giống thiên thần hơn cả cô. Khuôn mặt ngây thơ nhưng ánh mắt lại mị hoặc mơ hồ không rõ.
Hoa Nhan tự nhiên cảm thấy thân thuộc với thiếu niên. Một cảm giác quen thuộc không rõ nhưng lại không phải là người quen. Cô biết rõ bản thân bị gương mặt của thiếu niên thu hút nhưng cũng không đến nỗi con tim lại rạo rực như vậy. Cái cảm giác này không phải là rung động mà giống như trên người thiếu niên này có thứ quan trọng đối với cô.
Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện
Story
Chương 108
10.0/10 từ 20 lượt.