Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực
Chương 15
229@-Edit: Zịt cac cac cac
Beta: Yam
Dưới sự trợ giúp của mấy người qua đường, tên biến thái khoe hàng bị đưa vào cục cảnh sát.
Quý Sơ Đồng không tự đi, nghĩ đến nếu đi còn phải làm biên bản, để Dụ Noãn đợi ở đây, quá không thực tế.
Dụ Noãn bị kinh hãi tột độ, cả người đều như bị dọa đến ngốc luôn rồi. Cô không nói chuyện cũng không bày ra vẻ mặt gì, cứ cúi đầu trầm mặc đi về nhà.
Lúc này người cần dùng thang máy chắc chắn không ít. Cô trực tiếp bỏ qua thang máy, đi từ thang bộ lên lầu.
Độ cao 13 tầng, đối với người thường xuyên tập luyện như Quý Sơ Đồng mà nói thì không có gì khó khăn. Nhưng với Dụ Noãn mà nói, giống như lên trời vậy.
Từ tầng 3 đã bắt đầu đi đi dừng dừng, hơi thở cũng càng ngày càng gấp gáp nghiêm trọng.
Trèo thẳng lên đến tầng 8, làm sao Dụ Noãn cũng không lết được nữa, cô vịn lan can thở hổn hển nghỉ ngơi.
Từ đầu tới cuối, cô cũng chưa nói câu nào.
“Anh xin lỗi.”
Quý Sơ Đồng đứng chỗ cách cô ba bậc thang, thấp giọng nói xin lỗi.
Là anh sơ sót, cho rằng chỗ đó hẻo lánh, sao cũng sẽ không có người tới. Nhưng anh lại quên mất, càng là chỗ hẻo lánh, biến thái cũng càng nhiều.
Não anh bị rút gân à! Sao có thể để cô ở đó một mình!
Quý Sơ Đồng thầm hung hăng mắng mình một câu.
Anh nhìn về phía Dụ Noãn. Cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không nói lời nào.
Dường như là mệt mỏi thật, cô vịn lan can rồi ngồi xổm xuống ở cầu thang. Cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống trước mặt che khuất biểu cảm của cô.
Quý Sơ Đồng cũng ngồi xổm xuống theo, ngẩng cổ nhìn cô: “Dụ Noãn, em nhìn anh đi được không?”
Nghe vậy, Dụ Noãn hơi ngẩng đầu lên, viền mắt đo đỏ nhìn Quý Sơ Đồng.
Quý Sơ Đồng cố gắng làm cho giọng mềm mại: “Chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, không phải tất cả đàn ông đều giống như tên biến thái kia. Đây là chuyện xác xuất nhỏ thôi, cũng như vé số trúng thưởng. Em đã gặp một lần, xác suất gặp lại lần thứ hai chỉ có một phần mười triệu. Giống như em gặp anh, dân số thành phố B hàng chục triệu người, xác suất chúng ta gặp nhau cũng là một phần mười triệu.”
Dụ Noãn nhấp môi, giọng nói nhỏ đến mức gần như là không nghe thấy: “Nhưng mà… Tại sao cứ là tôi… Gặp phải một phần mười triệu này…”
Không ngờ được cô sẽ nói như vậy, Quý Sơ Đồng hơi sửng sốt.
Anh bỗng nhiên nhớ tới lần trước Cố Khúc từng nói qua lúc nhắc tới chứng sợ đàn ông. Loại chướng ngại tâm lý này, hoặc là bởi vì nảy sinh trong hoàn cảnh từ nhỏ, hoặc là bởi vì đã trải qua chuyện gì đó, bị kích thích mới có thể xuất hiện.
Anh tin lý do sau hơn.
Hiện tại xem ra, chắc chắn là Dụ Noãn từng có ký ức nào đó không được tốt đẹp.
Nhưng anh không biết lý do, muốn giúp cô, cũng không biết ra tay từ chỗ nào.
Quý Sơ Đồng thu lại suy nghĩ: “Có lẽ là… Trung hòa vận may.”
Thấy trong mắt Dụ Noãn có sự tò mò, anh cười cười, giải thích: “Em gặp anh, chuyện như vậy là vận cực tốt, chắc chắn ông trời cảm thấy như vậy sẽ không công bằng với người khác, cho nên lại sắp xếp cho em một vận xấu, trung hòa với vận tốt.”
Môi Dụ Noãn giật giật, dường như là bị cách nói tự luyến của anh chọc cười.
Quý Sơ Đồng thấy cách nói đùa dỗ dành này hữu dụng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm. Anh lại thuận miệng chế: “Cho nên sau này em có gặp chuyện gì may mắn, nhất thiết đừng khách sáo. Nói cho anh trước, để anh dính chút vận may, sau này vận xấu lại đến, anh còn có thể gánh giúp em một nửa.”
Anh chỉ thuận miệng chế đại, lại không ngờ Dụ Noãn lấy làm thật.
Dụ Noãn thử thăm dò khẽ hỏi một câu: “Như vậy có thể không?”
“Đương nhiên có thể.” Quý Sơ Đồng khoác lác, dáng vẻ anh em tốt, phóng khoáng nói: “Tuyệt đối đừng khách khí với anh. Chúng ta cũng là bạn cơm rồi, còn có gì không thể?”
Anh chỉ đang an ủi cô, mãi cho đến khi…
Dụ Noãn về nhà cầm một cái hộp cho anh.
Trong hộp là một bộ Dâu tây 8.
Quý Sơ Đồng: “…”
Trầm mặc vài giây, Quý Sơ Đồng khụ khụ, cố tình giả đò không hề biết gì, anh hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Dụ Noãn ôm cái hộp trong tay, còn hơi miễn cưỡng: “Đây là tôi trúng giveaway…”
Cô thiết tha nhìn cái hộp: “Là giành được giveaway của nam thần của tôi. Đích thân nam thần gửi tới, tôi cũng không nỡ mở ra…”
Không, không mở ra!?
Khóe miệng Quý Sơ Đồng hơi nhếch, không nhịn được mà oán thầm. Đồ của nam thần em quý giá đến vậy à?
Nhưng mà nghĩ đến nam thần chính là bản thân anh, trong lòng anh lại lập tức lanh lẹ.
Thích thầm nha.
Chỉ là…
Quý Sơ Đồng nhìn bộ dạng Dụ Noãn rối rắm ôm cái hộp không muốn buông tay nhưng lại cảm thấy bản thân mình không chịu nổi vận may lớn như vậy, đột nhiên anh cảm thấy mình vừa chế bậy bạ thật là một tội ác…
Nhưng mà nhìn cô càng luyến tiếc, đã nói lên cô càng thích nam thần cũng chính là anh, trong lòng anh lại càng sướng.
Khụ, lại phạm tội ác rồi.
Dụ Noãn không biết suy nghĩ trong đầu của Quý Sơ Đồng. Cô lưu luyến không rời sờ sờ cái hộp, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, cắn răng nâng cái hộp lên trước mặt Quý Sơ Đồng, tay cũng phát run: “Thật, thật sự, chuyển giao!”
Quý Sơ Đồng đè cảm xúc sắp sướng lên trời xuống, đưa tay nhận cái hộp từ trong tay cô, nhưng bỗng nhiên bị Dụ Noãn gọi lại: “Đợi chút.”
“Sao vậy em?”
Quý Sơ Đồng tưởng cô lại bắt đầu rối rắm, lại thấy cô hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tay anh.
Dụ Noãn nhíu mày: “Trên cổ tay anh…”
Quý Sơ Đồng cúi đầu nhìn tay mình theo lời cô nói, nhìn thấy một vết sẹo nhỏ, hiểu rõ mà “A” một tiếng: “Cái này á hả, đây là lúc nhỏ anh ham chơi bị thủy tinh cắt. Lúc đó cắt rất sâu, còn khâu hai mũi, nên đã để lại sẹo.”
“Là thế à.” Dụ Noãn gật đầu, lại vô ý thức lầm bầm một câu: “Cảm giác na ná với vết sẹo trên tay nam thần của tôi…”
Quý Sơ Đồng: “…”
Quý Sơ Đồng: “!!!”
Thiếu chút nữa Quý Sơ Đồng đã rút tay về bởi vì những lời này của cô dọa. Anh bất giác nghiêng cổ tay, ho nhẹ một tiếng: “Có thể là hồi còn bé anh ta cũng ham chơi, cũng bị thủy tinh cắt tay bị thương.”
Dụ Noãn nở nụ cười, lại xem như anh nói đùa, không để ở trong lòng.
Cho Quý Sơ Đồng Dâu tây 8, cô lại nghiêm túc dặn dò: “Đây là phần thưởng của nam thần tôi, anh nhất định phải đối xử tốt với nó nhé.”
Cô ngừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Đừng dùng nó làm chuyện không tốt.”
Quý Sơ Đồng thấy bộ dạng nghiêm túc này của cô, không nhịn được mà chọc cô: “Chuyện không tốt? Ví dụ như cái gì?”
Vẻ mặt Dụ Noãn trong nháy mắt thoáng cứng lại, xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng mới đỏ mặt nói: “Ví dụ như dùng nó nhìn một số thứ không tốt.”
Quý Sơ Đồng: “…”
Hóa ra bé dễ thương em cũng đen tối như vậy hả?
Không, trọng điểm không phải là cái này. Trọng điểm là—— Anh trông giống người thường xuyên coi phim con heo hả! Hả!?
Quý Sơ Đồng trở về nhà như mất hết sức lực, tùy tiện ném hộp Dâu tây 8 lên bàn trà, mình thì giống con cá muối ngã lên sofa.
Nguy hiểm thật. Thiếu chút nữa bị lộ rồi.
Chính anh cũng thấy vết sẹo này không vừa mắt, cho nên bình thường anh đều có thói quen mang đồng hồ che nó đi. Thỉnh thoảng có vài lần quên mang nó như này.
Có thể trước đây lúc anh đánh đàn quay video đăng Weibo cũng quên mang. Chính anh cũng không chú ý lắm, thế mà dưới tình huống ngẫu nhiên như thế, Dụ Noãn lại phát hiện, còn nhớ kỹ…
Cho nên rốt cuộc cô thích nam thần của cô—— anh nhiều đến bao nhiêu!
Quý Sơ Đồng che miệng cười hệ hệ giống như một nữ sinh, hưng phấn duỗi thẳng chân lên trời.
Sau khi cười đủ rồi, anh lại ra vẻ bình tĩnh mà ho khụ khụ. Liếc tới vết sẹo trên cổ tay, âm thầm nhắc nhở chính mình, xem ra sau này phải chú ý đến vấn đề sẹo này nhiều hơn.
Bây giờ anh cũng không muốn bị lộ.
Với tính tình của Dụ Noãn, nếu như biết anh chính là Ngô Đồng Hướng Noãn, chắc chắn sẽ xấu hổ đến chui vào trong nhà, trốn tránh anh như lần trước.
Nhưng mà…
Bỗng nhiên Quý Sơ Đồng lại nhớ đến một vấn đề quan trọng.
Giọng của anh.
Giọng không thể làm giả. Tuy rằng giọng đã qua micro có hơi khác giọng trong hiện thực, nhưng khó đảm bảo rằng Dụ Noãn sẽ không nhận ra.
Nói không chừng, có thể cô đã phát hiện ra giọng của anh rất quen tai từ lâu rồi. Nhưng mà bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ đến Ngô Đồng Hướng Noãn sẽ có thể sống ở đối diện cô, vì thế vẫn không nghi ngờ.
Vậy cũng không đảm bảo là sau này cô sẽ không nghi ngờ nha!
Quý Sơ Đồng bóp miệng trầm tư. Hay là tạm thời anh đừng livestream nữa nhỉ?
Nói làm là làm ngay, Quý Sơ Đồng lập tức lấy điện thoại ra, đăng một tin lên Weibo.
Ngô Đồng Hướng Noãn V: Tuần này có chút việc phải làm, livestream thứ bảy tạm thời hủy bỏ.
Weibo của anh luôn có một số fan trung thành đặc biệt chú ý tới.
Weibo vừa đăng, lập tức có người kêu rên dưới bình luận.
“Đừng mà đại đại! Livestream của anh là món ăn tinh thần mỗi tuần của em đó hu!”
“Đừng! NO! Ka chi ma! Ya me te!”
“Chào mọi người, tôi chính là chút việc đó đây [Doge]”
…
Quý Sơ Đồng vẫn luôn load mới bình luận, nhưng vẫn không thấy acc Weibo phụ của Dụ Noãn xuất hiện nói gì.
Weibo phụ của cô tên là “Mặt Trời Nhỏ Của Ngô Đồng”, vừa nhìn đã biết là chỉ để hâm mộ anh.
Ngày đầu tiên biết Weibo phụ của cô, Quý Sơ Đồng lập tức sửa lại tên Weibo phụ của mình là “Ngô Đồng Nhỏ Của Noãn Dương”.
Tuy rằng Weibo của một người đàn ông thực thụ lấy tên này có hơi hướng con gái và còn hơi phô trương, nhưng anh không quan tâm. Anh tự dùng để vui vẻ là được rồi.
Load bình luận cả buổi cũng không thấy “Mặt Trời Nhỏ Của Ngô Đồng” xuất hiện bình luận.
Quý Sơ Đồng có hơi mất mát, nghĩ có thể là cô còn chưa thấy bài đăng, anh cũng không khó chịu như vậy nữa.
Không đợi được bình luận của Dụ Noãn, ngược lại lại đợi được chế giễu của “Cố Vô Khúc”.
Cố Khúc dùng tài khoản “Cố Vô Khúc” nhắn tin cho anh: “Cả ngày cậu ở nhà làm cá muối, ngoại trừ theo đuổi cô gái nhỏ nhà đối diện ra thì còn phải làm gì vậy?”
Quý Sơ Đồng gửi một icon mặt cười qua: “Có nha. Quyến rũ nữ thần của cậu đó [Mỉm cười].”
Cố Khúc: “…”
Cố Khúc: “!!!”
Cố Khúc đang trong thời gian nghỉ quay, vừa thấy tin nhắn này, cả người cũng thiếu chút nữa đã bùng nổ.
Anh ta dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu điên cuồng bấm điện thoại: “Cậu muốn quyến rũ nữ thần của tôi? Không phải là cậu nói cậu không có hứng thú với các tác phẩm của cô ấy sao? Không phải là cậu nói cậu không có hứng thú với tất cả truyện tranh à? Tôi không cho phép quyến rũ cô ấy! Cô ấy là của tôi! Của tôi!”
Quản lý cầm nước khoáng định đưa cho Cố Khúc: “…”
Thầy Cố hơi đáng sợ…
Chị gái nhỏ quản lý nhìn các tuyển thủ đang chờ ở khu vực ứng cử viên, trong lòng lo sợ bất an.
Là học viên cuộc thi âm nhạc này đều hát quá kém hay sao…
Mà Quý Sơ Đồng chẳng mảy may để ý đến độ hot của bạn thân mình. Anh không có hứng thú với tác phẩm truyện tranh, nhưng anh lại cảm thấy hứng thú với người sáng tác ra chúng nha.
Anh thích cô là bởi vì cô là Dụ Noãn, chứ không phải bởi vì cô là Noãn Dương.
Cái gì là của tôi của cậu, ai theo đuổi được thì chính là của người đó.
Quý Sơ Đồng ném điện thoại lên sofa, định đi tắm. Trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy hộp đựng Dâu tây 8 trên bàn trà, nghĩ nghĩ, anh vẫn cầm lên, đặt nó đàng hoàng trong tủ trên tường phòng ngủ.
Bé đáng yêu tặng đồ cho anh, anh phải cúng vái nó thật tốt.
Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực
Beta: Yam
Dưới sự trợ giúp của mấy người qua đường, tên biến thái khoe hàng bị đưa vào cục cảnh sát.
Quý Sơ Đồng không tự đi, nghĩ đến nếu đi còn phải làm biên bản, để Dụ Noãn đợi ở đây, quá không thực tế.
Dụ Noãn bị kinh hãi tột độ, cả người đều như bị dọa đến ngốc luôn rồi. Cô không nói chuyện cũng không bày ra vẻ mặt gì, cứ cúi đầu trầm mặc đi về nhà.
Lúc này người cần dùng thang máy chắc chắn không ít. Cô trực tiếp bỏ qua thang máy, đi từ thang bộ lên lầu.
Độ cao 13 tầng, đối với người thường xuyên tập luyện như Quý Sơ Đồng mà nói thì không có gì khó khăn. Nhưng với Dụ Noãn mà nói, giống như lên trời vậy.
Từ tầng 3 đã bắt đầu đi đi dừng dừng, hơi thở cũng càng ngày càng gấp gáp nghiêm trọng.
Trèo thẳng lên đến tầng 8, làm sao Dụ Noãn cũng không lết được nữa, cô vịn lan can thở hổn hển nghỉ ngơi.
Từ đầu tới cuối, cô cũng chưa nói câu nào.
“Anh xin lỗi.”
Quý Sơ Đồng đứng chỗ cách cô ba bậc thang, thấp giọng nói xin lỗi.
Là anh sơ sót, cho rằng chỗ đó hẻo lánh, sao cũng sẽ không có người tới. Nhưng anh lại quên mất, càng là chỗ hẻo lánh, biến thái cũng càng nhiều.
Não anh bị rút gân à! Sao có thể để cô ở đó một mình!
Quý Sơ Đồng thầm hung hăng mắng mình một câu.
Anh nhìn về phía Dụ Noãn. Cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không nói lời nào.
Dường như là mệt mỏi thật, cô vịn lan can rồi ngồi xổm xuống ở cầu thang. Cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống trước mặt che khuất biểu cảm của cô.
Quý Sơ Đồng cũng ngồi xổm xuống theo, ngẩng cổ nhìn cô: “Dụ Noãn, em nhìn anh đi được không?”
Nghe vậy, Dụ Noãn hơi ngẩng đầu lên, viền mắt đo đỏ nhìn Quý Sơ Đồng.
Quý Sơ Đồng cố gắng làm cho giọng mềm mại: “Chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, không phải tất cả đàn ông đều giống như tên biến thái kia. Đây là chuyện xác xuất nhỏ thôi, cũng như vé số trúng thưởng. Em đã gặp một lần, xác suất gặp lại lần thứ hai chỉ có một phần mười triệu. Giống như em gặp anh, dân số thành phố B hàng chục triệu người, xác suất chúng ta gặp nhau cũng là một phần mười triệu.”
Dụ Noãn nhấp môi, giọng nói nhỏ đến mức gần như là không nghe thấy: “Nhưng mà… Tại sao cứ là tôi… Gặp phải một phần mười triệu này…”
Không ngờ được cô sẽ nói như vậy, Quý Sơ Đồng hơi sửng sốt.
Anh bỗng nhiên nhớ tới lần trước Cố Khúc từng nói qua lúc nhắc tới chứng sợ đàn ông. Loại chướng ngại tâm lý này, hoặc là bởi vì nảy sinh trong hoàn cảnh từ nhỏ, hoặc là bởi vì đã trải qua chuyện gì đó, bị kích thích mới có thể xuất hiện.
Anh tin lý do sau hơn.
Hiện tại xem ra, chắc chắn là Dụ Noãn từng có ký ức nào đó không được tốt đẹp.
Nhưng anh không biết lý do, muốn giúp cô, cũng không biết ra tay từ chỗ nào.
Quý Sơ Đồng thu lại suy nghĩ: “Có lẽ là… Trung hòa vận may.”
Thấy trong mắt Dụ Noãn có sự tò mò, anh cười cười, giải thích: “Em gặp anh, chuyện như vậy là vận cực tốt, chắc chắn ông trời cảm thấy như vậy sẽ không công bằng với người khác, cho nên lại sắp xếp cho em một vận xấu, trung hòa với vận tốt.”
Môi Dụ Noãn giật giật, dường như là bị cách nói tự luyến của anh chọc cười.
Quý Sơ Đồng thấy cách nói đùa dỗ dành này hữu dụng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm. Anh lại thuận miệng chế: “Cho nên sau này em có gặp chuyện gì may mắn, nhất thiết đừng khách sáo. Nói cho anh trước, để anh dính chút vận may, sau này vận xấu lại đến, anh còn có thể gánh giúp em một nửa.”
Anh chỉ thuận miệng chế đại, lại không ngờ Dụ Noãn lấy làm thật.
Dụ Noãn thử thăm dò khẽ hỏi một câu: “Như vậy có thể không?”
“Đương nhiên có thể.” Quý Sơ Đồng khoác lác, dáng vẻ anh em tốt, phóng khoáng nói: “Tuyệt đối đừng khách khí với anh. Chúng ta cũng là bạn cơm rồi, còn có gì không thể?”
Anh chỉ đang an ủi cô, mãi cho đến khi…
Dụ Noãn về nhà cầm một cái hộp cho anh.
Trong hộp là một bộ Dâu tây 8.
Quý Sơ Đồng: “…”
Trầm mặc vài giây, Quý Sơ Đồng khụ khụ, cố tình giả đò không hề biết gì, anh hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Dụ Noãn ôm cái hộp trong tay, còn hơi miễn cưỡng: “Đây là tôi trúng giveaway…”
Cô thiết tha nhìn cái hộp: “Là giành được giveaway của nam thần của tôi. Đích thân nam thần gửi tới, tôi cũng không nỡ mở ra…”
Không, không mở ra!?
Khóe miệng Quý Sơ Đồng hơi nhếch, không nhịn được mà oán thầm. Đồ của nam thần em quý giá đến vậy à?
Nhưng mà nghĩ đến nam thần chính là bản thân anh, trong lòng anh lại lập tức lanh lẹ.
Thích thầm nha.
Chỉ là…
Quý Sơ Đồng nhìn bộ dạng Dụ Noãn rối rắm ôm cái hộp không muốn buông tay nhưng lại cảm thấy bản thân mình không chịu nổi vận may lớn như vậy, đột nhiên anh cảm thấy mình vừa chế bậy bạ thật là một tội ác…
Nhưng mà nhìn cô càng luyến tiếc, đã nói lên cô càng thích nam thần cũng chính là anh, trong lòng anh lại càng sướng.
Khụ, lại phạm tội ác rồi.
Dụ Noãn không biết suy nghĩ trong đầu của Quý Sơ Đồng. Cô lưu luyến không rời sờ sờ cái hộp, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, cắn răng nâng cái hộp lên trước mặt Quý Sơ Đồng, tay cũng phát run: “Thật, thật sự, chuyển giao!”
Quý Sơ Đồng đè cảm xúc sắp sướng lên trời xuống, đưa tay nhận cái hộp từ trong tay cô, nhưng bỗng nhiên bị Dụ Noãn gọi lại: “Đợi chút.”
“Sao vậy em?”
Quý Sơ Đồng tưởng cô lại bắt đầu rối rắm, lại thấy cô hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tay anh.
Dụ Noãn nhíu mày: “Trên cổ tay anh…”
Quý Sơ Đồng cúi đầu nhìn tay mình theo lời cô nói, nhìn thấy một vết sẹo nhỏ, hiểu rõ mà “A” một tiếng: “Cái này á hả, đây là lúc nhỏ anh ham chơi bị thủy tinh cắt. Lúc đó cắt rất sâu, còn khâu hai mũi, nên đã để lại sẹo.”
“Là thế à.” Dụ Noãn gật đầu, lại vô ý thức lầm bầm một câu: “Cảm giác na ná với vết sẹo trên tay nam thần của tôi…”
Quý Sơ Đồng: “…”
Quý Sơ Đồng: “!!!”
Thiếu chút nữa Quý Sơ Đồng đã rút tay về bởi vì những lời này của cô dọa. Anh bất giác nghiêng cổ tay, ho nhẹ một tiếng: “Có thể là hồi còn bé anh ta cũng ham chơi, cũng bị thủy tinh cắt tay bị thương.”
Dụ Noãn nở nụ cười, lại xem như anh nói đùa, không để ở trong lòng.
Cho Quý Sơ Đồng Dâu tây 8, cô lại nghiêm túc dặn dò: “Đây là phần thưởng của nam thần tôi, anh nhất định phải đối xử tốt với nó nhé.”
Cô ngừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Đừng dùng nó làm chuyện không tốt.”
Quý Sơ Đồng thấy bộ dạng nghiêm túc này của cô, không nhịn được mà chọc cô: “Chuyện không tốt? Ví dụ như cái gì?”
Vẻ mặt Dụ Noãn trong nháy mắt thoáng cứng lại, xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng mới đỏ mặt nói: “Ví dụ như dùng nó nhìn một số thứ không tốt.”
Quý Sơ Đồng: “…”
Hóa ra bé dễ thương em cũng đen tối như vậy hả?
Không, trọng điểm không phải là cái này. Trọng điểm là—— Anh trông giống người thường xuyên coi phim con heo hả! Hả!?
Quý Sơ Đồng trở về nhà như mất hết sức lực, tùy tiện ném hộp Dâu tây 8 lên bàn trà, mình thì giống con cá muối ngã lên sofa.
Nguy hiểm thật. Thiếu chút nữa bị lộ rồi.
Chính anh cũng thấy vết sẹo này không vừa mắt, cho nên bình thường anh đều có thói quen mang đồng hồ che nó đi. Thỉnh thoảng có vài lần quên mang nó như này.
Có thể trước đây lúc anh đánh đàn quay video đăng Weibo cũng quên mang. Chính anh cũng không chú ý lắm, thế mà dưới tình huống ngẫu nhiên như thế, Dụ Noãn lại phát hiện, còn nhớ kỹ…
Cho nên rốt cuộc cô thích nam thần của cô—— anh nhiều đến bao nhiêu!
Quý Sơ Đồng che miệng cười hệ hệ giống như một nữ sinh, hưng phấn duỗi thẳng chân lên trời.
Sau khi cười đủ rồi, anh lại ra vẻ bình tĩnh mà ho khụ khụ. Liếc tới vết sẹo trên cổ tay, âm thầm nhắc nhở chính mình, xem ra sau này phải chú ý đến vấn đề sẹo này nhiều hơn.
Bây giờ anh cũng không muốn bị lộ.
Với tính tình của Dụ Noãn, nếu như biết anh chính là Ngô Đồng Hướng Noãn, chắc chắn sẽ xấu hổ đến chui vào trong nhà, trốn tránh anh như lần trước.
Nhưng mà…
Bỗng nhiên Quý Sơ Đồng lại nhớ đến một vấn đề quan trọng.
Giọng của anh.
Giọng không thể làm giả. Tuy rằng giọng đã qua micro có hơi khác giọng trong hiện thực, nhưng khó đảm bảo rằng Dụ Noãn sẽ không nhận ra.
Nói không chừng, có thể cô đã phát hiện ra giọng của anh rất quen tai từ lâu rồi. Nhưng mà bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ đến Ngô Đồng Hướng Noãn sẽ có thể sống ở đối diện cô, vì thế vẫn không nghi ngờ.
Vậy cũng không đảm bảo là sau này cô sẽ không nghi ngờ nha!
Quý Sơ Đồng bóp miệng trầm tư. Hay là tạm thời anh đừng livestream nữa nhỉ?
Nói làm là làm ngay, Quý Sơ Đồng lập tức lấy điện thoại ra, đăng một tin lên Weibo.
Ngô Đồng Hướng Noãn V: Tuần này có chút việc phải làm, livestream thứ bảy tạm thời hủy bỏ.
Weibo của anh luôn có một số fan trung thành đặc biệt chú ý tới.
Weibo vừa đăng, lập tức có người kêu rên dưới bình luận.
“Đừng mà đại đại! Livestream của anh là món ăn tinh thần mỗi tuần của em đó hu!”
“Đừng! NO! Ka chi ma! Ya me te!”
“Chào mọi người, tôi chính là chút việc đó đây [Doge]”
…
Quý Sơ Đồng vẫn luôn load mới bình luận, nhưng vẫn không thấy acc Weibo phụ của Dụ Noãn xuất hiện nói gì.
Weibo phụ của cô tên là “Mặt Trời Nhỏ Của Ngô Đồng”, vừa nhìn đã biết là chỉ để hâm mộ anh.
Ngày đầu tiên biết Weibo phụ của cô, Quý Sơ Đồng lập tức sửa lại tên Weibo phụ của mình là “Ngô Đồng Nhỏ Của Noãn Dương”.
Tuy rằng Weibo của một người đàn ông thực thụ lấy tên này có hơi hướng con gái và còn hơi phô trương, nhưng anh không quan tâm. Anh tự dùng để vui vẻ là được rồi.
Load bình luận cả buổi cũng không thấy “Mặt Trời Nhỏ Của Ngô Đồng” xuất hiện bình luận.
Quý Sơ Đồng có hơi mất mát, nghĩ có thể là cô còn chưa thấy bài đăng, anh cũng không khó chịu như vậy nữa.
Không đợi được bình luận của Dụ Noãn, ngược lại lại đợi được chế giễu của “Cố Vô Khúc”.
Cố Khúc dùng tài khoản “Cố Vô Khúc” nhắn tin cho anh: “Cả ngày cậu ở nhà làm cá muối, ngoại trừ theo đuổi cô gái nhỏ nhà đối diện ra thì còn phải làm gì vậy?”
Quý Sơ Đồng gửi một icon mặt cười qua: “Có nha. Quyến rũ nữ thần của cậu đó [Mỉm cười].”
Cố Khúc: “…”
Cố Khúc: “!!!”
Cố Khúc đang trong thời gian nghỉ quay, vừa thấy tin nhắn này, cả người cũng thiếu chút nữa đã bùng nổ.
Anh ta dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu điên cuồng bấm điện thoại: “Cậu muốn quyến rũ nữ thần của tôi? Không phải là cậu nói cậu không có hứng thú với các tác phẩm của cô ấy sao? Không phải là cậu nói cậu không có hứng thú với tất cả truyện tranh à? Tôi không cho phép quyến rũ cô ấy! Cô ấy là của tôi! Của tôi!”
Quản lý cầm nước khoáng định đưa cho Cố Khúc: “…”
Thầy Cố hơi đáng sợ…
Chị gái nhỏ quản lý nhìn các tuyển thủ đang chờ ở khu vực ứng cử viên, trong lòng lo sợ bất an.
Là học viên cuộc thi âm nhạc này đều hát quá kém hay sao…
Mà Quý Sơ Đồng chẳng mảy may để ý đến độ hot của bạn thân mình. Anh không có hứng thú với tác phẩm truyện tranh, nhưng anh lại cảm thấy hứng thú với người sáng tác ra chúng nha.
Anh thích cô là bởi vì cô là Dụ Noãn, chứ không phải bởi vì cô là Noãn Dương.
Cái gì là của tôi của cậu, ai theo đuổi được thì chính là của người đó.
Quý Sơ Đồng ném điện thoại lên sofa, định đi tắm. Trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy hộp đựng Dâu tây 8 trên bàn trà, nghĩ nghĩ, anh vẫn cầm lên, đặt nó đàng hoàng trong tủ trên tường phòng ngủ.
Bé đáng yêu tặng đồ cho anh, anh phải cúng vái nó thật tốt.
Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực
Đánh giá:
Truyện Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực
Story
Chương 15
10.0/10 từ 45 lượt.