Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực
Chương 8
265@-Edit: Zịt cac cac cac
Beta: Yam
Hai người cùng về tới tầng 13, Dụ Noãn đi ở phía trước, Quý Sơ Đồng theo sau. Theo nhịp bước của cô, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách ba bước.
Nhìn thấy cô gái nhỏ cúi đầu chuyên chú đi đường, con thỏ hoạt hình treo trên khoá kéo sau cái balo nhỏ lắc lư qua trái qua phải theo động tác của cô. Cứ giống như một chiếc lông chim lắc lư qua trái qua phải ở trong lòng anh, lắc đến nỗi khiến tim anh ngứa ngáy.
Ma xui quỷ khiến, Quý Sơ Đồng đột nhiên gọi cô: “Dụ Noãn.”
Dụ Noãn dừng bước, xoay người nhìn về phía anh, con thỏ nhỏ trên balo cũng theo động tác của cô mà lắc lư về phía sau cô.
“Chuyện gì thế?”
Giọng nói mềm mại giống như kẹo bông, làm cho trái tim của Quý Sơ Đồng cũng trở nên ngọt ngào.
Nhưng mà…
Chuyện gì?
Dường như anh chẳng có chuyện gì cả, chỉ đơn thuần là muốn gọi cô, đầu óc nóng lên liền kêu ra.
Quý Sơ Đồng gãi gãi đầu, linh quang trong đầu chợt lóe lên, lập tức tìm một cái cớ: “Anh muốn nhờ em dạy anh làm cơm thịt gác bếp.”
Dụ Noãn hơi sửng sốt, không trả lời ngay.
Quý Sơ Đồng lại giải thích: “Mẹ anh cũng rất thích ăn món này, mấy ngày nữa anh định về nhà, muốn làm cho bà ấy ăn.”
Câu mấy ngày nữa định về nhà là thật, nhưng mẹ anh thích ăn cơm thịt gác bếp… Cũng không thể coi như là nói dối. Mẹ anh không kén ăn, cái gì bà cũng thích ăn.
Quý Sơ Đồng âm thầm biện bạch cho chính mình trong lòng, xóa tan hiềm nghi nói dối.
Thấy anh muốn lấy việc đó đi hiếu kính mẹ anh, Dụ Noãn cũng không từ chối tấm lòng hiếu thảo của anh. Hơn nữa hôm nay anh còn mời cô ăn lẩu, cô lại càng không thể từ chối.
Dụ Noãn gật đầu: “Khi nào anh rảnh?”
“Ngày mai anh rảnh luôn!”
Quý Sơ Đồng buột miệng, lại lập tức ý thức được mình quá kích động, mục đích quá rõ ràng. Anh ngượng ngùng cười cười, uyển chuyển giải thích: “Lúc nào anh cũng rảnh, em xếp thời gian đi.”
Dụ Noãn không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là anh vội vã phải về nhà, cô đáp một tiếng: “Vậy ngày mai đi, 9h sáng được không?”
Dù sao thì cô cũng đã dự trữ bản thảo phải đăng nhiều kỳ gần đây rồi, tạm thời có thể nghỉ ngơi một chút.
Quý Sơ Đồng sảng khoái đồng ý, toét miệng vẫy tay chào tạm biệt cô, nhìn theo cô mở cửa vào nhà.
Dụ Noãn về đến nhà, mới ý thức được mình đã đồng ý cái gì.
Cô đồng ý sẽ dạy Quý Sơ Đồng nấu ăn.
Nhưng trọng điểm không phải là cái này.
Trọng điểm là ngày mai Quý Sơ Đồng sẽ tới nhà cô!
Đơn giản rõ ràng hơn chút nữa, có đàn ông sẽ đến nhà cô!
Dụ Noãn kinh hoàng che miệng, làm sao đây?
Dường như cô đã đồng ý một chuyện khủng khiếp…
Bây giờ hối hận còn kịp không…
Không còn kịp nữa rồi. TAT
Cô sốt ruột đến nỗi bước qua bước lại ở trong phòng, suy nghĩ xem ngày mai phải làm như thế nào.
Yêu Yêu ở trong phòng ngủ nghe thấy tiếng con sen của mình về, nó đi đến phòng khách, nhảy lên ghế sofa, ngửa đầu “Meo” một tiếng với cô.
Con sen! Trẫm đây đói rồi!
Bị tiếng mèo kêu kéo sự chú ý quay về, Dụ Noãn nhìn về phía tiếng kêu, cô với nó nhìn nhau hai giây.
Bỗng giống như là nhớ tới chuyện gì, tay phải cô nắm thành quyền đánh vào lòng bàn tay trái: “Aha, thiếu chút nữa quên mất, Quý Sơ Đồng bảo anh ấy sợ mèo.”
Cô vừa đi qua chỗ Yêu Yêu, ôm lấy nó vuốt lông nó, vừa nhận lỗi với nó: “Xin lỗi Yêu Yêu, ngày mai sẽ có khách đến, phải để em tủi thân đợi ở trong phòng rồi.”
Yêu Yêu: “…”
Yêu Yêu: Meo meo meo?
Trong lúc Dụ Noãn đang nóng như lửa đốt, nhà đối diện bên này cũng là một trận “Gió tanh mưa máu”.
Quý Sơ Đồng vừa vào nhà đã chạy đến trước TV rồi bật loa lên, lắc lư theo điệu nhạc “Cuồng ma loạn vũ” có cảm xúc cực mạnh một trận. Mãi cho đến khi cơ thể không theo kịp tiết tấu của bài hát nữa, anh mới dừng lại, mất hứng mà oán trách: “Chậc, bài này ai viết vậy, nhịp điệu nhanh như vậy, muốn ông đây mệt chết à.”
Cầm điều khiển từ xa định tắt nhạc, đúng lúc bài hát kết thúc, dưới góc phải màn hình TV xuất hiện ba hàng phụ đề.
Người sáng tác: Quý Sơ Đồng
Người viết lời: Quý Sơ Đồng
Người biểu diễn: SAT.
Quý Sơ Đồng: “…”
Trầm mặc vài giây, Quý Sơ Đồng tắt TV và nhạc đi, lầm bầm lầu bầu một câu: “Hình như cũng không phải là nhanh như vậy…”
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh đã bị anh ném ra sau đầu, anh tắm rửa xong, đi từ trong phòng tắm ra. Sấy tóc được một nửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, tóc cũng không sấy nữa, bỏ máy sấy xuống đi đến trước tủ quần áo, vừa ngân nga điệu hát dân gian vừa chọn quần áo ngày mai phải mặc.
Vest?
Không được, là đi nấu ăn chứ không phải là đi ăn, mặc long trọng như vậy, chỉ sợ người ta không biết tâm tư của mày à.
Vậy cái bộ thiên về hoạt động thể thao này thì sao nhỉ?
Không được, lần đầu tiên anh gặp Dụ Noãn, chính là mặc bộ này, xem còn dọa cô gái nhỏ thành cái bộ dạng kia kìa.
Anh đổ lý do dọa Dụ Noãn sợ lên quần áo một cách vô cùng đương nhiên.
Cuối cùng, anh chọn một bộ thiên về thư giãn.
Màu vàng ấm áp, vừa nhìn đã cho người ta cảm giác như ánh mặt trời.
Này thì đúng bài rồi.
Anh cho Dụ Noãn ấn tượng như ánh mặt trời.
Chọn quần áo xong, lúc này anh mới cầm máy sấy lên sấy tóc lần nữa.
Vừa sấy tóc vừa sung sướng suy nghĩ, ngày mai Dụ Noãn sẽ mặc quần áo gì đây nhỉ?
Cô ở nhà, dù sao thì không phải là sẽ giống như ra ngoài, gói mình lại kín đáo như vậy đúng không?
Nhớ tới lần trước trông thấy bộ dáng mặc áo thun hồng nhạt của cô qua khe cửa, Quý Sơ Đồng vô thức nở nụ cười.
Mặc kệ, dù sao cô có mặc như thế nào cũng đáng yêu cả.
Ý nghĩ đẹp đẽ này vẫn tiếp diễn ở trong giấc mơ của anh, trở thành một giấc mơ đẹp, mãi cho đến lúc…
Hiện thực nói với anh, đây chỉ có thể là một giấc mơ đẹp, một——— giấc mơ đẹp đẽ.
Quý Sơ Đồng đứng ở ngoài cửa nhà Dụ Noãn, nhìn cô gái nhỏ vẫn mặc quần dài áo dài kín kẽ đứng ở cửa ra vào. Dường như anh nghe được tiếng vỡ tanh bành gì đó ở trong lồng ngực mình.
Ầm, rắc, bốp, bùm…
“Anh không vào hả?”
Giọng nói mềm mại ngắt đứt màn kịch nội tâm phong phú của anh, Quý Sơ Đồng vội vàng lên tiếng: “Vào, vào chứ.”
Nói xong anh liền đi vào.
Nhưng Dụ Noãn vẫn đứng rối rắm ở cửa.
Quý Sơ Đồng vừa vào đã thu hết cách bố trí trong căn hộ vào trong mắt.
Có hơi giống với trong tưởng tượng của anh, lại có hơi không giống.
Cái thảm lông trải sàn đáng yêu ở cửa vào, gấu nhồi bông nằm úp trên sofa, còn có tranh treo trên tường, khắp nơi đều lộ ra phong cách đáng yêu và ấm áp. Quả thật là cách sắp xếp phổ biến của những cô gái nhỏ.
Nhưng lại có cá tính hơn so với tưởng tượng của anh.
Ví dụ như một phía tường, gần như là dán đầy bức vẽ truyện tranh và poster.
Anh nhận ra những tác phẩm này, đều xuất phát từ cùng một người—— Noãn Dương.
Anh từng xem qua một tác phẩm trong những số đó, rất đặc sắc, tình tiết rất mạnh mẽ.
Nói ra, Cố Khúc chính là fan trung thành của tác giả truyện tranh này. Còn từng muốn lôi kéo anh đi viết nhạc cổ phong cho truyện tranh, bị anh từ chối.
Bởi vì không kiếm được tiền, nên anh không có hứng thú.
Bây giờ anh lại có hơi hối hận rồi, không ngờ Dụ Noãn cũng là fan của tác giả đó. Biết sớm thì anh sẽ đi xem toàn bộ tác phẩm của tác giả này một lần. Đây là cái gì, đây là có chung chủ đề nói chuyện đấy!
Chỉ là…
Quý Sơ Đồng liếc mắt quan sát mặt bức tường bị “Thế giới giả tưởng” kia chiếm lĩnh. Từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, gọn gọn gàng gàng, không giống như là mê luyến nhân vật trong truyện tranh nên mới dán lên tường. Càng giống như là bản ghi chép gì đó một cách công thức hóa.
Nhìn đến nền nhà phòng khách sạch đến phát sáng, anh đang muốn hỏi cô có cần thay dép hay không. Xoay người thì thấy cô đứng ở cửa, nắm lấy cánh cửa với dáng vẻ do dự và khó xử.
Trong thoáng chốc anh hiểu ra điều gì.
Quý Sơ Đồng đi qua, nói: “Anh về đổi dép.” Sau chưa đến vài giây, anh thật sự đã đổi dép và quay lại.
Thấy Dụ Noãn còn đứng ở cửa, anh giả vờ như vô tình mà nói ra một câu: “Có phải nấu ăn có mùi khói dầu rất nhiều không em, em có muốn mở cửa ra để thoáng khí không?”
Biết cô vẫn bởi vì sợ, không dám ở một mình với anh trong một căn phòng.
Nhưng cô lại sợ nói ra sẽ làm anh xấu hổ, mới dẫn đến việc bây giờ đứng ở cửa rối rắm như vậy.
Cho nên thừa dịp lúc thay dép, anh suy nghĩ lấy cớ này, cho cô một cái bậc thang để bước xuống.
Dù rằng chỉ có thể miễn cưỡng làm một cái cớ, làm tròn khoảng cách từ phòng bếp đến cửa, trực tiếp lựa chọn quên đi sự tồn tại của máy hút mùi.
Dụ Noãn nghe xong thì bỗng nhiên tỉnh ra: “Đúng vậy!”
Cuối cùng cô cũng cười lên, giống như một đứa nhóc giải ra đề toán rồi chuẩn bị viết đáp án: “Vậy tôi sẽ mở cửa ra nhé.”
Thấy cô cười đến vui vẻ, trái tim nhỏ tan vỡ của Quý Sơ Đồng cũng được chữa lành lại một chút.
Anh tự an ủi ở trong lòng.
Thấy đủ đi, Quý Sơ Đồng.
Lần đầu cô gái nhỏ gặp mày, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát đấy. Bây giờ cũng bằng lòng để mày vào nhà rồi, tiến bộ rất lớn đó! Phải khen ngợi!
Từ từ sẽ đến, không vội, anh phải từ từ…
“Quý Sơ Đồng, Quý Sơ Đồng?”
“Hả? Chuyện gì thế?”
Dụ Noãn gọi anh mấy tiếng, Quý Sơ Đồng mới hồi phục tinh thần, nhìn cô, cười khúc khích.
Dụ Noãn chỉ chỉ vào vòi nước trong bồn rửa chén: “Mau tắt nước, sắp tràn ra rồi.”
“À à!” Quý Sơ Đồng cúi đầu nhìn, nước trong bồn đã tràn ra một chút. Anh vội vàng thả tay đang cầm bát, đi đóng vòi nước.
Lại bởi vì cánh tay còn lại đột nhiên nhận sức nặng gấp đôi, nhất thời không cầm vững, rớt xuống vào trong bồn rửa chén. Vật cứng va chạm, phát ra tiếng vang “Choảng”.
“Xin lỗi em xin lỗi em.” Làm ra tiếng động lớn như vậy, Quý Sơ Đồng vội vàng nói xin lỗi.
“Không sao.” Dụ Noãn không trách móc anh, ngược lại còn bị dáng vẻ chân tay vụng về này của anh chọc cho bật cười: “Anh không hay nấu ăn à?”
Không phải là không hay, anh sống hai mươi mấy nồi bánh chưng, mà số lần vào bếp có thể đếm trên đầu ngón tay đấy có được không!
Quý Sơ Đồng oán thầm ở trong lòng, nhưng đương nhiên anh không thể nói những lời này ra.
Anh không thể để Dụ Noãn cảm thấy mình ham ăn biếng làm được.
Anh muốn là ánh mặt trời, muốn khiết tịnh*… Xuỳ, muốn chăm chỉ.
(*Theo Thánh Thomas Aquino và triết gia Aristotle, chúng ta có thể định nghĩa đức khiết tịnh là thói quen tiết chế ham muốn tình dục vì lý do chính đáng. Lưu ý rằng đây không chỉ là sự chỉnh đốn hành vi, vốn là sự tự kiểm soát, nhưng còn là ước muốn mãnh liệt dẫn dắt hành vi tình dục.)
Quý Sơ Đồng mặt không đổi sắc tim không loạn mà nói hươu nói vượn: “Chỉ là mấy năm nay anh bận quá, không có thời gian vào nhà bếp.”
Dụ Noãn cười cười, tựa như là tin vào lý do thoái thác của anh.
Nhưng mà chưa được bao lâu, cô ở một bên chỉ huy: “Quý Sơ Đồng, bỏ ít muối vào. Thịt gác bếp vốn đã có vị mặn, đừng bỏ nhiều… Hả, cái anh lấy là bột ngọt…”
Một trận binh binh bốp bốp, trong tiếng ngăn chặn của Dụ Noãn và sự lúng túng tay chân của Quý Sơ Đồng, cuối cùng cũng bỏ thịt đã ướp gia vị xong và gạo vào trong nồi cơm điện.
Quý Sơ Đồng yếu ớt lau mồ hôi: “Mệt chết cha luôn.”
“Hả?” Dụ Noãn không nghe rõ anh nói gì, khó hiểu mà nhìn anh.
Quý Sơ Đồng vội vàng xua tay, sửa lời nói: “Không có gì, chỉ là có hơi mệt thôi.”
Dụ Noãn thoáng nở nụ cười, lấy một cái ly thuỷ tinh ở trong tủ thấp đựng chén đĩa. Sau khi dùng nước sạch tráng qua một lần rồi lau khô, rót cho anh một ly nước.
Trong nhà này đã rất lâu rồi không có người đến, có đôi khi biên tập viên đến, cũng chỉ ngồi một lúc rồi vội vội vàng vàng đi về.
Đồ đạc trong nhà cũng chỉ để lại phần của một mình cô, tất cả những thứ khác đều được cất vào trong ngăn tủ, quanh năm không thấy mặt trời.
Quý Sơ Đồng nhận ly nước, sau đó nói cảm ơn.
Anh vừa nhấp một hớp nước vừa âm thầm suy xét. Trong khoảng thời gian đợi cơm thịt gác bếp chín, hình như anh thành người vô dụng rồi?
Không được, không dễ dàng gì mới có cơ hội, anh không thể bỏ lỡ như vậy!
Quý Sơ Đồng nhanh chóng suy nghĩ muốn tìm chút đề tài gì đó, bỗng chốc liếc mắt đến mặt tường phủ kín bức vẽ và poster kia, trong đầu “Ting tong” một tiếng, đã có ý tưởng.
“Dụ Noãn, em cũng thích Noãn Dương à? Thật khéo quá, anh cũng rất thích <Đậu Đỏ> của cô ấy.”
Anh lặng lẽ cho mình một like, bởi vì anh chọn tác phẩm mà anh đã xem qua, không đến mức là sẽ không bắt chuyện được.
Nhưng mà hiện thực thì cứ phũ phàng như vậy, cuộc đời cứ lâm li bi đát như thế.
Dụ Noãn hơi ngượng ngùng mà thoáng nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Quý Sơ Đồng không hiểu ra sao: “Cái gì?”
“Tôi chính là Noãn Dương.”
Quý Sơ Đồng: “…”
Chuyện này anh không bắt được.
Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực
Beta: Yam
Hai người cùng về tới tầng 13, Dụ Noãn đi ở phía trước, Quý Sơ Đồng theo sau. Theo nhịp bước của cô, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách ba bước.
Nhìn thấy cô gái nhỏ cúi đầu chuyên chú đi đường, con thỏ hoạt hình treo trên khoá kéo sau cái balo nhỏ lắc lư qua trái qua phải theo động tác của cô. Cứ giống như một chiếc lông chim lắc lư qua trái qua phải ở trong lòng anh, lắc đến nỗi khiến tim anh ngứa ngáy.
Ma xui quỷ khiến, Quý Sơ Đồng đột nhiên gọi cô: “Dụ Noãn.”
Dụ Noãn dừng bước, xoay người nhìn về phía anh, con thỏ nhỏ trên balo cũng theo động tác của cô mà lắc lư về phía sau cô.
“Chuyện gì thế?”
Giọng nói mềm mại giống như kẹo bông, làm cho trái tim của Quý Sơ Đồng cũng trở nên ngọt ngào.
Nhưng mà…
Chuyện gì?
Dường như anh chẳng có chuyện gì cả, chỉ đơn thuần là muốn gọi cô, đầu óc nóng lên liền kêu ra.
Quý Sơ Đồng gãi gãi đầu, linh quang trong đầu chợt lóe lên, lập tức tìm một cái cớ: “Anh muốn nhờ em dạy anh làm cơm thịt gác bếp.”
Dụ Noãn hơi sửng sốt, không trả lời ngay.
Quý Sơ Đồng lại giải thích: “Mẹ anh cũng rất thích ăn món này, mấy ngày nữa anh định về nhà, muốn làm cho bà ấy ăn.”
Câu mấy ngày nữa định về nhà là thật, nhưng mẹ anh thích ăn cơm thịt gác bếp… Cũng không thể coi như là nói dối. Mẹ anh không kén ăn, cái gì bà cũng thích ăn.
Quý Sơ Đồng âm thầm biện bạch cho chính mình trong lòng, xóa tan hiềm nghi nói dối.
Thấy anh muốn lấy việc đó đi hiếu kính mẹ anh, Dụ Noãn cũng không từ chối tấm lòng hiếu thảo của anh. Hơn nữa hôm nay anh còn mời cô ăn lẩu, cô lại càng không thể từ chối.
Dụ Noãn gật đầu: “Khi nào anh rảnh?”
“Ngày mai anh rảnh luôn!”
Quý Sơ Đồng buột miệng, lại lập tức ý thức được mình quá kích động, mục đích quá rõ ràng. Anh ngượng ngùng cười cười, uyển chuyển giải thích: “Lúc nào anh cũng rảnh, em xếp thời gian đi.”
Dụ Noãn không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là anh vội vã phải về nhà, cô đáp một tiếng: “Vậy ngày mai đi, 9h sáng được không?”
Dù sao thì cô cũng đã dự trữ bản thảo phải đăng nhiều kỳ gần đây rồi, tạm thời có thể nghỉ ngơi một chút.
Quý Sơ Đồng sảng khoái đồng ý, toét miệng vẫy tay chào tạm biệt cô, nhìn theo cô mở cửa vào nhà.
Dụ Noãn về đến nhà, mới ý thức được mình đã đồng ý cái gì.
Cô đồng ý sẽ dạy Quý Sơ Đồng nấu ăn.
Nhưng trọng điểm không phải là cái này.
Trọng điểm là ngày mai Quý Sơ Đồng sẽ tới nhà cô!
Đơn giản rõ ràng hơn chút nữa, có đàn ông sẽ đến nhà cô!
Dụ Noãn kinh hoàng che miệng, làm sao đây?
Dường như cô đã đồng ý một chuyện khủng khiếp…
Bây giờ hối hận còn kịp không…
Không còn kịp nữa rồi. TAT
Cô sốt ruột đến nỗi bước qua bước lại ở trong phòng, suy nghĩ xem ngày mai phải làm như thế nào.
Yêu Yêu ở trong phòng ngủ nghe thấy tiếng con sen của mình về, nó đi đến phòng khách, nhảy lên ghế sofa, ngửa đầu “Meo” một tiếng với cô.
Con sen! Trẫm đây đói rồi!
Bị tiếng mèo kêu kéo sự chú ý quay về, Dụ Noãn nhìn về phía tiếng kêu, cô với nó nhìn nhau hai giây.
Bỗng giống như là nhớ tới chuyện gì, tay phải cô nắm thành quyền đánh vào lòng bàn tay trái: “Aha, thiếu chút nữa quên mất, Quý Sơ Đồng bảo anh ấy sợ mèo.”
Cô vừa đi qua chỗ Yêu Yêu, ôm lấy nó vuốt lông nó, vừa nhận lỗi với nó: “Xin lỗi Yêu Yêu, ngày mai sẽ có khách đến, phải để em tủi thân đợi ở trong phòng rồi.”
Yêu Yêu: “…”
Yêu Yêu: Meo meo meo?
Trong lúc Dụ Noãn đang nóng như lửa đốt, nhà đối diện bên này cũng là một trận “Gió tanh mưa máu”.
Quý Sơ Đồng vừa vào nhà đã chạy đến trước TV rồi bật loa lên, lắc lư theo điệu nhạc “Cuồng ma loạn vũ” có cảm xúc cực mạnh một trận. Mãi cho đến khi cơ thể không theo kịp tiết tấu của bài hát nữa, anh mới dừng lại, mất hứng mà oán trách: “Chậc, bài này ai viết vậy, nhịp điệu nhanh như vậy, muốn ông đây mệt chết à.”
Cầm điều khiển từ xa định tắt nhạc, đúng lúc bài hát kết thúc, dưới góc phải màn hình TV xuất hiện ba hàng phụ đề.
Người sáng tác: Quý Sơ Đồng
Người viết lời: Quý Sơ Đồng
Người biểu diễn: SAT.
Quý Sơ Đồng: “…”
Trầm mặc vài giây, Quý Sơ Đồng tắt TV và nhạc đi, lầm bầm lầu bầu một câu: “Hình như cũng không phải là nhanh như vậy…”
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh đã bị anh ném ra sau đầu, anh tắm rửa xong, đi từ trong phòng tắm ra. Sấy tóc được một nửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, tóc cũng không sấy nữa, bỏ máy sấy xuống đi đến trước tủ quần áo, vừa ngân nga điệu hát dân gian vừa chọn quần áo ngày mai phải mặc.
Vest?
Không được, là đi nấu ăn chứ không phải là đi ăn, mặc long trọng như vậy, chỉ sợ người ta không biết tâm tư của mày à.
Vậy cái bộ thiên về hoạt động thể thao này thì sao nhỉ?
Không được, lần đầu tiên anh gặp Dụ Noãn, chính là mặc bộ này, xem còn dọa cô gái nhỏ thành cái bộ dạng kia kìa.
Anh đổ lý do dọa Dụ Noãn sợ lên quần áo một cách vô cùng đương nhiên.
Cuối cùng, anh chọn một bộ thiên về thư giãn.
Màu vàng ấm áp, vừa nhìn đã cho người ta cảm giác như ánh mặt trời.
Này thì đúng bài rồi.
Anh cho Dụ Noãn ấn tượng như ánh mặt trời.
Chọn quần áo xong, lúc này anh mới cầm máy sấy lên sấy tóc lần nữa.
Vừa sấy tóc vừa sung sướng suy nghĩ, ngày mai Dụ Noãn sẽ mặc quần áo gì đây nhỉ?
Cô ở nhà, dù sao thì không phải là sẽ giống như ra ngoài, gói mình lại kín đáo như vậy đúng không?
Nhớ tới lần trước trông thấy bộ dáng mặc áo thun hồng nhạt của cô qua khe cửa, Quý Sơ Đồng vô thức nở nụ cười.
Mặc kệ, dù sao cô có mặc như thế nào cũng đáng yêu cả.
Ý nghĩ đẹp đẽ này vẫn tiếp diễn ở trong giấc mơ của anh, trở thành một giấc mơ đẹp, mãi cho đến lúc…
Hiện thực nói với anh, đây chỉ có thể là một giấc mơ đẹp, một——— giấc mơ đẹp đẽ.
Quý Sơ Đồng đứng ở ngoài cửa nhà Dụ Noãn, nhìn cô gái nhỏ vẫn mặc quần dài áo dài kín kẽ đứng ở cửa ra vào. Dường như anh nghe được tiếng vỡ tanh bành gì đó ở trong lồng ngực mình.
Ầm, rắc, bốp, bùm…
“Anh không vào hả?”
Giọng nói mềm mại ngắt đứt màn kịch nội tâm phong phú của anh, Quý Sơ Đồng vội vàng lên tiếng: “Vào, vào chứ.”
Nói xong anh liền đi vào.
Nhưng Dụ Noãn vẫn đứng rối rắm ở cửa.
Quý Sơ Đồng vừa vào đã thu hết cách bố trí trong căn hộ vào trong mắt.
Có hơi giống với trong tưởng tượng của anh, lại có hơi không giống.
Cái thảm lông trải sàn đáng yêu ở cửa vào, gấu nhồi bông nằm úp trên sofa, còn có tranh treo trên tường, khắp nơi đều lộ ra phong cách đáng yêu và ấm áp. Quả thật là cách sắp xếp phổ biến của những cô gái nhỏ.
Nhưng lại có cá tính hơn so với tưởng tượng của anh.
Ví dụ như một phía tường, gần như là dán đầy bức vẽ truyện tranh và poster.
Anh nhận ra những tác phẩm này, đều xuất phát từ cùng một người—— Noãn Dương.
Anh từng xem qua một tác phẩm trong những số đó, rất đặc sắc, tình tiết rất mạnh mẽ.
Nói ra, Cố Khúc chính là fan trung thành của tác giả truyện tranh này. Còn từng muốn lôi kéo anh đi viết nhạc cổ phong cho truyện tranh, bị anh từ chối.
Bởi vì không kiếm được tiền, nên anh không có hứng thú.
Bây giờ anh lại có hơi hối hận rồi, không ngờ Dụ Noãn cũng là fan của tác giả đó. Biết sớm thì anh sẽ đi xem toàn bộ tác phẩm của tác giả này một lần. Đây là cái gì, đây là có chung chủ đề nói chuyện đấy!
Chỉ là…
Quý Sơ Đồng liếc mắt quan sát mặt bức tường bị “Thế giới giả tưởng” kia chiếm lĩnh. Từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, gọn gọn gàng gàng, không giống như là mê luyến nhân vật trong truyện tranh nên mới dán lên tường. Càng giống như là bản ghi chép gì đó một cách công thức hóa.
Nhìn đến nền nhà phòng khách sạch đến phát sáng, anh đang muốn hỏi cô có cần thay dép hay không. Xoay người thì thấy cô đứng ở cửa, nắm lấy cánh cửa với dáng vẻ do dự và khó xử.
Trong thoáng chốc anh hiểu ra điều gì.
Quý Sơ Đồng đi qua, nói: “Anh về đổi dép.” Sau chưa đến vài giây, anh thật sự đã đổi dép và quay lại.
Thấy Dụ Noãn còn đứng ở cửa, anh giả vờ như vô tình mà nói ra một câu: “Có phải nấu ăn có mùi khói dầu rất nhiều không em, em có muốn mở cửa ra để thoáng khí không?”
Biết cô vẫn bởi vì sợ, không dám ở một mình với anh trong một căn phòng.
Nhưng cô lại sợ nói ra sẽ làm anh xấu hổ, mới dẫn đến việc bây giờ đứng ở cửa rối rắm như vậy.
Cho nên thừa dịp lúc thay dép, anh suy nghĩ lấy cớ này, cho cô một cái bậc thang để bước xuống.
Dù rằng chỉ có thể miễn cưỡng làm một cái cớ, làm tròn khoảng cách từ phòng bếp đến cửa, trực tiếp lựa chọn quên đi sự tồn tại của máy hút mùi.
Dụ Noãn nghe xong thì bỗng nhiên tỉnh ra: “Đúng vậy!”
Cuối cùng cô cũng cười lên, giống như một đứa nhóc giải ra đề toán rồi chuẩn bị viết đáp án: “Vậy tôi sẽ mở cửa ra nhé.”
Thấy cô cười đến vui vẻ, trái tim nhỏ tan vỡ của Quý Sơ Đồng cũng được chữa lành lại một chút.
Anh tự an ủi ở trong lòng.
Thấy đủ đi, Quý Sơ Đồng.
Lần đầu cô gái nhỏ gặp mày, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát đấy. Bây giờ cũng bằng lòng để mày vào nhà rồi, tiến bộ rất lớn đó! Phải khen ngợi!
Từ từ sẽ đến, không vội, anh phải từ từ…
“Quý Sơ Đồng, Quý Sơ Đồng?”
“Hả? Chuyện gì thế?”
Dụ Noãn gọi anh mấy tiếng, Quý Sơ Đồng mới hồi phục tinh thần, nhìn cô, cười khúc khích.
Dụ Noãn chỉ chỉ vào vòi nước trong bồn rửa chén: “Mau tắt nước, sắp tràn ra rồi.”
“À à!” Quý Sơ Đồng cúi đầu nhìn, nước trong bồn đã tràn ra một chút. Anh vội vàng thả tay đang cầm bát, đi đóng vòi nước.
Lại bởi vì cánh tay còn lại đột nhiên nhận sức nặng gấp đôi, nhất thời không cầm vững, rớt xuống vào trong bồn rửa chén. Vật cứng va chạm, phát ra tiếng vang “Choảng”.
“Xin lỗi em xin lỗi em.” Làm ra tiếng động lớn như vậy, Quý Sơ Đồng vội vàng nói xin lỗi.
“Không sao.” Dụ Noãn không trách móc anh, ngược lại còn bị dáng vẻ chân tay vụng về này của anh chọc cho bật cười: “Anh không hay nấu ăn à?”
Không phải là không hay, anh sống hai mươi mấy nồi bánh chưng, mà số lần vào bếp có thể đếm trên đầu ngón tay đấy có được không!
Quý Sơ Đồng oán thầm ở trong lòng, nhưng đương nhiên anh không thể nói những lời này ra.
Anh không thể để Dụ Noãn cảm thấy mình ham ăn biếng làm được.
Anh muốn là ánh mặt trời, muốn khiết tịnh*… Xuỳ, muốn chăm chỉ.
(*Theo Thánh Thomas Aquino và triết gia Aristotle, chúng ta có thể định nghĩa đức khiết tịnh là thói quen tiết chế ham muốn tình dục vì lý do chính đáng. Lưu ý rằng đây không chỉ là sự chỉnh đốn hành vi, vốn là sự tự kiểm soát, nhưng còn là ước muốn mãnh liệt dẫn dắt hành vi tình dục.)
Quý Sơ Đồng mặt không đổi sắc tim không loạn mà nói hươu nói vượn: “Chỉ là mấy năm nay anh bận quá, không có thời gian vào nhà bếp.”
Dụ Noãn cười cười, tựa như là tin vào lý do thoái thác của anh.
Nhưng mà chưa được bao lâu, cô ở một bên chỉ huy: “Quý Sơ Đồng, bỏ ít muối vào. Thịt gác bếp vốn đã có vị mặn, đừng bỏ nhiều… Hả, cái anh lấy là bột ngọt…”
Một trận binh binh bốp bốp, trong tiếng ngăn chặn của Dụ Noãn và sự lúng túng tay chân của Quý Sơ Đồng, cuối cùng cũng bỏ thịt đã ướp gia vị xong và gạo vào trong nồi cơm điện.
Quý Sơ Đồng yếu ớt lau mồ hôi: “Mệt chết cha luôn.”
“Hả?” Dụ Noãn không nghe rõ anh nói gì, khó hiểu mà nhìn anh.
Quý Sơ Đồng vội vàng xua tay, sửa lời nói: “Không có gì, chỉ là có hơi mệt thôi.”
Dụ Noãn thoáng nở nụ cười, lấy một cái ly thuỷ tinh ở trong tủ thấp đựng chén đĩa. Sau khi dùng nước sạch tráng qua một lần rồi lau khô, rót cho anh một ly nước.
Trong nhà này đã rất lâu rồi không có người đến, có đôi khi biên tập viên đến, cũng chỉ ngồi một lúc rồi vội vội vàng vàng đi về.
Đồ đạc trong nhà cũng chỉ để lại phần của một mình cô, tất cả những thứ khác đều được cất vào trong ngăn tủ, quanh năm không thấy mặt trời.
Quý Sơ Đồng nhận ly nước, sau đó nói cảm ơn.
Anh vừa nhấp một hớp nước vừa âm thầm suy xét. Trong khoảng thời gian đợi cơm thịt gác bếp chín, hình như anh thành người vô dụng rồi?
Không được, không dễ dàng gì mới có cơ hội, anh không thể bỏ lỡ như vậy!
Quý Sơ Đồng nhanh chóng suy nghĩ muốn tìm chút đề tài gì đó, bỗng chốc liếc mắt đến mặt tường phủ kín bức vẽ và poster kia, trong đầu “Ting tong” một tiếng, đã có ý tưởng.
“Dụ Noãn, em cũng thích Noãn Dương à? Thật khéo quá, anh cũng rất thích <Đậu Đỏ> của cô ấy.”
Anh lặng lẽ cho mình một like, bởi vì anh chọn tác phẩm mà anh đã xem qua, không đến mức là sẽ không bắt chuyện được.
Nhưng mà hiện thực thì cứ phũ phàng như vậy, cuộc đời cứ lâm li bi đát như thế.
Dụ Noãn hơi ngượng ngùng mà thoáng nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Quý Sơ Đồng không hiểu ra sao: “Cái gì?”
“Tôi chính là Noãn Dương.”
Quý Sơ Đồng: “…”
Chuyện này anh không bắt được.
Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực
Đánh giá:
Truyện Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực
Story
Chương 8
10.0/10 từ 45 lượt.