Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
Chương 82
175@-Chùa Thanh Long nằm trên Lạc Du Nguyên, cây mơ và anh đào được trồng khắp Lạc Du Nguyên, leo lên các Thái Bình có thể ngắm toàn cảnh Trường An. Chùa Thanh Long tọa lạc ở đỉnh núi, là một trong số những ngôi chùa mà giới quyền quý thường hay lui tới nhất Trường An. Bây giờ đang là cuối đông, cỏ cây trên Lạc Du Nguyên ngả màu khô vàng, khu rừng trống trải đọng tuyết, du khách thưa thớt, chỉ có tốp năm tốp ba xe ngựa dâng hương đi ngang qua.
Thiện Thiện ném hai mẩu than xông vào cái lò nhỏ, bám vào cửa sổ ngó nghiêng chung quanh.
Xuân Thiên thấy cặp mắt lấp lánh trong suốt của con bé hiếu kỳ hết nhìn đông lại nhìn sang tây, bèn cất giọng giảng giải: “Đợi đến khi sắc xuân ngập tràn, nơi đây sẽ biến thành một biển hoa. Hoa hạnh xinh đẹp, hoa đào đáng yêu, bảo mã kiệu xe, sĩ nữ hiệp khách, vô cùng náo nhiệt.”
“Chị ơi, thành Trường An thú vị hơn Y Ngô nhiều. Y Ngô chỉ rộng bằng ngần ấy, ngoài thành toàn là gió cát đất hoang, gió quét lạnh buốt. Nhưng chị xem…” Con bé thò một tay ra ngoài, “Gió Trường An cực kỳ mềm mại, cứ như thể cuộn tròn lại rồi thổi qua đây.”
Xuân Thiên bật cười trước cách hình dung của con bé, cũng cùng Thiện Thiện ngắm phong cảnh ngoài rèm. Phía xa là lớp lớp ngói xanh và những mái hiên trùng điệp, trông tinh xảo kỳ công, nguy nga tráng lệ, quả xứng danh lâm viên hoàng gia.
Sau khi vào chùa, có tiểu tri khách* đi ra đón tiếp, dẫn vào thiền phòng nghỉ ngơi. Xuân Thiên và Thiện Thiện tắm rửa sạch sẽ, gỡ trâm cài, thay bộ đồ lụa trắng. Tiểu tri khách đưa đồ chay và hoa quả đến, giới thiệu quy tắc trong chùa xong thì lui xuống.
*Tri khách là người lo tiếp khách, giữ chức vị quan trọng trong Thiền viện.
Trong chùa thường có khách quý đến cúng bái, có tiểu tri khách chuyên đưa cơm đưa nước chuyển lời. Tất cả gia đinh của Tĩnh vương phủ ở lại sương phòng cách đó ít xa.
Giờ Dần* mỗi ngày, hễ có tiếng chuông sáng gõ là Xuân Thiên lập tức dậy, đi theo các thầy tu tụng kinh sám hối, mãi tới trưa mới nghỉ ngơi. Sau giờ Ngọ, chùa sẽ có cao tăng giảng kinh, có lúc Xuân Thiên cũng đi nghe cùng Thiện Thiện, có lúc thì ở trong thiền phòng đọc sách viết chữ.
*Giờ Dần: từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.
Mỗi mùng một và mười lăm hằng tháng là Tiết phu nhân lại đến, thỉnh thoảng còn đưa Tuế Quan theo. Tuế Quan đã có thể chập chững tự đi, nhũ mẫu buông tay cái là thằng bé sung sướng vỗ tay, người lảo đảo ngả nghiêng, miệng ê a bổ nhào về phía Tiết phu nhân và Xuân Thiên, nước dãi ròng ròng cọ hết lên mặt Xuân Thiên.
Cuộc sống trong chùa vui vẻ hiếm có.
Hết lễ cúng bốn mươi chín ngày, Tiết phu nhân sai người đón Xuân Thiên về Tĩnh vương phủ. Đúng lúc có cao tăng từ Đông Doanh* sang, trú lại chùa Thanh Long và cùng trụ trì giảng pháp. Có rất nhiều tăng lữ đường xa đến, thiện nam tín nữ lũ lượt vào chùa nghe hai người biện luận kinh Phật.
*Đông Doanh: chỉ Nhật Bản.
Vì lý do ấy nên Xuân Thiên tiếp tục ở lại chùa Thanh Long.
Chỉ than chuyện thiên hạ, trùng hợp đến lạ kỳ.
Trên có hai vị cao tăng biện kinh, dưới có một vị hòa thượng gầy còm, áo quần rách rưới, chân đi dép rơm, khoác chiếc áo tơi nghe say sưa, rung đùi đắc ý.
Đó là Ngã Ngã Tăng mà Xuân Thiên từng gặp trên đường từ Túc Châu đi Ngọc Môn.
Sau khi buổi biện luận kết thúc, vị thầy tu này vẫn ngồi trên bồ đoàn với vẻ dương dương tự đắc.
Xuân Thiên dẫn Thiện Thiện tiến lại chắp tay chào, ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc trên người thầy tu, lòng không biết nên khóc hay cười.
Thầy tu kia mở mắt, thấy có thiếu nữ mặc bộ đồ vải gai chắp tay hành lễ, khẽ cười nói với mình: “Hóa ra đại sư cũng về từ Lũng Tây.”
“Tiểu thí chủ quen ta?”
“Xuân năm ngoái tôi có gặp đại sư một lần ngoài thành Túc Châu cách đây ngàn dặm.”
“Ha ha ha, ra là cố nhân, có duyên, có duyên.”
Ngã Ngã Tăng cũng ở trong chùa Thanh Long, thiền phòng của ông ấy cách phòng Xuân Thiên không xa, một già một trẻ vì vậy mà quen biết. Xuân Thiên ở lại chùa hai, ba tháng, có Thiện Thiện theo cùng, sớm nghe chuông kêu, tối nghe trống gõ, ngày ngày đọc sách viết chữ, lúc rảnh rang lâu lâu đi tìm Ngã Ngã Tăng chơi song lục cờ vây, không coi là nhàm chán.
Trước cửa chùa trồng toàn mơ, xuân sang hoa nở như tuyết như mây, người ngắm hoa nườm nượp vô kể. Đôi lúc Xuân Thiên cũng đưa Thiện Thiện đi du xuân.
Ban đêm sấm sét đánh từng cơn, chẳng tài nào ngủ yên, sáng dậy thì lại một trận mưa phùn, hoa mơ khắp vườn bị thổi bay đi hết. Thiện Thiện mở ô, Xuân Thiên xách cái giỏ bé đi vào thiền phòng. Ngang qua sân của Ngã Ngã tăng, thấy cánh cửa trúc mở toang, định bụng vào cửa vấn an. Ngờ đâu chợt trông thấy một dáng hình cao ngất bước ra từ bên trong, đầu đội mũ Giải Trãi, áo gấm xanh lơ, ủng hươu đai ngọc.
Xuân Thiên dắt Thiện Thiện tránh đi, giọng nói chứa ý cười trong sáng truyền tới: “Hóa ra là cô.”
Xuân Thiên nâng ô, trước mặt là người đàn ông mày kiếm mắt sáng, anh tuấn khôi ngô, cặp mắt hoa đào rực rỡ, chính là thái tử Dương Chinh từng ngồi quan sát đám người ở Tĩnh vương phủ. Nàng vội uốn gối hành lễ: “Bái kiến điện hạ.”
Lòng nàng thấp thỏm, nghe lời thái tử nói, cứ như là biết nàng. Nhưng hai người có cách biệt tôn ti, chưa bao giờ qua lại.
“Ông hòa thượng kia chẳng biết chạy chỗ nào rồi.” Thái tử chắp tay sau lưng đi tới, thấy tay nàng cầm giỏ hoa có mấy chục quả đào xanh to cỡ nắm tay, y nhướng hàng mày kiếm, toát ra khí chất phong nhã nổi bật, “Ngươi… đi trộm đào đấy ư?”
“Bẩm điện hạ, những quả này là nhặt được trong rừng ở phía sau.” Xuân Thiên nói, “Các thầy tu trồng giống đào mới ở rừng phía sau, năm nay mới ra quả. Tôi nghe đêm qua gió giật mưa lớn, cành đào gầy yếu, mưa xối sẽ làm rớt đào…”
Nàng thấy Dương Chinh nhặt một quả đào xanh trong giỏ toan cho vào miệng, vội nói: “Không ăn được đâu ạ, đây là quả của cây đào mới, ăn chát lắm, tôi nhặt về làm mứt đào.”
Dương Chinh chẳng qua chỉ muốn ngửi mùi đào xanh, nghe vậy liền cười rạng rỡ, bảo: “Ngươi thi tình họa ý phết đấy.”
Mặt Xuân Thiên hiện lên đôi nét ngượng ngùng, đang định lui ra thì đằng trước bỗng có nội thị tìm tới, sau đó là một người phụ nữ trẻ tuổi khoác bộ váy màu mây ngũ sắc, bộ diêu kêu tiếng đinh đang, được thị nữ dìu bước đến.
“Điện hạ, sao người lại qua đây?” Giọng nàng như chim hoàng oanh. Xuân Thiên thấy nàng đeo cửu điền*, biết đây là thái tử phi, bèn vội vàng chỉnh đốn phục trang hành lễ.
*Cửu điền:
Hóa ra một vị lương đệ của thái tử qua đời nên xin làm lễ cúng bái ở chùa Thanh Long. Không khí xuân đương rộn ràng, thái tử phi thấy phong cảnh Lạc Du Nguyên hợp ý mình, nổi hứng đi chơi xuân. Vừa khéo thái tử rảnh, bèn dắt thái tử phi đi cùng.
“Tới tìm Lỗ Chương Cơ, đúng lúc gặp cô ấy… Nàng từng nghe rồi, chính là cô gái đi Tây Bắc tìm hài cốt cha hôm đó Tĩnh vương kể.”
“Phải là… Xuân Thiên không?” Thái tử phi Trạch thị cười dịu dàng hỏi, “Thiếp nhớ rõ tên này, rất đặc biệt.”
Tuổi thái tử phi độ hai mươi, cũng thích sôi nổi, bèn gọi Xuân Thiên sang dưới hiên trò chuyện. Nàng thực lòng thích câu chuyện hành Tây của Xuân Thiên. Xuân Thiên kiếm vài chuyện cũ thú vị để kể, thái tử phi vừa khen vừa tấm tắc, sai tùy tùng mang quà tới tặng.
Sau đó thái tử phi gặp lại Xuân Thiên là vào tết Đoan Ngọ. Các sông hồ trong thành Trường An nô nức tổ chức hội thi thuyền rồng, những lán hoa cho người xem được dựng dọc bờ sông. Du khách của chùa Thanh Long ít ỏi, hết sức yên tĩnh.
Xuân Thiên ngồi dưới tàng cây với Ngã Ngã Tăng. Ngã Ngã Tăng uống rượu, Xuân Thiên chép kinh văn.
Nàng có về Tĩnh vương phủ ở một khoảng thời gian rồi trở lại chùa Thanh Long.
Tiết phu nhân đưa một hộp bánh ú đến, đang đặt trên bàn đá. Lá bánh xanh biếc, buộc dây nhiều màu, cực kỳ đẹp mắt.
Thái tử cất bước đi vào, bắt gặp tiểu tỳ nữ cầm quạt đập bướm, dưới tàng cây có thiếu nữ mặc đồ trắng cúi đầu viết chữ. Bóng râm loang lổ rải xuống vai và mái tóc đen của nàng, y cảm tưởng bộ đồ mộc mạc đã khiến người này cơ hồ hòa tan cùng ánh mặt trời.
Bên cạnh có vị hòa thượng nhắm mắt ngủ một giấc ngắn.
“Ngày vui như hôm nay, sao ngươi lại ở đây?” Thái tử ngồi xuống hỏi nàng, “Ngươi vào chùa Thanh Long tu à?”
Nàng hơi xấu hổ, gác cây bút trong tay sang: “Tôi đang chịu tang cho vong phụ.”
Không nói còn không sao, vừa nói thái tử đã muốn trị tội nàng.
Thái tử khẽ giương cằm, híp mắt, liếc nàng, hừ nhẹ một tiếng.
Xuân Thiên nhìn vẻ mặt ấy của thái tử, chẳng hiểu là ý gì. Lại phát hiện dường như thái tử đang nhìn thứ trên bàn, thấy y một thân một mình, nàng ngẫm nghĩ rồi xắn áo rửa tay, bảo Thiện Thiện bưng bánh ú đến, đích thân bóc vỏ một cái, đặt vào đĩa trình cho thái tử.
Áo trắng tay ngọc, đĩa đen bánh trắng, màu sắc mê người.
Thái tử không thích những món nếp dính, cũng không ăn đồ qua tay người ngoài. Thấy nàng cúi đầu dâng bánh trước mặt, không nỡ từ chối, cũng vì thể hiện bản thân là người thân thiện dễ gần, bất đắc dĩ cắn một miếng.
Cắn xong lại thấy để thừa nửa cái bánh ú trong đĩa là không lịch sự, thế nên dứt khoát bỏ cả cái bánh vào bụng.
Thái tử ăn hết một cái bánh ú, miệng lưỡi ngọt ngấy, bèn uống nửa chén trà xanh, bấy giờ mới dễ chịu hơn chút ít.
Ngã Ngã Tăng ngả đầu, thức dậy từ cơn mê. Thấy thái tử đến, ông ấy ngoác mồm ngáp: “Sao ngài tới đây?”
“Tới thăm sư phụ.” Thái tử ngồi vững vàng trên ghé.
Xuân Thiên nhận ra hai người phải nói chuyện, nàng thu dọn đồ, cùng Thiện Thiện lui đi.
Mấy ngày sau, thái tử lần nữa đến chùa Thanh Long tìm Lỗ Chương Cơ.
Tìm khắp một vòng, dựa vào chỉ dẫn của tiểu tri khách, y tới khu rừng trúc sau núi.
Thái tử thấy dưới tàng cây có trải tấm đệm cỏ, tiểu tỳ nữ nấu trà trên lò, thiếu nữ cầm một phiến lá liễu đặt bên môi, hai mắt như đắm trong cõi thần tiên chẳng biết đang nhìn nơi nào.
“Sao lại ngồi mất hồn ở đây?” Thái tử khụ một tiếng, bước qua, “Biển trúc mênh mông, tiếng gió rào rào, quả là một chốn thần tiên.”
“Thái tử điện hạ.” Nàng nhấc váy chào y.
Y điềm nhiên chiếm chỗ ngồi ban đầu của nàng. Xuân Thiên đành ngồi sau lưng y, trầm mặc ngắm cảnh với thái tử.
“Vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi đi từ Trường An về Tây, đến Ngọc Môn Quan rồi Y Ngô, con đường đó ngươi đi kiểu gì?” Giọng thái tử không nặng không nhẹ, tựa gần tựa xa, “Giấy tờ công văn của ngươi đâu?”
Ngực Xuân Thiện tắc nghẽn, khom người: “Xin điện hạ trị tội.”
“Trước tiên ngươi từ từ nói cho ta biết, đếm tội thì để sau.” Thái tử lấy luôn chén trà của nàng, chậm chạp hớp một ngụm.
Xuân Thiên bất chấp, kể lại hoàn cảnh suốt hành trình. Khi sắp nói đến Lý Vị, lòng nàng đau xót, không có Lý Vị.
“Gan ngươi to lắm, mua công văn ở chợ ma, mượn lực ra khỏi Lũng Trung, lại hối lộ kẻ bán hàng rong để ra Ngọc Môn quan.” Thái tử liên tục lầm bầm, nhưng giọng điệu vẫn có ý cười: “Nhỏ người mà ranh ma, tội đáng chết ngàn lần.”
Thái tử phe phẩy quạt, gõ gõ vào cái đầu cúi thấp của nàng: “Đứng dậy nói đi.”
Y nói: “Chớ nên bí quá hóa liều, như ở Hồng Nhai Câu là do số may, không được mấy lần đâu.”
Nói ra thì, nơi hai người cùng xuất hiện lần đầu, chính là Hồng Nhai Câu.
Trước đó thái tử đã sai người dò la hướng đi của số đại hoàng biến mất một cách khó hiểu ở các châu quận. Sau khi Đoàn Cẩn Kha về, thái tử biết được một số tin tức từ lời Xuân Thiên, bèn lệnh người tra xét nhánh thương đội kỳ lạ đi qua Hồng Nhai Câu kia, và cũng tra ra được vài thứ.
Khi ấy sao không chú ý hơn, điều tra thiếu nữ đã sống sót sau tai nạn ở Hồng Nhai Câu chứ.
Thái tử âm thầm bật cười.
Bỏ qua việc này, lúc thái tử đi, Xuân Thiên nhắm mắt theo đuôi thái tử. Thái tử ngoảnh đầu hỏi nàng: “Có chuyện muốn nói?”
“Thái tử điện hạ…” Nàng có hơi luống cuống, “Quyết định của quân đội năm đó, cha tôi vi phạm quân lệnh, tấn công Đột Quyết để rồi chiến vong, vì vậy cha tôi không được trao thành tích trợ cấp. Nhưng thực chất cha tôi đã làm việc theo mệnh lệnh, là quan trên cố ý hãm hại, trong tay tôi có bằng chứng. Ngài là đại tổng quản Hà Tây, cũng quản lý quân Y Ngô, liệu có thể hạ cố giúp cha tôi rửa sạch oan khuất…”
Nàng nói như vậy, thái tử đâu lý nào bỏ qua.
Xuân Thiên trình lời khai của Diệp Lương mà Tĩnh vương cấp cho thái tử: “Tôi không muốn mẹ mình lại quay về cảnh buồn bã, nếu có chuyện muốn hỏi, xin điện hạ trực tiếp tìm tôi.”
Thái tử nhận đồ, gật đầu, ra khỏi chùa Thanh Long.
Sau đó thái tử tiếp tục tới chùa Thanh Long tìm Lỗ Chương Cơ, song không gặp Xuân Thiên.
“Cô ấy về Tĩnh vương phủ rồi.” Ngã Ngã Tăng châm trà cho thái tử, “Lần này thái tử điện hạ đến vì hòa thượng, hay là đến vì cô ấy?”
Thái tử nhướng mày bật cười: “Chẳng qua hay thấy các người ngồi chung, tiện miệng hỏi hai câu thôi.”
“Mỗi đầu tháng tới mười lăm Xuân Thiên đều độ vong tưởng niệm trong chùa, mười ngày sau đó thì về Tĩnh vương phủ với mẹ cô ấy.” Ngã Ngã Tăng hờ hững uống trà, “Thái tử điện hạ có đến nữa, nhớ phải chọn đúng thời điểm, hòa thượng chẳng rảnh ngồi không với người khác.”
Thái tử hừ một tiếng, cười: “Thế là sư phụ ghét ta rồi.”
(còn tiếp)
—
Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
Thiện Thiện ném hai mẩu than xông vào cái lò nhỏ, bám vào cửa sổ ngó nghiêng chung quanh.
Xuân Thiên thấy cặp mắt lấp lánh trong suốt của con bé hiếu kỳ hết nhìn đông lại nhìn sang tây, bèn cất giọng giảng giải: “Đợi đến khi sắc xuân ngập tràn, nơi đây sẽ biến thành một biển hoa. Hoa hạnh xinh đẹp, hoa đào đáng yêu, bảo mã kiệu xe, sĩ nữ hiệp khách, vô cùng náo nhiệt.”
“Chị ơi, thành Trường An thú vị hơn Y Ngô nhiều. Y Ngô chỉ rộng bằng ngần ấy, ngoài thành toàn là gió cát đất hoang, gió quét lạnh buốt. Nhưng chị xem…” Con bé thò một tay ra ngoài, “Gió Trường An cực kỳ mềm mại, cứ như thể cuộn tròn lại rồi thổi qua đây.”
Xuân Thiên bật cười trước cách hình dung của con bé, cũng cùng Thiện Thiện ngắm phong cảnh ngoài rèm. Phía xa là lớp lớp ngói xanh và những mái hiên trùng điệp, trông tinh xảo kỳ công, nguy nga tráng lệ, quả xứng danh lâm viên hoàng gia.
Sau khi vào chùa, có tiểu tri khách* đi ra đón tiếp, dẫn vào thiền phòng nghỉ ngơi. Xuân Thiên và Thiện Thiện tắm rửa sạch sẽ, gỡ trâm cài, thay bộ đồ lụa trắng. Tiểu tri khách đưa đồ chay và hoa quả đến, giới thiệu quy tắc trong chùa xong thì lui xuống.
*Tri khách là người lo tiếp khách, giữ chức vị quan trọng trong Thiền viện.
Trong chùa thường có khách quý đến cúng bái, có tiểu tri khách chuyên đưa cơm đưa nước chuyển lời. Tất cả gia đinh của Tĩnh vương phủ ở lại sương phòng cách đó ít xa.
Giờ Dần* mỗi ngày, hễ có tiếng chuông sáng gõ là Xuân Thiên lập tức dậy, đi theo các thầy tu tụng kinh sám hối, mãi tới trưa mới nghỉ ngơi. Sau giờ Ngọ, chùa sẽ có cao tăng giảng kinh, có lúc Xuân Thiên cũng đi nghe cùng Thiện Thiện, có lúc thì ở trong thiền phòng đọc sách viết chữ.
*Giờ Dần: từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.
Mỗi mùng một và mười lăm hằng tháng là Tiết phu nhân lại đến, thỉnh thoảng còn đưa Tuế Quan theo. Tuế Quan đã có thể chập chững tự đi, nhũ mẫu buông tay cái là thằng bé sung sướng vỗ tay, người lảo đảo ngả nghiêng, miệng ê a bổ nhào về phía Tiết phu nhân và Xuân Thiên, nước dãi ròng ròng cọ hết lên mặt Xuân Thiên.
Cuộc sống trong chùa vui vẻ hiếm có.
Hết lễ cúng bốn mươi chín ngày, Tiết phu nhân sai người đón Xuân Thiên về Tĩnh vương phủ. Đúng lúc có cao tăng từ Đông Doanh* sang, trú lại chùa Thanh Long và cùng trụ trì giảng pháp. Có rất nhiều tăng lữ đường xa đến, thiện nam tín nữ lũ lượt vào chùa nghe hai người biện luận kinh Phật.
*Đông Doanh: chỉ Nhật Bản.
Vì lý do ấy nên Xuân Thiên tiếp tục ở lại chùa Thanh Long.
Chỉ than chuyện thiên hạ, trùng hợp đến lạ kỳ.
Trên có hai vị cao tăng biện kinh, dưới có một vị hòa thượng gầy còm, áo quần rách rưới, chân đi dép rơm, khoác chiếc áo tơi nghe say sưa, rung đùi đắc ý.
Đó là Ngã Ngã Tăng mà Xuân Thiên từng gặp trên đường từ Túc Châu đi Ngọc Môn.
Sau khi buổi biện luận kết thúc, vị thầy tu này vẫn ngồi trên bồ đoàn với vẻ dương dương tự đắc.
Xuân Thiên dẫn Thiện Thiện tiến lại chắp tay chào, ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc trên người thầy tu, lòng không biết nên khóc hay cười.
Thầy tu kia mở mắt, thấy có thiếu nữ mặc bộ đồ vải gai chắp tay hành lễ, khẽ cười nói với mình: “Hóa ra đại sư cũng về từ Lũng Tây.”
“Tiểu thí chủ quen ta?”
“Xuân năm ngoái tôi có gặp đại sư một lần ngoài thành Túc Châu cách đây ngàn dặm.”
“Ha ha ha, ra là cố nhân, có duyên, có duyên.”
Ngã Ngã Tăng cũng ở trong chùa Thanh Long, thiền phòng của ông ấy cách phòng Xuân Thiên không xa, một già một trẻ vì vậy mà quen biết. Xuân Thiên ở lại chùa hai, ba tháng, có Thiện Thiện theo cùng, sớm nghe chuông kêu, tối nghe trống gõ, ngày ngày đọc sách viết chữ, lúc rảnh rang lâu lâu đi tìm Ngã Ngã Tăng chơi song lục cờ vây, không coi là nhàm chán.
Trước cửa chùa trồng toàn mơ, xuân sang hoa nở như tuyết như mây, người ngắm hoa nườm nượp vô kể. Đôi lúc Xuân Thiên cũng đưa Thiện Thiện đi du xuân.
Ban đêm sấm sét đánh từng cơn, chẳng tài nào ngủ yên, sáng dậy thì lại một trận mưa phùn, hoa mơ khắp vườn bị thổi bay đi hết. Thiện Thiện mở ô, Xuân Thiên xách cái giỏ bé đi vào thiền phòng. Ngang qua sân của Ngã Ngã tăng, thấy cánh cửa trúc mở toang, định bụng vào cửa vấn an. Ngờ đâu chợt trông thấy một dáng hình cao ngất bước ra từ bên trong, đầu đội mũ Giải Trãi, áo gấm xanh lơ, ủng hươu đai ngọc.
Xuân Thiên dắt Thiện Thiện tránh đi, giọng nói chứa ý cười trong sáng truyền tới: “Hóa ra là cô.”
Xuân Thiên nâng ô, trước mặt là người đàn ông mày kiếm mắt sáng, anh tuấn khôi ngô, cặp mắt hoa đào rực rỡ, chính là thái tử Dương Chinh từng ngồi quan sát đám người ở Tĩnh vương phủ. Nàng vội uốn gối hành lễ: “Bái kiến điện hạ.”
Lòng nàng thấp thỏm, nghe lời thái tử nói, cứ như là biết nàng. Nhưng hai người có cách biệt tôn ti, chưa bao giờ qua lại.
“Ông hòa thượng kia chẳng biết chạy chỗ nào rồi.” Thái tử chắp tay sau lưng đi tới, thấy tay nàng cầm giỏ hoa có mấy chục quả đào xanh to cỡ nắm tay, y nhướng hàng mày kiếm, toát ra khí chất phong nhã nổi bật, “Ngươi… đi trộm đào đấy ư?”
“Bẩm điện hạ, những quả này là nhặt được trong rừng ở phía sau.” Xuân Thiên nói, “Các thầy tu trồng giống đào mới ở rừng phía sau, năm nay mới ra quả. Tôi nghe đêm qua gió giật mưa lớn, cành đào gầy yếu, mưa xối sẽ làm rớt đào…”
Nàng thấy Dương Chinh nhặt một quả đào xanh trong giỏ toan cho vào miệng, vội nói: “Không ăn được đâu ạ, đây là quả của cây đào mới, ăn chát lắm, tôi nhặt về làm mứt đào.”
Dương Chinh chẳng qua chỉ muốn ngửi mùi đào xanh, nghe vậy liền cười rạng rỡ, bảo: “Ngươi thi tình họa ý phết đấy.”
Mặt Xuân Thiên hiện lên đôi nét ngượng ngùng, đang định lui ra thì đằng trước bỗng có nội thị tìm tới, sau đó là một người phụ nữ trẻ tuổi khoác bộ váy màu mây ngũ sắc, bộ diêu kêu tiếng đinh đang, được thị nữ dìu bước đến.
“Điện hạ, sao người lại qua đây?” Giọng nàng như chim hoàng oanh. Xuân Thiên thấy nàng đeo cửu điền*, biết đây là thái tử phi, bèn vội vàng chỉnh đốn phục trang hành lễ.
*Cửu điền:
Hóa ra một vị lương đệ của thái tử qua đời nên xin làm lễ cúng bái ở chùa Thanh Long. Không khí xuân đương rộn ràng, thái tử phi thấy phong cảnh Lạc Du Nguyên hợp ý mình, nổi hứng đi chơi xuân. Vừa khéo thái tử rảnh, bèn dắt thái tử phi đi cùng.
“Tới tìm Lỗ Chương Cơ, đúng lúc gặp cô ấy… Nàng từng nghe rồi, chính là cô gái đi Tây Bắc tìm hài cốt cha hôm đó Tĩnh vương kể.”
“Phải là… Xuân Thiên không?” Thái tử phi Trạch thị cười dịu dàng hỏi, “Thiếp nhớ rõ tên này, rất đặc biệt.”
Tuổi thái tử phi độ hai mươi, cũng thích sôi nổi, bèn gọi Xuân Thiên sang dưới hiên trò chuyện. Nàng thực lòng thích câu chuyện hành Tây của Xuân Thiên. Xuân Thiên kiếm vài chuyện cũ thú vị để kể, thái tử phi vừa khen vừa tấm tắc, sai tùy tùng mang quà tới tặng.
Sau đó thái tử phi gặp lại Xuân Thiên là vào tết Đoan Ngọ. Các sông hồ trong thành Trường An nô nức tổ chức hội thi thuyền rồng, những lán hoa cho người xem được dựng dọc bờ sông. Du khách của chùa Thanh Long ít ỏi, hết sức yên tĩnh.
Xuân Thiên ngồi dưới tàng cây với Ngã Ngã Tăng. Ngã Ngã Tăng uống rượu, Xuân Thiên chép kinh văn.
Nàng có về Tĩnh vương phủ ở một khoảng thời gian rồi trở lại chùa Thanh Long.
Tiết phu nhân đưa một hộp bánh ú đến, đang đặt trên bàn đá. Lá bánh xanh biếc, buộc dây nhiều màu, cực kỳ đẹp mắt.
Thái tử cất bước đi vào, bắt gặp tiểu tỳ nữ cầm quạt đập bướm, dưới tàng cây có thiếu nữ mặc đồ trắng cúi đầu viết chữ. Bóng râm loang lổ rải xuống vai và mái tóc đen của nàng, y cảm tưởng bộ đồ mộc mạc đã khiến người này cơ hồ hòa tan cùng ánh mặt trời.
Bên cạnh có vị hòa thượng nhắm mắt ngủ một giấc ngắn.
“Ngày vui như hôm nay, sao ngươi lại ở đây?” Thái tử ngồi xuống hỏi nàng, “Ngươi vào chùa Thanh Long tu à?”
Nàng hơi xấu hổ, gác cây bút trong tay sang: “Tôi đang chịu tang cho vong phụ.”
Không nói còn không sao, vừa nói thái tử đã muốn trị tội nàng.
Thái tử khẽ giương cằm, híp mắt, liếc nàng, hừ nhẹ một tiếng.
Xuân Thiên nhìn vẻ mặt ấy của thái tử, chẳng hiểu là ý gì. Lại phát hiện dường như thái tử đang nhìn thứ trên bàn, thấy y một thân một mình, nàng ngẫm nghĩ rồi xắn áo rửa tay, bảo Thiện Thiện bưng bánh ú đến, đích thân bóc vỏ một cái, đặt vào đĩa trình cho thái tử.
Áo trắng tay ngọc, đĩa đen bánh trắng, màu sắc mê người.
Thái tử không thích những món nếp dính, cũng không ăn đồ qua tay người ngoài. Thấy nàng cúi đầu dâng bánh trước mặt, không nỡ từ chối, cũng vì thể hiện bản thân là người thân thiện dễ gần, bất đắc dĩ cắn một miếng.
Cắn xong lại thấy để thừa nửa cái bánh ú trong đĩa là không lịch sự, thế nên dứt khoát bỏ cả cái bánh vào bụng.
Thái tử ăn hết một cái bánh ú, miệng lưỡi ngọt ngấy, bèn uống nửa chén trà xanh, bấy giờ mới dễ chịu hơn chút ít.
Ngã Ngã Tăng ngả đầu, thức dậy từ cơn mê. Thấy thái tử đến, ông ấy ngoác mồm ngáp: “Sao ngài tới đây?”
“Tới thăm sư phụ.” Thái tử ngồi vững vàng trên ghé.
Xuân Thiên nhận ra hai người phải nói chuyện, nàng thu dọn đồ, cùng Thiện Thiện lui đi.
Mấy ngày sau, thái tử lần nữa đến chùa Thanh Long tìm Lỗ Chương Cơ.
Tìm khắp một vòng, dựa vào chỉ dẫn của tiểu tri khách, y tới khu rừng trúc sau núi.
Thái tử thấy dưới tàng cây có trải tấm đệm cỏ, tiểu tỳ nữ nấu trà trên lò, thiếu nữ cầm một phiến lá liễu đặt bên môi, hai mắt như đắm trong cõi thần tiên chẳng biết đang nhìn nơi nào.
“Sao lại ngồi mất hồn ở đây?” Thái tử khụ một tiếng, bước qua, “Biển trúc mênh mông, tiếng gió rào rào, quả là một chốn thần tiên.”
“Thái tử điện hạ.” Nàng nhấc váy chào y.
Y điềm nhiên chiếm chỗ ngồi ban đầu của nàng. Xuân Thiên đành ngồi sau lưng y, trầm mặc ngắm cảnh với thái tử.
“Vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi đi từ Trường An về Tây, đến Ngọc Môn Quan rồi Y Ngô, con đường đó ngươi đi kiểu gì?” Giọng thái tử không nặng không nhẹ, tựa gần tựa xa, “Giấy tờ công văn của ngươi đâu?”
Ngực Xuân Thiện tắc nghẽn, khom người: “Xin điện hạ trị tội.”
“Trước tiên ngươi từ từ nói cho ta biết, đếm tội thì để sau.” Thái tử lấy luôn chén trà của nàng, chậm chạp hớp một ngụm.
Xuân Thiên bất chấp, kể lại hoàn cảnh suốt hành trình. Khi sắp nói đến Lý Vị, lòng nàng đau xót, không có Lý Vị.
“Gan ngươi to lắm, mua công văn ở chợ ma, mượn lực ra khỏi Lũng Trung, lại hối lộ kẻ bán hàng rong để ra Ngọc Môn quan.” Thái tử liên tục lầm bầm, nhưng giọng điệu vẫn có ý cười: “Nhỏ người mà ranh ma, tội đáng chết ngàn lần.”
Thái tử phe phẩy quạt, gõ gõ vào cái đầu cúi thấp của nàng: “Đứng dậy nói đi.”
Y nói: “Chớ nên bí quá hóa liều, như ở Hồng Nhai Câu là do số may, không được mấy lần đâu.”
Nói ra thì, nơi hai người cùng xuất hiện lần đầu, chính là Hồng Nhai Câu.
Trước đó thái tử đã sai người dò la hướng đi của số đại hoàng biến mất một cách khó hiểu ở các châu quận. Sau khi Đoàn Cẩn Kha về, thái tử biết được một số tin tức từ lời Xuân Thiên, bèn lệnh người tra xét nhánh thương đội kỳ lạ đi qua Hồng Nhai Câu kia, và cũng tra ra được vài thứ.
Khi ấy sao không chú ý hơn, điều tra thiếu nữ đã sống sót sau tai nạn ở Hồng Nhai Câu chứ.
Thái tử âm thầm bật cười.
Bỏ qua việc này, lúc thái tử đi, Xuân Thiên nhắm mắt theo đuôi thái tử. Thái tử ngoảnh đầu hỏi nàng: “Có chuyện muốn nói?”
“Thái tử điện hạ…” Nàng có hơi luống cuống, “Quyết định của quân đội năm đó, cha tôi vi phạm quân lệnh, tấn công Đột Quyết để rồi chiến vong, vì vậy cha tôi không được trao thành tích trợ cấp. Nhưng thực chất cha tôi đã làm việc theo mệnh lệnh, là quan trên cố ý hãm hại, trong tay tôi có bằng chứng. Ngài là đại tổng quản Hà Tây, cũng quản lý quân Y Ngô, liệu có thể hạ cố giúp cha tôi rửa sạch oan khuất…”
Nàng nói như vậy, thái tử đâu lý nào bỏ qua.
Xuân Thiên trình lời khai của Diệp Lương mà Tĩnh vương cấp cho thái tử: “Tôi không muốn mẹ mình lại quay về cảnh buồn bã, nếu có chuyện muốn hỏi, xin điện hạ trực tiếp tìm tôi.”
Thái tử nhận đồ, gật đầu, ra khỏi chùa Thanh Long.
Sau đó thái tử tiếp tục tới chùa Thanh Long tìm Lỗ Chương Cơ, song không gặp Xuân Thiên.
“Cô ấy về Tĩnh vương phủ rồi.” Ngã Ngã Tăng châm trà cho thái tử, “Lần này thái tử điện hạ đến vì hòa thượng, hay là đến vì cô ấy?”
Thái tử nhướng mày bật cười: “Chẳng qua hay thấy các người ngồi chung, tiện miệng hỏi hai câu thôi.”
“Mỗi đầu tháng tới mười lăm Xuân Thiên đều độ vong tưởng niệm trong chùa, mười ngày sau đó thì về Tĩnh vương phủ với mẹ cô ấy.” Ngã Ngã Tăng hờ hững uống trà, “Thái tử điện hạ có đến nữa, nhớ phải chọn đúng thời điểm, hòa thượng chẳng rảnh ngồi không với người khác.”
Thái tử hừ một tiếng, cười: “Thế là sư phụ ghét ta rồi.”
(còn tiếp)
—
Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
Đánh giá:
Truyện Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
Story
Chương 82
10.0/10 từ 27 lượt.